TruyenHHH.com

[ĐM/HÀI] Toàn Showbiz Nghe Tôi Nổi Điên

☪23. Người chưa từng nắm tay, nhìn chân gà rút xương cũng thâm tình(3)

lukuluku0907

Ánh đèn đường loang lổ vuốt ve gương mặt ngủ say của Doãn Trĩ Kinh, Bạch Hi nhìn ngắm rồi đắm chìm vào suy tưởng.

Anh nghĩ về rất nhiều thứ, nghĩ về mùa hè oi ả với tiếng ve kêu râm ran cách đây hơn mười năm, nghĩ về mùi nhựa bốc lên từ đường, nghĩ về thời học sinh mà anh tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ nhớ lại.

Rồi cố gắng quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh lướt qua.

"Doãn Trĩ Kinh, chị lại sắp nói lời tạm biệt với tôi, phải không?" Là lời thì thầm rất khẽ.

Giọt nước mắt đã đọng bao năm ở khóe mắt cuối cùng cũng lặng lẽ rơi xuống.

Gió thổi vào trong xe tựa như tiếng nức nở.

......

Có lẽ vì đây là cảnh quay cuối cùng, cảm xúc của Ninh Lạc vô cùng dạt dào, Vương Lâm hô 'cut' mà cậu vẫn còn sụt sùi trước ống kính.

Cho đến khi có tiếng 'bùm' vang lên, pháo hoa nổ tung trên đầu.

Cậu giật mình, suýt thổi ra bong bóng nước mũi, vội vàng lấy tay che miệng mũi lại.

Tấm băng rôn màu đỏ được kéo căng ra trước mặt cậu.

Mọi người hô to: "Chúc mừng quay xong!"

Nền đỏ chữ trắng hiện lên rõ ràng:

"888 kỹ thuật viên của Trung tâm tắm rửa Gà con ngây thơ chúc sếp Lạc đóng máy vui vẻ!"

Nỗi buồn của Ninh Lạc bị đẩy ngược trở lại, mặt cậu không cảm xúc đợi cho đợt nước mắt tự chảy hết.

Mẹ kiếp, cảm giác như nước mắt cũng bẩn luôn rồi.

Thẩm Văn Dục ôm lấy cậu, cười lớn hỏi: "Không cảm động à sếp Lạc bé nhỏ?"

Ninh Lạc hừ hừ: "Không dám cảm động."

"Ơ, sao vẫn còn khóc, nước mắt của chú bền bỉ quá nhỉ." Thẩm Văn Dục rút một tờ giấy giúp cậu lau nước mắt.

Ninh Lạc hít hít mũi, "ồ" một tiếng: "Bởi vì thực ra em là một con sứa, hàm lượng nước 100%, gặp phải loại cá như chao ba* sẽ điên cuồng phun nước mắt rồi khô queo."

*Chao ba: phương ngữ Sơn Đông, nghĩa tương đương với 'thằng ngu'.

Thẩm Văn Dục: "..."

Vương Lâm ở đằng xa gọi họ: "Mau qua đây xem hiệu quả đi."

Ninh Lạc đi qua xem.

Vương Lâm cảm thán: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy một diễn viên có cảm xúc liền mạch thế, nhiều cảnh vậy mà cảnh nào cũng không chê vào đâu được. Một cảnh khóc bị ngắt quãng để đổi góc máy, khi quay lại vẫn có thể nối tiếp cảm xúc hoàn hảo."

【 Đương nhiên, em đã ra mắt hơn 20 năm rồi, từ nhỏ đã đóng phim, chút này mà không nắm bắt được thì kiếm cơm kiểu gì. 】

Ba người cùng giật mình.

Ninh Lạc nghe mà vui vẻ: "Đạo diễn Vương khen quá lời rồi. Vẫn là nhờ anh chỉ dạy tốt, nếu không em đã không lĩnh hội nhanh đến vậy."

Nịnh bợ mà, có qua có lại, cậu hiểu.

Vương Lâm sững sờ một lúc, sau đó cười nói một cách chân thành: "Ninh Lạc, cậu thực sự còn có sân khấu lớn hơn, đến đóng phim truyền hình kiểu này của tôi quá lãng phí thiên phú và thời gian."

"Đáng tiếc tôi không có nguồn lực tốt hơn để giới thiệu cho cậu, cái duy nhất đáng kể là bộ phim chuyển thể của Tôn Học Bân nhưng cậu vẫn cần phải đi thử vai. Nếu cậu muốn tiến xa hơn, có lẽ nên hỏi ý kiến anh trai cậu."

Với thái độ của Ninh Dương đối với Ninh Lạc, chắc chắn hắn sẽ sẵn lòng cho nguồn lực.

Ninh Lạc lắc đầu: "Không, em thấy diễn những vai này cũng thú vị lắm."

Mấy bộ phim cậu đóng trước kia đều là phim nghệ thuật, phim chính trị, tuy có thể rèn luyện kỹ năng diễn xuất nhưng không thú vị bằng những kịch bản này.

Hơn nữa, trong đoàn làm phim hầu hết toàn là diễn viên ngang tầm tuổi cha chú, không có ai cùng tuổi để trò chuyện. So ra, Ninh Lạc thích bầu không khí trong đoàn làm phim của Vương Lâm hơn.

Vương Lâm quan sát kỹ, phát hiện cậu không phải đang nói xã giao nên bật cười sảng khoái hơn: "Được rồi. Tính ra bộ phim của Tôn Học Bân cũng sắp khởi quay, cậu có thể vào đoàn làm phim ngay sau khi kết thúc ở đây."

"Khoan đã," Ninh Lạc run rẩy ngắt lời anh ta, không dám tin vào những gì mình vừa nghe, "Sao nhanh vậy? Không phải dự án cấp S+ thường chuẩn bị rất lâu hả?"

Vương Lâm: "Nghe nói là đã tìm được một nhà đầu tư rất hào phóng, trực tiếp giải quyết hết mọi lo lắng về hậu cần."

Anh ta thấy sắc mặt Ninh Lạc dần mất đi nụ cười, ngập ngừng nói: "Cậu không vui sao? Không phải rất thích đóng phim à?"

Ninh Lạc nghĩ đến việc kỳ nghỉ của mình bay mất, buồn bã tột cùng: "...Cũng không thích đến thế."

【 Kỳ nghỉ của tôi! Băng game của tôi! Tắm biển của tôi! Người giúp việc nam của tôi!! Tiên sư nhà nó!!!!! 】

Âm cuối cùng kéo dài đến nỗi Vương Lâm sợ cậu một hơi không lên nổi mà ngất đi.

Thẩm Văn Dục ngoáy lỗ tai.

Dung tích phổi đỉnh ghê.

-

May mắn thay, kỳ nghỉ của Ninh Lạc không bị vắt kiệt hoàn toàn, cậu vẫn còn nửa tháng để thở.

Ninh Lạc mừng rớt nước mắt, vừa về nhà đã chạy thẳng đến chiếc giường lớn của mình, ngủ li bì ba ngày. Cuối cùng mẹ Ninh sợ cậu sống giờ giấc đảo lộn có hại cho sức khoẻ nên bảo cậu nhanh chóng điều chỉnh lại.

"Vâng ạ" Ninh Lạc vừa ăn thịt kho tàu do bác Trương làm, vừa rơm rớm nước mắt hạnh phúc giơ tay thề, "Tối nay con nhất định sẽ ngủ sớm, nếu thức khuya nữa thì con là chó."

Còn là giống chó gì cậu chưa nghĩ ra.

Mẹ Ninh: "Chó gì mà chó, Lạc Lạc đừng nói thế. Mẹ chỉ lo con toàn ngủ không ăn uống, cơ thể chịu không nổi. Thời gian trước con không phải giảm cả cân à, người gầy còn mỗi bộ xương."

Bà xót xa gắp cho Ninh Lạc một cái đùi gà to: "Nào, ăn nhiều vào."

Ninh Lạc liên tục gật đầu, hai ba miếng đã xong một bát cơm lại thêm một bát nữa, ăn no căng, thấy trong bát Ninh Dương không còn nhiều, hỏi: "Anh, anh có xin cơm không?"

Ninh Dương: "..."

Hắn nói: "Em không thể nói là anh có muốn thêm cơm không à?"

"Ồ ồ," Ninh Lạc chu đáo hỏi lại lần nữa, "vậy anh có xin cơm không?"

Đúng kiểu đã đọc nhưng trả lời bừa.

"...Muốn."

Ninh Lạc bưng cho anh một bát.

Mẹ Ninh nhìn cách hai anh em ở chung với nhau, mỉm cười nói với ba Ninh: "Đang lo hai đứa không hợp, không ngờ lại quen nhanh vậy, đúng là cùng lứa tuổi rất dễ chơi với nhau."

"Dù sao cũng là anh em ruột mà." Ba Ninh vô cùng mãn nguyện.

Ninh Dương chẳng buồn nói hai người họ cách nhau 5 tuổi, khi Ninh Lạc lên lớp 6 thì hắn đã gần thi đại học rồi.

Ninh Lạc vừa ăn vừa nói liến thoắng: "Vâng mẹ, anh cả rất tốt ạ."

【 Đúng là cái đùi vàng sẽ nổ ra tiền vàng! Sau này mình sẽ là fan cuồng của anh cả! 】

Ninh Dương ghét bỏ dáng vẻ không ra thể thống gì của cậu: "Em lấy đầu húp cơm à, xem ra ở đoàn làm phim thật sự quên ăn quên ngủ."

Ninh Lạc: "Tất nhiên, em rất vất vả mà."

"Không," Ninh Dương lắc đầu, "Ý anh là có một đứa vô dụng ở trong phòng ngủ quên mất ăn cơm."

Ninh Lạc thở dài: "Anh à, anh nói vậy ý nhị quá rồi."

"Anh mà nói nặng nữa em sẽ ghi nhớ mối hận này lâu lắm đấy."

Ba Ninh sững sờ rồi cười sảng khoái.

Ninh Dương đang định phản công: "..."

Hắn nhìn vào cổ họng ba Ninh mà tự nhiên nuốt không trôi.

-

Ninh Lạc được nghỉ, người vui nhất chính là mẹ Ninh, bà đem cậu ra trưng bày như một món đồ sưu tầm giữa bạn bè và người thân, gặp ai cũng nói đây là đứa con ruột thất lạc của mình.

Mặc dù Ninh Lạc cười cứng cả mặt nhưng cũng không hề than phiền, ngoan ngoãn hiểu chuyện dính chặt lấy mẹ Ninh, còn biết ôm cánh tay bà làm nũng.

Mẹ Ninh được cậu bày tỏ tình cảm cảm thấy vô cùng mãn nguyện, gặt hái được bao ánh mắt ghen tị ngưỡng mộ.

Hôm nay bà vốn định đi dạo phố với Ninh Lạc, cậu chuẩn bị xong xuống lầu nhưng thấy bà sau khi nhận một cuộc điện thoại thì ngồi im trên ghế sofa.

"Mẹ ơi, sao vậy ạ?"

Mẹ Ninh vỗ nhẹ đầu cậu, trong mắt ánh lên vẻ ghê tởm sâu đậm: "Hôm nay tạm thời không đi dạo phố được, mẹ phải gặp một người."

Ninh Lạc rất nhanh đã biết đó là ai.

Em họ của mẹ Ninh, Lâm Triển Bằng.

Một con đỉa bám vào gia đình bà để hút máu, mẹ Ninh thích gì ông ta cướp nấy. Từ nhỏ đến lớn, gây họa thì đẩy mẹ Ninh ra chịu trận, bà nội của mẹ Ninh lại trọng nam khinh nữ nên bà hồi nhỏ chịu không ít khổ sở đòn roi.

Gia đình ông ta ăn không ngồi rồi chỉ trông chờ vào sự giúp đỡ của gia đình bà, biết bà lấy được người giàu có thì nói xấu đủ điều sau lưng, song vẫn mặt dày đòi tiền.

Không ngờ hôm nay lại tìm đến tận cửa.

Người chưa đến tiếng đã vang: "Chị, nghe nói chị nhặt được một đứa con hoang từ đâu về à?"

Sắc mặt mẹ Ninh bỗng chốc sa sầm.

Lâm Triển Bằng đã hơn bốn mươi tuổi mà vẫn chưa ra dáng người lớn, thấy Ninh Lạc liền đánh giá từ trên xuống dưới: "Là nó à? Trông cũng chẳng giống chị, còn không đẹp bằng Tiểu Bạch, chị chắc chắn không nhận nhầm chứ?"

Mẹ Ninh giận dữ: "Lâm Triển Bằng, cậu nói chuyện cho lịch sự."

Lâm Triển Bằng ngồi xuống, gác chân lên: "Chị đừng giận, chị cũng biết tính em vốn hay nói thẳng mà, cháu chắc chắn không để bụng đâu. Phải không, cháu ngoại?"

Ninh Lạc vỗ vai run rẩy của mẹ Ninh, nhìn thẳng vào hắn nói: "Cậu à, cậu nói chuyện rất bất lịch sự. Cậu xấu thế mà cháu vẫn không nói thẳng ra vì cháu là người có giáo dục."

Mẹ Ninh sững sờ nhìn cậu.

Ninh Lạc nháy mắt với bà, môi khẽ động: Để con lo.

Dám bắt nạt mẹ cậu, vậy thì cậu sẽ quét sạch đạo đức để làm lại chính mình.

Ninh Lạc xóa sạch phẩm chất của mình trong một nốt nhạc, xắn tay áo chuẩn bị xông lên.

Lâm Triển Bằng không ngờ đứa trẻ này trông hiền lành mà miệng lại độc thế: "Đồ nhặt từ ngoài về có khác, không có chút giáo dục nào cả, chị cứ để nó chửi em vậy à?"

Ninh Lạc mỉm cười: "Cháu chửi cậu thì cậu cứ coi như cháu đang chửi chó đi, cũng như nhau thôi mà."

Lâm Triển Bằng tức giận: "Mày chửi tao là chó?"

"Cậu nghĩ vậy thì cháu cũng chịu. Nhưng cháu nhớ kỹ một câu, cháu chửi người khác vì trừng phạt đúng tội, người khác chửi cháu vì họ táng tận lương tâm."

Lâm Triển Bằng chưa từng gặp người nào lưỡi sắc như dao thế này, chỉ vào cậu "mày mày mày" nửa ngày không thốt ra được nửa chữ.

Ninh Lạc nhíu mày: "Mỗi ngày cậu chỉ được làm người trong thời gian nhất định và chỉ nói được năm câu thôi hả?"

Lâm Triển Bằng tức run người, cuối cùng cũng nói được câu thứ sáu: "Lâm Thanh Dã, chị xem nó kìa!"
____

PS: Về vấn đề tiền tệ, mấy bà thích giữ nguyên hay đổi sang tiền việt nhỉ?
____

Vote để buff động lực cho tui nha~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com