Dm Khai Nguyen Vuong Tuan Khai Goi Anh La Vo Nha
VOTE+CMT+FLW
Trong một căn phòng nhỏ tối om, ánh sáng duy nhất là cái bóng đèn sợ đốt màu đỏ tươi chiếu lên hai bóng người đang ngồi cách nhau một cái bàn gỗ. Cô gái với khuôn mặt điềm tĩnh, một tay bấm bấm điện thoại, một tay cầm cọ vẽ loạn xạ lên mãnh giấy màu vàng nhạt. Trên bàn có hai cây nến chưa được thắp sáng, một bộ bài và một đống mãnh giấy vàng vẽ những hình thù kỳ quái. Vương Nguyên nhìn xung quanh một chút mà lạnh run cả người, cậu gõ gõ lên bàn dời lực chú ý của người kia:"Tiểu Hoa, mình không đợi được nữa, nơi này của cậu thật sự đáng sợ""Dục tốc bất đạt". Tiểu Hoa vẫn không để ý nói."Mình đợi 1 giờ rồi nha, rốt cục cậu có giúp hay không?". Vương Nguyên nhắc nhở."Nói năng cho đàng hoàng". Tiểu Hoa liếc mắt."Ai nha, cô nương xinh đẹp thỉnh cố giúp tôi giải hạn". Nếu bây giờ để ý sẽ thấy sau Vương Nguyên xuất hiện một cái đuôi đang vẫy vẫy a."Thế còn tạm được, vậy hậu tạ bổn nương như thế nào?". Hoa Hoa cô nương nở nụ cười."Một bữa thịt nướng" "Vậy thì thỉnh Vương tiên sinh ngài đi tìm người khác, tại hạ tài hèn sức mọn không giúp gì được"Cô chắc chắn cố ý, còn ra vẻ thanh cao, ngạo kiều cho ai xem, cho ai xem hả? Vương Nguyên trong lòng dựng ngón giữa khinh bỉ."Vậy hai bữa đi". Giọng nói yểu xìu nghe ra vẻ tiếc hận."Thành giao". Tiểu Hoa sau khi được như ý muốn thì vui vẻ cầm bộ bài lên."Cậu có là bạn của tớ nữa không hả, giúp một chút liền...""Còn nói nữa sẽ không giúp"Câu nói thành công làm bạn học Vương Nguyên của chúng ta ngậm miệng, những lời sỉ nhục, mắng chửi chưa kịp thốt ra đã phải nuốt lại, tự cảm thấy bản thân rất đáng thương, không có nhân quyền a a a."Rút một lá". Tiểu Hoa đẩy bộ bài đến trước mặt Vương Nguyên.Đột nhiêm thấy Tiểu Hoa nghiêm túc làm cậu cũng cảm thấy căng thẳng, đưa tay rút một lá bài rồi mong chờ hỏi: "Như thế nào, như thế nào"Tiểu Hoa nhìn thoáng qua một chút, mới đầu có vẻ hơi kinh ngạc nhưng ngay sau đó là khuôn mặt đầy ý cười nhìn người kia:"Có tốt có xấu"."Vậy cái nào chiếm tỉ lệ nhiều hơn". Vương Nguyên hồi hộp hỏi"Tốt""Vậy mau nói""Nhân duyên của cậu đã đến , người kia là loại cao phú soái nha, còn có hai người đã gặp nhau rồi". Tiểu Hoa âm hiểm nói.Vương Nguyên có hơi ngờ vực về cụm từ "cao phú soái", hình như là không phải từ hình dung nữ nhân a. Nhưng cậu đã nhanh chóng bị kéo dời trọng tâm vào cụm từ "gặp nhau rồi" kia. Cố gắng nhớ xem gần đây mình đã gặp ai nhưng trong đầu không hề xuất hiện được một người, bởi vì thời giay gần đây cậu không ra đường, chuyên tâm ở nhà làm trạch nam mà."Bất quá hình như mình bảo cậu xem mình còn xui xẻo nữa không mà". Vương Nguyên nhắc nhở mục đích."Tương lai của cậu dù vui vẻ hay buồn bực, xiu xẻo hay may mắn đều do người này phụ trách, cho nên rất liên quan". Tiểu Hoa thản nhiên nói."Không nghiêm trọng như vậy đâu nhỉ". Vương Nguyên cầu mong bạn mình là đang nói quá lên thôi."Phải". Tiểu Hoa sờ cằm: "Là nghiêm trọng hơn như vậy mới đúng". Tiểu Hoa khẳng định."Vậy chuyện này là chuyện tốt đi, còn chuyện xấu""Người này là nam nhân". Mặt không tin nổi."Họ Vương". Chắc chắn nghe nhầm hẳn không phải là..."Vương Tuấn Khải". Triệt để hóa đá."Còn có cậu. nằm. dưới".Nghe rõ từng câu Tiểu Hoa, càng về sau càng khó chấp nhận. Tự bản thân cậu bắt đầu ôm hy vọng là nhầm lẫn, nhầm lẫn thôi. Nhưng mà lời Tiểu Hoa nói từ trước đến nay đều rất linh ngiệm, có thể coi là nói gì trúng đó, không bao giờ có trường hợp ngoại lệ.Sau một thời gian dài suy nghĩ, Vương Nguyên đưa ra một quyết định mà mãi sau này khi nhớ lại, cậu không khỏi cảm thán, đúng là duyên phận. Bất quá chuyện sau này thì sau này hãy nói.Và quyết định của Vương Nguyên là: "Tiểu Hoa, mình sẽ chứng minh cho cậu thấy, những lời cậu nói hôm nay là hoàn toàn sai lầm. Mình sẽ không thích nam nhân, càng không phải là Vương Tuấn Khải và chắc chắn là mình sẽ. không. nằm. dưới." Câu cuối cùng Vương Nguyên nói chắc nịch."Vậy thì đánh cược đi". Tiểu Hoa đã quá quen với bộ dáng nhiệt huyết dâng trào của người bạn thân này chỉ thản nhiên đưa ra đề nghị."Cược như thế nào?". Vương Nguyên làm bộ dáng sẵn sang nghênh chiến."Ba tháng sau cậu chắn chắc sẽ thích Vương Tuấn Khải""Tuyệt đối không""Chứng minh bằng cách cậu ở nhà Vương Tuấn Khải sau ba tháng mà không động tâm thì YOU WIN". Tiểu Hoa ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Người thua sẽ phải làm nô tì mặc cho người kia sai bảo trong vòng 1 tháng"" Được, nhưng mình làm sao vào được nhà anh ta, lại còn ở ba tháng". Vương Nguyên khó hiểu hỏi."Mình tin cậu làm được, nhưng nếu sợ thì thôi vậy, đi ngủ trước, cáo từ". Tiểu Hoa đứng lên vỗ vỗ vai cậu, rồi đi hướng phòng ngủSau khi ra suy nghĩ Vương Nguyên lớn giọng nói: "Được, cứ chờ xem".Hết chương 5.-----------------------------------------------
"Nếu ngươi có thể điều khiển chính mình khi nào thì yêu hắn, khi nào thì không yêu hắn, tình yêu như thế, nhất định là còn chưa đủ sâu".[Võ lâm oai hiệp truyện]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com