Dm Hoa Yen Chi Ashitaka
Chương 13Trịnh Tư Kỳ lái xe rất vững với vận tốc nhanh chứ không hề chậm, lúc đến trước cửa tiệm đã là buổi chiều.Tiệm cắt tóc nghỉ kinh doanh từ ba mươi đến mùng bảy Tết, cho dù cả Kiều Phụng Thiên lẫn Đỗ Đông đều một lòng hướng mắt về tiền bạc thì cũng không đến nỗi làm xuyên Tết. Chưa kể, tháng giêng cũng không ai đi hớt tóc.Người phụ nữ nồi im ắng cả đường đi, khi bước xuống xe còn vuốt lại chỗ tóc lòa xòa trên thái dương, mỉm cười gật đầu với Trịnh Tư Kỳ gửi lời cảm ơn."Đồ trong kia." Kiều Phụng Thiên tháo dây an toàn, nghiêng đầu về phía Trịnh Tư Kỳ, "Tôi quăng xuống đây cho thầy.""Hả?" Trịnh Tư Kỳ nhất thời không phản ứng kịp.Y quay sang nhìn Trịnh Úc, vờ như nghiêm mặt: "Thủ tiêu tang vật giùm thầy."Trịnh Tư Kỳ phì cười, đốt ngón tay đỡ lấy chóp mũi, vịn vô lăng cười hết sức vui vẻ. Cười cho đã xong, anh móc túi ni lông ra buộc một nút gọn gàng: "Phiền cậu.""Không đâu, tiện tay thôi."Kiều Phụng Thiên không phải người ưa lặp đi lặp lại mấy lời cảm ơn hay xin lỗi, cũng có bấy nhiêu chữ, nói lần một là chân thành, nói lần hai thành già mồm kiểu cách, nói lần ba bốn năm sáu bảy tám lần lại thành ý đồ mờ ám. Thế nên y ngậm lại câu "cảm ơn" trong cổ họng, đến tận khi chân đặt khỏi xe cũng không thốt ra miệng.Ơn nghĩa đây, sau này trả đi vậy."Ầy."Trịnh Tư Kỳ hạ nửa kính xe xuống, một tay tì trên vô lăng lên tiếng gọi y."Lưu số điện thoại đi."Kiều Phụng Thiên dừng bước, quay đầu: "... Được."Y lạch cạch ấn một chuỗi số, tiếp đó cẩn thận đề tên người kia, lúc chạm vào nút lưu không hiểu sao trong lòng lại gợn sóng. Nói chính xác ra, đó không phải loại cảm xúc chia ra vui buồn, mà chỉ là sự rung động chân thật và đơn thuần nhất.Rung động khi y và kiểu người quăng tám sào cũng không tới là Trịnh Tư Kỳ đây, một người có lẽ mình cần phải ngước mắt ngưỡng mộ, lại tạo dựng một mối quan hệ nhạt thếch như nước ốc mà dù chẳng còn cơ hội lấn sâu, nhưng là mối quan hệ thật sự tồn tại.Minh chứng là dãy số Ả Rập hết sức bình thường nọ.Đến mức rất lâu về sau, Trịnh Tư Kỳ rảnh rỗi mặt dày chường ra hỏi Kiều Phụng Thiên, Sao hồi đó em lại không yêu người giỏi giang như anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Kiều Phụng Thiên vẫn giữ sắc mặt thản nhiên, bê một câu văn mạng xưa như trái đất lược bớt rườm rà đi trả lời anh.Ngày đó em cho rằng, anh chỉ là một người bình thường trong số 29,2 triệu người em gặp trong đời, cũng vì anh giỏi giang đến lóa mắt mới khiến em chẳng thể mặc mình tùy tiện quy xác suất 0,000049 yêu được nhau ấy về anh.Anh là một giảng viên đại học với con đường tương lai bằng phẳng trải rộng, em chỉ là tên dị giáo quái đản thoi thóp hơi tàn.Giữa chúng ta, đương nhiên cách cả phương trời.Hạt tuyết mịn mịt mù dần chuyển thành những bông tuyết lớn, chiếc Volvo thừa dịp chưa hết đèn xanh lao vụt qua giao lộ biến mất trong màn tuyết. Bấy giờ Kiều Phụng Tiên mới giãn cục khí uất nghẹn trong phổi ra, gãi gãi túm tóc trên gáy mình.Đỗ Đông hứng cơn gió ào đến đột ngột tới tiệm cắt tóc. Gió Tây Bắc cuốn lớp tuyết đọng trên cây long não xiêu vẹo hung hãn bổ nhào tới, hệt như đè ép lấy từng lớp màng sầu lo u uẩn cứ một hai bấu chặt lấy người ta không chịu buông, vừa khóc lóc vừa ta thán kể lể.Kiều Phụng Thiên tháo mũ len xuống, thấy trán mình đông cứng cả ra."Cuối năm kéo cậu tới mà Lý Lệ không bó hình nhân nguyền rủa tôi hả?"Đỗ Đông tháo quàng cổ ra: "Dám á! Ông đây còn không quản được cái miệng ẻm chắc!""Bớt bớt giả sói quẫy đuôi trước mặt tôi, ngon đứng trước mặt Lý Lệ mà gào." Kiều Phụng Thiên khom người rót ít nước sôi vào ly giấy dùng một lần, nói với giọng khinh bỉ: "Cái mặt cậu tôi lại chẳng rành quá, liệu thần hồn quỳ bàn phím mỗi ngày đi."Đỗ Đông chà chà mũi: "Lúc gọi điện quên hỏi, sao chưa gì đã về rồi?""Không có gì, không quen ngồi không ở nhà."Tầm xàm, ở đó mà không quen cái chỗ mình sống mười chín năm trời.Lời này không nói ra. Đỗ Đông nhìn túi giỏ bày biện trên sô pha, uyển chuyển thăm dò: "Trong nhà có phải lại, vì cậu... cái gì đấy?""Cậu thông minh gớm, gì cũng đoán được." Kiều Phụng Thiên phẩy tay áo, tỏ rõ ý không muốn nhắc tới, "Đây không phải trọng điểm, bây giờ người ta đang ngồi trên lầu kìa. Hôm nay hai ta thay phiên nhau hỏi cho rõ ràng, ha?"Đỗ Đông lướt mắt nhìn lên cầu thang, gật gật đầu.Người phụ nữ họ Tăng, quá trẻ so với Lâm Song Ngọc. Kiều Phụng Thiên với Đỗ Đông kiểu gì cũng không gọi một tiếng "cô" được, nghĩ ngợi nửa ngày, chị Tăng.Phỏng chừng sợ hai người họ không tin, người phụ nữ còn mang theo theo một tấm hình hồi Lữ Tri Xuân tốt nghiệp cấp hai, một chiếc khóa trường mệnh đã hơi méo mó biến dạng. Ảnh tốt nghiệp màu đen trắng, chỉ to cỡ lòng bàn tay được ép nhựa cẩn thận. Người phụ nữ dè dặt từng li từng tí cất trong chiếc bóp gấp ba, lúc cầm ra khóe môi ngậm ý cười ấm áp, chẳng khác gì bao người mẹ hiền lành khác.Lữ Tri Xuân đúng thật từ nhỏ đã xinh đẹp.Kiều Phụng Thiên nhận tấm ảnh xem kỹ một lượt, lướt mắt đã nhìn ra thằng nhóc nọ ngay. Cậu nhóc trong tấm ảnh tinh tươm sáng sủa, đón lấy ánh mặt trời nhìn vào ống kính, cười ngượng ngùng không quá tự nhiên, trầm lặng bình thường, đẹp vô cùng. So ra, Lữ Tri Xuân của hiện tại lôi thôi kém hơn lúc bé nhiều.Đỗ Đông cầm chiếc khóa trường mệnh nọ, chẳng những méo mó mà còn bị ăn mòn ố mục theo năm tháng. Dòng chữ khắc ở mặt sau vẫn rõ ràng —— Cửu Xuân cục cưng nhà ta, cả đời bình an.Người phụ nữ nắm mu bàn tay xóa nắn hai lần, nhẹ nhoẻn miệng cười, khóe môi hiện lên vết hằn: "Cảm ơn các cậu vẫn luôn săn sóc Cửu Xuân nhà chị, lại còn nhờ người này người kia liên lạc với mẹ nó... Thật sự, chân thành cảm ơn các cậu."Kiều Phụng Thiên trả đồ lại cho người phụ nữ, nhìn người mẹ ấy trân quý cất về túi xách đeo bên người."Bọn em muốn hỏi chị thằng bé ra khỏi nhà năm bao nhiêu tuổi, sao lại một thân một mình chạy đến đây."Thấy người phụ nữ cúi đầu không nói gì, Đỗ Đông vui vẻ tiếp lời: "... Chị Tăng, không phải bọn em nhiều chuyện gì. Nhưng mấy chuyện đó, nói thế nào đây... Ừm, quan trọng lắm ạ. Nhóc Tri... Cửu Xuân bây giờ là nhân viên tiệm bọn em, là em trai út trong nhà, nếu chị không nói ra bọn em thật chẳng biết phải giúp đường nào."Người phụ nữ lặng thinh hồi lâu mới nhẹ nhàng áp lòng bàn tay xuống."Chị hiểu, chị hiểu."Bên đây, lúc Trịnh Tư Kỳ lái xe về đến nhà Trịnh Úc vẫn chưa ngủ dậy. Không bắt ép dậy sớm được, con nít đầu củ cà rốt phải ngủ đủ giấc mới đúng.Trịnh Tư Kỳ cao mét tám tám vất vả vật vã chui vào hàng ghế sau mở ghế an toàn cho con gái, nhẹ tay quấn chăn bông quanh người như bọc quà vải kiểu Nhật, bồng bé con lên.Vừa ôm trong tay đã không kiềm được ước lượng một phen.Con gái cưng của mình hình như hơi mập lên rồi?Nhà Trịnh Tư Kỳ ở tầng sáu, có thang máy nhưng anh hiếm khi đi. Tới tầng ba Trịnh Úc lắc lư tỉnh giấc, cô bé dụi mắt, lủi vào ngực Trịnh Tư Kỳ."Chào buổi tối bé Táo.""Ưm..." Cứ dụi vào lòng bố không chịu ngưng."Đừng ngọ nguậy bừa, chẳng may ngã ngửa ra mông xẻ thành bốn bây giờ.""Ưm..." Vẫn dụi.Trịnh Tư Kỳ dừng bước, cúi đầu nhéo mũi bé con: "Thả xuống cho con tự đi, nhé?""Không mà..." Hai cánh tay nhỏ nhắn thò khỏi bọc vải, vòng lên cổ Trịnh Tư Kỳ, "Bố bế về nhà cơ..."Đấy, chẳng trách lại mập ra. Nhóc con này lười thành trái banh tới nơi rồi.Vụ Trịnh Tư Kỳ chiều chuộng bé Táo Trịnh Tư Nghi đã chỉ bảo không dưới tám trăm lần rồi. Cứ nói tới lui lặp đi lặp lại mấy lời, không thể nuông chiều, không thể cưng nựng, mai mốt vô phép vô tắc, mai mốt không lớn được! Hoặc trắng trợn tự tuyên dương bộ gia pháp không biết bốn năm sáu* nhà họ Trịnh của chị.*Mô tả người ít học, ngang ngược, thô lỗKhông nghe lời hả, cần đánh thì phải đánh. Đừng xót, đánh không xấu! Cũng có phải làm bằng giấy đâu! Đánh mới biết nhớ lâu, biết đau rồi lần sau không còn dám. Kinh nghiệm đúc rút cả, cậu học tập đi.Trịnh Tư Kỳ phản pháo, con trai chị để chị đánh không dám phản kháng lấy nửa tí, vẽ một cái vòng đứng nguyên ra đó nửa tiếng đồng hồ không chịu cựa quậy, thế mà bảo được?Được, đàn ông con trai đi đâu cũng phải có nguyên tắc, sao lại không được?Không đường nào nói lại.Đa phần Trịnh Tư Kỳ nghe tới đây sẽ không nói theo nữa. Lý lẽ khác nhau, không cùng tần số thì nghe ai nói cũng như để tích lại mà cãi ngang. Anh tình nguyện để Táo bé con nhà anh sống trong yêu thương chiều chuộng, chẳng cần biết ấm nóng hay lạnh nhạt, lớn lên bình an vô sự. Hạt bụi nhẹ đáp trên nhành cỏ mong manh*, mai sau dù gió hay mưa luôn có người làm cha là anh ở đó. Cần gì phải lo sợ không đâu sớm.*Chỉ cuộc sống vô thường.Nói còn hay hơn cả hát, nhưng chỉ mỗi chuyện ngày ba bữa cơm cũng đủ làm Trịnh Tư Kỳ tu cạn mấy can rượu.Trịnh Tư Kỳ không có lấy một tí tư duy nào cho chuyện cơm nước.Nhưng mà nấu cũng chín, ăn không chết, kết hợp ổn thỏa hợp lý nhưng chung quy là miễn cưỡng nhét bụng, không làm người ta hài lòng bao nhiêu.Vừa bước vào nhà, anh lấy khăn ấm cho Trịnh Úc lau mặt, rửa tay. Trịnh Tư Kỳ ngồi xổm xuống nhìn Trịnh Úc hơi chớp mắt: "Bé Táo, tối nay muốn ăn gì?""..."Cô bé chỉ giữ im lặng."Bố con mình làm cà rốt xào thịt, luộc thêm mấy cái sủi cảo nữa chịu không, ăn xong bổ cho con một quả sung nhé?" Trịnh Tư Kỳ vừa nói vừa chột dạ.Im thít nửa buổi trời, Trịnh Úc vẫn ngu ngơ cười toe chừa mặt mũi cho Trịnh Tư Kỳ: "Dạ được á!"Thật ra trong lòng Trịnh Tư Kỳ biết rõ, quả sung là con bài mặc cả của anh, là thứ duy nhất bé Táo chờ mong vào bữa tối này.Ngoài cửa vang tiếng "đính đong", có người nhấn chuông. Trịnh Úc nghe tiếng vội vàng nhấc mông khỏi sô pha nhảy bịch xuống, xỏ dép lê ra mở cửa: "Ra mở cửa ra mở cửa đây ạ!". Trịnh Tư Kỳ đeo tạp dề như thật, kì cọ cà rốt bào sợi dưới vòi nước: "Chạy cẩn thận kẻo ngã."Người ghé là Trịnh Tư Nghi với mái tóc xoăn mới uốn bám đầy tuyết, khệ nệ xách theo bao lớn bao nhỏ."Kìa, chị chạy nạn tới đây à." Trịnh Tư Kỳ lau nước đọng trên tay lên tạp dề, nhìn Trịnh Úc cong mắt cười: "Bé Táo, vào nhà vệ sinh lấy khăn cho bác lau đầu được không?"Trịnh Úc gật đầu: "Dạ được."Trịnh Tư Nghi không chút khách sáo trợn ngược mắt, tiện tay phủi phủi người: "Tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân, có chạy nạn khỏi Iraq chị cũng không trốn vào nhà cậu."*Hình dung người đọc sách thoát li lao động, thoát li thực tiễn.Trịnh Tư Kỳ đẩy mắt kính: "Chị cứ hở ra là đâm chọc em.""Trách thằng cha cậu, ai bảo cậu là em trai chị."Trịnh Tư Nghi là điều dưỡng trưởng khoa não bệnh viện thành phố Lợi Nam. Đãi ngộ của bệnh viện tốt, ăn Tết cho kha khá đồ. Trịnh Tư Nghi chia ra một nửa thừa dịp họ hàng nhà chồng chưa lên vội vàng chạy tới chúc Tết, nhính chút thời gian đưa đồ cho Trịnh Tư Kỳ. Cả đống đồ vặt với hạt không ai ăn ở nhà cũng tiện thay mang hết qua."Bác ơi lau tóc." Trịnh Úc chạy đi lấy chiếc khăn vuông màu trắng xanh, "Đây ạ.""Ôi, bé Táo nhà ta vừa ngoan vừa biết điều.""Ấy đừng lau!" Trịnh Tư Kỳ nhướng mày, vội đưa tay cản lại: "Bé Táo cầm khăn lau chân của em.""Ơ hay!"Trịnh Tư Nghi ném khăn ra thật xa: "Con gái cậu to gan quá đấy nhỉ, ẩu tả không nói nổi."
Edit: tokyo2soul
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com