TruyenHHH.com

Dm Huy Hung Troi Sinh Mot Doi

Bạch Thành Hưng đã sớm nhìn ra con trai bên cạnh mình mấy ngày nay và con trai trước kia không phải là một, sau đó cậu liên lạc lại với thầy giáo phụ trách trại hè. Cuối cùng thì cái gì tới cũng phải tới.

Hai cha con thu thập xong hành lý, Tiểu Kiệt rất hưng phấn, Bạch Thành Hưng lại rất khẩn trương. Đi ra ngoài đón một chiếc taxi, Bạch Thành Hưng nói cho lái xe đi nhà ga, Tiểu Kiệt nghi hoặc:

“Ba ba, sao chúng ta không đi máy bay?”

Bạch Thành Hưng điềm nhiên như không có việc gì:

“Đi máy bay nhanh quá.”

Đúng vậy, Bạch Thành Hưng cảm thấy mình còn chưa chuẩn bị kỹ càng cho cuộc gặp gở này, cậu cũng không biết mục đích của chuyến này rốt cục là cái gì. Bọn nhỏ đã biết sự tồn tại của lẫn nhau, vậy sẽ không thể nào như cách đây bảy năm hai người đã nói, sau này mỗi người sẽ có cuộc sống riêng xem như chưa từng quen biết.

Lần này cậu không đi máy bay mà đi xe lửa, đi xe lửa thời gian đủ dài để Bạch Thành Hưng suy nghĩ, tìm cho mình một cách giải quyết thoả đáng nhất.

Tiểu Kiệt lên xe không bao lâu liền nằm trên đùi cậu ngủ mất, Bạch Thành Hưng yên lặng nhìn chằm chằm con trai, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nhóc. Người ngoài nhìn vào căn bản sẽ không phân biệt được Tiểu Kiệt cùng Tiểu Đậu, hai anh em tướng mạo cơ hồ là giống nhau như đúc, thế nhưng trên cổ gần vành tai Tiểu Kiệt sẽ có một nốt ruồi. Hai đứa nhìn qua đều không giống Nhật Huy cũng không giống cậu, có lẽ phải nói, bọn nó vừa giống như Nhật Huy cũng vừa giống Bạch Thành Hưng.

Bạch Thành Hưng hồi tưởng lại lần đầu tiên cậu nhìn thấy hai đứa. Ký ức theo thời gian đã không rõ rệt lắm, cậu chỉ nhớ lúc đó mình đau nhức cực kỳ, đem cánh tay Nhật Huy cắn chảy máu, không biết bây giờ vết sẹo đó còn lưu lại không. Sáng sớm ngày hôm sau khi cậu mở mắt tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt buồn ngủ nhưng đầy vẻ ân cần của Nhật Huy, nghe thấy đầu tiên chính tiếng khóc vang dội của bọn nhỏ, hết thảy đem cậu từ nửa mê nửa tỉnh trong hư ảo kéo về hiện thực, từ lúc đó cậu chính thức có thêm thành viên trong gia đình nhỏ của mình, chính thức trở thành một baba.

Tiểu Kiệt ngủ thật ngon suốt đường đi, đến khi nhóc tỉnh lại, phát hiện ba ba vẫn là một mặt khẩn trương. Nhóc vuốt mắt cho tỉnh táo, sau đó ngồi lên ôm cổ Bạch Thành Hưng:

“Ba ba, đừng sợ, con bảo vệ ba.”

Bạch Thành Hưng buồn cười:

“Vậy baba hỏi con, nếu như baba cùng bố con đánh nhau, con giúp ai”?

Lúc đầu cậu chỉ là muốn trêu chọc nhóc một chút, không ngờ Tiểu Kiệt vậy mà vẻ mặt thành thật nói:

“Ba ba, bố sẽ không đánh baba, tuyệt đối không.”

Một câu nói kia suýt nữa để Bạch Thành Hưng rơi nước mắt, đúng vậy, Tiểu Kiệt không có nói láo, cho dù là hai người cãi nhau lúc kịch liệt nhất, Nhật Huy cũng không hề động một sợi tóc của cậu, ngược lại là cậu hết lần này đến lần khác đều động thủ với Nhật Huy.

Xe lửa đã đến nơi, Bạch Thành Hưng cầm tay con trai dắt con bước xuống:

“Con dẫn đường đi.”

Tiểu Kiệt như tiểu chiến sĩ gánh vác sứ mệnh thần thánh nghiêm túc gật đầu.

Nói là dẫn đường, kỳ thật chỉ là Tiểu Kiệt nói cho tài xế hai ba con muốn đi đâu. Xe taxi không thể vào khu dân cư, Bạch Thành Hưng đành xuống xe, Tiểu Kiệt nắm tay của cậu:

“Ba ba, chúng ta về nhà thôi.”

Năm phút sau, hai người đứng cửa một căn biệt thự độc lập, Bạch Thành Hưng một lần lại một lần gấp gáp, cả người đều phát run.

“Ba ba, ba chuẩn bị xong chưa.”

Đây cũng là lần thứ ba Tiểu Kiệt muốn nhấn chuông cửa liền bị Bạch Thành Hưng ngăn lại, Tiểu Kiệt cảm thấy như thế này thật là mệt, đến trời tối chắc cũng phải đứng ngoài cửa mất, không để ý đến ba ba phản đối, nhóc liền nhón chân nhấn vang chuông cửa.

Một lát sau, cửa răng rắc một tiếng mở ra, Nhật Huy đứng đó, trông thấy người tới tựa hồ là có chút không tin, xoa xoa con mắt, Tiểu Kiệt giữ chặt tay anh:

“Ai nha bố à, bố không nhìn lầm đâu, đây chính là ba ba đó!” Nói xong, nhóc liền rất thức thời chạy vào trong nhà, lưu lại hai người lòng đầy xấu hổ đứng tại cửa không biết nói gì.

Hai người xa cách bảy năm, bảy năm này của không có chút nào liên hệ với nhau. Nhật Huy đột nhiên cảm giác được thời gian thật là diệu kì, giờ phút này nhìn thấy cậu ở đây, bảy năm cũng như bảy ngày trôi vuột qua nhanh đếm không kịp nhìn lại.

“Thành Hưng… a…em, gầy.”  Nói xong Nhật Huy quả thực muốn đập mình một cái, có ai phu phu tách nhau ra bảy năm gặp lại câu đầu tiên là nói đối phương gầy chứ?

Bạch Thành Hưng sờ sờ mặt mình: “A… vậy sao? anh, cái kia, anh cũng đen a.” Nói xong chỉ hận trên mặt đất không có cái lỗ cho hai người có thể chui vào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com