[ĐM] [Full] Lời Hứa Trọn Đời - A Cảnh
Chương 3
Năm 2000, tôi 18, em14, tôi học cấp 3, còn em vừa vào cấp 2.Tôi bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi cao đẳng vào tháng 6, thêm cả việc tiết kiệm tiền học, không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc em như trước được. Những giờ phút rảnh rỗi hiếm hoi đều cùng em xem sách, tán gẫu, hay nằm ghế sô-pha xem TV...Hai bà mẹ cũng an tâm về hai đứa con, mặc kệ bộ dáng chây lười của cả hai, còn em cũng tự nhiên như ở nhà, thỉnh thoảng còn tranh giành điều khiển TV với tôi... Tôi thì luôn giả bộ thua, ngắm nhìn vẻ đắc thắng của em, thật buồn cười. Giành được điều khiển, em mở sang chương trình ưa thích, còn tôi thì lăn ra ngủ. Dần dà cũng trở thành thói quen. Cho đến một ngày, tôi mới phát hiện tôi và em đã lâu không cùng nhau đọc sách, xem TV hay nói chuyện. Em cũng đã có thế giới của riêng mình, khi ngồi nói chuyện với tôi, đề tài muôn thuở của em là về bạn bè cùng lớp. Khi thấy tôi buồn ngủ, em cũng không làm nũng bắt tôi ngồi tán chuyện, mà ngoan ngoãn về nhà mình.Sau đó, những ngày nghỉ, tôi cũng không thường xuyên gặp em.Cũng có thoải mái, cũng có vui mừng, nhưng cũng không thể giấu được suy nghĩ xấu xa muốn buộc chặt em bên mình, không muốn em tiếp xúc với bất cứ ai.Đối với em, đó là một ý nghĩ vô cùng xấu xa.Em không biết rằng, mỗi lần nhìn thấy em, tôi chỉ muốn ôm em trong lòng mình để không ai đến gần em, để tôi có thể độc chiếm nụ cười của em, nước mắt của em, tất cả của em...Từ khi nào tôi bắt đầu có suy nghĩ này, tôi không muốn nghĩ tới. Lo lắng không thể duy trì tấm mặt nạ này trước mặt em, lo lắng không muốn em chiếm lấy suy nghĩ mình, lo lắng không muốn làm tổn thương em.Vì thế khi em còn vô tư, còn tôi vô ý, em dần rời xa tôi, chỉ vỏn vẹn mấy tháng, mà thế giới riêng của em toàn những khuôn mặt xa lạ tôi không quen biết, còn tôi thì thuận lợi vượt qua kỳ thi. Tôi giả bộ lơ đễnh nghe em kể chuyện bạn bè, vẻ mặt say mê khiến tôi mê muội. Chỉ nghĩ đến việc tôi không có mặt trong những câu chuyện đó, tôi đã muốn bóp nát con chuột máy tính.Em kể xong, thấy tôi lơ đãng, mới nói:- Anh Trình Nặc, em làm phiền anh à?- Không.- Vậy sao anh không nghe em nói, dạo này cũng chẳng chịu đi chơi với em? Chỉ chúi đầu vào máy tính...Em giận dỗi, tôi chỉnh gọng kính, nhìn em, muốn cười, càng muốn ôm em vào lòng.Muốn tất cả của em, muốn phá hỏng cuộc đời em, muốn giam giữ em? Những ý nghĩ sâu tận đáy lòng từ bấy lâu nay, rốt cuộc vẫn chỉ là vọng tưởng...Chỉ duy nhất một điều không phải là vọng tưởng: tôi mãi mãi là anh trai em, chỉ là anh trai...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com