TruyenHHH.com

[ĐM - HOÀN THÀNH] Sau Khi Được Tỏ Tình, Tôi Sống Lại Rồi - Vi Miêu Tác Trành

Chương 44 - Nhà Ma

Repuryel

Editor: Repuryel

"Cứ nghĩ tới trước đây tôi còn từng là fan chân chính của Vu Lâm, giờ thì cô ta biến thành nữ hoàng ma túy... đúng là kinh tởm."

"Nói thật, Gia Huy Entertainment sụp đổ lần này, chắc chắn sẽ khiến ngành giải trí trong nước phải xáo trộn lại."

"Bạn có xem tin tức chưa, nghe nói người tố cáo và cung cấp chứng cứ là một người họ Phó 233333 đoán mò chắc là Phó Nhiên đây mà."

"Đừng đùa chứ, từ khi nào Phó ảnh đế lại chuyển nghề điều tra vụ án thế?"

"Thật ra tôi đã đếm kỹ rồi, có 23 nghệ sĩ của Gia Huy Entertainment dính líu vào vụ này, nhưng danh sách chỉ có 22 người—không biết là tôi nghĩ nhầm hay có gì uẩn khúc?"

"Đúng là rợn tóc gáy. Vẫn còn kẻ thoát lưới sao?"

"......"

Trong một căn hầm nhỏ chật chội.

Không có đèn, các góc tường phủ đầy nấm mốc, cả căn phòng tối tăm đáng sợ. Trong không gian đó, chỉ có một chiếc điện thoại phát ra ánh sáng yếu ớt.

Một người phụ nữ cầm điện thoại, vừa cắn móng tay, vừa lo lắng gọi điện.

Cô ta tên là Ngô Tuyết.

Cách đây không lâu, cô vẫn còn là một ngôi sao hạng bốn bình thường, vừa nhận được một vai diễn trong bộ phim điện ảnh để chuyển mình, sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, mọi thứ đều có vẻ rất tốt đẹp. Thế nhưng...

Nghĩ đến những chuyện xảy ra trên du thuyền không lâu trước đây, ánh mắt cô lóe lên một tia căm hận méo mó.

Sau nhiều cuộc gọi không có ai bắt máy, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối.

"Tôi phải làm sao đây?" Cô ta lo lắng nói, "Hồi đó chính là các người..."

"Cô thế nào thì liên quan gì đến tôi?" Giọng nói từ đầu dây bên kia lạnh lùng đáp lại.

"Bà Sầm, bà đừng quên," Ngô Tuyết nhận ra đối phương định phủi sạch quan hệ với mình, vội vàng nói, "Chuyện này, bà cũng có dính líu vào. Sầm Niên thằng nhóc đó đã lẻn vào phòng dữ liệu, có thể nó đã thấy hợp đồng mà bà ký với Phùng Kiến Quốc—đến lúc đó, nếu nó muốn trả thù, lại nói với thằng nhóc họ Ngụy..."

Đầu dây bên kia im lặng.

Nếu chỉ có một mình Sầm Niên, quả thực không đáng lo. Nhưng nếu cậu vô tình nghe lén được những kế hoạch họ bàn bạc trong bữa tiệc sinh nhật của Vu Lâm, lại cộng thêm hợp đồng kia, thì có khả năng cậu sẽ nảy sinh ý định trả thù.

Nếu kéo cả nhà họ Ngụy vào cuộc, đúng là không dễ giải quyết.

Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục im lặng.

Ngô Tuyết đoán mình đã đánh đúng vào điểm yếu, tiếp tục thêm dầu vào lửa.

"Đúng không? Nên bà phải giúp tôi chuyện này. Chỉ cần tôi trốn thoát, dù Sầm Niên có nghi ngờ bà cũng không tìm được chứng cứ... thực ra không khó đâu, tôi chỉ muốn trốn an toàn ra nước ngoài thôi, bà chỉ cần giúp tôi che đậy, chuẩn bị hộ chiếu và một danh tính giả—"

Bên kia đột nhiên cười khẩy.

"Cô nghĩ đẹp quá rồi." Bà Sầm thong thả nói, "Tại sao tôi phải giúp cô?"

Ngô Tuyết cau mày: "Ý bà là gì?"

"Nói thẳng với cô luôn," Bà Sầm uống một ngụm trà, nói chậm rãi, "Sầm Niên chỉ là con chó của nhà tôi. Chủ muốn tặng chó cho người khác, chó còn có ý định phản kháng à? Nó không dám đâu."

Dù không dành nhiều tâm huyết cho cậu, nhưng nhà họ Sầm vẫn nuôi nấng Sầm Niên từ nhỏ, về mặt tiền bạc cũng chưa từng bạc đãi.

Hơn nữa, Sầm Niên ngốc nghếch đến mức trong suốt hơn mười năm qua bị đối xử hời hợt mà vẫn không nhận ra, lần nào cũng mặt dày tiếp cận, như một con chó chờ đợi một chút tình thương của người thân nhà họ Sầm.

Hừ.

Dù không rõ lý do, tại sao tháng trước Sầm Niên đột nhiên đòi dọn ra khỏi nhà, và sau đó không còn nghe lời như trước nữa... nhưng bà Sầm cũng không bận tâm suy nghĩ sâu xa.

"Cô tự lo liệu đi."

Nói xong câu đó, bà ta cúp máy.

Ngô Tuyết cầm điện thoại, sững sờ hồi lâu.

Cảnh sát đang ráo riết truy lùng, cô ta không thể đi đâu được. Nhưng nếu bị bắt, cuộc đời cô ta sẽ hoàn toàn sụp đổ!

"Chắc chắn vẫn còn cách khác."

Cô ta thì thầm.

Bất ngờ, chuông điện thoại reo lên. Ngô Tuyết nhìn màn hình, ánh mắt lóe lên một tia sáng.

Đó là Trương Vân Trung, một trong những lãnh đạo cấp cao của Gia Huy Entertainment. Chính nhờ mối quan hệ ngầm với ông ta mà cô mới có được vai diễn trong bộ phim điện ảnh đó.

"Alo."

"Ngô Tuyết," Giọng nói của Trương Vân Trung vang lên gọn gàng, "Cô cũng đang nghĩ cách trốn thoát phải không? Tôi có một cách, liệu cô có dám làm không?"

"Cách gì?" Ngô Tuyết cau mày.

——"Bắt cóc."

Ngô Tuyết từ từ mở to mắt.

Dù là 11 giờ tối, sau khi gửi tin nhắn cho Phó Nhiên, Sầm Niên cũng không mong anh sẽ trả lời ngay. Cậu chơi điện thoại một lúc rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Không ngờ sáng hôm sau thức dậy, cậu nhận được một tin nhắn thoại từ Lý Diên.

Trong bộ phim Chẳng gửi tới mai sau, vốn có một cảnh giường chiếu. Nhưng do nhiều sự cố khiến lịch quay bị trì hoãn, và cảnh này chắc chắn sẽ không được giữ lại khi phát hành trong nước, nên Lý Diên đành đau đớn cắt bỏ.

Nhưng thực ra, chính nhờ việc cảnh giường chiếu bị cắt bỏ, mọi người mới thoát được cảnh khó xử. Nếu không, với tình trạng căng thẳng giữa Sầm Niên và Phó Nhiên lúc đó, không biết phải xử lý thế nào.

Còn nội dung của tin nhắn mà Lý Diên gửi cho cậu chủ yếu là—

Sau khi suy đi tính lại, ông vẫn cảm thấy tiếc vì thiếu mất cảnh giường chiếu, làm bộ phim thiếu đi sự thăng hoa cần thiết. Sau khi bàn bạc với ê-kíp và nhà đầu tư, họ quyết định sẽ chọn một ngày trong tháng tới để quay bổ sung.

Sầm Niên: "..."

"Tôi từ chối."

Cậu đáp.

Ngay sau đó, Lý Diên gửi lại một con số và nhắn: "Cát-xê cho một ngày quay là con số này."

Trên màn hình điện thoại, con số đỏ chót đập vào mắt khiến Sầm Niên cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Cậu hít sâu một hơi, cẩn thận đếm từng con số không trong chuỗi đó.

Cậu vốn không phải là người hám tiền.

Nhưng mà—

Chỉ cần quay hai ba phút cảnh giường chiếu, lại kiếm được số tiền lớn hơn cả tháng đầu tư chứng khoán, vậy có lý do gì để từ chối không?

"Thỏa thuận xong."

"Rất vui được hợp tác. [Cười]" Lý Diên nhắn.

Sau khi trả lời xong, Sầm Niên định thoát ra xem tin nhắn của Phó Nhiên thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ Vương Nguyệt Bao.

"Sầm Niên," Vương Nguyệt Bao hỏi cậu, "Sau khi Chẳng gửi tới mai sau đóng máy, cậu có dự định gì không?"

"Không có dự định gì cụ thể." Sầm Niên ngáp một cái.

Cũng không phải là không có, nhưng những kế hoạch ấy hoàn toàn không liên quan đến diễn xuất hay ngành giải trí.

"Có một lời mời tham gia chương trình, ngay trong tuần tới," Vương Nguyệt Bao hơi ngập ngừng, "Là một chương trình thực tế ngoài trời, họ muốn mời cậu làm khách mời đặc biệt, chỉ một ngày thôi."

"Một ngày?" Sầm Niên ngạc nhiên.

Thông thường, những chương trình thực tế ngoài trời, nếu mời khách mời đặc biệt cũng phải kéo dài bốn, năm ngày. Vậy mà chỉ một ngày... Hơn nữa, tác phẩm của Sầm Niên chỉ mới có một quảng cáo, Chẳng gửi tới mai sau thì chưa phát hành, vậy tại sao chương trình này lại mời cậu?

"Vương Nguyệt Bao, anh nói thật đi," Sầm Niên bình tĩnh hỏi, "Chương trình này có mời cả Phó Nhiên đúng không?"

Vương Nguyệt Bao: "..."

Sự im lặng kéo dài nửa phút, cuối cùng Vương Nguyệt Bao nói: "Sao cậu lại biết chuyện này?"

Sầm Niên cười, không trả lời.

Cậu, Sầm Niên có thành tựu gì để người ta mời chứ? Quảng cáo đó chẳng tạo nên thành tích gì đáng nói. Điều duy nhất khiến ê-kíp chương trình chú ý chắc chắn là mối quan hệ "mập mờ" giữa cậu và Phó Nhiên.

Sầm Niên là đối tượng duy nhất mà Phó Nhiên không phủ nhận tin đồn, thậm chí còn có vẻ thích thú. Hơn nữa, hai người vừa hoàn thành một bộ phim có đề tài tình yêu đồng giới. Rất nhiều fan CP đang hừng hực khí thế chờ đợi, vào lúc này, chương trình nào mời được cả hai người chắc chắn sẽ trở thành một cú nổ lớn.

"Bỏ qua tôi đi," Sầm Niên nói, "Phó Nhiên rất ít tham gia chương trình thực tế, sao anh ấy lại đồng ý?"

"Phó Nhiên nói, nếu cậu đồng ý thì anh ấy cũng sẽ đồng ý." Vương Nguyệt Bao nhìn tin nhắn vừa được gửi từ quản lý của Phó Nhiên.

Sầm Niên: "..."

Cậu bóp trán, cảm thấy hơi mệt: "Chương trình này nói về cái gì?"

"Cậu biết khu vui chơi mới mở ở thành phố B không?" Vương Nguyệt Bao nói, "Địa điểm ghi hình là ở đó."

Thì ra là vậy.

Cuối cùng, Sầm Niên cũng hiểu tại sao Phó Nhiên lại đưa ra câu trả lời đó.

Lúc quay phim ở thành phố S, Phó Nhiên đã hứa sẽ đưa cậu đi chơi ở khu vui chơi mới khai trương này. Nhưng nghĩ lại, nơi đó đông người, cả hai lại là người nổi tiếng, tự ý đi chơi có vẻ không hợp lý. Nếu thuê nguyên khu thì cũng không phải là không thể, nhưng lại quá rình rang.

Dù sao thì, chương trình thực tế ngoài trời này cũng không phải chuyện quá lớn. Sầm Niên nhớ chương trình này không có kịch bản, người chơi có quyền tự do rất cao, cậu hoàn toàn có thể coi đó là một chuyến du lịch miễn phí.

"Được thôi."

Sau một thoáng suy nghĩ, Sầm Niên đã quyết định tham gia chương trình.

Thời gian ghi hình chương trình diễn ra rất nhanh, có vẻ như họ muốn tranh thủ sức nóng của Chẳng gửi tới mai sau khi vừa đóng máy và sắp bắt đầu quảng bá, để phát hành ngay khi CP đang nổi. Vì vậy, thời gian ghi hình được ấn định vào thứ bảy tuần này.

Sầm Niên dậy rất sớm.

Cũng là Phương Lị Lị kéo cậu ra khỏi giường. Cậu mơ màng thay đồ, lên xe và đến địa điểm quay.

Ngay trước khi mở cửa xe, Sầm Niên đột nhiên tỉnh táo hẳn.

Hôm đó thời tiết rất đẹp, đầu thu, bầu trời trong xanh như được gột rửa. Vì chương trình ghi hình nên khu vui chơi đã được đóng cửa, lá vàng rơi đầy sân, vòng đu quay từ từ chuyển động, những nhân viên mặc trang phục linh vật đứng ở cửa chào đón.

Mọi thứ trông đều rất tuyệt.

Chỉ có điều—

Sầm Niên cúi xuống nhìn bộ quần áo mình đang mặc, chiếc áo hoodie màu hồng phấn.

Màu hồng phấn.

Gương mặt cậu thoáng hiện vết nứt.

Nhưng Sầm Niên nhanh chóng trấn tĩnh lại. Dù sao cậu cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió, chiếc áo hoodie màu hồng phấn này có gì mà...

"Anh Niên, đây là trang phục mà chương trình yêu cầu." Phương Lị Lị thật thà khen ngợi, "Thật dễ thương mà."

Sầm Niên vốn không có vẻ ngoài mềm yếu, mặc dù da cậu rất trắng, nhưng vẫn toát lên nét đẹp khỏe khoắn của tuổi trẻ, thêm vào đó là mái tóc hơi xoăn. So với những chàng trai có vẻ đẹp dịu dàng, Sầm Niên giống như một hoàng tử lai nhỏ.

Hôm nay, cậu mặc chiếc áo hoodie màu hồng phấn và quần short thể thao, trên đầu còn buộc một chỏm tóc nhỏ, thực sự là đáng yêu không thể cưỡng lại được.

"Thôi được rồi."

Cuối cùng, Sầm Niên chấp nhận thực tại.

Sự chấp nhận ấy không kéo dài quá một phút.

Vừa bước xuống xe, cậu đã thấy ống kính quay phim—chuyện này đương nhiên chẳng có gì lạ, lúc ký hợp đồng đã nói rõ rằng chương trình này chủ yếu là sự chân thực. Không có kịch bản, máy quay sẽ hoạt động ngay khi các diễn viên bước vào hiện trường. Sáng nay, cậu đã nhận được mic và camera mini mà ê-kíp chương trình gửi tới, và hiện giờ đã đeo sẵn lên người.

Sầm Niên vừa bước ra khỏi xe, bình tĩnh đi thêm một bước—

Đột nhiên, điện thoại trong tay cậu bị giật lấy, đồng thời một bao tải úp xuống đầu cậu!

Sầm Niên: "..."

Phương Lị Lị: "..."

Chuyện gì đang xảy ra?!

Sầm Niên và Phương Lị Lị đều ngơ ngác. Sầm Niên trong bao tải càng bối rối hơn, thậm chí còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị người ta nhấc lên và khiêng đi.

Tâm trí cậu hoàn toàn rối loạn.

Cậu biết chương trình này khá táo bạo, nhưng không ngờ lại táo bạo đến mức này. May mà cậu là con trai và không trang điểm. Nếu là một nữ minh tinh, chẳng phải sẽ bị bẽ mặt lắm sao?

Người khiêng cậu chắc là nhân viên, vừa khiêng vừa dùng một giọng nói đã qua xử lý để giải thích về luật chơi sắp tới.

"Người chơi sẽ bị đưa đến một địa điểm ngẫu nhiên. Hai người chơi một đội, hãy cố gắng hội ngộ với đồng đội của mình. Gợi ý là hai người chơi trong cùng một đội sẽ mặc trang phục hoặc phụ kiện cùng màu. Trò chơi này cấm sử dụng thiết bị liên lạc điện tử."

Thảo nào vừa rồi điện thoại của Sầm Niên bị lấy đi.

Ngay lập tức, Sầm Niên lấy lại bình tĩnh. Dù sao cậu cũng đã trải qua biết bao nhiêu chuyện lớn, chuyện này đâu có gì.

Cậu bình thản lại và bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch hành động.

Theo như ý đồ của chương trình, người cùng đội với cậu chắc chắn là Phó Nhiên. Vậy làm thế nào để tìm được anh ấy?

Cả hai người đều không có điện thoại, vậy cách đó coi như không dùng được.

Công viên giải trí rộng lớn, nhưng ê-kíp chắc sẽ không để cậu và Phó Nhiên bị chia cách quá xa—

Đang nghĩ dở, cậu đã được đặt xuống, bao tải cũng được kéo ra khỏi đầu.

Sầm Niên mở mắt, xung quanh không một bóng người.

Nhân viên vừa khiêng cậu đã biến mất, để đảm bảo tính chân thực, chương trình này giấu máy quay rất kỹ, không có kiểu máy quay đi theo sát diễn viên. Vì vậy, không có nhân viên quay phim cũng không có máy quay lộ liễu xung quanh.

Một làn gió lạnh thổi qua.

Sầm Niên nhìn quanh. Cậu bị thả vào một căn phòng, ánh sáng mờ nhạt, không gian chật chội, trông giống như—

"Nhà ma."

Sầm Niên cảm thấy da gà nổi lên.

"Tử bất ngữ quái lực loạn thần," (*) cậu lẩm bẩm, "Mấy thứ ma quỷ đó vốn dĩ không tồn tại. Nếu nhìn từ góc độ tâm lý học—"

(Repuryel: Câu này hiểu đại khái theo luận ngữ của Khổng Tử nhấn mạnh triết lí không nên bàn luận về vấn đề siêu nhiên đồ đó)

Nói đến đây, đột nhiên cậu nhớ ra một điều.

Cậu đã sống lại từ cõi chết.

Cậu đã chết ở kiếp trước.

Sự việc sống lại đã phá vỡ những lý thuyết khoa học, vậy thì khả năng tồn tại của ma quỷ và những hiện tượng thần bí mà khoa học không thể giải thích cũng rất cao.

Sầm Niên: "..."

Một cơn gió lạnh nữa lại thổi qua.

Sầm Niên đột nhiên phát hiện ra chiếc máy quay ẩn trong góc. Ê-kíp chương trình chắc chắn đang ngồi sau máy quay, háo hức chờ xem phản ứng của cậu—lúc này, càng phản ứng thật thì họ càng thích, càng biểu hiện hài hước thì chương trình càng thú vị.

Ồ, Sầm Niên nghĩ, mình sẽ không để họ được toại nguyện đâu.

Cậu mỉm cười với máy quay, kéo mũ áo hoodie lên trùm đầu.

Rồi cậu quay người, hướng về phía cửa ra của nhà ma—

Chạy thục mạng!

Khi lối ra đã ở ngay trước mắt, đột nhiên, mặt đất dưới chân cậu bắt đầu chuyển động.

Sầm Niên: "..."

Lúc này cậu mới nhận ra, thứ dưới chân mình không phải là sàn nhà, mà là một băng chuyền. Băng chuyền đang đưa cậu rời xa cửa ra, và bước chân của cậu cũng dần chậm lại.

Cậu đứng yên trên băng chuyền, thẫn thờ nhìn chiếc máy quay đang di chuyển cùng với mình.

Rồi cậu đút hai tay vào túi áo, hờ hững nhấc chân phải lên, đá vào chiếc máy quay đó—

"Xin nhắc nhở, chiếc camera này có giá trị là xxxx tệ." Một giọng nói máy móc vang lên.

"..."

Sầm Niên thu chân lại.

Không biết đã bao lâu trôi qua, băng chuyền dừng lại. Sau nhiều lần rẽ ngoặt, cánh cửa ra đằng sau đã biến mất, trước mặt cậu giờ là một đường hầm.

Sầm Niên hít một hơi thật sâu, bình tĩnh bước vào.

Trên màn hình, gương mặt của Sầm Niên trông rất lạnh lùng, rất ung dung, không có chút sợ hãi nào. Bóng lưng của cậu đi về phía đường hầm trông thật ngầu, có phần giống hình ảnh một anh hùng đầy dũng khí bước vào chốn nguy hiểm.

Chỉ có điều, chỉ có cậu mới biết, đôi chân cậu đang run lên từng đợt.

Cậu luôn sợ ma. Ở kiếp trước, mỗi khi đi công viên giải trí, cậu đều tránh xa những khu nhà ma.

Thực ra, kiếp trước cậu cũng không đi công viên giải trí nhiều. Hồi nhỏ thì khỏi phải nói, bà Sầm thường đưa Sầm Việt đi chơi công viên, nhưng chưa bao giờ đưa cậu đi, lúc đó bà ta nói là sợ cậu yếu ớt, đi dễ bị thương.

Còn khi đã lớn...

Có lẽ chỉ đi một lần, năm cậu mười bảy tuổi.

Đang nghĩ vẩn vơ, Sầm Niên đã đi được một đoạn khá dài vào trong đường hầm. Cậu thực ra đang kiểm soát bước chân mình, không bước quá nhanh, vì bắp chân hơi đau nhức.

Vừa đi được hai bước, cánh cửa phía sau lưng "cạch" một tiếng đóng lại.

Sầm Niên: "..."

Cậu cảm thấy da đầu tê dại, tiếp tục bước thêm hai bước nữa.

Đường hầm này chỉ có vài chiếc đèn tường, ánh sáng lạnh lẽo, trên tường có mấy con dơi làm bằng nhựa, những bộ xương giả được làm rất giống thật.

Bất ngờ, một tiếng nói trầm thấp vang lên: "Sầm Niên..."

Tiếng gọi trong bầu không khí lạnh lẽo, hòa cùng tiếng nhạc rùng rợn trong nhà ma, nghe thật đáng sợ.

Sầm Niên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

"Anh là ai?" Cậu hỏi.

"Anh là Phó—"

"Anh đến để trả thù sao?" Sầm Niên đoán trước kịch bản, ngắt lời, "Người giết anh không phải tôi, anh tìm nhầm người rồi."

Nói xong câu này, hàm răng của cậu hơi va vào nhau, cậu căng thẳng đến mức buột ra một tiếng nấc nhỏ.

Phó Nhiên: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com