TruyenHHH.com

Dm Hoan Tien Sinh Chung Ta Ly Hon Di

Một tiếng vợ này khiến Tống Khanh sững sờ.

Trong lòng y hiểu rõ, Thẩm Dữ Quan dùng xưng hô thân mật này chỉ có ý châm chọc, nhưng vẫn khó có thể ngăn chặn y thất thần như cũ, xưng hô như vậy, tám năm qua Thẩm Dữ Quan chưa bao giờ gọi qua.

Lão gia tử ở một bên nhìn thấy hai người nhĩ tấn tư ma, cười ha ha ra tiếng.

(耳鬓厮磨: nhĩ tấn tư ma, vành tai chạm tóc mai, y nói hai người quấn quýt bên nhau, cực kỳ thân thiết gần gũi)

Tống Khanh bị tiếng cười này của lão gia tử làm cho bối rối, cộng thêm cách Thẩm Dữ Quan quá gần, lông tơ trên người dựng thẳng, y muốn né tránh, nhưng e ngại lão gia tử ở bên cạnh, y chỉ có thể lặng yên kéo dài khoảng cách, y không thích ứng được với Thẩm Dữ Quan như vậy, khiến y cảm thấy lo sợ không yên.

Nhưng cho dù Tống Khanh nhích đi xa bao nhiêu, nơi này lại lớn như vậy, hai người vẫn rất gần, khí vị tin tức tố quen thuộc hỗn quanh quẩn ở chóp mũi.

Ngay khi Tống Khanh chuẩn bị sử dụng phương thuốc dân gian là giả bộ đi vệ sinh để tránh khỏi Thẩm Dữ Quan, Thẩm Dữ Quan đã ngồi ngay ngắn trước một bước.

Tống Khanh bí mật thở ra, lão gia tử bỗng chốc cầm lấy tay y, Tống Khanh mê hoặc quay qua, chỉ thấy lão gia tử cười hiền từ, nếp nhăn ở khóe mắt tựa như vỏ cây cổ thụ đã già.

Lão gia tử nói, "Có người bắt nạt, con cứ nói với ta, ta sẽ chống lưng cho con."

Lời nói của lão gia tử tràn đầy khí phách, mấy câu ngắn gọn, thế nhưng làm Tống Khanh cảm thấy khổ sở mấy ngày gần đây, đều tan thành mây khói.

Y thật sự giống như đứa trẻ có người chống lưng, sống lưng đều không khỏi thẳng lên, "Có ông ở đây, ai mà dám bắt nạt con chứ."

Lão gia tử đắc ý nhướng mày, chòm râu hoa râm run lên, "Cho dù là tiểu tử thúi kia bắt nạt, ta cũng sẽ đánh."

Thẩm Dữ Quan ở một bên giả vờ không phục, "Ông, Tống Khanh mới là cháu ruột của ông, còn con là ôm ở bên cạnh giếng về sao."

Lão gia tử hừ một tiếng, "Cháu dâu đích thị là cháu ruột Thẩm gia, buổi tối nằm mơ ta cũng có thể cười tỉnh."

Tuy rằng trong lòng Tống Khanh có ngăn cách đối với Thẩm Dữ Quan, nhưng nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy, nhịn không được nở nụ cười.

Thẩm Dữ Quan tức giận mà liếc nhìn y, "Em còn cười."

"Còn không cho người ta cười hả? Tiểu tử thúi!" Lão gia tử lật chăn lên, lập tức đá Thẩm Dữ Quan một cái, đuổi hắn đi ra ngoài, "Đi mua cho ta chút đồ ăn đi."

Thẩm Dữ Quan né tránh, nghe lời mà đứng lên đi ra ngoài.

Đến khi không thấy Thẩm Dữ Quan nữa, lão gia tử vui mừng mà nói với Tống Khanh, "Nhìn thấy hai con hòa thuận, ta liền an tâm rồi."

Ông dịu dàng vỗ vỗ mu bàn tay Tống Khanh, trong mắt lộ ra tiếng thở dài vô lực tuổi xế chiều, "Ta cũng già rồi, sống không được mấy năm, cả đời này, cái gì ta cũng từng có, cũng không cầu cạnh thêm gì nữa, chỉ có duy nhất, trước khi xuống quan tài bế được chắt, trước kia Tiểu Quan đối đãi với con không tốt, ta không dám nói tới, nhưng hiện tại ta sợ mình không còn bao lâu nữa."

Những lời này của lão gia tử khiến trong lòng Tống Khanh chua xót, đáy mắt ướt nóng, y nắm chặt tay lão gia tử, "Ông đừng nói bậy, thân thể ông sẽ tốt lên thôi."

"Thân thể ta như thế nào, trong lòng ta hiểu rõ, ta nói Tiểu Dữ đi ra ngoài, chính là không muốn khiến con áp lực, ta chỉ là ngẫm lại, nếu con không muốn, ta không bắt buộc." Lão gia tử tự an ủi, huống hồ bốn năm trước đã khiến Tống Khanh chịu khổ, cho dù Tống Khanh không đáp ứng, cũng là về tình cảm có thể tha thứ.

Tống Khanh biết rõ y và Thẩm Dữ Quan không có khả năng có con, chưa nói đến phía trước con đường đã là đoạn nhai tàn vách tường, huống chi dục khang của y đã thương tổn, khả năng y có thể mang thai lần nữa là cực kỳ nhỏ bé.

Nhưng y thật sự không đành lòng nhìn ánh mắt thất vọng của lão nhân, cũng không muốn lừa gạt ông, đành phải sử dụng kế hoãn binh, nói sẽ suy xét.

"Được được được." Không quản Tống Khanh không trực tiếp đáp ứng ông, lão gia tử vẫn cao hứng chụp lấy tay Tống Khanh.

Tống Khanh nói xong chuyện nhà với ông, Thẩm Dữ Quan đã xách theo hộp đồ ăn trở lại.

Lão gia tử ăn xong, đắp chăn nói hơi mệt, để hai người trở về.

Thẩm Dữ Quan dặn dò thói quen sinh hoạt của lão gia tử cho y tá, sau đó nhẹ nhàng mà đóng cửa lại.

Khi ra ngoài, dư quang thấy Tống Khanh đang muốn rời đi, hắn nhanh chóng đi lên, ngăn cản y, "Nói chuyện."

Tống Khanh phản xạ có điều kiện mà lùi lại, y lắc đầu nhẹ từ chối, "Tôi và tiên sinh, không có gì để nói hết."

Hành lang phòng bệnh người đến người đi, Thẩm Dữ Quan không muốn ở đây nói chuyện với y, trực tiếp làm lơ sự từ chối của Tống Khanh, giữ chặt cổ tay của y đi đến vườn hoa bệnh viện.

Bên ngoài mặt trời sáng chói, không một gợn mây.

Thẩm Dữ Quan tìm một nơi râm mát lại ít người, dừng bước chân, sức lực của Tống Khanh không lớn bằng hắn, chỉ có thể thất tha thất thểu bị kéo đến đây.

Thẩm Dữ Quan thuần thục lấy hộp thuốc từ túi quần, rút một điếu nhìn Tống Khanh, "Hút không?"

Tống Khanh thở gấp không nói chuyện, chờ khi tay bị buông lỏng ra, y xoay người muốn chạy đến cổng bệnh viện.

Còn chưa bước được hai bước, cánh tay đột nhiên bị người giữ chặt, y giữ không vững trọng tâm, không kịp chuẩn bị sắp té ngã, ngay khi Tống Khanh cho rằng mình sắp tiếp đất, phía sau lưng lại đâm vào lòng ngực tràn ngập hương quýt.

"Chạy cái gì?" Giọng nói chế nhạo của Thẩm Dữ Quan vang ở bên tai, "Tôi còn có thể ăn cậu sao?"

Tống Khanh giãy giụa muốn tránh thoát, Thẩm Dữ Quan siết chặt cánh tay, trầm giọng cảnh cáo, "Đừng nhúc nhích."

Tống Khanh bị siết đến khó chịu, thỏa hiệp nói, "Tôi không đi, tiên sinh có thể buông tôi ra không?"

Thẩm Dữ Quan nghe vậy, vừa lòng mà thu tay lại, chợt rút bật lửa ra châm thuốc, đầu thuốc màu cam hồng lập loè, giây lát lại bị khói che mất, Tống Khanh dựa lưng ở cột đá, trên mặt toàn là xa cách, đâm vào hắn không thoải mái, hắn nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Tống Khanh, bên trong tựa hồ thiếu gì đó so với trước kia, "Tiên sinh muốn nói chuyện gì?"

Tay cầm điếu thuốc của Thẩm Dữ Quan dừng một chút, hồi lâu hắn phun ra một ngụm khói trắng, "Đã từng nghe tới nhổ trồng tuyến thể chưa?"

Đương nhiên Tống Khanh nghe qua, y cũng đã từng có suy nghĩ này.

Khoa học kỹ thuật phát triển không chỉ nghiên cứu ra phương pháp phẫu thuật xóa bỏ đánh dấu, thậm chí vì đề cao độ phù hợp tin tức tố, xuất hiện nhổ trồng tuyến thể.

Nhìn tên đoán nghĩa, chính là bỏ đi tuyến thể cũ, thay đổi một tuyến thể nhân tạo khác có độ phù hợp cao với người yêu.

Cái này không giống với phẫu thuật xóa bỏ đánh dáu, có độ nguy hiểm cao, Tống Khanh từng đọc được không ít tin tức biến chứng khi sau khi omega nhổ trồng tuyến thể, nhẹ thì tin tức tố hỗn loạn trong thời gian ngắn, nặng thì cả đời không thể bị đánh dấu, thậm chí còn có tin tức tố bị hỏng, không có lúc nào là không ở trong kỳ động dục, bất kham chịu đựng tra tấn ***.

Tống Khanh từng đi tư vấn, kết quả bị Lý Du kéo lại, tóm được y chửi cho một ngày, đưa ra rất nhiều tư liệu phẫu thuật thất bại, làm cho Tống Khanh từ bỏ ý niệm này.

Tống Khanh nắm chặt tay bên người, ngăn không được mà run rẩy, y hỏi, "Tiên sinh là muốn tôi đi nhổ trồng tuyến thể sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com