Chương 019: Phối hợp ăn ý!
Hynes khua kiếm phép, mỗi một đường kiếm đều trúng một con Minh Linh trùng định cắn lén, đấu khí màu vàng trên thân kiếm chém ngang đầu và thân sâu, chớp mắt con Minh Linh trùng nọ đã bị cắt thành hai nửa, Hynes huơ tay bỏ phần cơ thể phát sáng vào nhẫn không gian.
Hynes không tập trung xử lý Minh Linh trùng mà chỉ canh chừng bên cạnh Giản Lục, tai nghe tám phương mắt nhìn bốn hướng, hễ có sinh vật nào nhân bóng tối tiếp cận Giản Lục đều bị y giết bằng một nhát kiếm.
Đây cũng là nguyên nhân Giản Lục yên tâm giao sau lưng mình cho Hynes.
Giản Lục tập trung bắt những con Minh Linh trùng thừa dịp đánh nhau xông bậy về phía mình, Hynes nhận trách nhiệm canh gác, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Tuy rằng Minh Linh trùng là loài não bé, chỉ số thông minh không cao, nhưng trên đầu nó có loại xúc tu đặc biệt giúp tìm ra con mồi và cảm nhận hơi thở của đồng loại, phát hiện đồng loại mình chạy đến chỗ Giản Lục đều bị mất liên lạc, Minh Linh trùng vương cầm đầu tất nhiên sẽ không ngu ngốc tiếp tục cho đồng loại mò ra đấy.
Dù chỉ số thông minh thấp, nhưng bản năng của động vật vẫn còn, nếu biết có đi mà không có về, tất nhiên sẽ không ngớ ngẩn xông lên nữa.
Điều này khiến Giản Lục không vui, tại sao chúng lại không ngốc nghếch xông ra để cậu nhặt tiền chứ?
Giản Lục không biết nhiều về Minh Linh trùng nên không tìm ra nguyên nhân, thấy chúng không tới, cậu đành tự chạy đến thôi.
Giản Lục nấp ở ngoài rìa nhặt của, cho đến khi những con Minh Linh trùng lạc đàn bị bắt gần hết mới nhìn về phía đánh nhau. Trong khu rừng bị bóng tối bao phủ, nơi Minh Linh trùng xuất hiện như có những quầng sáng được khảm vào bóng đêm, chuyển động cuồn cuộn thành dòng, từ trên cao nhìn xuống như dòng sông bạc tuyệt đẹp.
Chúng có một đặc tính, đó là khi gặp con mồi sẽ đánh đến chết mới thôi. Vậy nên sau khi gặp đoàn lính đánh thuê của Liệt Hỏa và Tật Phong, Minh Linh trùng lập tức ào tới như thủy triều, hết đám này đến đám khác, muốn giết rồi kéo họ xuống lòng đất. Không lâu sau khi Liệt Hỏa bị bao vây, Tật Phong cũng rơi vào vòng vây của Minh Linh trùng.
Giản Lục lén kéo Hynes đến gần, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy đoàn lính đánh thuê Tật Phong bị bao vây trên một bãi đất trống. Tật Phong có tổng cộng hai mươi người, họ chiến đấu rất đoàn kết, Chiến sĩ đứng bên ngoài bảo vệ Pháp sư bên trong, nhóm Pháp sư cũng phối hợp tạo lá chắn phép thuật ngăn cản Minh Linh trùng.
Kinh nghiệm chiến đấu của Giản Lục rất ít, bấy giờ thấy cách tác chiến của mấy Pháp sư kia, cậu quan sát thật nghiêm túc. Hynes là Kỵ sĩ của Thần điện Ánh Sáng, không ngừng chiến đấu cũng là cách để trở nên hùng mạnh, kinh nghiệm chiến đấu khá, tiếc rằng do giới hạn tuổi tác, những thứ có thể tiếp xúc lại hơi ít, với y, tình trạng hiện giờ cũng là một trải nghiệm hiếm có.
Hai người tức thì ngồi xổm trên cây quan sát.
Tuy rằng những con Minh Linh trùng kia có chỉ số thông minh thấp, nhưng qua việc đồng loại liên tiếp mất tích, chúng biết Giản Lục rất quái gở nên không tới tấn công cậu mà tập trung xử lý hai đoàn lính đánh thuê bên dưới, bấy giờ mới để hai người nhàn nhã ngồi trên cây xem đánh nhau. Chuyện này nếu để người khác biết, nhất định sẽ sợ hãi vô cùng, Giản Lục cũng không biết sẽ xảy ra tình huống này, cảm thấy may mà đã bảo Chris đi chỗ khác.
“Thưa ngài.”
Đang nghĩ đến Chris thì nghe tiếng hắn, Giản Lục quay đầu, thấy Chris đã trở lại.
“Tình hình thế nào?” Giản Lục hỏi nhỏ.
Tuy Chris chạy lên trước tra xét theo lệnh của Giản Lục, nhưng cũng không tùy cơ ứng biến như cậu bảo, hiện hắn là Thánh kỵ sĩ bảo vệ Thánh tử Thần điện Ánh Sáng, đảm bảo an toàn cho Giản Lục mới là trách nhiệm của hắn. Vậy nên hắn không đi xa mà chỉ lên trước quan sát, giữ một khoảng cách không xa không gần, nếu Giản Lục gặp nguy hiểm, hắn sẽ có thể nhận ra bất cứ lúc nào.
Nhưng vì rừng rậm về đêm quá tối, hơn nữa Giản Lục cố tình ẩn nấp, làm việc cũng lén lút, nên thật ra Chris chưa phát hiện ra mánh của cậu, thấy những đốm xanh không ngừng biến mất, chỉ cho rằng hai người hợp tác giết Minh Linh trùng mà thôi.
“Tôi vừa nghe họ nói chuyện, hai nhóm người này là thành viên của hai đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa và Tật Phong, Tật Phong là đoàn lính đánh thuê lâu năm, thế lực khổng lồ, có trụ sở ở tận mấy đế quốc trên đại lục. Còn Liệt Hỏa chỉ mới thành lập được vài năm gần đây nhưng vô cùng kiêu ngạo, hơn nữa trang bị của bọn họ tốt, không thua gì Tật Phong, tôi nghĩ Liệt Hỏa hẳn là thế lực của quý tộc.” Chris phân tích.
Trang bị của Vương tử sao có thể kém hơn dân thường? Dù Quốc vương không thích đứa con riêng này, nhưng thiên phú của Đại Vương tử không tồi, thể hiện rất tốt trong học viện, khiến Quốc vương nở mày nở mặt, Quốc vương hài lòng, ắt sẽ khen thưởng con trai, hẳn là Đại Vương tử đã lấy trang bị cho đàn em của mình.
Giản Lục nghe xong cũng không để ý mấy, tiếp tục quan sát tình hình phía dưới.
Chris báo cáo xong cũng ngồi theo hai thiếu niên, lòng thầm ngờ vực, vì sao đám Minh Linh trùng kia không tấn công họ, chẳng lẽ xúc giác của Minh Linh trùng không nhạy bén, không nhận ra trên cây có người? Tuy khó hiểu, nhưng tình trạng nguy cấp nên Chris không nghĩ sâu xa.
Thời gian lặng lẽ trôi, người chiến đấu phía dưới dù là Pháp sư hay Chiến sĩ đều thấm mệt, khi năng lượng và đấu khí dần cạn kiệt, chỉ có thể dựa vào trang bị để chiến đấu, trong đó thứ Pháp sư dùng nhiều nhất là cuộn giấy phép thuật. Đội hình của họ cũng thu hẹp lại, để một số người vào trong nghỉ ngơi chờ đấu khí và năng lượng phép thuật hồi phục, như vậy sẽ càng đảm bảo an toàn cho phe mình.
Giản Lục nhìn xuống dưới, nói với Chris: “Chris, ngươi đi giúp đoàn lính đánh thuê Tật Phong.”
Chris nhìn cậu, tuy không rõ vì sao Giản Lục chọn giúp đoàn lính đánh thuê Tật Phong mà không phải Liệt Hỏa có ô dù to hơn, nhưng hắn không tỏ ý kiến gì về quyết định của cậu, trực tiếp nhảy xuống dưới, vừa tránh Minh Linh trùng vừa chạy về phía nhóm người của Tật Phong.
Chris đi rồi, Hynes nhích lại gần Giản Lục, nói: “Thưa ngài, đoàn trưởng của Liệt Hỏa hơi giống tên Alex đã gặp lần trước.”
“Hắn là Đại Vương tử.” Giản Lục giải thích qua loa.
Hynes quay đầu nhìn Giản Lục, tiếc rằng Giản Lục chỉ quan tâm cuộc chiến bên dưới, không để ý đến ánh mắt của y, hay dù có chú ý, cậu cũng sẽ không nói thêm gì.
Nhờ có Chris gia nhập, khí thế của đoàn lính đánh thuê Tật Phong tăng mạnh, trông hẳn là còn có thể chống đỡ thêm hai giờ đồng hồ. Lúc này, Giản Lục nói với Hynes: “Hynes, chúng ta cũng xuống.” Sau đó nhẹ nhàng nhảy khỏi cây, hớn hở bắt Minh Linh trùng đi lạc vào ô chứa đồ.
Cách tác chiến của Minh Linh trùng là hội đồng, chúng thích đồng loạt lao lên như ong vỡ tổ, nếu quá ít người, chẳng bao lâu chúng đã giải quyết xong cả, nhưng bây giờ nhiều người hơn, chỉ đành cố gắng thêm.
Giản Lục vừa nhặt quà trời ban vừa dẫn Hynes đến gần đoàn lính đánh thuê Tật Phong, bất giác đã qua hai giờ, còn ba giờ nữa là đến hừng đông, cuối cùng cậu và Hynes cũng chính thức gia nhập trận chiến.
“Hai ngài, sao lại đến đây?” Olive tuy đã thấm mệt, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười như thường, diễm lệ và gợi cảm.
Giản Lục liếc Chris, không cần nói cũng hiểu.
Olive nghĩ Chris là anh của hai cậu nhóc, đinh ninh như vậy nên không hỏi thêm gì, hơn nữa khi nhận ra Hynes tuy nhỏ tuổi nhưng sức chiến đấu mạnh không kém gì thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, cô rất đỗi kinh ngạc. Còn Giản Lục, tuy mặc áo của Pháp sư tập sự, nhưng cậu không ra tay, cũng không biết thuộc tính phép thuật của cậu là gì, chỉ thấy cậu lấy một đống cuộn giấy phép thuật ra ném.
Ném một cuộn hệ thổ, một loạt mũi tên đất đâm cho bầy Minh Linh trùng rơi rào rào; ném thêm một cuộn hệ thủy, một cột nước bắn bay Minh Linh trùng đi xa; ném tiếp một cuộn hệ băng, chớp mắt đã đóng băng những con Minh Linh trùng bị nước cuốn. Rồi lại một vòng tuần hoàn.
Giản Lục tỏ vẻ: Anh giàu thế đấy!
Thấy Giản Lục lấy cuộn giấy phép thuật làm vũ khí, các lính đánh thuê của Tật Phong hết giật mình rồi trở nên đờ đẫn, tuy chỉ là cuộn giấy phép thuật sơ cấp, nhưng giá bán không hề rẻ, nay bị cậu ném hết cái này đến cái khác như cải trắng, nhìn ghen tị muốn chết. Nhưng cũng có thể đoán được rằng, hẳn là có một vị Pháp sư hoặc Luyện kim sư biết vẽ cuộn giấy phép thuật đứng phía sau ba người họ.
Khi bình minh sắp ló dạng, phía xa bỗng truyền đến dao động không gian rất nhỏ.
Olive buột miệng chửi tục, hâm mộ rằng: “Chẳng qua chỉ là mấy con sâu cỏn con, vậy mà Liệt Hỏa dùng đến cả cuộn giấy dịch chuyển không gian, thừa tiền không có chỗ tiêu à!”
Những người khác cũng sôi nổi tiếp lời, vì Pháp sư hệ không gian quá hiếm, sản phẩm hệ không gian lại đa tác dụng, nên hễ là vật liên quan đến không gian đều bị săn lùng, mà cuộn giấy dịch chuyển không gian càng được ưa chuộng, nếu gặp nguy hiểm không chống chọi được cứ việc dùng nó bỏ chạy, như thế an toàn và cũng được đảm bảo hơn.
Không ngờ Liệt Hỏa lại có cuộn giấy dịch chuyển không gian, thật khiến người khác hâm mộ ghen ghét. Dù Giản Lục là Thánh tử của Thần điện Ánh Sáng cũng không có mà dùng đâu, thôi bỏ đi, cậu chỉ là một Thánh tử bù nhìn, không ai cho cậu thứ quý giá như vậy.
Tuy Giản Lục ganh tỵ lắm, nhưng cậu nhanh chóng ổn định lại cảm xúc của mình, tiếp tục nghiêm túc giải quyết Minh Linh trùng, cậu bảo Hynes canh giúp, nhân lúc người khác không chú ý tiếp tục nhét Minh Linh trùng vào ô chứa đồ, nhìn số lượng Minh Linh trùng bắt được, suýt thì cười rách cả mặt.
Sắc trời dần sáng, màu xanh trên người Minh Linh trùng nhạt dần, bấy giờ những con sâu màu đen lộ ra hình dáng thật, mất đi ánh sáng, quả rất giống những con kiến dị dạng, hai cái râu gần miệng rung rung, chúng vội vã chui xuống lòng đất, biến mất dạng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com