Dm Nam Phu Chi Tinh Lam Cong Cu Hinh Nguoi
Chương 1Phố Vĩnh Kiều, cùng lắm chỉ là một con phố đi bộ bình thường, nhưng hiếm thấy hôm nay lại bị vô số thiếu nữ chen chúc như nêm cối.Mấy cô nữ sinh ở vòng sau cứ nhón chân, nghểnh cổ, không ngừng nhìn về phía trước, cứ chốc chốc lại nghe thấy tiếng chụp hình liên tục không ngớt, cùng với các cô nữ sinh đằng trước cứ liên tiếp lặp đi lặp lại: "Đẹp trai quá! Sao anh ấy có thể đẹp đến vậy chứ!"Có người qua đường đi ngang qua, tò mò hỏi, "Người đẹp à, các bạn đang ngắm ai thế?""Thẩm Tinh Sơ đó." Nữ sinh ở hàng phía sau trả lời, "Cậu không biết hả? Hôm nay anh ấy ra mắt làm người đại diện phát ngôn cho hãng điện thoại ở đây.""Vậy hả? Thế anh ấy ngoài đời đẹp lắm à?" Cô nữ sinh vội vàng san sẻ chiếc video ngắn mới quay được với đối phương, "Cậu xem, thật sự đẹp trai quá mà! Chiều cao này, khuôn mặt này, thân hình này, ôi trời ơi, trên đời này còn có ai mà đẹp hơn anh ấy nữa đây?"Người qua đường nghe cô nó vậy là biết ngay thần tượng hóa Tây Thi trong mắt fan mấy cô rồi, nữ sinh bây giờ toàn vậy, cứ thấy thần tượng mình là đẹp trai nhất quả đất, đâu ngờ trong mắt người khác, thần tượng các cô cũng chỉ......Anh thầm nghĩ, rồi cúi đầu, tầm mắt vừa lúc chạm tới hình ảnh người con trai trên màn hình, tức khắc cả người ngây ra, cái khuôn mặt này, cái dáng người này, cái khí chất này!Móa! Trong mắt người khác cũng hoàn toàn xứng với hai chữ trai đẹp như thường nha!Anh trai người qua đường tức thì chuyển hệ thành fan, nghểnh cổ nhìn về phía trước, cùng cô nữ sinh bên cạnh bật sang chế độ quay chụp.Thẩm Tinh Sơ kết thúc hoạt động, được bảo vệ, người đại diện với trợ lý hộ tống lên xe.Cậu vẫy vẫy tay với các fan mình ngoài cửa sổ, thấp thoáng nghe thấy một giọng nam xen lẫn giữa muôn vàn giọng nữ nên đặc biệt rõ ràng, "Thẩm Tinh Sơ, mama yêu con!"Thẩm Tinh Sơ mỉm cười đóng cửa sổ lại, chỉ cảm thấy fan nam bây giờ cũng nhiệt tình thẳng thắn quá."Anh Thẩm, anh có mẹ là nam kìa." Trợ lý Tiểu Lưu cười nói."Thật ra cũng không cần đâu." Thẩm Tinh Sơ xin từ chối.Anh mới vừa phối hợp với bên nhãn hàng chơi mấy trò chơi, nên giờ cũng hơi mệt, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.Tiểu Lưu thấy vậy, cũng bèn cúi đầu đọc tiếp tiểu thuyết trên điện thoại. Chờ đến khi Thẩm Tinh Sơ dễ chịu hơn một chút, đang định nói chuyện với trợ lý của mình thì đã thấy nhóc trợ lý của mình mở to hai mắt, bộ dạng như đang gặp quỷ."Làm sao vậy?" Cậu hỏi.Tiểu Lưu chỉ vào di động mình, nhìn cậu, muốn nói rồi lại thôi, muốn nói rồi lại ngại, cuối cùng hừ một tiếng, phẫn nộ úp điện thoại xuống."Lại thấy có người mắng tôi?" Thẩm Tinh Sơ suy đoán, có thể làm nhóc trợ lý của cậu tức giận cũng không ngoài mấy thứ: có người bôi đen cậu, có người mắng cậu, có người vừa bôi đen vừa mắng cậu."Không phải." Biểu cảm Tiểu Lưu có hơi vi diệu, "Đọc tiểu thuyết thấy có nhân vật trong truyện trùng tên với anh."Thẩm Tinh Sơ gật đầu, ngay sau đó mới nhớ ra nhóc trợ lý của cậu chỉ đọc mỗi đam mỹ, thế nên do dự hỏi, "Tôi là công?"Tiểu Lưu: "...... Thụ."Thẩm Tinh Sơ: !!!"Tôi, thụ?!"Tiểu Lưu yên lặng gật đầu. Thẩm Tinh Sơ:...... Thôi, chỉ là trùng tên với nhân vật trong tiểu thuyết thôi mà, cũng đâu phải cậu, thụ thì thụ đi."Dương quang soái khí anh tuấn quyến rũ kỹ thuật diễn xuất đỉnh cao giàu nứt đố đổ vách vạn người mê thụ?" Cậu hỏi chừng.Tiểu Lưu: "...... Vật hi sinh thụ."Thẩm Tinh Sơ: ???"Ánh trăng ngà?""Cải trắng." Thẩm Tinh Sơ: !!![(•Sam•): ánh trăng ngà (bạch nguyệt quang) ý chỉ người mình yêu sâu đậm nhưng không có được; cải trắng trong cụm "heo nhổ cải trắng" = trâu đi tìm cọc, ý là ở đây cải trắng tự theo heo = cọc đi tìm trâu luôn í]"Cái tiểu thuyết vớ vẩn gì thế!" Thẩm Tinh Sơ chỉ vào điện thoại Tiểu Lưu, "Xóa, xóa ngay lập tức, cái tác giả rác rưởi gì vậy, tên tôi nghe đã thấy không giống người tầm thường rồi, sao lại có thể là cải trắng vật hi sinh thụ? Quá phi lý!" Cậu nhìn Tiểu Lưu, "Bộ tôi giống vật hi sinh lắm hả?"Tiểu Lưu lắc đầu, "Sao có thể chứ, nếu anh Thẩm đây mà làm vật hi sinh, vậy mấy người khác chả phải đều làm bọt biển hết sao? Ngài nhìn xem, cái giá trị nhan sắc này của ngài, cái thân hình này của ngài, rồi cái độ nổi này của ngài, đây khẳng định là do antifan làm rồi! Bọn họ không có biện pháp đánh bại anh trực diện, nên chỉ có thể làm ra mấy chuyện tự thỏa mãn tinh thần thắng lợi này, AQ thiệt chứ!"[(•Sam•): AQ là tên nhân vật trong "AQ chính truyện" của Lỗ Tấn, nhưng ở đây có thể hiểu tinh thần AQ là trạng thái tự huyễn hoặc mình, tự cho mình là anh hùng, trượng nghĩa, chống lại cường quyền các thứ]"Đúng vậy!" Thẩm Tinh Sơ khoanh hai tay.Cậu thở phì phò dựa vào cửa sổ xe, chưa được bao lâu, lại tò mò thấp giọng hỏi, "Cuốn tiểu thuyết cậu đọc í, kể về gì thế?"Tiểu Lưu nghe vậy, hết sức không đành lòng kể lại câu chuyện trong sách một lần, đến đoạn cốt truyện của nhân vật hi sinh thụ trùng tên trùng họ với cậu, suýt nữa còn bị rủa cho một chập.Thẩm Tinh Sơ nghe xong cái nội dung cẩu huyết này, mà cõi lòng đầy dấu ba chấm.Khá khen cho một tên công cụ hình người chuyên nghiệp tận tụy chuyên đâm đầu vào chỗ chết, thúc đẩy tình cảm công thụ phát triển trên mọi mặt trận.[(•Sam•): nguyên văn 工具人 - Công cụ hình người là một thuật ngữ mạng dùng để chỉ một người làm việc chăm chỉ không một lời phàn nàn nhưng vẫn không được đối xử bình đẳng về mặt tình cảm hoặc tài chính và luôn bị bên kia sử dụng như một công cụ, nhất là trên phương diện tình cảm, công cụ hình người chính là kẻ dự bị, lốp xe phòng hờ]Thật là uổng phí cái tên hay của cậu vậy mà!Ài, cũng tại hiện giờ cậu bận quá, không có thời gian, chứ không là cậu đã lấy tên giả đi viết tiểu thuyết luôn rồi, tự mình viết fanfic sâu sắc cho mình luôn. Viết ngay một Thẩm Tinh Sơ mãnh nam tuyệt thế, một Thẩm Tinh Sơ anh tuấn phóng khoáng, một Thẩm Tinh Sơ vạn người theo đuổi, dù cho có là thụ, thì cũng phải là ánh trắng ngà với nốt ruồi son chứ, đẹp trai không ai bì kịp, ngầu lòi long trời lở đất, đến cái vai vật hi sinh này chả biết so được chỗ nào luôn í.[(•Sam•): ánh trăng ngà (bạch nguyệt quang) với chu sa chí (nốt ruồi son) là 2 hình ảnh xuất hiện trong tiểu thuyết "Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng" của tác giả Trương Ái Linh và thường dùng để biểu tượng cho hai người con gái trong cuộc đời người đàn ông. Ngụ ý, một người là niềm khao khát không thể có được, một người còn lại ở ngay cạnh bên nhưng lại không biết trân trọng]Nghĩ như vậy, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy phố ăn vặt cách đó không xa hình như náo nhiệt cực kỳ."Dừng xe." Thẩm Tinh Sơ nói, thay một cái áo khoác jeans bình thường, mang theo mũ với mắt kính, "Không ai theo xe đúng không? Không ai đuổi theo thì tôi xuống chỗ này một chuyến.""Cậu đi đâu vậy?" Người đại diện vẫn luôn giữ im lặng giờ cuối cùng cũng mở miệng."Nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi thôi, thể hội lại cuộc sống ngày trước của tôi một chút ấy mà." Thẩm Tinh Sơ nói rồi xuống xe.[(•Sam•): Nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi (忆苦思甜: Ức khổ tư điềm): thành ngữ, ý chỉ hồi tưởng cuộc sống cực khổ trước kia, nhớ đến cuộc sống hạnh phúc hiện tại]Người đại diện vội vàng theo sau: "Để tôi đi cùng cậu."Thẩm Tinh Sơ cũng không để ý, cùng người đại diện đi thẳng về phía trước.Bất thình lình, cậu nghe có tiếng trẻ con khóc, mà đứa nhóc kia còn khóc rất to, Thẩm Tinh Sơ quay đầu lại, là đã thấy một bé trai đang khóc đòi mẹ, chân đi ra tới giữa đường.Cậu vội vàng chạy qua, bế đứa bé lên, "Anh bạn nhỏ à, em không được tự qua đường có biết không?"Vừa nói xong, cậu liền nghe thấy tiếng người đại diện mình kêu một tiếng xé lòng, "Tinh Sơ!"Thẩm Tinh Sơ còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị một chiếc xe tông văng ra ngoài.Cậu nghe thấy tiếng thét chói tai, tiếng người đại diện mình hấp tấp kêu cứu, Thẩm Tinh Sơ nằm trên mặt đất, cảm thấy như có cái gì đó trong cơ thể đang dần trôi đi.Tại sao lại có xe chứ? Rõ ràng đang đèn đỏ mà? Là có người vượt đèn đỏ ư?Nghĩa là cậu sắp chết rồi ư? Thảm thật chứ, cậu chỉ vừa nổi lên thôi mà, hơn nữa cậu chỉ mới 22 tuổi, còn trẻ như vậy, cậu còn chưa từng nói chuyện yêu đương, chưa từng được "lái xe", sao cứ vậy mà chết chứ?![(•Sam•): "lái xe"trong tiếng Trung là tiếng lóng chỉ chuyện giường chiếu á =)))]Thẩm Tinh Sơ thấy số mình thật quá đớn lòng, cậu có chết cũng không nhắm mắt!*Thẩm Tinh Sơ chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, khó tin nổi khi nhìn thấy trần nhà và đèn chùm pha lê trắng trước mắt.Không phải cậu đang trên phố ư?Không phải cậu đã chết rồi ư?Thế nào mà vừa mở mắt ra, đã ở trong phòng rồi?Thẩm Tinh Sơ lăn lóc ngồi dậy, ngó nghiêng chung quanh bốn phía, nhìn vào cách bài trí thì hẳn mình đang ở khách sạn, đồ mặc trên người cũng là áo tắm dài của khách sạn.Vụ gì đây? Sao cậu lại ở chỗ này? Chắc thiên đường trông không đến nỗi này đâu ha? Bình dân quá sức.Thẩm Tinh Sơ còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, một người từ bên trong bước ra.Người này mặt mày anh tuấn, thoạt nhìn rất cao, vừa lau tóc vừa đi về phía cậu.Tướng mạo anh ta cực chuẩn, trên khuôn mặt bạch ngọc không tỳ vết ấy là một đôi mắt tựa như mặc thạch, đen nhánh thâm trầm, anh đi không nhanh không chậm, giọt nước đọng trên đuôi tóc theo tóc lăn dài xuống cổ, rồi mất hút trong áo tắm.Thẩm Tinh Sơ dời mắt, liền nhìn tới cái áo choàng tắm lỏng lẻo đang khoác trên người anh, để lộ cả vòm ngực trắng muốt, làm người ta khó tránh suy nghĩ bậy bạ."Xem đủ chưa?" Đối phương tới gần cậu, khẽ giương mắt, xoa xoa đuôi tóc, nhìn cậu cười như không cười.Thẩm Tinh Sơ xấu hổ gật gật đầu, "Đủ rồi.""Thế bắt đầu được rồi nhỉ."Bắt đầu? Bắt đầu cái gì cơ?Thẩm Tinh Sơ chấm hỏi đầy đầu, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể uyển chuyển hỏi, "Ý anh là......?"Hàn Thành khẽ cười nhạo một tiếng, "Lúc này còn vờ rụt rè gì nữa, cậu với tôi đêm khuya tới đây chả nhẽ là để đắp chăn bông tâm sự tuổi hồng? Nếu giờ đã tắm rửa xong hết rồi, cũng nên bắt đầu làm chính sự thôi."Thẩm Tinh Sơ nghĩ nghĩ, chần chừ nâng tay lên, vỗ tay, hỏi thử, "Bập bập bập?" "Chứ không thì sao?" Hàn Thành hỏi.Thẩm Tinh Sơ tức thì hiểu ra! Nhất định là do cậu không cam lòng trước khi chết, chết không nhắm mắt, nên ông trời mới chuẩn bị một anh trai đẹp như vậy cho cậu, thỏa mãn tâm nguyện trước khi chết của cậu!Tuy chuyện yêu đương không thực hiện được, nhưng "lái xe" thì lại có thể, không phải chứ, đến tài xế cũng chọn sẵn cho cậu luôn.Thẩm Tinh Sơ phút chốc không còn hoảng hốt nữa, tới nào!Cậu nhìn Hàn Thành, trong lòng tràn ngập mong chờ, cậu cong nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể trải nghiệm cảm giác cao tốc một lần rồi, sẽ không còn cảnh khi bạn bè xung quanh tình cờ tám về chủ đề này, mình thì ngẩn tò te nhìn tụi nó, thắc mắc xe mày nói là xe gì, sướng mày nói là sướng thế nào, rồi khi bà con nói lên đỉnh thì rốt cuộc là cái đỉnh nào, cớ sao mà cứ như thể cả thế giới ai cũng biết chỉ có mình cậu là không biết!Lên xe nào anh bạn, chúng ta cùng trải nghiệm khoái cảm đua xe nào! Come on!Hàn Thành thấy nét mặt cậu biến đổi xoành xoạch, có vẻ nóng lòng muốn thử, cũng không nói nhiều nữa, thẳng tay đẩy ngã, đè lên người cậu.Tay anh kéo xuống dây lưng áo tắm Thẩm Tinh Sơ, chỉ hơi dùng sức một chút, dây lưng áo đã bị kéo ra.Hàn Thành nhìn bờ vai và cần cổ trắng nõn của cậu, tay mới vừa phủ lên, Thẩm Tinh Sơ tự dưng lại đè tay hắn lại, dường như nhớ tới cái gì đó mà hỏi anh, "À mà, anh có báo cáo kiểm tra sức khỏe không? Tôi muốn xem một chút."Mặc dù cậu đã chết, nhưng vẫn cần phải chú ý về vấn đề vệ sinh.Cậu đã đến một cách sạch sẽ, thì cũng muốn đi một cách sạch sẽ!Hàn Thành chẳng còn gì để nói, "Vừa nãy bảo cậu xem đi thì cậu không xem, bây giờ lại muốn xem."Hắn đành bất đắc dĩ đứng dậy, lấy báo cáo từ trong túi mình, đưa qua.Thẩm Tinh Sơ ngồi dậy, xem xét cẩn thận, xem nửa ngày trời, mới khẳng định chắc hẳn anh ta không có vấn đề gì, yên tâm được rồi.Thẩm Tinh Sơ trả lại báo cáo cho hắn, trước lúc buông tay còn thoáng thấy được cái tên ở trên cùng, thì ra tên Hàn Thành à.Hàn Thành tiện tay vứt báo cáo kiểm tra sức khỏe sang một bên, một lần nữa vươn tay đẩy cậu lên giường.Thẩm Tinh Sơ ngoan ngoãn nằm yên, cho đến khi Hàn Thành sờ tới "cốp xe", cậu không tự chủ được mà căng cứng cả người, theo phản xạ có điều kiện đè lại bàn tay phải đang làm xằng làm bậy của Hàn Thành. "Lại làm sao nữa?" Hàn Thành bất đắc dĩ, kiểu gì mà cứ nổ máy rồi lại bị bắt phanh lại như vầy miết thế?"À thì, tôi muốn hỏi một xíu, có thể cho tôi làm "tài xế" không?" Vẻ mặt Thẩm Tinh Sơ đầy chân thành, cực kỳ chờ mong, nếu đã thỏa mãn ước vọng của cậu, không phải nên để cậu làm công sao?Bây giờ phải nằm như vầy, cậu cứ cảm thấy nó vi diệu kiểu gì í.Hàn Thành không chút do dự, "Không được.""Tại sao chứ?""Trước kia cậu từng "lái xe" chưa?" Hàn Thành hỏi, "Cậu có biết mấy việc cần chú ý không? Khi nào nhấn ga, khi nào phanh lại, khi nào chuyển làn, khi nào tắt máy, làm thế nào để cả hành trình đều sung sướng, cậu biết rõ không?"Thẩm Tinh Sơ chưa bao giờ được lái xe:......Cậu không rõ, cậu không biết, cậu chỉ mới vụng trộm đọc được trong sách thôi.Hàn Thành thấy vậy là biết ngay cậu không hề rõ, thế nên anh cũng chả biết liêm sỉ mà tự biên tự diễn nói, "Nhưng mà tôi thì rõ, cho dù có là xe thể thao hay xe đua loại nhỏ, từ quốc lộ tới đường đèo, từ đường con nông thôn tới đường cái xi măng, tôi rõ hết, thế nên, tôi thích hợp hơn cậu."Thẩm Tinh Sơ không khỏi nhìn hắn thêm mấy lần, dữ dội quá, tài xế già nha, kinh nghiệm phong phú ghê ta!Mà chuyện này cậu cũng không tranh đâu, cậu vốn đã chẳng có chấp niệm gì đặc biệt với vụ công thụ này, bây giờ còn có một tài xế già dẫn dắt cậu lĩnh hội được sự huyền bí của chuyến hành trình này, thì cũng coi như không tệ chút nào."Vậy anh phải chú ý khởi động kỹ." Thẩm Tinh Sơ dặn dò nói, "Tôi là xe mới, lần đầu lên đường, cấm không cho va chạm."Hàn Thành nghe cậu nói vậy cũng hơi ngạc nhiên, bản thân hắn cũng là tay lái mới, không ngờ lại gặp ngay một chiếc xe mới! Anh chỉ tưởng Thẩm Tinh Sơ chưa từng làm "tài xế" thôi, chứ đâu có ngờ tới đến đường cậu còn chưa từng lên!Cái lần gặp gỡ khó quên đêm nay tính ra cũng kỳ diệu thật, xác suất nhỏ như vậy mà cũng rơi trúng hai người họ cho được, tài xế tay mơ lái xe mới, quá là xứng lứa vừa đôi."Yên tâm đi." Hàn Thành dõng dạc, "Tôi nhất định sẽ cho cậu một lần trải nghiệm, suốt đời khó quên."Anh dứt lời, rồi lại lần nữa đẩy ngã Thẩm Tinh Sơ. Nếu là xe mới, vậy thì vẫn nên cẩn thận một chút, chứ không là dám sau một chuyến hành trình, tài xế thì vẫn có thể là tài xế khi xưa, mà xe đã không còn là xe dạo ấy.—— biến thành xe hỏng mất!Hàn Thành nghĩ vậy, lại đè lên người cậu lần nữa, chuẩn bị xem "cốp xe" của cậu.Hắn sờ sờ "cốp xe", đang chuẩn bị xem "chân ga", tự dưng lại cảm nhận được Thẩm Tinh Sơ đè tay anh lại, ngẩng đầu trộm liếc nhìn anh một cái.Hàn Thành:......"Lại sao nữa đây?"Một tiếng trống tiếp thêm dũng khí, hai tiếng trống suy sụp tinh thần, ba tiếng trống dũng khí khánh kiệt, Hàn Thành cảm thấy anh sắp héo luôn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com