TruyenHHH.com

[ĐM - HOÀN THÀNH] Sau Khi Được Tỏ Tình, Tôi Sống Lại Rồi - Vi Miêu Tác Trành

Chương 58 - Tìm Kiếm

Repuryel

Editor: Repuryel

"Có phải... tôi đã quá ích kỷ không?"

Phương Lị Lị sửng sốt, không hiểu sao Sầm Niên lại đột ngột nói vậy.

"Hả?" cô hỏi.

Sầm Niên không quá quan tâm đến câu trả lời. Cậu lắc đầu, không giải thích, rồi lật sang trang khác của cuốn sách.

Nội dung trong sách chẳng vào được tâm trí cậu.

Sầm Niên cảm thấy bức bối, đọc được hai trang rồi đặt sách xuống. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, cậu đứng dậy đi mở.

"Chào cậu Sầm." Bác sĩ riêng của Phó Nhiên, Nhậm Vĩ Minh, lịch sự gật đầu chào Sầm Niên.

Sầm Niên bắt tay với ông ta.

Trái tim cậu thoáng chùng xuống, nhưng rồi ngay lập tức lại căng thẳng trở lại.

Sau vài câu chào hỏi xã giao, Nhậm Vĩ Minh và các bác sĩ của bệnh viện đi vào trong phòng, cánh cửa đóng lại.

Sầm Niên ngồi bên ngoài, cảm thấy hồi hộp.

Đột nhiên, điện thoại của cậu rung lên. Ban đầu cậu không định nghe máy, nhưng sau khi liếc nhìn tên người gọi, cậu nhíu mày, rồi nhấc điện thoại lên, bước ra góc khuất của hành lang và nghe máy.

Vừa nghe điện thoại, Sầm Niên vừa lơ đễnh nhìn về phía cửa phòng bệnh. Sau đó, cậu bắt được một từ khóa.

"Xin lỗi," cậu ngắt lời đối phương, "họp báo được đẩy lên sớm à?"

"Đúng vậy." Người kia nói. "Nhà họ Sầm không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng đột nhiên lại dời buổi họp báo lên tối nay."

"Tối nay?!"

Sầm Niên quay đầu nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng chặt, lông mày nhíu chặt lại.

Phó Nhiên đang bị bệnh, ở đây một mình, cả tình và lý, cậu nên ở lại chăm sóc anh. Tuy nhiên, cậu còn có kế hoạch riêng. Lẽ ra phải chờ biết rõ tình hình rồi mới tính tiếp.

Nhưng việc nhà họ Sầm bất ngờ đẩy sớm buổi họp báo lên, đã phá vỡ kế hoạch của cậu.

"Đợi chút."

Sầm Niên nhìn thấy cánh cửa phòng bệnh mở ra, Nhậm Vĩ Minh bước ra ngoài. "Tôi sẽ gọi lại sau—"

"Đợi đã, Sầm thiếu gia," người ở đầu dây kia nói, "có một chuyện vừa xảy ra, dì Lý đã ngất xỉu vào trưa hôm qua..."

Sầm Niên lập tức mím chặt môi.

Mẹ ruột của cậu mất sớm, sống trong nhà họ Sầm nhiều năm qua, cậu chỉ có mỗi dì Lý là người chăm sóc cho mình. Dù dì luôn giữ khoảng cách do vị trí chủ tớ, nhưng ân tình của dì dành cho cậu trong ngần ấy năm đã không thể đếm xuể.

Năm cậu bảy tuổi, bị sốt cao, dì Lý đã mạo hiểm ra ngoài giữa trời tuyết để tìm bác sĩ. Nếu không có dì, có lẽ Sầm Niên đã chết từ ngày đó. Ngoài ra, dì còn thường xuyên nấu cháo khuya, chuẩn bị bữa sáng mỗi ngày... Cậu biết mình từng quá vô tâm, sau khi bắt đầu đi đóng phim, rất ít khi về thăm dì, nghĩ rằng những lời dì nói qua điện thoại là thật, rằng dì vẫn sống tốt trong nhà họ Sầm.

Đến khi cậu phát hiện tình trạng sức khỏe của dì xuống dốc thì đã quá muộn. Dì Lý là người làm cũ của nhà họ Sầm, bà Sầm rất kén chọn, không quen dùng người mới nên phần lớn công việc vẫn bắt dì làm.

Dì Lý từng chịu ân huệ của lão phu nhân nhà họ Sầm nên tình cảm với gia đình họ rất sâu đậm. Sầm Niên mới sống lại được hai tháng, cậu định dần dần thuyết phục dì, không ngờ tình trạng sức khỏe của dì lại xấu đi sớm như vậy.

"Giờ dì ấy sao rồi?" Sầm Niên khẽ hỏi.

"Giờ đã ổn hơn rồi, nhưng bà Sầm lại bắt dì đi nấu ăn. Dì ấy đã xuất viện."

Sầm Niên siết chặt tay.

Cậu cúp điện thoại, nhìn về phía Nhậm Vĩ Minh.

Nhậm Vĩ Minh gật đầu, nói:

"Tình trạng của Phó Nhiên tạm thời—"

Sầm Niên ngắt lời: "Tạm thời không nguy hiểm, đúng không?"

Nhậm Vĩ Minh ngạc nhiên một chút, rồi gật đầu: "Sầm tiên sinh có việc gấp sao?"

"Ừm."

Sầm Niên cúi đầu.

Dù không tính đến chuyện của dì Lý, nhà họ Sầm đã nợ cậu quá nhiều, kế hoạch bày ra bấy lâu, nếu lỡ mất tối nay, thì coi như đổ sông đổ bể.

Cậu mở ứng dụng để đặt vé máy bay trong vòng một tiếng tới. Từ đây đến thành phố B không quá xa, giờ mới sáu giờ chiều, lên chuyến bay lúc bảy giờ, có thể đến nơi vào lúc chín giờ. Họp báo bắt đầu lúc tám giờ, vậy thì—

Nhậm Vĩ Minh đẩy kính lên, nhìn cậu với vẻ không đồng tình, khuyên nhủ:

"Tôi nghĩ Phó Nhiên sẽ muốn gặp cậu đầu tiên khi cậu ấy tỉnh lại."

Ông ngừng lại, rồi nói thêm: "Hiện giờ, tình trạng tâm lý của cậu ấy tương đối—"

"Xin lỗi."

Sầm Niên khẽ nói: "Tôi sẽ quay lại sớm."

"Cậu Sầm, chuyện này thật sự rất gấp sao?" Nhậm Vĩ Minh nhớ đến hình ảnh Phó Nhiên uống rượu một mình, không nhịn được hỏi thêm.

"Ừm." Sầm Niên im lặng một lúc rồi gật đầu.

Hai người không nói thêm gì nữa. Sau đó, Nhậm Vĩ Minh lịch sự bắt tay với Sầm Niên.

Sầm Niên quay lại phòng bệnh thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Bỗng nhiên, phía sau vang lên một tiếng gọi khẽ:

"Sầm Niên."

Sầm Niên giật mình.

Cậu quay lại, nhưng phát hiện Phó Nhiên chỉ đang nói mớ. Anh nhíu mày, trông có vẻ buồn bã, không biết mơ thấy điều gì. Ngón tay của Sầm Niên dừng lại trước trán anh một lúc, cuối cùng vẫn rụt tay lại, đóng cửa rồi rời đi.

Phương Lị Lị đã gọi xe đợi sẵn dưới tầng. Trước khi đi, Sầm Niên hỏi Nhậm Vĩ Minh liệu ông có thể gửi email cho cậu về tình trạng cụ thể của Phó Nhiên để cậu đọc trên đường không, nhưng Nhậm Vĩ Minh chỉ nói: "Chuyện này, cậu ấy nên tự nói với cậu thì hơn."

Sầm Niên không muốn dây dưa thêm, rồi lên máy bay. Tượng ngọc hình chú chó mà Phó Nhiên chưa kịp tặng vẫn nằm trong túi của cậu. Cậu không biết phải xử lý nó thế nào, nên cứ mang theo bên mình.

Bảy giờ tối, trong phòng bệnh.

Phó Nhiên hơi cử động lông mày, rồi mở mắt ra. Ánh mắt anh như một màn sương mờ, thẫm lại vì bóng đêm, khiến anh trông ngơ ngác. Anh nhìn xung quanh, phòng bệnh không bật đèn.

Anh ngồi dậy, xoa trán, cố nhớ lại những gì đã xảy ra.

Tiệc mừng, uống rượu, tượng ngọc...

Ký ức cuối cùng dừng lại ở bức tượng ngọc nhỏ, mong manh, nằm trong lòng bàn tay của Sầm Niên.

Ánh mắt anh thoáng chút hoảng loạn. Phó Nhiên nhìn quanh nhưng không tìm thấy gì.

——"Vậy nếu tôi vứt nó đi, cũng là quyền của tôi, đúng không?"

Phó Nhiên im lặng một lúc.

Toàn thân anh rã rời, mất đến nửa phút mới có thể đứng dậy.

Có lẽ anh đã ngủ mê man hơn nửa ngày, không ai thay quần áo cho anh, anh vẫn mặc bộ vest từ buổi tiệc. Sau khi đứng dậy, anh hơi loạng choạng, nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng, rồi bước ra ngoài.

Có lẽ Sầm Niên đã vứt bức tượng ngọc nhỏ đó đi. Khách sạn chắc không xa lắm, nước trong hồ cảnh không được thay hàng ngày, nếu bây giờ đi tìm, có thể vẫn còn tìm thấy.

... Phải tìm lại.

Một y tá trẻ vừa đến thay thuốc, ngạc nhiên nhìn anh rồi đỏ mặt, hỏi: "Anh...anh Phó, có chuyện gì sao?" Sao anh lại dậy rồi?

"Ừ," Phó Nhiên gật đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Cô có nhìn thấy một người đẹp, thấp hơn tôi một chút——"

"À, anh nói Sầm Niên sao?" Cô y tá mỉm cười, giải thích: "Cậu ấy có việc gấp nên đã rời đi rồi."

Phó Nhiên im lặng một lúc, rồi cảm ơn và bước vào thang máy.

Mãi cho đến khi cánh cửa thang máy từ từ khép lại, cô y tá mới vỗ trán, nhận ra điều gì.

Phó Nhiên mới vừa hồi phục, chưa làm thủ tục xuất viện, sao lại rời đi như vậy chứ?!

Phó Nhiên nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, môi anh thoáng cong lên thành một nụ cười.

Ít ra, Sầm Niên không đến mức không muốn nhìn mặt anh.

Một lúc sau, nghĩ đến một chuyện khác, nụ cười của Phó Nhiên dần tắt.

Ra khỏi thang máy, anh gọi điện cho trợ lý, Lý Dương đã đợi sẵn dưới tầng.

Chiếc SUV rời khỏi thành phố, lên đường cao tốc, chỉ mất nửa tiếng để đến thị trấn nhỏ bên cạnh thủ phủ của tỉnh.

Bữa tiệc mừng tối qua diễn ra tại đây.

Thị trấn không quá nhộn nhịp, nhưng khách sạn tổ chức bữa tiệc khá sang trọng. Phó Nhiên đi theo nhân viên phục vụ vào hành lang phía sau, nhìn ra hồ cảnh, cùng với núi giả và một cái đình nhỏ, tất cả đều in bóng trăng.

"Anh Phó," nhân viên phục vụ lắp bắp giải thích, "Hồ của chúng tôi không thay nước, thứ mà anh đánh rơi có thể là..."

Nhân viên phục vụ tự hỏi, rốt cuộc thứ mà anh ta đánh rơi là gì? Đã rơi vào hồ nước ngâm cả ngày trời, chắc hỏng hết rồi, có đáng để một diễn viên nổi tiếng cất công đến đây tìm lại không?

Phó Nhiên vừa mới khỏi bệnh, nhưng không có vẻ gì là mệt mỏi. Lý Dương quan sát anh, gợi ý:

"Anh Phó, chi bằng chúng ta đợi một lát, gọi người chuyên nghiệp đến..." để mò tìm?

Phó Nhiên im lặng một lúc rồi hỏi:

"Mất bao lâu?"

"Giờ đã gần chín giờ rồi, chắc phải đợi đến mai thôi." Lý Dương nói.

"Ừ." Phó Nhiên gật đầu.

Lý Dương tưởng anh đã đồng ý, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì thấy Phó Nhiên bước lên một bước, thẳng tiến xuống hồ nước.

Lý Dương "......"

Hồ nước không sâu, chỉ ngập đến thắt lưng. Nhân viên phục vụ kinh ngạc che miệng lại.

Hồ cảnh vừa được dọn dẹp xong, khu vực phía sau sẽ không có khách lui tới.

Phó Nhiên cầm chiếc đèn pin mượn được, nín thở, cúi xuống, tìm kiếm từng li từng tấc một cách cẩn thận.

Lý Dương nhìn bóng dáng cao lớn ấy, cẩn thận tìm kiếm từng chút một, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

Người đàn ông này, hôm qua còn nằm trên giường bệnh.

Mạng sống của anh ấy sắp chẳng còn, vậy mà điều đầu tiên sau khi tỉnh dậy lại là tìm một món đồ như thế này.

Lý Dương đã từng nghe Phó Nhiên nói về bức tượng ngọc đó.

Tượng ngọc hình chú chó nhỏ. Đợt đó, trong thời gian rảnh rỗi trên phim trường, Phó Nhiên đã nhờ người dạy cách chạm khắc. Anh vốn không có năng khiếu về các môn nghệ thuật như vẽ hay điêu khắc, thường xuyên tự làm đứt tay, để lại đầy vết thương.

Dù đã cố gắng như vậy, nhưng sản phẩm cuối cùng vẫn không được như ý. Hôm bức tượng hoàn thành, Lý Dương đến để đưa kịch bản cho Phó Nhiên, thấy anh ngồi bên bàn, ngón tay dán đầy băng dính, ôm bức tượng chú chó nhỏ với vẻ mặt ủ rũ.

Lý Dương từng nghe Phó Nhiên nhắc đến miếng ngọc đó. Miếng ngọc thô ấy là quà của Sầm Niên. Hồi đó, Sầm Niên còn đang dạy học ở vùng quê, được bạn tặng một viên ngọc thô, không biết giá trị của nó nên tùy tiện ném cho Phó Nhiên. Phó Nhiên mang viên đá về, nhờ người mở ra, phát hiện đó là ngọc dương chi.

Phó Nhiên kể chuyện đó với ánh mắt dịu dàng, một người vốn luôn bình tĩnh và điềm đạm như anh, đến Lý Dương cũng có thể nhận ra niềm vui thật sự trong lòng anh.

Lý Dương nghĩ, có lẽ Sầm Niên chưa bao giờ tặng Phó Nhiên thứ gì.

Nếu không, tại sao Phó Nhiên lại xem một viên đá như bảo vật, từ từ mài giũa thành ngọc, rồi khắc thành sinh mệnh, ngốc nghếch bày tỏ cả trái tim chân thật của mình, nhưng lại không ai muốn nhận.

Trên máy bay, Sầm Niên đang sắp xếp lại suy nghĩ.

Trước tiên, là món nợ của nhà họ Sầm. Cái chết của mẹ ruột cậu, phần lớn có liên quan đến vợ chồng họ Sầm——trong di chúc, quyền thừa kế công ty được trao cho người con gái út, tức mẹ ruột của Sầm Niên. Sầm Lập Quân chỉ là một kẻ tầm thường, vợ ông ta cũng chỉ có những mưu kế nhỏ nhặt, không đủ tầm nhìn lớn.

Con cả nhà họ Sầm làm chính trị, còn người con thứ hai là một kẻ vô dụng, nhưng cô con gái út, người đam mê âm nhạc, lại là người có tiềm năng nhất. Cô con gái út đó chính là mẹ ruột của Sầm Niên, Sầm Dục Điệp.

Tuy nhiên, ngay sau khi lão gia qua đời, mẹ cậu đã mắc chứng trầm cảm và tự sát, công ty từ đó mới rơi vào tay vợ chồng Sầm Lập Quân. Năm đó, Sầm Dục Điệp vừa sinh ra Sầm Niên và rất yêu quý đứa con nhỏ của mình, không có lý do gì mà bà lại tự tử vào lúc ấy.

Ngoài ra, còn có cả bản thân cậu. Sầm Niên suy nghĩ kỹ và vẫn cảm thấy rằng động cơ sát hại cậu của Giang Tự không đủ thuyết phục, ngược lại, động cơ của vợ chồng nhà họ Sầm lại rõ ràng hơn——tuy có thể dùng Sầm Niên để làm thân với nhà họ Ngụy, nhưng Sầm Niên khi đó đã có nhiều hiềm khích với họ từ lâu. Nếu cậu thành công thoát khỏi tầm kiểm soát, thậm chí vì cuộc hôn nhân mà được nhà họ Ngụy ủng hộ, sẽ trở nên rất khó kiểm soát.

Nếu như việc nuôi dưỡng cậu không thành công, họ có thể giết cậu, rồi đổ lỗi cho người khác... chẳng hạn như Giang Tự.

Còn chuyện của dì Lý, nếu không bị nhà họ Sầm chèn ép, dì ấy sẽ không lâm bệnh nặng đến vậy.

Tất cả những món nợ này phải được giải quyết rõ ràng.

Tuy nhiên, cậu vẫn thiếu một chút nữa.

Cậu chưa hoàn toàn nắm chắc, nhà họ Sầm lại đột ngột dời buổi họp báo lên, cậu không rõ nguyên nhân, nhưng chỉ có thể thử đối phó.

Sầm Niên cúi đầu, mở nắp bút, rồi suy nghĩ cách ứng phó trong lát nữa. Tiếp viên hàng không đến nhắc nhở cậu rằng chuyến bay sẽ trải qua vùng có thời tiết xấu, yêu cầu cất các vật dụng sắc nhọn, Sầm Niên liền đóng nắp bút lại, liếc nhìn cuốn sổ trước mặt.

Trên nửa trang giấy còn trống, cậu đã vô thức viết được nửa chữ "Phó."

Sầm Niên sững sờ một lúc, rồi xé trang giấy đó ra, vò thành một cục.

Chẳng bao lâu sau, máy bay đến nơi.

Sầm Niên đeo khẩu trang, cùng Phương Lị Lị đi ra từ cổng riêng. Kể từ sau khi đoạn video bị phát tán, độ nhận diện của Sầm Niên với công chúng đã tăng lên rất nhiều, việc đi lại trên đường không còn thuận tiện như trước.

Máy bay đến sớm hơn dự tính, vẫn chưa đến chín giờ.

Sầm Niên xuống máy bay, ngồi trên xe, ngẫm nghĩ một lúc rồi gọi cho Phó Nhiên.

Điện thoại đã tắt máy.

Sầm Niên không gọi lại lần nữa.

Đồng thời, chiếc xe dừng lại. Sầm Niên ngẩng lên nhìn phía trước, địa điểm tổ chức sự kiện đã đến.

Cậu liếc nhìn vào gương chiếu hậu, chỉnh lại cổ áo, rồi mỉm cười với chính mình.

Đêm qua, vì chuyện Phó Nhiên ngất xỉu, cậu đã thức hơn mười tiếng không chợp mắt. Phương Lị Lị nhìn Sầm Niên qua gương chiếu hậu, không khỏi trầm trồ. Mặc dù cậu ấy mệt mỏi, nhưng vẻ bề ngoài của Sầm Niên không thể hiện chút gì.

Cậu trông vẫn điềm tĩnh và đẹp trai, dù chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, nhưng sự tự tin và điềm đạm toát ra từ cậu còn nổi bật hơn cả ngoại hình, như thể có một luồng sức mạnh cuốn hút khiến người khác không thể rời mắt.

Sắc bén và nổi bật. Phương Lị Lị nghĩ đến từ này.

Khi Sầm Niên bước xuống xe, một người phụ nữ trung niên đã đợi sẵn bên cạnh. Bà ấy ăn mặc giản dị và gọn gàng, mặc dù cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng vẫn lộ ra vẻ đau buồn và phẫn uất, cùng với một chút bất an.

"Chào bà Vương." Sầm Niên đeo khẩu trang, khẽ cúi người chào bà ấy, "Cảm ơn bà đã đến hôm nay."

Vương Quế Như nhìn Sầm Niên, mỉm cười lịch sự, xua tay. Bà chỉ là một bà nội trợ bình thường, trong lòng nghĩ rằng cậu thanh niên này trông rất đẹp trai, nhưng lại có một khí chất quá lóa mắt, không giống như những người bình thường nên tiếp xúc, khiến bà khép nép lại, đi theo phía sau với vẻ lúng túng.

"Bà Vương—à không, dì Vương."

Sầm Niên đi trước vài bước, bỗng dừng lại. Cậu rất lễ phép và thân thiện ôm nhẹ bà, khẽ nói:

"Minh Hiên là một đứa trẻ ngoan. Cậu ấy đã bị hãm hại, những gì bọn họ nói đều là dối trá."

Vương Quế Như ngây người nhìn Sầm Niên một lúc, vành mắt đỏ lên.

"Cảm ơn." Bà cúi đầu, nói nhỏ.

Suốt nửa năm qua, điều bà nghe được nhiều nhất là những lời chê bai con trai mình nhát gan, ích kỷ, chết là đáng...

Vẻ sợ hãi và dè dặt của bà dần tan biến. Nhìn bóng lưng của thiếu niên trước mặt, bà chợt nghĩ, nếu con trai bà còn sống, thì có lẽ cũng đã lớn đến tầm này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com