TruyenHHH.com

[ĐM - HOÀN THÀNH] Sau Khi Được Tỏ Tình, Tôi Sống Lại Rồi - Vi Miêu Tác Trành

Chương 54 - Đại Mạo Hiểm

Repuryel

Editor: Repuryel

Đây là buổi sáng đầu tiên sau khi trò chơi trong chương trình thực tế bắt đầu.

Đêm qua, cậu học sinh cấp ba thấp bé ở chung phòng với Cố Nhàn đã chết. Tất cả người chơi ngồi quanh một chiếc bàn tròn, nhìn nhau đầy nghi ngại.

Trên đầu cậu học sinh thấp bé đội một chiếc mũ trắng nhỏ, tượng trưng cho việc "người chơi bị giết hại thảm thương".

Cậu nhún vai và nói: "Mọi người thật nhẫn tâm, tôi còn chưa kịp biết gì mà đã đi đời rồi."

Danh tính của cậu có vẻ là một dân làng. Mọi người tụ tập lại để thảo luận về tình tiết của trò chơi, ai cũng rất nghiêm túc, vừa phân tích tình tiết vừa pha trò hài hước. Các quay phim vẫn đang ghi hình, và với tư cách là một ma sói, Sầm Niên đáng lẽ phải tham gia tích cực vào cốt truyện, tích cực đánh lạc hướng.

Nhưng cậu lại liên tục phân tâm.

Sầm Niên chăm chú nhìn vào bông hoa hồng trong chiếc lọ thủy tinh trên bàn.

... Phó Nhiên, có phải anh chính là "anh ngốc"?

Cô bé Nhã Nhã nhận ra anh, và đêm qua, Phó Nhiên có những hành động tương tự với "anh ngốc". Anh gọi Sầm Niên là thầy Sầm, và còn nhắc đến tượng chó con...

Đó là manh mối then chốt!

Đôi mắt Sầm Niên sáng lên, cậu đột nhiên nắm được một sợi chỉ mỏng manh.

Tượng ngọc hình chó con.

Lúc này, tượng ngọc không ở trong tay cậu. Ở kiếp trước, Phó Nhiên đã tặng nó cho cậu vào một sinh nhật vài năm sau đó. Nhưng nếu theo lời Nhã Nhã nói, thì vào năm Sầm Niên 17 tuổi, Phó Nhiên đã bắt đầu chạm khắc tượng ngọc, nghĩa là bây giờ, nó đang ở trong tay Phó Nhiên.

Nhưng Phó Nhiên lại cố ý nói rằng "đó là do trợ lý chọn đại."

Vậy có nghĩa thật ra không phải như vậy?

Nhưng dù sao, Phó Nhiên là anh ngốc cũng chỉ là suy đoán cá nhân của cậu. Tất cả các bằng chứng đó, nếu xem xét kỹ, không đủ thuyết phục.

Hơn nữa, vào năm Phó Nhiên 23 tuổi...

Phó Nhiên đã phải nghỉ học một năm vì chuyện gia đình khi anh học cấp ba. Vì vậy, khi anh 23 tuổi vẫn còn học năm cuối đại học. Khi đó, Phó Nhiên đã bắt đầu đóng phim, làm sao anh có thể là một người có trí tuệ kém phát triển, toàn thân đầy phát ban...

"Thầy Sầm?" Cố Nhàn đưa tay vẫy trước mặt Sầm Niên và nghiêm túc hỏi: "Có phải thầy đang suy nghĩ về cuốn tiểu thuyết mới của mình không?"

Trong chương trình thực tế, thân phận của Sầm Niên là một "nhà văn tiểu thuyết".

Sầm Niên tỉnh táo lại, mở chiếc đồng hồ bỏ túi nhìn qua, rồi quan sát từng biểu cảm của bảy người còn lại. Cậu khẽ mỉm cười và nói: "Tôi đang suy nghĩ, tối qua cô người mẫu ở đâu nhỉ?"

Nữ người mẫu lập tức bĩu môi bất mãn: "Tôi không ăn được đồ ăn ở đây, tối qua tôi đi ra thị trấn mua ít đồ."

Bạn cùng phòng của cô, nữ cảnh sát, cũng đứng ra làm chứng cho cô.

Sầm Niên gật đầu.

Quá trình suy luận diễn ra suôn sẻ. Nhưng chỉ sau hai phút, Phó Nhiên, người từ nãy đến giờ vẫn ít nói, đột nhiên lên tiếng ngắt lời: "Xin lỗi, có phải đã đến giờ ăn trưa rồi không?"

"Phó ảnh đế... À không, anh Phó đói rồi à?" Người đầu bếp mập ú che miệng cười ranh mãnh, "Vậy chúng ta đừng kéo dài nữa, hãy bắt đầu bỏ phiếu luôn đi."

Phó Nhiên chỉ khẽ "ừ" một tiếng.

Sầm Niên liếc nhìn anh thêm một lần nữa.

Mới chỉ có 11 giờ rưỡi, nhưng thực ra Sầm Niên cũng đói rồi. Sáng nay cậu chưa ăn gì, thậm chí còn chưa uống ngụm nước nào, đã bị lôi ra đây nghe mấy câu chuyện âm mưu.

Kết quả bỏ phiếu vòng đầu tiên có hai người hòa phiếu, vậy nên không có ai bị loại. Sau bữa trưa, chương trình bất ngờ thông báo—

Do người chơi chưa thực sự hăng hái, họ sẽ bước vào trò chơi phạt đầu tiên: Chơi thật lòng hay đại mạo hiểm. Tất cả người chơi phải có mặt ở quán rượu cũ vào lúc 7 giờ tối.

"Trời ơi," Cố Nhàn xoa xoa tay, "Trò thật lòng hay đại mạo hiểm."

Sầm Niên không mấy hứng thú với cuộc trò chuyện của cậu ta, chỉ nói vài câu rồi rời đi.

Chuyện bệnh tình của Phó Nhiên rốt cuộc là sao?

Trong lòng Sầm Niên như có một đám mây u ám.

Trước giờ cậu chưa từng nghĩ nhiều về chuyện này.

Hình ảnh Phó Nhiên thể hiện trước mặt cậu luôn là một người khỏe mạnh. Anh sống theo giờ giấc điều độ, duy trì thói quen tập thể dục, kiểm tra sức khỏe định kỳ, nhìn từ bất cứ góc độ nào, cũng đều giống như một người có thể sống đến cả trăm tuổi.

Buổi tối là thời gian dành cho trò "thật lòng hay đại mạo hiểm", còn buổi chiều thì người chơi được tự do khám phá. Sầm Niên không đi tìm hiểu thông tin từ những người chơi khác mà tự mình đi dọc theo con đường nhỏ. Nếu Phó Nhiên thật sự là "chàng ngốc", đã từng sống ở đây gần một tháng, chắc chắn sẽ để lại dấu vết gì đó.

Nhất định là sẽ có...

Sầm Niên vừa rẽ qua một góc thì dừng lại.

Đó là một ngôi nhà đất bỏ hoang. Trước đây từng là một cửa hàng tạp hóa, nhưng sau khi chủ tiệm lên thành phố làm việc, ngôi nhà bị bỏ hoang. Những năm gần đây, nó trở thành nơi vui chơi của lũ trẻ con. Sầm Niên dừng bước, đẩy cửa bước vào.

Ở nông thôn, trẻ con ít có trò để chơi. Nhảy ô, bắn bi ve, nền đất trong căn nhà đất vẫn còn vẽ những ô nhảy, sau cánh cửa gỗ thì đầy những dòng chữ nghịch ngợm của lũ trẻ.

Bao gồm những lời tỏ tình ngô nghê như "Tôi mãi mãi thích xxx", hay những dòng chữ đầy phẫn nộ "xxx là một kẻ dối trá to lớn" viết bằng phấn hoặc bút bi.

Ngay tại đó, có một dòng chữ xiêu vẹo, chữ viết không đẹp, nhưng được viết rất to và ngay ngắn.

——"Tôi thích thầy Sầm."

——"you are my star."

"Anh ngốc" biết rất ít chữ, nhưng anh có tài năng. Khi anh khá hơn, đôi khi anh còn mang ghế nhỏ ra và ngồi cùng với lũ trẻ nghe giảng. Bác sĩ đã xác nhận rằng phát ban trên người anh không lây nhiễm, nhưng lũ trẻ vẫn không thích anh, chê anh ngu ngốc, xấu xí, không biết nói chuyện. Nhưng "anh ngốc" không quan tâm, vẫn hớn hở đến lớp mỗi ngày.

Anh biết mình không được yêu thích, nên về sau không vào lớp nữa, mà nằm sấp ngoài cửa sổ nghe giảng, rất chăm chú.

Các giáo viên tình nguyện ở nông thôn thường kiêm nhiều nhiệm vụ. Sầm Niên cũng vậy, vừa dạy tiếng Trung, toán, tiếng Anh, vừa dạy thể dục. "Anh ngốc" không có vở bài tập, nhưng cậu vẫn cố gắng làm bài như những đứa trẻ khác, thường dùng cành cây viết những chữ mới học trong ngày lên nền đất.

Chữ của anh không đẹp, nhưng rất ngay ngắn.

——Chữ viết trên cánh cửa gỗ bằng phấn xanh giống hệt.

Sầm Niên im lặng một lúc lâu.

Bên cạnh dòng chữ viết bằng phấn, có một dòng chữ nhỏ hơn đã bị gạch đi. Sầm Niên cúi xuống nhìn kỹ, nhận ra đó là câu "Sầm Niên cún con, công tử bột". Đó là câu chửi mắng Sầm Niên do một đứa trẻ viết — trước đây Sầm Niên từng phạt nó viết phạt vì không làm bài tập trong một tuần liên tiếp, kể từ đó đứa bé đó hận cậu.

Không ngờ, đứa bé đó lại bí mật chửi cậu sau lưng. Sầm Niên cười khẽ, rồi lại im lặng.

Câu đó chắc hẳn đã bị "anh ngốc" xóa đi. Có một lần, "anh ngốc" về nhà muộn, trên trán còn bị một viên đá đập phải, và cha mẹ của đứa trẻ đó đã đến ký túc xá của Sầm Niên để phàn nàn. Hóa ra, lần đó "anh ngốc" đánh nhau với đứa trẻ đó là vì Sầm Niên?

Sầm Niên ngừng tay một lúc, rồi nhẹ nhàng chạm vào dòng chữ "you are my star."

Chữ viết giống hệt.

Đó cũng là một mùa hè. Một buổi tối nọ, Sầm Niên ngồi dưới ánh đèn đọc sách ngoài sân, bầu trời tràn ngập những vì sao lấp lánh. "Anh ngốc" ngồi trên chiếu bên cạnh cậu, như một chú chó trung thành, ngồi thu mình lại bên chân Sầm Niên.

Sầm Niên cứ tưởng anh ta đã ngủ, định đứng dậy lấy một chiếc chăn cho anh. Nhưng vừa mới đứng lên, "anh ngốc" đã nhúc nhích và ôm lấy chân của cậu.

"Đừng đi." "Anh ngốc" thì thầm một cách mơ hồ.

"Tôi tưởng anh ngủ rồi," Sầm Niên dừng lại, ngồi xuống, hỏi, "Mệt không? Vào nhà ngủ đi."

"Anh ngốc" lắc đầu.

Anh ta ngồi khoanh chân trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Sầm Niên một lúc lâu rồi nở nụ cười. Giọng nói của "anh ngốc" không hay vì dây thanh quản của anh đã bị tổn thương, lời nói không rõ ràng.

"Đẹp."

Sầm Niên cười khẽ, nghĩ rằng anh ta đang nói về những ngôi sao trên bầu trời. Hôm nay trong lớp tiếng Anh, cậu vừa dạy từ "star," Sầm Niên đã dùng một cành cây viết bốn chữ cái trên đất và hỏi:

"Sao trên trời đẹp không?"

"Anh ngốc" nhìn cậu, lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Sau đó, anh ta cúi xuống nhìn bốn chữ cái đó, nhìn rất lâu.

"......"

Ký ức quay trở lại.

Sầm Niên nhìn vào cánh cửa gỗ trước mặt, nhìn rất lâu, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc. Nếu "anh ngốc" chưa biến mất, có lẽ giờ đây họ sẽ là những người bạn tốt.

Cậu vẫn không nghĩ rằng Phó Nhiên chính là "anh ngốc." Sầm Niên suy nghĩ một lát, rồi dùng điện thoại chụp lại toàn bộ cánh cửa gỗ, định về xem xét kỹ hơn, sau đó quay người rời đi.

Mười phút sau.

Trong con hẻm nhỏ vang lên tiếng bước chân. Đó là một người đàn ông cao lớn, anh ta xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, tay cầm điện thoại, dựa vào ký ức để tìm đến cửa hàng tạp hóa bỏ hoang.

"Ừm." Phó Nhiên lắng nghe cuộc gọi.

Phía bên kia nói gì đó khiến Phó Nhiên trầm ngâm trong giây lát, rồi anh hỏi:

"Chứng cứ quan trọng?"

"Đúng," người ở đầu dây bên kia nói, "Nhà họ Sầm rất xảo quyệt, nếu không có đủ lợi ích, họ sẽ không để lộ sơ hở."

"Ừm."

Phó Nhiên nghĩ ngợi một lúc rồi nói thản nhiên: "Dùng mảnh đất ở thành phố Z làm mồi nhử đi."

"Anh nói gì?!" Người ở đầu dây kinh ngạc.

Mảnh đất ở thành phố Z là tài sản mà ông nội Phó Nhiên để lại. Khi thành phố Z chưa phát triển, đó là khu trung tâm, giờ giá trị đã tăng gấp ba lần. Hơn nữa, cả con phố đó đều là nơi Phó Nhiên đã sống thời thơ ấu.

"Anh nghiêm túc chứ?" Người bên kia hỏi, giọng đầy nghiêm trọng.

Phó Nhiên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đáp: "Ừ."

Hai người nói thêm vài câu trước khi cúp máy.

Phó Nhiên ngồi xổm xuống trước cánh cửa gỗ.

Bên cạnh dòng chữ lớn "Tôi thích thầy Sầm" có một đoạn chữ nhỏ nhạt dần. Đó không phải là một câu hoàn chỉnh mà là vài nốt nhạc của bản nhạc Star Flows.

Phó Nhiên đưa tay, do dự một lát, rồi nhẹ nhàng xóa đi dòng chữ chứa những nốt nhạc đó.

— Hy vọng Sầm Niên chưa đến đây.

Vào đêm.

Chương trình thật khéo léo trong việc sắp đặt bối cảnh, khiến mọi người không ngờ rằng khung cảnh "quán rượu cũ" của trò chơi thật sự được đầu tư kỹ lưỡng. Đó là một căn nhà nhỏ với phong cách trang trí kiểu trung cổ, tường treo đầy dây leo, một dãy túi đựng rượu, và một tấm bảng gỗ dán đầy giấy da ghi các "nhiệm vụ treo thưởng".

Cậu học sinh đã bị loại. Đầu bếp, nhà văn, nhà báo, người mẫu, cảnh sát, nhân viên văn phòng, nhiếp ảnh gia đều đã ngồi vào chỗ của mình.

Trên chiếc bàn tròn được trang trí hoa văn tinh xảo, có một ly rượu pha lê được đặt chính giữa, bên trong ly chỉ chứa một nửa ly rượu màu đỏ sẫm.

Khi Sầm Niên ngồi xuống, cậu tình cờ ngồi cạnh nữ người mẫu. Hai người trò chuyện với nhau vài câu.

Họ cùng thuộc một loại người, trò chuyện khá hợp.

Tuy nhiên, Sầm Niên có phần lơ đãng. Cậu vừa nhận được cuộc gọi từ người giám sát mà cậu cài ở nhà họ Sầm — kế hoạch cậu bày ra nhằm lật đổ gia đình dường như đã bị phát hiện một phần. Mặc dù cậu đang nắm giữ một số chứng cứ, nhưng nhà họ Sầm quá gian xảo, vẫn còn thiếu một điểm mấu chốt quan trọng để hạ gục họ.

Cậu không quá lo lắng, chỉ là có chút phiền lòng.

"Khi tất cả mọi người đã ngồi xuống, trò chơi sẽ bắt đầu." Một giọng máy cơ học vang lên thông báo. Đồng thời, chiếc ly rượu trên bàn bắt đầu xoay tròn.

Sầm Niên nhìn chăm chú vào chiếc ly với vẻ thờ ơ.

Không ngờ rằng, khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, chiếc ly nghiêng về phía cậu.

Sầm Niên: "...?"

"Chúc mừng nhà văn Sầm," giọng máy vang lên, "bạn là người may mắn trong vòng đầu tiên của trò chơi 'Thật lòng hay đại mạo hiểm'."

"Chọn thật lòng hay đại mạo hiểm?"

Cố Nhàn huýt sáo một tiếng, đầu bếp thở phào nhẹ nhõm, nữ người mẫu vui vẻ vỗ nhẹ vào vai Sầm Niên với vẻ đùa cợt.

Sầm Niên: "..."

"Chọn thật lòng đi." Sầm Niên liếc nhìn Phó Nhiên một cái rồi đổi ý, "Đại mạo hiểm."

"Được rồi. Hãy chọn một con số."

"Số 9 đi." Sầm Niên nói bâng quơ.

"Nội dung thử thách là tất cả mọi người đều thích kiểu bế công chúa! Hãy bế công chúa đồng đội của bạn, hoặc để đồng đội bế công chúa bạn, giữ trong 30 giây."

Sầm Niên nhướn mày.

Phó Nhiên im lặng một lát rồi nói: "Tôi—"

"Khoan đã, đạo diễn," Sầm Niên cười, ngắt lời anh, "Tôi có thể bế người đồng đội khác được không?"

Phó Nhiên vừa định đứng dậy thì hành động bỗng chững lại.

Sầm Niên không hề nhìn anh.

Bàn tay Phó Nhiên siết chặt rồi lại buông lỏng. Anh nhìn Sầm Niên với vẻ điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt có chút u uất.

Giọng máy cơ học im lặng trong chốc lát rồi đáp: "Được."

Sầm Niên vừa định gọi Cố Nhàn, thì nữ người mẫu bên cạnh đã đưa tay lên vai cậu: "Bế tôi đi, anh nhà văn nhỏ."

Cô ta hạ giọng, câu "Bế tôi đi" được nói ra đầy ẩn ý.

Sầm Niên ngẩn ra.

Cùng lúc đó, sắc mặt Phó Nhiên tối sầm lại.

Nữ người mẫu nháy mắt với Sầm Niên. Cô rất xinh đẹp, vốn là một người mẫu chuyên nghiệp, lại cởi mở và nhiệt tình. Sầm Niên có chút bất ngờ, nhưng vì không muốn làm phật lòng phụ nữ trước mặt mọi người, cậu đành gật đầu.

Nữ người mẫu thấp hơn Sầm Niên cả một cái đầu. Khi cậu đứng dậy, cô dễ dàng ôm lấy cổ Sầm Niên và để cậu bế lên.

Cô rất nhẹ.

Sầm Niên không quen bế phụ nữ, cậu có chút lúng túng và gượng gạo. Đầu bếp và nhiếp ảnh gia bắt đầu huýt sáo trêu đùa, mọi người đều cười đùa vui vẻ, chỉ trừ Phó Nhiên.

Phó Nhiên ngồi đối diện, chăm chú nhìn hai người.

Anh im lặng, hoàn toàn lạc lõng giữa không khí náo nhiệt xung quanh, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.

Ánh mắt anh dừng lại ở giọt mồ hôi trên sống mũi Sầm Niên và chút ửng đỏ trên má cậu, rồi anh cụp mắt xuống.

Khi chỉ còn lại mười giây, nữ người mẫu ôm cổ Sầm Niên và nhẹ nhàng hôn lên má cậu.

Tiếng huýt sáo càng lớn hơn.

Sầm Niên càng trở nên cứng ngắc.

Sau đó, họ tiếp tục chơi thêm vài vòng.

Sầm Niên và nữ người mẫu dường như được thần may mắn phù hộ, liên tục trúng thưởng. Trong vòng hai tiếng ngắn ngủi, họ đã bế nhau, nhìn nhau âu yếm, và còn hôn lên trán nhau. Cho đến khi một lần nữa, rượu lại nghiêng về phía Sầm Niên—

"Xin lỗi." Phó Nhiên, người đã im lặng gần cả buổi tối, ra hiệu dừng lại: "Có thể nghỉ mười phút được không?"

Chương trình đồng ý.

"Sầm Niên." Phó Nhiên đứng dậy, nhìn về phía Sầm Niên và nhẹ nhàng nói: "Anh có chuyện muốn nói riêng với em."

Sầm Niên không nhìn anh, chỉ cười nhạt và nói thản nhiên: "Nhưng tôi không muốn nghe."

Phó Nhiên im lặng.

Cả căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng.

Mọi người đều không dám thở mạnh, họ nhìn Sầm Niên rồi lại nhìn Phó Nhiên. Một lúc sau, Cố Nhàn cố gắng đổi chủ đề, bắt đầu nói chuyện với những người xung quanh.

Sầm Niên vẫn cúi đầu chơi điện thoại.

Phó Nhiên không nói gì, cũng không rời đi. Anh đứng thẳng lưng, đứng bên cạnh Sầm Niên, giống như một cậu học sinh bị phạt đứng vì không làm bài tập.

Nửa phút sau, Sầm Niên đứng dậy, thở dài.

"Năm phút."

Cậu cầm điện thoại, nói với Phó Nhiên.

Sầm Niên cầm theo một ly rượu, bước ra ngoài.

Căn nhà nhỏ có một ban công, họ đứng lại ở đó. Phó Nhiên nhìn Sầm Niên một lúc, rồi nói: "Nếu em định yêu đương, cô ấy không phải là lựa chọn tốt."

"Cô ấy" là ám chỉ nữ người mẫu.

"Ồ," Sầm Niên không hỏi lý do, cậu chỉ gật đầu, nhìn Phó Nhiên và cười: "Anh Phó, anh định nói xấu sau lưng một cô gái à?"

"Anh không có ý đó." Phó Nhiên nói nhỏ.

"Đừng nói chuyện này nữa," Sầm Niên xua tay, "Tôi là người trưởng thành rồi. Yêu đương, kết hôn, hay thậm chí ngủ với ai—đó là chuyện bình thường, chẳng liên quan gì đến anh đúng không?"

Phó Nhiên im lặng.

"Anh chỉ sợ em..." Sau một lúc, anh dịu dàng nói: "Sợ em lún sâu vào."

Sầm Niên nhìn anh một lúc lâu, rồi bật cười khẽ. Cậu lắc ly rượu trong tay.

"Tôi tưởng tôi đã nói rõ ràng vào ban ngày rồi chứ. Dĩ nhiên, nếu anh muốn nghe lại thì—"

"Phải." Phó Nhiên thấp giọng ngắt lời cậu: "Sầm Niên, cô ấy thích em."

"Vậy sao?" Sầm Niên không phản ứng, "Có thể."

"Tối nay, hoặc có lẽ sau này, cô ấy sẽ..."

"Thì sao?" Sầm Niên nhìn anh một cách kỳ lạ, cười: "Tôi là người trưởng thành, yêu đương, có bạn gái, đó không phải là chuyện bình thường sao."

Phó Nhiên hít một hơi sâu.

"Nếu những gì anh định nói chỉ có vậy, tôi đi trước đây."

Sầm Niên nhìn anh trong chốc lát, cảm thấy thật nhàm chán, rồi quay người đi.

"Sầm Niên."

Phó Nhiên từ phía sau, giọng trầm thấp và gấp gáp gọi cậu.

Sầm Niên nhíu mày, bước chân dừng lại, nhưng không quay đầu.

Phó Nhiên đứng sau cậu, thì thầm: "Anh ghen đến phát điên."

"Nhà họ Phó muốn đổi lấy một tin từ cấp trên, họ sẽ nhượng lại mảnh đất trung tâm thành phố Z."

Bà Sầm ngồi trên ghế sofa, ôm mèo, nói chuyện với chồng.

Sầm Lập Quân cau mày: "Có chuyện tốt như vậy sao? Không phải là đang bẫy chúng ta đấy chứ?"

Bà Sầm lắc ngón tay.

"Trông thì có vẻ như chúng ta nhận được một món hời, nhưng thực ra..."

Hai vợ chồng ghé sát lại và thảo luận.

Hai giờ sau, Sầm Lập Quân thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên nét vui mừng.

"Đúng rồi, còn về Sầm Niên..."

Nghe thấy cái tên này, bà Sầm hừ lạnh.

Bà híp mắt lại, không biết nhớ đến điều gì, khẽ nói: "Nó chẳng khác gì Sầm Dục Điệp, con ngốc đó, tự cho là mình thông minh."

"Nếu nó còn dám giở trò," bà Sầm vuốt nhẹ con mèo Ba Tư trong lòng, giọng hờ hững, "cùng lắm thì..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com