Dm Hoa Yen Chi Ashitaka
Chương 5Một tuần nữa là sang năm mới, cứ chập tối là mấy cô cậu sinh viên tụ tập nhau chui vào tiệm cắt tóc. Mấy cô nàng ghé nhuộm tóc đông vô số kể, toàn chọn mấy màu khó nhuộm. Lữ Tri Xuân tạm nghỉ, để Đỗ Đông và Kiều Phụng Thiên làm việc liên tục không ngơi tay như con thoi suốt ngày suốt đêm.Kiều Phụng Thiên vừa dọn xong đống tóc vụn "bảy màu" dưới đất, soi gương dặm lại miếng phấn phủ.Đây là thói quen mà Kiều Phụng Thiên có được những năm học trung cấp nghề. Ban đầu là vì học nghề trang điểm làm tóc ở trường, sau là vì nhận ra làm thế có thể che được vết sẹo nhỏ màu bột đậu đỏ, đến cuối cùng, đơn giản là vì bản thân y thích.Đàn ông đàn ang dặm dặm phấn trông vừa dở dở ương ương lại vừa lạ lùng quá thể. Nói Kiều Phụng Thiên õng ẹo đàn bà đã là nhẹ rồi, thậm chí còn có người nghi ngờ y bị rối loạn nhận thức giới tính. Kiều Phụng Thiên nghe mãi cũng thành quen những lời đàm tiếu và dò xét khác thường.Rối loạn nhận thức giới tính cái quả rắm, thích đàn ông đâu có nghĩa mình là phụ nữ.Ai bảo đàn ông không xài phấn được?Chuyện người ta càng không chấp nhận, càng dè bỉu coi thường y lại càng muốn làm tới. Cái sự nổi loạn và chống đối luân thường đạo lý khó tả này từ lâu đã cắm rễ sâu trong lòng Kiều Phụng Thiên."Hẹn hò à?" Đỗ Đông quen rồi, vén chùm tóc lên lược thưa, thuận miệng tán gẫu."Chắc vậy." Kiều Phụng Thiên đùa kiểu chẳng ai đoán được, quấn khăn quàng cổ lên rồi đẩy cửa tiệm: "Phắn đây.""Đi ông nội cậu, lại bắt tôi đóng cửa một mình!"Y định gọi món lên phòng bao lầu hai. Mặt tiền quán nằm cạnh cục Thủy Lợi, băng sang đường là đến.Kiều Phụng Thiên còn chưa vào phòng bao đã đứng trước cửa hắt xì một tràng vang dội, chóp mũi đỏ ửng lên bóng loáng, khóe mắt ươn ướt. Hà Tiền mở cửa, thò đầu ra: "Ôi ông trời của tôi ơi, còn chưa thấy mặt đã nghe tiếng rồi, tôi còn tưởng chỗ tôi động đất."Kiều Phụng Thiên cốc lên trán Hà Tiền một cái.Hà Tiền và Kiều Phụng Thiên quen nhau từ nhỏ, đều là người ở thôn Lang Khê, cũng đều mưu sinh ở thành phố Lợi Nam, tình cờ là đồng bạn trong giới gay. Điều khác biệt duy nhất là Hà Tiền làm ở một công ty thương mại mậu dịch, nên phải sạch sẽ sĩ diện hơn, và không công khai với gia đình, thoải mái dễ chịu hơn.Lần này Kiều Phụng Thiên mời, cảm ơn Hà Tiền giúp y mượn quan hệ tìm thầy phụ trách ban tuyển sinh trường tiểu học trực thuộc đại học Lợi Nam, giải quyết phiền phức cho Tiểu Ngũ Tử vào lớp một."Cậu muốn cho Tiểu Ngũ Tử vào lớp chọn?!" Hà Tiền kéo cổ áo len, đưa tay bốc nhúm vỏ đậu phộng ném lên đầu Kiều Phụng Thiên, "Cậu không nghe thầy phụ trách Diệp nói muốn vào được lớp chọn phải lo lót thêm một vạn tiền tài trợ hả?!""Chậc." Kiều Phụng Thiên nghiêng đầu tránh, rủ mắt nhìn thực đơn: "Đỡ hỏng việc. Tôi biết phải đưa bao nhiêu mà.""Vậy mà cậu còn đưa, bộ bị bệnh hả. Mới tiểu học mà chia chọn với không chọn, cậu cố sức đưa Tiểu Ngũ Tử vào để làm cái gì?"Hà Tiền không hiểu tại sao Kiều Phụng Thiên phải chi lắm tiền vớ vẩn như vậy. Với anh ta, mẹ chứ đây rõ là cái rào cản chân người ngoài vào tiểu học trực thuộc đại học Lợi Nam, ịn bố lên trán tờ giấy đề chữ "muốn làm tiền" còn gì."Anh Kiều Lương tiết kiệm được bao nhiêu mà ném cả vào nước thế? Sau này Tiểu Ngũ Tử còn lắm chỗ cần xài tiền nữa."Kiều Phụng Thiên gọi một con gà tam hoàng, cá hạt thông*, vịt nướng lu, một dĩa rau củ thập cẩm và một chai rượu hầm Khẩu Tử. Y đưa thực đơn cho nhân viên: "Tôi không định nói với anh tôi."三黄鸡; 松子鱼; 明炉烤鸭"Không có ý định cái gì cơ? Chuyện cậu muốn đưa Tiểu Ngũ Tử vào lớp chọn?" Hà Tiền trừng trừng mắt: "Ôi ông trời của tôi ơi cậu định tự móc một vạn này ra ấy hả!?"Kiều Phụng Thiên gõ bàn một cái, nhón một hạt đậu phộng vào miệng nhai: "Cậu nói chuyện đừng có xài nhiều từ cảm thán vậy được không?"Hà Tiền xem như y ngầm thừa nhận. Anh ta vuốt tóc mái, nhếch môi cười bật ngón cái cho y cái "nút like": "Được, cậu ngon, làm chú mà được vầy đúng là làm tôi mở rộng tầm mắt thật sự. Khéo ai không biết còn tưởng Tiểu Ngũ Tử là con ruột cậu quá."Kiều Phụng Thiên ném hạt đậu phộng lên đầu anh ta, hạt đậu tròn tròn chui tọt vào cổ áo lăn trong quần áo.Tửu lượng của hai người không tốt, Kiều Phụng Thiên uống được hơn nhưng mặt dễ đỏ. Vừa được vài ly mà hoa đào đã nở, đôi má y đỏ hây hây như vừa xông hơi ra. Một tay y chống cằm, mu bàn tay còn lại áp lên gò má cho hạ nhiệt, hờ hững nghe Hà Tiền vừa gắp một miếng cà rốt vừa "Xuân thương thu bi"."Phụng Thiên này."Chẳng biết Hà Tiền đang cười cái gì: "Tôi áp lực hơn cậu nhiều, cậu tin không?"Kiều Phụng Thiên mím môi một cái như tự giễu: "Cậu thì có áp lực gì, ba ngày hẹn một nháy nhỏ, năm ngày làm một nháy lớn. Chắc cậu sắp ngủ với gần hết cái danh sách bạn tốt trên Blued rồi quá, ha?"Kiều Phụng Thiên nói hơi quá, nhưng đúng là xây dựng trên cơ sở sự thật.Hà Tiền là một "thành viên tích cực" trong hội, không từ chối ai, mát con mắt là được. Đời sống cá nhân loạn tùng phèo không thèm để tâm, trên dưới gì cũng được hết, chỉ cần tự thấy vui. Thử mà đếm số phân từng loại một cho Lâm Song Ngọc nghe, đảm bảo bà tắt thở xỉu lên xỉu xuống hai lần liền mới vừa.Kiều Phụng Thiên từng nhắc anh ta, đừng đùa với lửa quá tay. Anh ta cũng chỉ cười ha hả rồi thôi."Tôi ở thôn Lang Khê chó ngại mèo chê, người gặp thiếu điều đi đường vòng, cậu còn đòi so với tôi?" Kiều Phụng Thiên nói tiếp.Hà Tiền nghĩ mình không nên nhắc tới, làm Kiều Phụng Thiên đau: "Tôi, tôi không có ý đó...""Không, không trách cậu."Hà Tiền cắm đầu ăn hai đũa cá, nuốt xong, đặt đũa rồi chống tay lên gáy, ngửa ra sau lưng ghế."Bao nhiêu năm nay sống buông thả thối nát, tôi thừa nhận." Hà Tiền nhìn dải đèn chùm pha lê trên trần phòng bao, ánh đèn màu vàng ấm rọi gương mặt anh ta thành hai mảng sáng tối: "Không ai kìm buộc thì tôi buông thả, tôi làm loạn thôi. Thứ đồ chơi này đúng là gây nghiện."Kiều Phụng Thiên không có thói hẹn chịch, không thể đưa ra nhận xét."Càng lấn sâu vào, tôi lại càng không tin có thứ tình yêu chân thành chó má giữa hai thằng đàn ông.""Càng về sau này, tôi lại càng nhận ra từ từ nhắm mắt bắn ra một phát là chuyện thoải mái. Tuyệt đối đừng để gì trong đầu.""Càng về sau, tôi lại càng nhận ra con đường này vốn chẳng thể quay đầu."Kiều Phụng Thiên nghe Hà Tiền xưa nay không tim không phổi, lòng còn thô hơn cái tô than ngắn thở dài làm "thơ hiện đại", chống trán mừng rỡ khôn nguôi: "Ài, hôm nay cậu sao vậy. Sao Chổi tông trúng Trái Đất hả, phịch thủ qua đường biết mình lạc lối chịu quay đầu rồi?""Tôi không quay đầu."Hà Tiền hùa theo: "Tự nhiên tôi nghĩ thoáng thôi, thấy không có tí sức nào. Cậu nhớ tôi từng nhắc Liễu Tử Đinh với cậu không?""Một chút. Bên cục đường sắt, cậu nói anh ta to con, khỏe.""Lúc đó tôi thích anh ta thật, rung động thật sự, lúc lên giường xong tôi còn theo đuổi tới lui, lồng lộn tưng bừng dằn vặt nửa tháng trời cũng không thèm thả cho tôi lấy một quả rắm. Bữa trước tôi hẹn một tay bên đài phát thanh, lúc ở khách sạn lật coi lịch sử chat của tôi rồi chỉ vào ảnh đại diện của Liễu Tử Đinh. Cậu biết thằng chả nói gì không?""Nói gì?""Thằng chả nói hồi trước từng hẹn Liễu Tử Đinh rồi, kêu anh ta rên khéo mà nịnh tai lắm. Đêm đó thẳng chả đè Liễu Tử Đinh ra dần từ đầu giường đến cuối giường."Kiều Phụng Thiên không nói gì, mím môi, đoạn nhìn mí mắt cụp xuống tiu nghỉu của Hà Tiền."Hôm đó tôi cũng phịch thằng cha này từ đầu giường đến cuối giường, tới mức bắp chân tôi nhũn ra suýt nữa không đứng dậy đi làm nổi. Buổi sáng nằm trong chăn tôi mới nghĩ, tại sao kẻ như chúng ta lại chẳng khác gì mấy con chó hoang, không biết xấu hổ, làm chuyện tự mình cũng biết là dơ bẩn ở cái chỗ tối mù không thấy ánh sáng..."Kiều Phụng Thiên chợt nghĩ đến Lữ Tri Xuân, nghĩ đến vài ngày qua cậu nhóc nằm viện giương đôi mắt trong veo hỏi y, cái giới này thật phải chỉ thích thỏa mãn thể xác chứ chằng màng tình cảm không anh.Lúc ấy y không đáp.Ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng "ầm" rất lớn.Dòng suy nghĩ rối rắm của cả hai tạm gãy ngang, ngó ra cửa sổ nhìn xuống dưới lầu —— Chiếc ô tô màu xanh lam trên đường lớn đâm vào đuôi một chiếc xe đạp điện.Người phụ nữ mập mạp ngồi trên chiếc xe đạp điện văng khỏi xe lăn trên đường hai vòng, không bị thương gì, dáng người bề thế đứng bật dậy, đập mạnh vào cửa sổ xe "Mẹ nó", "Mẹ nhà mày" cả đống từ thô tục văng khỏi mồm miệng.Kiều Phụng Thiên nheo mắt nhìn cây quất và bảy, tám tờ giấy dán chữ phúc trên xe điện lăn lóc xuống, chợt giật mình, nhận ra hai tuần sau tết Dương lịch là đến tết Nguyên Đán."Lại phải ăn tết, lại phải về nhà bị mẹ hỏi sao vẫn chưa có bạn gái."Hà Tiền ngơ ngẩn đăm đăm nhìn ánh đèn neon nhấp nháy phía đối diện: "Cứ như cực hình vậy... mẹ kiếp, tôi sắp không chịu đựng được nữa rồi."Làm sao có thể.Kiềm nén, chịu đựng.Kiều Phụng Thiên chỉ thầm nói lời nọ trong lòng. Y nghiêng mặt, lại gần vỗ vỗ vai Hà Tiền: "Xe đến trước núi ắt có đường."Ăn cơm xong, Hà Tiền ngà ngà tám phần say. Kiều Phụng Thiên cài nút áo khoác lại giúp anh ta, bắt một chiếc taxi rồi tiện trả tiền trước: "Ngồi cho vững, đừng có ngả nghiêng. Này, nhìn tôi." Y nâng mặt anh ta lên vỗ hai cái, "Về tới nhà gọi điện cho tôi, nhớ chưa."Nhìn xe taxi chạy xa, bấy giờ Kiều Phụng Thiên mới rụt cổ, hà hơi trắng xóa vào lòng bàn tay.Thật ra y cũng hơi say, chỉ là đầu óc tỉnh táo, không đến mức hai bước xiêu vẹo một cái như Hà Tiền, đi dọc theo lề đường còn không đi thẳng được.Mấy năm trở lại đây người Lợi Nam "giậm chân tại chỗ", ông lớn bài ngoại, cải cách và mở cửa làm danh tiếng dần sa sút. Song suy cho cùng Lợi Nam vẫn là một thành phố lớn phía Tây Nam, các tòa cao ốc san sát, cảnh đêm đẹp vô cùng. Khi Kiều Phụng Thiên đi ngang qua cầu Sào Giang, gió lạnh thổi dữ dội. Mặt nước đen ngòm màu mực của sông Sào Giang như nối liền với những vì sao trên trời, kết những ánh đèn đêm trên tàu thuyền đánh cá neo đậu ven bờ thành dải. Nước sơn loang lổ trên mạn thuyền hòa thành những khối vuông nhấp nhô màu xám xịt và dày đặc chìm trong màn đêm.Đèn trời chiếu vào lòng cây cầu lớn sáng như ban ngày, dòng xe cộ xé gió mang lấy không khí ồn ào hỗn độn và những tiếng còi gai tai.Kiều Phụng Thiên nhớ về năm mình đến thành phố Lợi Nam sống đó, bảy phần hoảng loạn, ba phần ngóng trông. Y đứng trên cầu, nhìn cảnh sông nước cũng như đêm nay mà dự định tương lai mình còn đẹp hơn cả cỏ hoa.Rời khỏi thôn Lang Khê Lộc Nhĩ rồi, còn ngại mắt ai đây?Có tay có chân đương nhiên sẽ kiếm được tiền, có được nhà thôi.Tự nhiên tình yêu sẽ tìm đến đầy bất ngờ.Thế giới quan của Kiều Phụng Thiên năm mười chín hệt như cuốn tạp chí ngôn tình thanh xuân sặc sỡ và tràn trề cảm hứng, mềm mại và sống động, mỏng manh nhưng không tan vỡ.Hứng gió sông chưa được năm phút, Kiều Phụng Thiên chợt thấy đầu mình nhoi nhói đau. Y vội quấn kín khăn quàng cổ, cúi đầu rảo bước nhanh về tiệm.Đỗ Đông vừa ngẩng đầu đã thấy Kiều Phụng Thiên về, vui tới độ chỉ thấy răng chứ chẳng thấy mắt đâu: "Ôi anh ruột tôi ơi đúng là có lương tâm! Tôi tưởng cậu về thẳng nhà chứ, thế mà vẫn còn ghé lại à."Đỗ Đông vội vội vàng vàng đặt kéo cắt tóc lên bàn, lau tay vào tạp dề: "Lý Lệ ầm ĩ đòi tôi đi coi phim với em ấy, còn lo thoát không kịp đây."Kiều Phụng Thiên vuốt mũi, cởi khăn quàng vui vẻ: "Khẩn trương lên, tôi đóng cửa, đi lẹ đi."Đỗ Đông móc mũ len trong túi ra chụp lên đầu, vừa đi vừa chỉ chỉ chiếc ghế cắt tóc trong góc: "Ê! Anh khách kia muốn cắt tóc với gội cái đầu, cậu tới làm liền đi, tôi lượn trước."Kiều Phụng Thiên thuận theo tay Đông Qua chỉ nhìn lại, chú ý đến người đàn ông đang cúi đầu bấm điện thoại bên kia."Trịnh Tư... thầy Trịnh?"
Edit: tokyo2soul
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com