TruyenHHH.com

Dm Hoa Yen Chi Ashitaka

Chương 4

Trịnh Tư Kỳ không trồng được cây hoa, là loại thiếu dây thần kinh chăm thực vật ấy, nuôi cái gì chết khô cái đấy. Chăm một chậu xương rồng mà cũng vô tâm đến độ để nó thối từ gốc đến gai được.

Chậu sen đá hoa hồng duy nhất trên bệ cửa sổ là Mao Uyển Tinh cố dúi cho anh nhờ chăm sóc trong thời gian nghỉ kết hôn. Trịnh Tư Kỳ không dám lơ là đồ người khác giao cho, sau khi rót cho Kiều Phụng Thiên và Chiêm Chính Tinh mỗi người một cốc nước, anh cầm một cái bình nhỏ cẩn thận từng li từng tí tưới nước.

"Chiêm Chính Tinh."

Trịnh Tư Kỳ đặt bình tưới xuống, một tay nới lỏng cà vạt một tay vịn vào bàn làm việc: "Đừng để thầy phải hỏi, chuyện gì đang xảy ra."

Chiêm Chính Tinh nhìn về hướng Kiều Phụng Thiên, y nhíu mày quét ánh mắt sắc lẹm trả lại —— Nhìn tao làm đếch gì? Tính chờ tao kể một hơi chuyện bẩn thỉu của mày, trả nguyên vẹn bản chất cặn bã lại cho mày hay gì?

Chiêm Chính Tinh nháy mắt lia lịa mấy cái —— Chỉ cần đừng làm lớn chuyện trong trường thôi! Xin anh.

Lưng Kiều Phụng Thiên thẳng tắp, y đứng dán vào tường, khoanh tay cười lạnh.

"Em, em đánh nhân viên trong tiệm." Chiêm Chính Tinh vẩy nước lên nửa gương mặt tuấn tú nóng như lửa đốt, trả lời lấp lửng chung chung.

Tao địt vào mặt mày. Kiều Phụng Thiên nổi giận chửi bới trong lòng, không nói ra khỏi miệng.

"Đánh?" Trịnh Tư Kỳ lật vài ba trang giáo án, đôi mày sau cặp kính nhướng lên, "Lý do?"

"Thì... nói chuyện đâm thọc cự cãi nhau ạ." Chiêm Chính Tinh nhanh chóng liếc mắt nhìn Kiều Phụng Thiên, ngượng ngập cười một tiếng, "Em cũng không phải người đúng, chỉ đơn giản là em muốn làm chim đầu đàn. Người ta phật ý, đòi... đòi cho em một trận ạ..." Nói dối mà mặt không biến sắc tim không đập, không thèm có cả bản nháp.

Trịnh Tư Kỳ cười chỉ chỉ vào sô pha, đưa mắt về phía Kiều Phụng Thiên: "Cậu ngồi đi."

"Không được." Kiều Phụng Thiên sờ sờ mũi mình, "Vừa chạy xong ngồi khó thở, còn có chuyện muốn nói."

Không biết Chiêm Chính Tinh lấy tự tin đâu ra, nghiêng đầu xoa xoa cổ: "Vậy anh muốn làm cái gì?"

"Tao muốn mày đứng dậy cho tao đánh một trận."

"Anh biết nói gì nghe có lý hơn không?"

Kiều Phụng Thiên như nghe truyện cười: "Mày còn chường mặt ra nói lý lẽ với tao à?"

"Đó là do cậu ta tự nguyện!"

Trịnh Tư Kỳ đứng nghe rơi vào mù mịt, hai người một hỏi một trả lời nói gần nói xa, xem ra chuyện không chỉ đơn giản là kéo bầy kéo phái đánh nhau.

Khách quan mà nói, làm giảng viên đại học rất ổn. Không cần hao tâm tổn trí vật lộn với tỉ lệ lên lớp, cũng không cần tăng ca chuẩn bị giáo án thâu đêm. Hầu hết mọi chuyện đều có thể mắt nhắm mắt mở cho nhàn thân, khó mà nỗ lực nhưng vẫn không thu được kết quả tốt gì. Tiền lương cao không cao mà thấp cũng không thấp, và ít nhiều địa vị xã hội luôn khá cao.

Trịnh Tư Kỳ là kiểu giảng viên đại học mà sinh viên cực kỳ yêu thích. Hiếm khi điểm danh, không dạy quá giờ, không bêu riếu ai, tiết học thú vị sinh động, hầu như không có bài tập về nhà, trọng tâm bài thi cuối kỳ cũng rõ ràng và gọn gàng, tổng hợp thành word mỗi người một bản. Vào dạy trong đại học Lợi Nam hơn mười năm, mỗi lần đánh giá chất lượng toàn diện anh đều phất cờ dẫn đầu viện Nhân Văn.

Điểm của Mao Uyển Tinh không ra sao, cô nói sinh viên đúng là nông cạn, chỉ thích mấy nam giảng viên cao ráo đẹp mã như thầy.

Trịnh Tư Kỳ đáp một năm cô đánh rớt gần nửa lớp, bắt đến trễ về sớm căng thẳng nhất trong đây, sinh viên không ghim cô thì ghim ai.

Hôm nay việc đã đến trước mắt rồi, không xử lý không được.

Kiều Phụng Thiên đứng một bên điên tiết với câu "Tự nguyện" của Chiêm Chính Tinh.

Cái gì gọi là tự nguyện?

Đây là lời con người mở miệng nói được à?

Mẹ nó tự nguyện thì mày có quyền chà đạp ra như thế mà vẫn xem như không có cái rắm gì?

Đại học Lợi Nam bị cái quái gì vậy?

Xuất thân trường trọng điểm cũng chưa chắc không phải thằng cặn bã!

"Ai, đừng!"

Trịnh Tư Kỳ còn chưa kịp ngăn cản, Kiều Phụng Thiên đã nện mạnh ly nước xuống bàn, nhào tới túm cổ áo Chiêm Chính Tinh, nện cho một đấm thật cứng tay vào bên mặt còn lại. Chiêm Chính Tinh bị đánh lệch trọng tâm về một bên, ngã bò ra tay vịn sô pha.

Kiều Phụng Thiên xoa tay, lạnh lùng nói: "Lữ Tri Xuân mà đến bệnh viện Lợi Nam muộn tí nữa là chết người mày có biết không? Mày có biết là tại vì ai không? Mày ăn một cái tát với một đấm đã là nhẹ nhàng lắm rồi tao nói cho mày biết." Y hạ eo ghé xuống gần tai Chiêm Chính Tinh, "Mày là sinh viên, tao không định làm chuyện đê tiện của mày bung bét trong trường học để mọi người đều biết, nhưng phiền mày sau này chịu trách nhiệm cho mọi hành vi của mình. Trời cao đất rộng mày thích làm gì kệ mẹ mày, miễn mày khôn hồn đừng đụng đến những người xung quanh tao, hiểu chưa?"

Chiêm Chính Tinh rúc mặt vào nách, chỉ gật đầu chứ không trả lời.

"Thật xin lỗi thầy Trịnh." Kiều Phụng Thiên đứng dậy thở ra một hơi, nhìn Trịnh Tư Kỳ đang đứng sững ra bên kia, "Rước phiền cho thầy rồi, mọi chuyện kết thúc ở đây, tôi đi." Nói đoạn, y quay người ra khỏi văn phòng.

Trịnh Tư Kỳ bước nhanh đến cạnh Chiêm Chính Tinh, vịn vai kéo người ngồi lên sô pha.

"Sao rồi? Bỏ tay xuống để thầy xem."

Trịnh Tư Kỳ thấy Chiêm Chính Tinh cúi gằm đầu, xòe cả hai tay: "Không sao... không sao ạ... là tại em sai, thầy đừng hỏi..." Chiêm Chính Tinh tỏ vẻ chống cự, không muốn nói chi tiết chuyện vừa rồi.

Trịnh Tư Kỳ nghĩ ngợi chốc lát, đứng dậy cầm bao tay và khăn quàng cổ, sau đó đến gần nhét thẻ phòng y tế của mình vào tay Chiêm Chính Tinh: "Khó chịu thì đến phòng y tế xem, không thì nghỉ ngơi trong phòng thầy một lát, muốn uống nước thì tự rót. Việc của em thì em tự suy xét, không muốn nói thì thầy không hỏi nhiều nữa."

Dưới ánh mặt trời, màu tóc hơi phai của Kiều Phụng Thiên vẫn trông chói mắt như thường. Thế nên khi Trịnh Tư Kỳ lái xe đuổi theo, đưa mắt nhìn quanh lề đường đã nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của y ở một gốc ngô đồng Pháp to lớn. Y đưa tay vẫy xe, chỉ là dòng xe cộ vội vã qua lại, không còn chiếc taxi nào trống chỗ.

Kiều Phụng Thiên nghe tiếng gió quạt phía sau, nghiêng người né chiếc xe đang lao đến. Tiếng động cơ càng lúc càng gần mà chiếc xe vẫn không thấy lái qua. Y nghi hoặc ngoái đầu, nhìn chiếc Volvo màu sâm panh ngừng cạnh mình.

Trịnh Tư Kỳ mở cửa xe bước xuống, nở nụ cười với y: "Muốn đến bệnh viện thì tôi đưa cậu đi, đường này bắt xe không được dễ cho lắm."

Vẫn là bộ trang phục nọ, trên cổ có thêm một chiếc khăn màu xám và một đôi găng tay da màu đen trên tay.

Tuy trời có nắng nhưng thời tiết vẫn lạnh cóng, hà hơi ra sương. Kiều Phụng Thiên rụt cổ, vùi cằm vào áo lông, sau đó quay mặt nhìn đường lớn: "Thầy không cần phải bao che cho trò đến mức độ đó đâu. Tôi cũng không có ý định tới phiền Chiêm Chính Tinh lần nữa, thầy yên tâm."

"Không phải ý đó, tôi đưa cậu tới nơi rồi đi."

"Ơ kìa." Kiều Phụng Thiên cười, "Giảng viên đại học nào cũng tới tận nơi chùi đít hộ học sinh như thầy à? Nói thẳng ra thì chuyện này cũng đâu liên quan gì đến thầy?" Kiều Phụng Thiên thắc mắc thật, chỉ là vừa nổi đóa xong nên nói năng hơi khó nghe.

"Nghĩa vụ người thầy thôi, cũng không thể trơ mắt ra mặc kệ được." Trịnh Tư Kỳ không bực cũng không giận, đẩy mắt kính lên. Nghe có tiếng bấm còi từ xe sau, anh đưa tay mở cửa cạnh ghế phó lái cho Kiều Phụng Thiên.

"Cậu lên đi, có xe đang giục."

Kiều Phụng Thiên chỉ có trình độ học vấn ở mức trung cấp nghề, cực kỳ thấp, hay nói trắng ra là không có bằng cấp văn hóa gì. Dù không đến mức tự ti hay tự ghê ghét bản thân, nhưng khi chung đụng với một vài kiểu người, y sẽ vô thức cảm thấy ngại ngần.

Chẳng hạn như với một giảng viên tao nhã lễ độ như Trịnh Tư Kỳ đây.

Trịnh Tư Kỳ thong thả lái xe trên đường Thanh Niên, không gian bên trong xe ấm áp khô ráo, trước cửa chỉ bày một chiếc hộp vuông màu hổ phách đựng vài nhánh gỗ thơm. Thế mà hàng ghế sau lại bọc tấm drap màu hồng đào in vài chú mèo hello kitty mặt tròn ủm chân ngắn cũn, trông hết sức lạ lùng.

Kiều Phụng Thiên đoán, hẳn người này có một cô con gái thích màu hồng.

"Cậu vẫn còn đi học nhỉ?" Trịnh Tư Kỳ thấy Kiều Phụng Thiên ngồi tựa lưng vào ghế không nói năng gì, chủ động mỉm cười phá vỡ không khí bế tắc, "Học ở thành phố Lợi Nam à?"

Kiều Phụng Thiên dưới lớp khẩu trang phụt một tiếng.

"Đi học? Thầy nói tôi ấy à?" Mắt Kiều Phụng Thiên cong lên, vén tóc mái ra sau tai rồi quay mặt đối diện với anh, "Thầy nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?"

Trịnh Tư Kỳ đoán bừa, đánh vô lăng về tay trái. Anh quay sang nhìn Kiều Phụng Thiên chăm chú, trông thấy bên tai phải y đeo một chiếc khuyên tai màu đen: "Mười... mười chín, hai mươi gì đó." Đây đã là nói quá tuổi hơn một chút rồi.

"Thầy nói thế thì tôi vui thật." Kiều Phụng Thiên bật ngón cái với Trịnh Tư Kỳ, "Tôi hai mươi chín rồi, tuổi thật, không phải xạo."

Trịnh Tư Kỳ cũng cười, vẻ mặt không thể tin nổi, anh trêu: "Nhìn trẻ thì cũng phải có mức độ thôi chứ."

"Chịu thôi, cha sinh mẹ đẻ mà."

Sự hiểu lầm tưởng như đùa phá vỡ không khí bế tắc. Kiều Phụng Thiên cũng không thấy ngại ngần nữa.

Y phát hiện người này rất dễ nở nụ cười. Không phải kiểu cười khách sáo chiếu lệ mà mang khí chất ấm áp và bao dung. Anh thoạt nhìn cũng không còn trẻ, vẻ ngoài độ ngoài ba mươi mang theo sự đơn giản và gọn gàng hiếm thấy, ở góc độ nào cũng phù hợp hài hòa mà không quá trớn, giữa khoảng cách với người khác vừa phải đầy khéo léo.

Khách quan mà nói, con người y đây đặt đâu cũng đều linh hoạt được. Diện mạo đẹp, tính tình cũng tốt, sắc bén như một lưỡi dao mỏng nhưng mong manh dễ gãy. Trải nghiệm góp phần gây nên tính cách, Kiều Phụng Thiên cho rằng như thế chẳng hay ho gì, nhưng lại không biết phải thay đổi thế nào.

"Thầy Trịnh." Kiều Phụng Thiên kéo khẩu trang.

"Gọi Trịnh Tư Kỳ là được rồi." Anh nhẹ tay ấn còi xe, "Cậu gọi thầy Trịnh cứ làm tôi nghĩ mình phải trả lời câu hỏi sau tiết dạy cho cậu."

"Thầy dạy gì trong trường?"

"Văn học đương đại và hiện đại. Cũng từng dạy giúp mấy tiết văn học cổ Trung Quốc, nhưng cũng được thôi, không am hiểu bằng các thầy cô lớn tuổi."

Kiều Phụng Thiên hỏi tiếp: "Vậy thầy có nghĩ... đại học hàng đầu như các thầy cũng sẽ đào tạo ra phần tử cặn bã xã hội không?"

Kiều Phụng Thiên thấy tia nắng đổ hàng bóng hẹp dài bên sống mũi Trịnh Tư Kỳ.

Trong phòng bệnh Lữ Tri Xuân, cậu nhóc bấm điện thoại trong buồn chán ngán ngẩm, đang truyền chai nước cuối cùng. Kiều Phụng Thiên xách một hộp cháo gạo nếp đậu đóng gói cẩn thận, trong ngực ôm một bó lay ơn vàng tươi.

"Cái này?" Lữ Tri Xuân chớp mắt một cái, "Cái hoa này?"

"Người ta tặng cậu." Kiều Phụng Thiên đặt cả bó hoa và hộp cháo lên bàn, "Bác sĩ nói tạm thời cậu chỉ ăn thanh đạm được thôi, cũng không được ăn nhiều. Ăn miếng cháo trước đi."

"Ai tặng em?" Lữ Tri Xuân hỏi tiếp. Cậu nhóc biết tính tình Kiều Phụng Thiên, tuyệt nhiên không bao giờ bỏ tiền ra mua ba cái hoa hoét màu mè này, nhưng ở Lợi Nam này cậu nhóc cô độc không nơi nương tựa, sao lại có bạn bè tặng hoa.

"Thầy chủ nhiệm của thằng cặn bã đó."

"Hả?!" Lữ Tri Xuân ngạc nhiên: "Anh tới trường học tìm anh ta rồi?! Anh, anh làm anh ta, anh ta..."

"Anh anh anh anh cái quả rắm."

Kiều Phụng Thiên từ từ đặt hộp cháo vào lòng bàn tay lạnh buốt của Lữ Tri Xuân, ném cái muỗng nhựa vào: "Đừng quan tâm chuyện linh tinh. Nhóc chỉ cần nhớ, từ nay về sau mình không còn cọng lông quan hệ nào với thằng kia nữa. Thằng đó không đến quấy rầy cậu thì tôi khuyên cậu cũng đừng tìm nó. Đang nóng đó."

Lữ Tri Xuân đăm đăm ngắm bó hoa, rồi lại cúi đầu khuấy hộp cháo.

"Anh Kiều... cảm ơn anh."

"Ây rồi rồi!" Kiều Phụng Thiên phẩy tay, "Bớt nói mấy lời khách sáo làm người ta buồn nôn lại đi, về nhà lo chăm cái thân cho khỏe còn hơn. Sau này nhìn người thì coi cho kỹ, lắp não vào."

Trịnh Tư Kỳ không vào phòng bệnh. Anh chỉ chọn một bó lay ơn để Kiều Phụng Thiên đưa cho Lữ Tri Xuân rồi đi. Y ngồi bên nhìn Lữ Tri Xuân húp cháo, lòng nghĩ đến mấy lời Trịnh Tư Kỳ nói ban nãy.

Trịnh Tư Kỳ giữ thẳng tay lái, nhìn Kiều Phụng Thiên cười cười: "Cặn bã hay không cặn bã thì sự kiện có xác suất xảy ra rất nhỏ kia không thể trở thành ví dụ đi vơ đũa cả nắm. Thêm nữa, đúng thật thi đại học có thể sàng lọc học lực cao thấp, nhưng tư duy đạo đức lại không nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi. Nhân cách một người có hoàn hảo hay không, phần rất lớn sẽ không cản trở người nọ đào tạo học thuật chuyên sâu."

Lời Kiều Phụng Thiên nói có hàm ý sâu xa, đương nhiên Trịnh Tư Kỳ nghe được. Y hỏi đến cùng: "Vậy nghĩa là, không quan tâm đến trường hợp cá nhân?"

"Không phải không quan tâm, mà là phải xem xét tình hình. Nó phụ thuộc vào mức độ và phạm vi ảnh hưởng của từng trường hợp. Sinh viên đó biến thành dạng gì chúng tôi không biết, nhưng ra khỏi đại học Lợi Nam rồi, sẽ không có quan hệ với chúng tôi."

Kiều Phụng Thiên chợt im lặng.

Câu trả lời rõ ràng trật tự và hợp lý. Phân chia mọi thứ rõ ràng đến mức độ thế này, Kiều Phụng Thiên không khỏi nghĩ, anh là người theo chủ nghĩa vị kỷ đầy khôn khéo.

"Thầy đưa tôi đến bệnh viện thật ra không phải rảnh rỗi sinh nông nổi, cũng không phải thiện tâm, mà đơn giản là không muốn để lại chủ đề bàn luận giữa sinh viên trường và người ngoài đó ha?" Kiều Phụng Thiên nói như đang đùa cợt.

Trịnh Tư Kỳ chỉnh mắt kính, từ chối cho ý kiến: "Nếu cậu khăng khăng nói vậy, thế thì cũng có thể."

Người đàn ông này có logic cẩn trọng và chặt chẽ, chỉ số IQ khá cao, lời nói lẫn việc làm kín kẽ không một lỗ hổng.

Bỏ qua ngoại hình, đó là tất cả ấn tượng ban đầu của Kiều Phụng Thiên về Trịnh Tư Kỳ.

.

Editor có lời muốn nói:

Gặp được nhau nói chuyện với nhau rồi, huhu mình yên tâm lặn tiếp đây ToT

Edit: tokyo2soul

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com