Dm H Nang Co The Nhe Chut Khong
[Trong phòng làm việc] -Mọi người làm việc em xin phép!- Cậu nói tay vội vội vàng vàng gấp lại tất cả tài liệu trên bàn, cúi đầu trước mọi người rồi chạy ra khỏi phòng. -Làm gì mà gấp gáp thế ko biết!- 1 nv nói-Chắc có hẹn với bạn gái.. haha!- 1nv khác nói. -Chắc là vậy rồi, người như cậu ta luôn làm việc đúng giờ mới nghỉ ,mà hôm nay lại xin phép nghỉ sớm ko vì người yêu mới lạ!-nv3 nói. -Thôi thôi.. bớt bàn chuyện người ta lại mau làm việc rồi nghỉ!- trưởng phòng lên tiếng cả đám im re tiếp tục làm việc. Cậu chạy nhanh khỏi công ty ghé một cửa hàng bánh sinh nhật ,lấy ổ bánh mà mình đã đặt từ nửa tháng trước trên đó có ghi "happy brithday Cố Nghị " là người yêu hiện tại của cậu. Vui vẻ nhìn ngắm chiếc bánh rồi nhanh bắt xe về nhà trong lòng ko khỏi đợi chờ. Hôm nay cậu cố ý về sớm hơn bình thường để mừng sinh nhật người yêu, tay cầm ổ bánh đứng trước cửa nhà hít thật sâu xoay tay cầm "cạch!" Đi vào. "Ừam..a....ưm... chồng ơi.. nhẹ chút.." âm thanh nhỏ phát ra, cậu ko dám tin xiết chặt ổ bánh đi theo âm thanh ấy. "Cạch!" Hé cánh cửa phòng.. -Chồng ơi... nhẹ.. nhẹ.. chút em sắp ko chịu được rồi.. chồng... a...ah...- một anh chàng tầm 18-19t người ốm eo thon trắng nhỏ đang nằm úp người đưa mông cho người đằng sau hì hụt làm việc. -Mới như thế đã ko chịu nỗi thì sau này sẽ như thế nào đây ả...- giọng trầm nói, cậu rưng rưng nhìn 2 người mà tim quặn thắt đau từng đợt. -Không được.. anh ko sợ người vợ đảm đang về à!- chàng trai thở gấp nói. -Yên tâm.. tên đó đang cực công làm việc chả biết đến ở nhà chúng ta làm gì đâu!- hắn ta trả lời càng ngày càng cử động nhanh hơn. -Nhẹ nhẹ.. nhẹ chút.. ko.. ko được rồi.. Cố Nghị.. anh giết tôi mất!- người bị đè nói lớn. "Bịch!" Tiếng động phát ra ngoài cửa 2 người trên giường lập tức quay đầu nhìn, hình ảnh một chàng trai cao gầy từ từ được cánh cửa mở ra nước mắt trực rơi 2 tay buông lỏng ko chút sức lực nhìn chính diện 2 người kìa. - Ngôn...Ngôn Hy... sao..sao em lại vào đây...- hắn ta giật mình buông chàng trai kia ra ,vội lấy khăn kế bên quấn ngang hông mình rồi chạy đến cậu. -Hai...hai người... vừa làm gì trên giường của tôi?! Hả!!- Cậu đau lòng nói nước mắt ko cầm được. -Anh...anh...- hắn ta lắp bắp.-Làm gì thì anh cũng thấy rồi đó! Đừng trách anh ấy chỉ trách anh vì sao luôn để anh ấy cô đơn một mình.. à mà còn nữa số tiền anh ấy mượn của anh là để cho tôi đó chứ ko phải cho người thân nào chữa bệnh đâu!- chàng trai trên giường nói tay mặc lại đồ trên người. - Đừng nói nữa! Ngôn Hy đừng nghe cậu ta nói bậy, anh chỉ bị lợi dụng, làm ơn tin anh đi Ngôn Hy!- hắn ta quát chàng trai kia rồi quay qua nói với cậu. - Lợi dụng?! Tôi mới chính là người bị anh lợi dụng.. lợi dụng tôi yêu anh suốt 3 năm qua.. lợi dụng tôi trợ cấp tiền cho người nhà anh.. và cả lợi dụng tôi trên giường ,đều đáng ghét nhất là anh đã lợi dụng niềm tin của tôi... vì sao... VÌ SAO VẬY!!!??- cậu nói đẩy hắn ta tránh xa mình nước mắt như ko cầm được. -Ngôn Hy!Ngôn Hy.. cho anh giải thích đi.. Ngôn Hy..- hắn ta vẫn mè nheo. -Được... vậy anh trả lời cho tôi biết điều anh ta nói có thật ko?- cậu kiềm nước mắt hỏi ánh mắt ực nước nhìn thẳng hắn ta. -.........- hắn im lặng ko trả lời mặt cúi gầm. -Cút...cút ra khỏi nhà tôi ngay.. CÚTTT... CÚT HẾT ĐI!!- Cậu nói. -Mà quên nữa giấy tờ nhà đã được anh chuyển qua cho Cố Nghị cách đây mấy tháng rồi mà.. chắc anh còn nhớ mà phải ko?!- chàng trai trên giường bận đồ hoàn chỉnh đi đến gần nói. -haha...tôi sai rồi.. sai thật rồi! Đúng! các người ở lại... Tôi đi!!- cậu nói xoay gót giọt nước mắt cũng theo đó mà xoay một vòng rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, đi một mạch và ko quay đầu. Mặc kệ người đàn ông phía sau cứ gọi mãi tên cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com