TruyenHHH.com

Dm Khoai Xuyen Truy Phu Lo Tuyen

Hành trình từ Học viện tới xuất phát điểm tại Vạn Yêu chi địa tốn khoảng năm tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, nhóm học viên xem xét lại ba lô được phát, sau đó chính là cùng đồng đội bàn bạc chiến thuật. Không ít người khi ở trên xe muốn cùng Bạch học trưởng kéo gần quan hệ, kết quả bị ánh mắt của Thiệu Huyền dọa cho không dám lại gần. 

Phải nói, Thiệu Huyền ở trước mặt Bạch Vũ An luôn là bộ dáng ôn nhu mặc cho hắn nắn bóp. Thế nhưng, chỉ cần có người ngoài, Thiệu Huyền luôn dùng bản mặt ngàn năm không đổi, kết hợp với ánh mắt cự tuyệt tất cả lại gần, nhất là lại gần Bạch Vũ An. Những người ở đặc khu trước kia còn có chút khinh thường đối với Thiệu Huyền do xuất thân cùng với khởi đầu của y thực sự quá thấp. Nhưng sau hai bài kiểm tra thực lực hằng tháng, họ không thể không thừa nhận rằng Thiệu Huyền chỉ cần dùng một loại ma pháp thôi cũng đủ đè bẹp bọn họ. Họ căn bản không có tư cách cùng đối phương nói chuyện. Mà từ đó tới giờ, hạ gục được Thiệu Huyền, căn bản cũng chỉ có Bạch Vũ An.

Điều này căn bản không phải nói ngoa, cũng không phải là Thiệu Huyền vì thấy đối phương là chồng mình mà nhường. Hơn ai hết, y muốn chứng tỏ rằng bản thân mạnh hơn Bạch Vũ An, hoàn toàn có tư cách bảo hộ hắn. Thế nhưng, bản thân dù là Thần, cũng chỉ là một vị thần chưa hoàn toàn đủ tư cách. Mà Cảnh Nghiêm, hiện tại ở trong thân xác Bạch Vũ An, tuy sức mạnh đã bị phong ấn phần lớn, nhưng vẫn là tồn tại người người phải kính ngưỡng.

Nếu Thiệu Huyền sử dụng toàn hệ ma pháp thành thục tới không thể nào thành thục hơn thì Bạch Vũ An cũng thế. Những tia sáng tưởng chừng như vô hại bị hắn hóa thành muôn hình vạn trạng, luôn tấn công dồn dập. Khi thì là những mũi kim bé xíu có thể xuyên qua đá cùng lửa, khi thì là một thanh kiếm sắc bén. Dù là Thiệu Huyền, vẫn có chút khó đối phó, còn bị đối phương hạ không ít lần. Dù có hòa hoặc thậm chí thắng được, Thiệu Huyền cũng chưa cảm thấy thỏa mãn. Y khẽ động ngón tay. Phong ấn của Vũ Trụ, cần phải cố tìm cách giải trừ dù chỉ một phần. 

- Bạch học trưởng, Thiệu đồng học.- Một giọng nói vang lên ở bên cạnh. 

Thiệu Huyền đảo mắt, sau đó không để ý tới, mở ba lô bản thân mang theo, làm bộ đang kiểm đồ. Bạch Vũ An nhìn thoáng qua, hiểu ý. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Lam Mạch đang đứng đó. Hôm nay cậu ta mặc một bộ đồ thể thao màu xanh lá, quả thực thích hợp trong những chuyến dã ngoại trong rừng. Không ít người trong xe cũng lựa chọn màu này, nhưng mặc trên người cậu ta, cộng với khuôn mặt và đôi mắt to tròn, chẳng hiểu sao lại có chút phong vị khác. 

Hiển nhiên, đối với con người đã có vợ để đội lên đầu, cái phong vị này hoàn toàn chỉ là so người dễ nhìn hơn một chút mà thôi.

- Sao vậy?- Bạch Vũ An nở nụ cười.

- Hai người mấy ngày này chuẩn bị đồ đạc thế nào? Đều ổn chứ?- Lam Mạch mỉm cười nhìn Bạch Vũ An

Những ngày này, Bạch Vũ An cơ hồ luôn luôn tận dụng thời gian ở bên cạnh Thiệu Huyền. Vì kí túc xá của bọn họ là dành cho học sinh đặc quyền nên cơ hồ nội quy cũng không quá nghiêm. Chỉ cần đúng giờ ở trong kí túc xá là được, còn lại nhà trường không để tâm bạn đang ở chỗ nào. Chính vì vậy, từ khi học sinh được nghỉ học để chuẩn bị cho cuộc thi, căn bản Bạch Vũ An vẫn đóng cọc ở chỗ Thiệu Huyền. Ngay cả khi chuẩn bị đồ đạc cũng là chuyển phát giao tận phòng bằng ma pháp dịch chuyển. Thế nên đội của họ căn bản chưa họp mặt lần nào, bàn bạc kế hoạch cũng không.

- Đều ổn. Mọi người thì sao?- Bạch Vũ An đáp, dư quang liếc về phía Thiệu Huyền.

- Ổn a. Nhưng bọn em căn bản không biết hai người mang theo gì, nên cũng có chút khó khăn. Nhưng lều trại căn bản vẫn mang tới hai cái a. Chỉ là có hơi nặng một chút, hẳn là không ảnh hưởng nhiều.

- Ân. Nếu được như vậy thì tốt.- Bạch Vũ An gật đầu.

- Bạch học trưởng, anh có thể qua bên này cùng mọi người thảo luận một chút không? Lần này thi không chỉ là số đá Flit mà còn có thảo dược và thú vật nữa nên mọi người muốn chọn đường đi tốt nhất. Bản đồ em cũng đã tìm được một cái khá chi tiết.

- Để Aldrick quyết định đi. Tôi thực không rành vấn đề này. Hoặc cũng có thể để Thiệu Huyền qua. Em ấy đối vấn đề này khá rành.

- Ân.- Lam Mạch cười gượng, sau đó qua loa vài câu rời đi. Dù cậu ta có nói cái gì, Bạch Vũ An căn bản cũng khéo léo từ chối hoặc chuyển đối tượng sang Thiệu Huyền.

- Hừ, giả vờ thanh cao cái gì. Bản đồ này rõ ràng là ta tìm về.- Khiêu Lục khinh bỉ lẩm bẩm trong khi thảo luận lộ tuyến với Aldrick và Vermol, sau đó lải nhải.- Bạch học trưởng, em tìm được bản đồ, anh bla bla bla... Hừ.

- Thôi nào. Cùng đội cả mà.- Vermon vuốt lông mèo đang dựng ngược của Khiêu Lục.

Aldrick không nói, nhưng khóe môi lại hơi động. Cùng lúc, anh liếc nhìn Bạch Vũ An đang trêu đùa Thiệu Huyền bên kia, trong mắt không rõ là cảm giác gì. Mấy tháng này, người bạn mà anh tưởng mình hiểu rõ lại càng ngày càng khiến cho anh kinh ngạc. Khó tin hơn nữa, chính là người mà anh tưởng có thể trở thành đối tượng kết giao không tồi, cư nhiên lại khiến cho anh cảm thấy có chút... thất vọng. 

Chưa nói tới chuyện thi thoảng lại bóng gió chuyện của Bạch Vũ An mà dạo gần đây, những người mà cậu ta đắc tội cũng càng ngày càng khó giải quyết, những người để ý thì càng ngày càng nhiều. Hơn nữa, không có Bạch Vũ An tương trợ, mấy kẻ đó càng ngày càng khó giải quyết. Nhưng Lam Mạch cứ như không hiểu được khó khăn của Aldrick, cái gì không nên nói vẫn cứ nói, điều gì có thể nhịn thì càng không nhịn, khiến cho người ta thực mệt mỏi. 

Nếu biết được suy nghĩ này của Aldrick, Thiệu Huyền nhất định sẽ mỉm một cái. Vì tới thế giới này không có hệ thống, không có nhiệm vụ cụ thể, nên y cũng không biết bản thân phải làm cái gì nữa. Nhưng nếu vẫn như lần trước khi Cảnh Nghiêm xuyên, thì có lẽ việc phá cp chính để nam chủ không đi theo vận mệnh trước kia nữa chính là thiết yếu.  

Chính vì vậy, thời gian này, Thiệu Huyền đặc biệt nghiên cứu về ma pháp tinh thần lực cũng như ma pháp cổ xưa trong tài liệu mà Bạch Vũ An cho. Sau khi đã có chút hiểu biết, y lập tức dùng chút thủ đoạn tránh đi giám thị của trường, dùng tinh thần lực gây rối giấc ngủ của cả Lam Mạch lẫn Aldrick. Một kẻ liên tục mơ thấy đàn anh vốn chỉ ôn nhu với mình hiện tại lại ghẻ lạnh mình, bị kẻ vô danh đá xuống vực sâu. Một kẻ lại mơ thấy người mà bản thân vẫn thích vì sự thanh cao trong sạch nay lại trở thành kẻ lòng dạ hiểm độc hãm hại người khác, bám lên cái cây quyền quý. Bất kể những giấc mơ kia có phải thật hay không, bất kể hai người có nhớ gì khi tỉnh lại hay không thì cảm giác bất an chắc chắn sẽ còn đó, hơn nữa, trong tiềm thức bọn họ cũng mơ hồ hình thành nghi ngờ cùng bất mãn. 

Mà những hiệu quả đó, chính là thứ mà Thiệu Huyền muốn thấy nhất. Một kẻ có tiếng là bạch liên hoa thanh cao thuần khiết lại hại một đứa nhóc thiếu thốn tình thương tới độ phải tự tử, đắc tội bao nhiều người khiến công quân phải phí tâm tư dọn dẹp, khiến đàn anh mình phải lao vào cứu trong khi người tự đâm đầu vào rắc rối là cậu ta, sau đó còn giả vờ thanh cao tội nghiệp. Thiệu Huyền chính là đối với kẻ không bằng con kiến này, cực độ không vừa mắt. Vốn đã sớm biết nhân loại có những thành phần như vậy, nhưng khi gặp được, quả thực là khiến người ta mở rộng tầm mắt. 

- Em không vừa mắt Lam Mạch?- Đột nhiên, Bạch Vũ An hỏi như vậy.

- Ân?- Thiệu Huyền vừa rồi có chút thất thần. 

- Thế nào? Không vừa  mắt ở điểm nào? Tôi giúp em chỉnh cậu ta nhé?- Bạch Vũ An ôm bảo bối vào lòng. Hắn chính là người như vậy. Có thể đối xử tốt nhất định sẽ đối xử tốt. Nhưng một khi đã trở mặt, hắn chính là không nói tình nói lý. Bạch Vũ An xưa nay giữ mặt nạ của mình vô cùng tốt, nhưng khi không cần giữ thì hắn sẽ không đeo mệt vào thân. 

- Không cần.- Thiệu Huyền nâng bàn tay Bạch Vũ An lên, hôn lên từng ngón tay của hắn. Sau này, những việc bẩn thỉu, để tôi làm đi. Anh không cần phải làm bất kì thứ gì nữa.

Mọi người ở trên xe đối với hành động show ân ái công khai thế này của học trưởng Bạch và Thiệu Huyền vẫn là lần đầu tiên thấy. Ngạc nhiên thì họ đã ngạc nhiên từ ba bốn tháng trước rồi. Bao nhiêu ánh mắt hâm mộ ghen tỵ hận đều đổ lên người Thiệu Huyền. Thế nhưng, còn có một điều mà đại gia phân vân không thôi. Chính là họ không phân biệt được ai thụ ai công. Nhìn Thiệu Huyền mặt liệt ôn nhu hôn tay Bạch học trưởng, chính là kiểu hình ôn nhu công điển hình. Nhưng Bạch học trưởng anh tuấn soái khi ngời ngời, sao có thể là thụ. 

Toàn hệ ma pháp sư vừa mới nổi lên, không ai đoán biết được tâm tư, luôn cự tuyệt người tới gần cùng với quang hệ ma pháp sư kiêm trị liệu sư mà ngay cả Quốc vương cùng thủ tướng cũng phải nể mặt, rốt cuộc ai mới là công? 

Không hề biết mọi người đang đoán già đoán non về vị trí của cả hai, Bạch Vũ An trong mắt lúc này chỉ có Thiệu Huyền, mà Thiệu Huyền, thì đang ở trong lòng vỗ mặt bản thân hai cái, tự nhủ mình không  được phi lễ người ta ở nơi công cộng, rất là không có mặt mũi. Vậy nên, để giữ danh dự cho chồng, Huyền Huyền ngoan ngoãn đặt tay người ta xuống, không có hôn nữa.

-----------

Vạn Yêu chi địa là nơi mà không chỉ có tài nguyên, khoáng sản, thảm thực vật phong phú, mà còn có số lượng các loài động vật đa dạng, hơn nữa, yêu thú cũng khá nhiều. Mặc dù yêu thú cấp cao chủ yếu tập trung ở các vùng trung tâm rừng rậm, nhưng căn bản là bọn họ vẫn cần đề phòng những loài động vật cấp thấp nhưng đi theo đàn. 

Ở địa điểm tập trung, các giáo sư phát cho từng trưởng nhóm vật phẩm ma pháp có tác dụng như một dịch chuyển trận. Vật này có dạng một đồng xu, được khắc lên những hoa văn vô cùng phức tạp. Này chính là cách mà các nhóm có thể chuyển được đá Flit cũng như những chiến lợi phẩm của họ về nơi tập kết. Ngoài ra, vật phẩm này còn có tác dụng như phương tiện cầu cứu khi các nhóm lâm vào tuyệt cảnh. Chỉ cần một thành viên phát động ma pháp cầu cứu, các giáo viên có thể lập tức tới hỗ trợ. Nhưng khi đó, nhóm sẽ bị trừ một trăm tới một ngàn tới một ngàn hai trăm điểm, bằng 200 kg đá Flit. Chính vì vậy, nếu không lâm vào tuyệt cảnh, căn bản các nhóm sẽ không dùng tới phương pháp này.

- Cậu chính là Thiệu Huyền à? Trốn đủ kĩ nha, tôi đó giờ cũng không có gặp qua cậu đâu.- Khiêu Lục nhìn Thiệu Huyền từ trên xuống dưới.

Thiệu Huyền đối với ánh mắt của người này thản nhiên như không thấy. Y đối với phàm nhân đều không đặc biệt có cảm tình, trừ khi người đó là ông xã. Vậy nên có nhìn kĩ thế nào y cũng cảm thấy thực bình thường. Nhưng Bạch Vũ An lại là người không thoải mái trước.

- Khiêu học đệ.- Bạch Vũ An mỉm cười tao nhã.

- Bạch học trưởng.- Khiêu Lục mỉm cười gật đầu với Bạch Vũ An.

- Vũ An.- Aldrick cầm mấy món vật phẩm ma pháp đưa tới cho Bạch Vũ An.

- Huyền.- Bạch Vũ An tri kỉ đưa đồ cho bảo bối.

- Bạch học trưởng, Aldrick.- Lam Mạch mỉm cười đi qua- Khiêu đồng học.- Hiển nhiên bỏ qua Thiệu Huyền.

-...- Vermon.

- Vũ An.- Thiệu Huyền nhẹ giọng gọi, từ trong túi, thực ra là trong không gian, lấy ra một miếng bánh nhét vào miệng Bạch Vũ An. Đi đường có thể là tới trưa cũng chưa tìm được địa điểm thích hợp nghỉ chân, chi bằng ăn một chút trước khi xuất phát.

- Thiệu Huyền. Huyền đồng học à...- Khiêu Lục xán qua, biểu thị bản thân cũng muốn có cái phúc lợi kia.

- Khiêu đồng học.- Bạch Vũ An lại một lần nữa đứng ra giải vây cho Thiệu Huyền. Gì chứ, đồ ăn bảo bối làm chỉ hắn mới có thể hưởng.

- Vũ An.- Aldrick xòe tay. Hiển nhiên biểu lộ rằng bản thân cũng muốn. Sáng còn chưa có ăn gì đâu.

Bạch Vũ An với ai có thể phũ, nhưng với Aldrick thì không, đành phải bẻ  đôi cái bánh, đặt vào tay cậu ta. Aldrick gật đầu, cho bánh vào miệng.

- Bạch học trưởng!- Khiêu Lục lên tiếng kháng nghị. Anh thiên vị. 

- Vũ An.- Thiệu Huyền có chút bất đắc dĩ. Ăn như vậy đủ no sao? 

Y thở dài, lấy từ trong ba lô ra mấy cái bánh nữa, đặt vào tay Khiêu Lục đang kháng nghi, Vermon vẫn đang im lặng đạp đá dưới chân cùng Aldrick, lại đưa cho Bạch Vũ An một cái, hiển nhiên bỏ qua Lam Mạch. 

- Thiệu đồng học.- Bạn nhỏ Vermon cảm động rớt nước mắt. 

Aldrick gật đầu cảm ơn. Bạch Vũ An hơi không vui nhưng vẫn im lặng ăn, thi thoảng còn đút miếng bánh mình cắn dở cho Thiệu Huyền, thân mật vô cùng. Chỉ có Lam Mạch bị mọi người vô tình cố ý vứt ra rìa, căn bản không thèm để tâm. 

Khoảng mười phút sau, khi ai nấy đều giải quyết xong bữa ăn nhỏ lót dạ sau năm tiếng di chuyển, lệnh xuất phát cũng được phát ra. Các nhóm học sinh của đặc khu chia ra, chạy theo các đường khác nhau. Mà Aldrick và Khiêu Lục dẫn đầu nhóm, nhanh chóng hướng mọi người chạy theo lộ tuyến đã định. Hành trình trong Vạn Yêu chi địa, bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com