TruyenHHH.com

Dm He Thong Phan Mem Sua Chua Thuong Thuc

"Ngày mai ta tạm thời phải... Ưm ah... Rời tông môn vài ngày, Trầm Thiên ngươi... Ưm ha... Trông coi tông môn thật tốt, đừng... Ah... Đừng gây phiền phức gì đấy..." Tô Dần Vũ được Trầm Thiên nâng mông lên ôm vào trong lòng, hậu huyệt ngậm nuốt dương vật Trầm Thiên, một câu được thốt ra thôi cũng bị những cú nắc đó làm cho vỡ vụn.

Nghe thấy thế, cả ba đều có phần không bình tĩnh: "Sư tôn muốn đi đâu? Tại sao lại đột ngột rời tông môn chứ?"

"Uh ha... Ta phải đi tìm vài... Ah... Nguyên liệu nâng cấp cho dây leo..."

Dục Phùng giành nói trước: "Vậy để con đi cùng sư tôn!"

Vách ruột bao chặt khít dương vật đang hoạt động trong đấy, Tô Dần Vũ vỗ vỗ bả vai Trầm Thiên, bảo y tạm thời đừng động, dù sao lấy dáng vẻ này nói chuyện quá khó rồi. Trầm Thiên bất mãn, nhưng cũng không dám cãi lời cậu, chỉ có thể trừng mắt nhìn Dục Phùng.

"Ngươi gần đây tu vi tăng khá nhiều, nên ở trong tông môn củng cố lại chút đi, để Lâm Giác đi cùng ta là được." Tô Dần Vũ một bên thở dốc, một bên nghiêm nghị không cho phép nghi ngờ nói.

Chủ yếu là nếu hai tên Trầm Thiên và Lâm Giác này sáp lại với nhau là chả ai khống chế nổi, đây không bằng là gián tiếp đẩy Phù Nguyệt Tông nho nhỏ này vào con đường chết chứ? Với lại, đây cũng coi như sẻ chia ân sủng chăng?

Lâm Giác nhếch mày nhìn Dục Phùng, gã vốn cho rằng sư tôn sẽ bảo tiểu sư đệ đi cùng, dù sao trong ba người thì hắn cũng là đứa lệ thuộc vào sự vui vẻ của sư tôn nhất.

Trầm Thiên còn lâu mới quan tâm đến bọn họ đang nghĩ gì, nhiệm vụ của y lúc này chỉ có làm sư tôn thật sướng, khiến mình cũng được sướng và phát tiết hết thảy lên người sư tôn.

Dây leo có một mùi vị lờ mờ nhàn nhạt dần tỏa ra khắp phòng, hết thảy âm thanh rên rỉ tiếng sau cao hơn tiếng trước đang vang vọng cũng bị che lấp tất.

----------

Ở một góc nào đó trong khu rừng nhiệt đới, Lâm Giác đang bám chặt sau người Tô Dần Vũ, bọn họ đã tìm kiếm trong phạm vi xung quanh này được hơn canh giờ rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy thứ họ cần, chỉ là dây leo lại cứ khăng khăng chỉ vào mảnh đất này, ngay lúc Lâm Giác nghĩ nên khuyên Tô Dần Vũ đi sang nơi khác tìm tiếp, thì tiếng kêu cứu ở đâu đó không xa truyền đến.

"Sư tôn, chúng ta có nên..." Số người chết mỗi ngày ở tu tiên giới luôn đếm không xuể, Lâm Giác không muốn Phù Nguyệt Tông rước phải phiền phức gì cho lắm, với lại tu vi họ cũng chẳng phải hàng đỉnh cấp gì, vạn nhất chọc giận đại nhân vật nào đó, há chẳng phải tự mình khiêng cục phiền vào người?

Tô Dần Vũ cũng nghĩ như thế, nơi này vốn không phải xã hội pháp trị, chuyện thấy việc nghĩa hăng hái làm cũng không phải dễ, vì thế xoay người chuẩn bị tránh thoát cùng Lâm Giác.

Nhưng không ngờ rằng đám người đó lại đến nhanh đến thế, một chàng thiếu niên mặc cẩm bào điên cuồng chạy về phía họ: "Cứu ta với! Cầu xin các người đó, ta là thiếu tông chủ của Thanh Việt Tông, đám người đó do đám sư thúc phái đến giết ta, các người cứu ta ta sẽ báo đáp lại các người, sẽ không rước phải phiền phức gì đâu!"

Thiếu niên tựa hồ biết được trong lòng hai người đang nghĩ đến cái gì, vừa cầu cứu vừa bảo đảm với họ sẽ không để họ rước phải rắc rối.

Tô Dần Vũ và Lâm Giác khẽ liếc nhìn nhau, Thanh Việt Tông là một trong ba tông môn lớn nhất tu tiên giới, huống hồ chàng thiếu niên này lại thông minh, vừa thấy bọn họ liền tự báo tên gia môn, đám người truy sát cậu ta sao có thể buông tha cho kẻ biết được bí mật chứ?

Dưới sự bất đắc dĩ, Tô Dần Vũ và Lâm Giác chỉ có thể tiến lên xử lý diệt trừ đám người truy sát thiếu niên, thiếu niên kiếm được đường sống thở hổn hển liên tục, qua hồi lâu mới dịu lại rồi bèn chắp tay cảm tạ hai người: "Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị đạo hữu, tại hạ Việt Vô Trần, không biết hai vị có thể đưa ta về lại Thanh Việt Tông không, Thanh Việt Tông ta nhất định sẽ chuẩn bị thù lao thật hậu hĩnh cho hai vị."

"Nhưng chúng ta còn phải tìm kiếm một vài linh thực, nếu bỏ lỡ thời gian linh thực thành thục, chỉ sợ càng khó tìm hơn nữa."

Việt Vô Trần tò mò hỏi: "Không biết hai người đang tìm linh thực gì?"

Lâm Giác nói rõ các loại linh thực bọn họ cần tìm cho Việt Vô Trần, cậu ta bèn vỗ tay nói: "Những món này Thanh Việt Tông đều có! Ta có thể bù vào giúp hai người, miễn là... Ta có thể an toàn về lại tông môn."

Quả nhiên là đại tông môn, tài đại khí thô, linh thực bọn họ tìm rất lâu cũng không thấy mà bọn họ (Thanh Việt Tông) nói đưa là đưa.

"Vậy cứ dựa theo lời Việt đạo hữu vậy, chúng ta đưa ngươi về lại Thanh Việt Tông, chẳng qua bây giờ sắc trời cũng không còn sớm, với lại trên người ngươi còn vết thương, trước tìm nơi nào đó nghỉ ngơi một lát." Tô Dần Vũ tựa như vô tình mà khẽ gãi lên mu bàn tay Việt Vô Trần, cậu ta kinh ngạc ngước nhìn Tô Dần Vũ, nhưng nam nhân trước mặt vẫn là dáng vẻ bình thản như nước, khiến cậu ta không khỏi nghi ngờ xúc cảm vừa rồi phải chăng là ảo giác của bản thân.

Đêm xuống, Việt Vô Trần rõ ràng chuẩn bị đi ngủ, nhưng đột nhiên cảm giác cách mình báo đáp ân nhân rất không ổn, ân nhân rõ ràng đã cứu mạng hắn, mấy gốc linh thực làm sao đủ báo đáp ân cứu mạng được?

Vì vậy, Việt Vô Trần mở cửa đi vào phòng Tô Dần Vũ, cậu vẫn chưa ngủ, chỉ mặc một cái sa y đơn bạc mỏng manh tựa lên giường, có thể thấp thoáng liếc thấy phong cảnh điệu đà tươi đẹp sau lớp sa y kia.

"Trong đêm khuya thanh vắng Việt đạo hữu đến đây là có chuyện gì chăng?" Ý cười Tô Dần Vũ lan dần, đôi chân tựa ngọc khẽ cong, Việt Vô Trần ghim chặt hình ảnh thướt tha đó, tựa như hận không thể nhìn xuyên thấu lớp sa y mỏng manh, nghe thấy lời Tô Dần Vũ hỏi mình, mới nuốt vài ngụm nước bọt, nói: "Ân cứu mạng của Tô đạo hữu, tại hạ lẽ ra nên báo đáp sâu sắc, chỉ với vài gốc linh thực sao đủ biểu đạt tâm ý, cho nên..."

"Cho nên?" Nhìn bộ dạng nói xa nói gần của cậu ta khiến Tô Dần Vũ có chút muốn cười, cậu sao lại không biết Việt Vô Trần muốn nói gì chứ, cậu đã tiến hành sửa chữa thường thức của cậu ta, nên mới có màn kịch cậu ta đến thăm vào nửa đêm thế này.

Báo đáp ân cứu mạng, tất nhiên là phải lấy thân mà trả rồi.

Việt Vô Trần đỏ mặt đi lên trước, bắt lấy tay Tô Dần Vũ, nói đầy kiên định: "Đều nói ân cứu mạng là lấy thân báo đáp, cho nên tại hạ quyết định dùng thân mình cảm ơn Tô đạo hữu."

"Việt đạo hữu đã nói đến thế, sao ta lại không biết lý lẽ mà từ chối chứ, đó chẳng phải là không biết tốt xấu sao?" Tô Dần Vũ trở tay nắm lại tay Việt Vô Trần, cách một lớp sa y khẽ vuốt ve đầu vú chính mình, nhẹ giọng nói: "Ta sợ đau, Việt đạo hữu có thể... Đụ ta nhẹ không..."

Cách lớp sa y, Việt Vô Trần cẩn thận cẩn trọng vê nặn đầu vú Tô Dần Vũ, trả lời: "Tại hạ sẽ khiến Tô đạo hữu thật thoải mái."

Sa y hơi sần sùi ma sát với đầu vú mảnh khảnh, Tô Dần Vũ kìm không đặng mà cất tiếng rên rỉ trầm thấp: "Ưm ha... Sờ ta... Ưm ah..."

Việt Vô Trần dần không thỏa mãn với việc chơi đùa đầu vú qua một lớp áo nữa, cậu ta khát vọng muốn đè Tô Dần Vũ trần truồng dưới thân mình, chịch cậu phải kêu rên không dừng. Nghĩ thế, Việt Vô Trần cũng làm thế, cậu ta cởi y phục của mình ra, lại nhẹ nhàng cởi bỏ lớp sa y của Tô Dần Vũ, tựa si dại mà ngẩn người đánh giá thân thể cậu, sau đó lập tức đè cậu dưới thân, hôn loạn bừa bãi khắp người cậu.

Dù sao cũng là hôn loạn, nhưng đã đủ kéo Tô Dần Vũ đắm chìm vào trong tình dục. Sau khi lỗ dâm cậu dần ẩm ướt, cậu thở dốc cầm tay Việt Vô Trần sờ đến hậu huyệt mình, khẽ nói: "Lồn dâm đã ướt sũng rồi, mau cắm vào."

Không biết là do Tô Dần Vũ tự gọi hang động tối om kia là lồn dâm kích thích người hơn, hay do cậu kêu gọi mình mau mau cắm cặc vào kích thích hơn, tóm lại, Việt Vô Trần cũng vội vã lật người cậu lại, để cậu nằm sấp trên giường, mông vểnh lên cao, tách hai chân tựa tuyết trắng ấy ra, dưới sự lấy lòng của Tô Dần Vũ cắm dương vật căng cứng của mình vào lỗ thịt ướt dầm dề của Tô Dần Vũ.

"Ah... Cắm vào rồi... Lỗ dâm được lấp đầy rồi... Ưm ah ah..." Âm thanh rên rỉ của cậu khiến Việt Vô Trần kìm không đặng ý muốn đụ chết cậu trên giường, bóp chặt mông cậu kéo lên trước, Tô Dần Vũ bị nhấp đến phải thét lên: "Quá sâu rồi... Ah ah... Đâm đến điểm G rồi... Ưm ah..."

"Tô đạo hữu rên dâm vậy, giọng cũng lớn đến thế, cả khách điếm sẽ nghe thấy tiếng rên của Tô đạo hữu mất." Dù nói thế, nhưng động tắt của Việt Vô Trần tựa hồ như đang khuyến khích Tô Dần Vũ phải kêu lớn tiếng hơn nữa, mỗi lần nắc đều có thể làm cậu phải loạng choạng ngã về trước, sau đó lại túm cậu về tiếp tục đâm cặc vào sâu hơn nữa.

"Ah... Không sao... Ưm ah... Nhẹ chút... Ta có kết giới... Ah ah... Người khác nghe không được... Nhanh quá sâu quá... Ưm ha... Ngươi không phải muốn báo ân sao... Ah... Tiếp tục dùng sức đụ ta..."

Nghe được lời này, động tác Việt Vô Trần càng thêm trắng trợn phát tiết, cũng bị Tô Dần Vũ câu dẫn đến mức cũng bắt đầu dirty talk: "Phải chịch đến nơi sâu nhất của ngươi, thao nát lỗ dâm của ngươi, ai cho ngươi dâm loạn, mặc bộ đồ dâm tiện như vậy, có phải muốn quyến rũ ta chịch ngươi? Chịch nát bươm cái lồn dâm này!"

Tô Dần Vũ bị fuck sướng đến tột cùng, cộng thêm mấy lời lăng nhục của Việt Vô Trần càng kích thích lỗ thịt cậu không ngừng tiết thêm dâm dịch, cậu túm chặt ra giường, như con hồ ly dâm đĩ lắc lư thắt lưng, lớn giọng kêu rên: "Ưm ah... Đụ chết ta... Hức... Không có quyến rũ... Ưm ha... Là do ngươi nói muốn dùng thân báo đáp mà... Ah ha... Muốn chịch ta sướng chết..."

"Đêm nay còn dài, ta đương nhiên sẽ báo đáp ngươi thật tốt rồi..."

Không ai nghe thấy động tĩnh trong gian phòng này lớn đến mức nào, âm thanh dâm loạn rên rỉ dần dần khản đặc, cổ xác thịt tuyết trắng trong gian phòng ấy được phủ đầy đủ loại dấu vết, tinh dịch đặc sệt nồng nặc vương trên giường bị in thành vệt trắng mờ nhạt, không ai biết hai người bọn họ đã quấn quýt nhau bao lâu, đụ bao nhiêu hiệp, ngoại trừ chính họ, và lỗ thịt dâm đãng bị chịch đến đỏ bừng ra là không một ai biết cả.

-----
Bé thích... xì - poi ( ՞ਊ ՞)→

Khi sủng vật bản thân up level thì phải làm sao...

Chén Dâm: chăm sóc kĩ hơn, bón thêm phân, tưới thêm nước...
Đồ đệ 3: Con sẽ bón cho người...
Kẻ báo đáp: Ân nhân, tôi sẽ tưới sữa cho người...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com