TruyenHHH.com

Dm Full Khuynh Tan Trien Mien

Edit: Huyết Vũ

Chương 64: Bái phỏng đại ca.

Bởi vì Vân Khuynh và Vô Song ở trong phòng thuận tiện dùng đồ ăn sáng, cho nên chờ đến lúc bọn hắn ra ngoài, đã là hơn một canh giờ sau đó.

“Khuynh nhi, theo ta đi gặp đại ca một lần đi, hôm qua gặp vội vàng, ta còn chưa chính thức giới thiệu đối phương cho các ngươi.”

Vân Khuynh gật đầu. Tần Vô Song ở trên đường đã từng nói cho y, đại ca bọn họ, là một người lãnh tình ít lời, tuy rằng từ khi sinh ra đến bây giờ chưa bao giờ cười, thế nhưng đối với thân nhân nhà mình, lại từ một nơi bí mật gần đó quan tâm chu đáo.

Vô Song còn nói đại ca hắn, thái độ làm người ổn trọng, xử sự công bằng, là một đại ca tốt đáng giá tôn kính, đáng giá kính trọng.

Về phần Tần Vô Phong kỳ quái y ngày hôm qua nhìn thấy kia. . . Ngô. . . Cảm giác kỳ quái này, có lẽ là y quá mệt mỏi sản sinh ảo giác. . .

Vô Song nắm tay Vân Khuynh, đi tới trước thư phòng đại ca hắn. Vân Khuynh khẩn trương nắm lại tay Vô Song:

“Vô Song. . . Ngươi có nói cho đại ca ta là nam tử không? ? ?”

Tần Vô Song gật đầu:

“Hôm qua, ta đã đem toàn bộ chuyện, đều nói cho đại ca.”

Vân Khuynh chau mày, trong mắt có thấp thỏm và bất an:

“Vậy. . . Đại ca ngươi có phản ứng gì không. . . Ân, hắn có khuyên ngươi thú một nữ tử. . . Hay là nói csai gì đó không? ? ?”

Vô Song buồn cười nhéo nhéo mũi Vân Khuynh:

“Ta hiện tại mới biết Khuynh nhi là một tiểu lo nghĩ quỷ, bất quá. . .”

Tần Vô Song cố ý chấn chỉnh sắc mặt, cực kỳ nghiêm túc nói:

“Đại ca đích xác có nói với ta vài lời.”

Ánh mắt Vân Khuynh ảm đạm, nghĩ quả nhiên không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp thu nam tử cùng nam tử thành hôn. . . Đại ca Vô Song, phản đối bọn họ. . .

Tần Vô Song vốn chỉ là trêu tức Vân Khuynh, thấy Vân Khuynh hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ chậm rãi ảm đạm xuống, yêu thương không ngớt. Lập tức ôm lấy thân thể y, đáy mắt mang theo hối hận và yêu thương:

“Khuynh nhi, ngươi hiểu lầm, đại ca nói, nếu ta thú ngươi, vậy phải đối tốt với ngươi. . . Đại ca, là sẽ không phản đối người có thể chân chính cho ta hạnh phúc. . .”

Vân Khuynh ngẩn người:

“Cái gì? ? ?”

Tần Vô Song lập lại lần nữa:

“Ta nói, đại ca sẽ không phản đối người có thể chân chính cho ta hạnh phúc. . . Trên thực tế, không chỉ là đại ca, Tần gia mọi người, cũng sẽ không phản đối.

Cho nên, Khuynh nhi, ngươi an tâm đi, không cần luôn luôn sợ sẽ không được người khác tán thành.

Vân Khuynh có chút cảm động, vậy ra y bất an, Tần Vô Song đều biết a. Người Tần gia sẽ không phản đối người có thể chân chính cho Vô Song hạnh phúc. . . Thật là một nhà hạnh phúc hài hòa. . .

Vân Khuynh ngẩng đầu nhìn Tần Vô Song, khóe miệng cong lên dáng tươi cười mỹ lệ phát ra từ nội tâm:

“Ta đã biết, Vô Song, kiếp này gặp được ngươi, ta thật là may mắn.”

Đáy mắt Tần Vô Song cũng vì Vân Khuynh nói mà kích động không ngớt, thế nhưng nét mặt lại khôi phục thành dáng dấp cà lơ phất phơ:

“Khuynh nhi biết là tốt rồi, sau đó Khuynh nhi nhất định phải quý trọng ta cho tốt.”

Vân Khuynh nhìn Vô Song cái dạng này, lắc đầu, thở dài nói:

“Nhất định, nhất định sẽ quý trọng Vô Song.”

“Được rồi, hết sợ rồi sao? Không sợ vậy chúng ta vào đi thôi.”

Tần Vô Song đang muốn gõ cửa, lại đột nhiên buông tay, nói với Vân Khuynh:

“Kỳ thực, Khuynh nhi, đừng nói mọi người không phản đối. Cho dù bọn họ phản đối, ta cũng sẽ kiên trì cho rằng sự lựa chọn của ta là chính xác, sẽ không vứt bỏ ngươi.”

Nói xong không đợi Vân Khuynh phản ứng liền gõ cửa. Tần Vô Phong số khổ, quả nhiên là sớm đã ngồi công tác ngay ngắn trong thư phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa hắn ngừng bút trong tay, xoa nhẹ huyệt Thái Dương hai bên, có chút uể oải nói:

“Tiến đến.”

Vô Song lập tức đẩy cửa ra, kéo Vân Khuynh đang ở trạng thái ngốc lăng vào cửa. Tần Vô Phong giương mắt nhìn thấy Vô Song và Vân Khuynh, ánh mắt cứng lại, tiếp theo khôi phục lãnh tĩnh.

Vân Khuynh đang tiêu hóa lời Vô Song nói, ngẩng đầu nhìn Vô Song, đang muốn nói cái gì đó với hắn, lại đột nhiên ý thức được Tần Vô Phong ở đây, lập tức quay đầu, nhìn về phía Tần Vô Phong, có chút ngại ngùng kêu lên:

“Đại ca, buổi sáng tốt lành.”

Tiếng đại ca này, không hiểu vì sao, nghe vào trong tai Tần Vô Phong, có chút chói tai nói không nên lời.

Tần Vô Song từ lâu đã đĩnh đạc ngồi vào một bên, vẫy tay hướng Vân Khuynh:

“Khuynh nhi, đến, ngồi đây đi.”

Vân Khuynh chậm rãi đến chỗ Tần Vô Song, đi tới nửa đường lại bởi vì lời Tần Vô Phong nói, ngơ ngác:

“Vân nhi, sớm.”

Vân. . . Vân Vân Vân nhi? ? ?

Hãn. . . Là gọi y sao? ? ?

Y lập tức xoay người, dùng ánh mắt hỏi nhìn về phía Tần Vô Phong. Trong ánh mắt lãnh liệt của Tần Vô Phong, chậm rãi hòa thêm một tia ôn nhu:

“Hôm qua Vô Song nói cho ta biết chuyện các ngươi, nói muốn ta coi ngươi như đệ đệ. . .”

Vân Khuynh lại quay đầu nhìn Vô Song, trong ánh mắt là ôn nhu đưa tình.

“Ta vốn dự định giống Vô Song gọi ngươi Khuynh nhi. . .”

Vân Khuynh nghi hoặc, vậy gọi Khuynh nhi, sao lại kêu Vân nhi. . .

Giống như là gọi một nữ nhân. . . Hơn nữa, xưng hô Vân nhi này, cũng quá thân mật một chút? ? ?

Thanh âm Tần Vô Phong lại vang lên, giải thích nghi hoặc cho y:

“Nhưng Vô Song nói Khuynh nhi là cách gọi của một mình hắn. . . Xưng hô đặc biệt. . . Ta không thể gọi như vậy. . . Vậy nên, ta gọi ngươi Vân nhi.”

Vân Khuynh có chút dở khóc dở cười. . . Tần Vô Song nam nhân này. . . Ngay cả một cái tên cũng nhỏ mọn như vậy. . . Y không thể không gật đầu với Tần Vô Phong:

“Như vậy, đại ca tùy tiện gọi.”

Dù sao Tần Vô Phong là đại ca Vô Song, như vậy cũng là đại ca của y, gọi thân mật một chút cũng không có gì. . .

Hơn nữa, người ta là trưởng bối, người ta muốn gọi thế nào thì cứ như vậy, y phản đối, không phải là bác bỏ mặt mũi người ta sao. . .

Tuy rằng Vân Khuynh nhận đồng cách gọi của Tần Vô Phong khiến tâm tình Tần Vô Phong rất tốt, thế nhưng. . . Thái độ chẳng hề để ý của Vân Khuynh, lại khiến hắn có chút khó chịu.

Mang theo một chút ác ý phát tiết, hắn mở miệng nói:

“Hẳn là không ai gọi Vân nhi. . . Như vậy, sau đó cũng chỉ có đại ca có thể gọi ngươi Vân nhi. . . Vân nhi, cũng là đặc biệt xưng hô của đại ca.”

Lời này vừa nói ra, sấm đánh một phòng. Vân Khuynh và Tần Vô Song ngạc nhiên cùng nhau nhìn về phía hắn.

Chương 65: Toàn tâm tiếp thu

Tần Vô Song nhíu mi trước tiên, nhìn Tần Vô Phong có chút không vui nói:

“Đại ca, như vậy không tốt lắm???”

Đại ca hắn làm việc luôn luôn rất có chừng mực, hôm nay sao lại nói ra lời mất tiêu chuẩn như vậy???

Tần Vô Phong con ngươi lãnh liệt, không chút nào lùi bước đón nhận Vô Song:

“Có cái gì không tốt... Ta chỉ là muốn thử cảm giác có đặc quyền xưng hô đặc biệt của mình một chút mà thôi...

Vô Song là có tức phụ quên đại ca... Ít hôm nữa đại ca thú thê, tự nhiên là không cần tranh xưng hô với ngươi.”

Tuy rằng Tần Vô Phong nói không sai, thế nhưng, Tần Vô Song từ trong đó nghe ra một ít tình tự khác...

Tỷ như, bất mãn???

Lông mày Tần Vô Song càng nhăn càng chặt:

“Như vậy, đại ca sớm một chút thú một vị tẩu tẩu về đây đi...”

“Vô Song.”

Vân Khuynh kéo kéo ống tay áo Tần Vô Song:

“Chỉ là một cái xưng hô mà thôi, đại ca nói như vậy, cũng là một loại bảo vệ với ta, dù sao ngoại trừ đại ca cũng không thấy có ai gọi Vân... Vân nhi.”

Tần Vô Song nghe Vân Khuynh nói như thế, ngẩn người, đúng vậy, chỉ là xưng hô mà thôi, hắn hình như quá tích cực rồi.

Vừa rồi, vì chuyện nhỏ như vậy, dĩ nhiên cùng đại ca kính yêu của hắn tính toán chi li???

Tần Vô Phong hứng thú sâu sắc nhìn Vân Khuynh:

“Vẫn là Vân nhi tương đối hiểu chuyện.”

Sắc mặt Vân Khuynh cứng đờ, kỳ thực y cũng cảm thấy Tần Vô Phong biểu hiện quá mức quái dị, có chút không hợp thân phận, y là vì trấn an Vô Song mới nói như vậy...

Ai biết... Dĩ nhiên lại bị khen là hiểu chuyện...

Ngô... Đại ca kỳ quái này, quả nhiên không thể dùng tư duy đối phó người thường đến đối phó...

Sau đó, tiếp xúc ít đi thì tốt hơn.

Vân Khuynh ở bên cạnh nghĩ như vậy, dưới đáy lòng Tần Vô Phong cũng có chút ảo não, nhất thời nhanh miệng hắn đã nói ra lời không hợp cấp bậc lễ nghĩa như vậy, cũng khó trách Vô Song sẽ có phản ứng như thế...

Chỉ có điều, may là, hắn chân chính được tán thành đặc quyền của mình như vậy.

Vân nhi Vân nhi, ngay cả Vô Song cũng không gọi Vân nhi, thật tốt.

Con ngươi như sao lạnh vì suy nghĩ trong lòng, thoáng hòa tan, hắn chỉnh lý tốt tâm tình, nhìn về phía đệ đệ:

“Vô Song và Vân nhi tới nơi này, là vì...”

Tần Vô Song câu câu khóe môi:

“Là vì chính thức giới thiệu đại ca và Khuynh nhi nhận thức a, bất quá, đại ca và Khuynh nhi, ngay cả xưng hô đặc biệt đều có, ta nghĩ cũng không cần cẩn thận giới thiệu lại.”

Hắn vẫn không thể tiêu tan với cái xưng hô nho nhỏ kia, có chút cật vị.

Nhắc tới việc này, Tần Vô Phong đột nhiên nhớ tới tư liệu Long Kính chỉnh lý tới, tư liệu về Vân Khuynh.

Trên tư liệu viết, y là Vân phủ tam công tử, từ nhỏ đã cùng mẫu thân bị phụ thân vứt bỏ ở hậu viện, chịu huynh đệ tỷ muội nhục nhã, hơn nữa, lúc trước ở Vân phủ, y bị coi là nữ nhi dưỡng, trên mặt cũng có một đạo dấu vết không nhỏ.

Về lý luận, người lớn lên trong hoàn cảnh đó, đều tương đối cừu thị thế giới này, hận đời, nhưng từ chỗ Long Lê thì hắn biết Vân Khuynh là một người thông minh ôn nhu.

Mâu thuẫn như vậy, vì sao Vân gia không tìm người khác đại giá, hết lần này tới lần khác lại tìm y, mà tính tình, tướng mạo của y trước sau xuất giá khác biệt quá lớn.

Có thể hay không...

Lần đại giá này, có ẩn tình khác???

Mà Vân Khuynh, cũng không phải là Vân tam công tử chân chính???

Tần Vô Phong nghĩ, tâm trầm xuống.

Đối với Vân Khuynh, hắn tuy có một loại thiện cảm kỳ lạ, thế nhưng, hắn như trước vẫn thanh tỉnh lý trí.

Dù sao, trừ đi Tần gia nhị lão không phụ trách không nói, Tần gia lớn như vậy, hắn là người nhiều tuổi nhất, hắn có nghĩa vụ có trách nhiệm vì cái nhà này thu xếp tốt tất cả.

Cho dù mệt chết, cho dù có đôi khi không được lý giải, hắn vẫn như trước cam tâm tình nguyện như vậy.

Hiện tại, đối với những điểm đáng ngờ này, hắn phải để Vân Khuynh cho hắn một lời giải thích hợp lý.

Bằng không...

Vân Khuynh tồn tại, đối với hắn mà nói, chính là một cái gai trong lòng.

“Vân nhi.”

Vân Khuynh nghi hoặc nhìn hắn:

“Đại ca, có việc gì vậy???”

Tần Vô Phong chỉ chỉ chiếc ghế bên người Vô Song:

“Ngươi ngồi xuống trước, ta cũng muốn hỏi ngươi một sự tình.”

“Nga.”

Vân Khuynh có chút khẩn trương, bất quá cũng lập tức ngồi xuống.

“Ta nghe nói... Ngươi ở Vân gia rất không được đãi kiến...

Hôm nay, thành người Tần gia, ngươi làm sao đối đãi Vân gia???”

Vấn đề của Tần Vô Phong khiến Vân Khuynh ngẩn người, Tần Vô Phong không đề cập tới, y hầu như đã quên Vân gia, dù sao, y đã rất lâu không nhớ tới Vân gia.

Hồi tưởng một chút sinh hoạt xuyên qua đến Vân gia, sắc mặt y hơi hơi mang theo bi thương:

“Lúc ở Vân gia, ngay cả Vân vương gia và người trong nhà hắn đều không thích ta, nhưng ta có nương một người ôn nhu thiện lương, cũng có một Hồng Châu thật tình đối tốt với ta...

Trong vài chục năm sinh hoạt, thế giới của ta, có các nàng hai người là đủ rồi, cũng đủ ấm áp.

Hôm nay gả cho Vô Song, tuy rằng ta là nam nhi thân, thế nhưng nếu đã bái đường thành thân, ta liền nhận định hắn —-

Hiện tại, Vân gia với ta mà nói...

Lúc đáp ứng đại giá, ta đã từng nói điều kiện với Vân gia, từ nay về sau cùng bọn họ nhất đao lưỡng đoạn, không còn liên quan...”

Nói đến đây, y dừng một chút, tổng kết một câu:

“Rất tốt với ta, ta nhất định sẽ không quên, đối ta không tốt, ta cũng sẽ không cố sức nhớ kỹ.”

Tần Vô Phong gật đầu.

Vân nhi, là không quan tâm đến Vân gia những người đó, trách không được không có hận đời, trách không được ly khai Vân gia trái lại càng thêm khoái hoạt.

Dưới đáy lòng thán phục yêu thương y thông thấu rộng rãi, âm thầm hạ quyết tâm, sau đó bắt được điểm yếu của Vân gia, nhất định không thể đơn giản tha thứ.

“Vân nhi nghĩ như vậy thì tốt, sau đó, không cần lo cho cái gì Vân gia, Tần gia chính là nhà của ngươi, duy nhất của ngươi.”

Nhà...

Từ này, xúc động Vân Khuynh, đôi mắt đẹp đen kịt như mực của y thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Vô Phong:

“Ta nhớ kỹ, ta là người Tần gia, Tần gia là nhà của ta.”

Vào giờ khắc này, Vân Khuynh cuối cùng từ trong ra ngoài, toàn bộ nhận đồng thân phận đại ca của Tần Vô Phong.

Tần Vô Phong gật đầu, tỉ mỉ nhìn lại khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh, đáy mắt bốc lên hỏa diễm chính hắn cũng không biết, Vân Khuynh bị ánh mắt ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc khiến hai gò má nóng lên.

Tần Vô Song ở một bên nhìn thẳng nhíu mày, đại ca hắn và Vân Khuynh ở chung, thế nào lại càng ngày càng quái dị???

Hắn ho nhẹ một tiếng:

“Đại ca?”

Tần Vô Phong trong lòng cả kinh, hắn dĩ nhiên ở trước mặt Vô Song thẳng tắp nhìn chằm chằm Vân nhi...

Tuy rằng trong lòng ngạc nhiên, thế nhưng nét mặt hắn như trước không có biểu tình, gợn sóng bất kinh:

“Ta chỉ là có chút hiếu kỳ, trước khi Vân nhi giá đến Tần gia, trên mặt không phải có một đạo dấu vết sao, thế nào hôm nay...”

Vân Khuynh chau lại đầu lông mày.

Nếu nói Tần Vô Phong biết tình cảnh của y ở Vân gia, như vậy y sẽ nghĩ là Vô Song nói cho hắn, dù sao việc này y cũng nói qua cho Vô Song.

Nhưng chuyện dấu vết ở trên mặt của y trước đây, ngay cả Vô Song cũng không biết, Tần Vô Phong lại biết.

Như vậy chỉ có thể nói, Tần Vô Phong... Điều tra y...

Đáy lòng có chút không vui, cho dù là ai bị người khác vô thanh vô tức điều tra, đều sẽ nghĩ không vui.

Thanh âm nhẹ nhàng lúc trước của y trở nên có chút trầm thấp:

“Đó chỉ là dấu vết khi còn bé không cẩn thận đập phải, kỳ thực sớm đã tốt...

Vì không muốn người Vân gia, bởi vì tướng mạo của ta đi phiền ta, ta liền một mực dán dấu vết giả trên mặt.

Lúc giá cho Vô Song thì phải rời khỏi Vân phủ, ta nghĩ không cần phải dán tiếp, nên đã bỏ đi.”

Một phen nói hết, rốt cuộc giải trừ toàn bộ nghi hoặc của Tần Vô Phong, hắn cuối cùng cũng có thể an tâm tiếp nhận Vân Khuynh.

Bất quá, phát giác Vân Khuynh không vui, hắn lập tức xin lỗi:

“Vân nhi, xin đừng giận ta điều tra ngươi chuyện này.

Đây chỉ là vì an nguy của Tần gia, dù sao địa vị và tình cảnh của Tần gia đều quá mức vi diệu, không cẩn thận một chút, đã sớm không còn tồn tại.

Huống hồ, đại ca cũng là thật tâm muốn lý giải quá khứ của Vân nhi, tiếp thu Vân nhi nhanh hơn —

Dù sao, ta không giống Vô Song, đã cùng ngươi ở chung lâu như vậy, biết tất cả về ngươi...”

Vân Khuynh buông xuống mi mắt:

“Không sao đại ca, ta biết ngươi là vì Tần gia,vì tốt cho ta.”

Chỉ là...

Dưới đáy lòng Vân Khuynh, mong muốn sau đó, không nên không nói cho y liền làm chuyện như vậy...

Biết đáy lòng Vân Khuynh chú ý, nhưng Vô Song cho rằng đây là cần thiết, hắn cầm tay Vân Khuynh:

“Cho dù đại ca không đi điều tra quá khứ của Khuynh nhi, ta cũng sẽ đi...

Bởi vì ta bức thiết muốn lý giải toàn bộ của Khuynh nhi...

Yên tâm đi Khuynh nhi, loại chuyện này, không có lần thứ hai.”

Vân Khuynh hiểu, gia đình giống như Tần gia, không đem y lý giải nội tình đến thông thấu, lại thế nào sẽ mở rộng thể xác và tinh thần, hoàn toàn tiếp thu y???

Cho nên y cũng không tiếp tục tính toán, mỉm cười với Vô Song và Tần Vô Phong:

“Thực sự không sao, Vô Song và đại ca yên tâm, ta sẽ không tức giận.”

Chương 66: Rốt cuộc là ai

Đúng rồi, đại ca.”

Ba người ngồi ở trong thư phòng Tần Vô Phong, Tần Vô Phong lẳng lặng tiến nhập trạng thái công tác, Vô Song và Vân Khuynh ở một bên đọc sách, Vô Song là cố ý ỷ lại không muốn làm việc, chỉ cùng Vân Khuynh.

Sợ đại ca nhà mình đột nhiên sai khiến nhiệm vụ gì đó cho hắn, hắn một chút cũng không nhìn được quyển sách trên tay, đang nỗ lực tìm lý do chuồn đi.

Không ngờ, hắn vừa lúc tìm được một lý do tốt.

Tần Vô Phong không có chút nào không vui vì bị cắt đứt, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo ý hỏi:

“Sao vậy???”

Tần Vô Song kéo Vân Khuynh một lọn tóc của Vân Khuynh, tùy ý thưởng thức ở trong tay, vểnh lên khóe môi hỏi:

“Nghe nói hôm qua Khuynh Vận vội tới tặng hạ lễ tân hôn cho ta???”

Đáy mắt Tần Vô Phong hiện lên một tia buồn cười:

“Tên kia... Dẫn theo một đại phiền toái cho chúng ta, thứ phiền phức kia hiện nay còn đang xử lý.”

Vô Song nháy nháy mắt:

“Ta và Khuynh Vận, đã lâu không gặp...”

Tần Vô Phong lập tức biết ý tứ của hắn:

“Đi đi đi đi... Mang theo Vân nhi đi nhận thức thêm vài người cũng tốt —-

Bất quá, hôm qua Khuynh Vận nghĩ đến muốn gặp Liên Cừ biểu đệ, đáng tiếc Liên Cừ biểu đệ hôm qua có việc, không tiếp kiến hắn...

Lấy tính tình của Khuynh Vận, hôm nay sợ là đã sớm đi tìm Liên Cừ biểu đệ...

Ngươi có thể thuận tiện mang Vân nhi đến chỗ Liên Cừ biểu đệ, cho dù Khuynh Vận không ở, các ngươi cũng có thể ở đó chờ hắn.”

Kỳ thực Vô Song hoàn toàn không cần lo lắng Tần Vô Phong lúc này sẽ nghiền ép sức lao động của hắn.

Bởi vì Tần Vô Phong nhớ Vân Khuynh vừa đến Tần gia, ngoại trừ Tần Vô Song ai cũng không biết, Tần Vô Phong dự định một đoạn thời gian, không làm phiền Vô Song để Vô Song có thời gian mang Vân Khuynh đi hiểu rõ Tần gia, dung nhập Tần gia.

“Tốt lắm, chúng ta đây đi chỗ Liên Cừ biểu ca...”

Vô Song nói xong liền lấy lại quyển sách trên tay Vân Khuynh nói:

“Khuynh nhi, đừng xem, theo ta đi gặp biểu ca.”

Nói xong, hai người đứng dậy rời đi, Tần Vô Phong nhìn bóng dáng bọn họ ly khai, ngực ước ao không gì sánh được, Vô Song và Vân nhi... Rất xứng.

Không biết ngày sau, hắn có thể hay không tìm được một người giống như Vân nhi... Làm bầu bạn!

Thẳng đến lúc hai người đóng cửa, hắn mới thu hồi đường nhìn, có chút cay đắng nhìn đống sổ sách xếp thành chồng trên bàn, hắn càng nghĩ càng thấy uể oải. ( Vũ: tội nghịp A Phong của ta!!!!)

“Khuynh nhi, Liên Cừ biểu ca chính là Thiên Cơ đảo chủ ta đã từng nói cho ngươi, chúng ta thật có phúc, chỗ Liên Cừ biểu ca, vạn vật sinh cơ bừng bừng, trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết lại thêm mùi thơm trận trận.

Ngô, nếu không phải biểu muội lần này thất tung, chúng ta hầu như cũng không thể thấy hắn.”

Vân Khuynh cười gật đầu lắng nghe Tần Vô Song nói.

Mặc kệ người Tần gia, hay là người có liên quan đến Tần gia, đều là quái thai, đều có một chút chỗ không giống với người thường.

Người thường sao có thể tiếp thu chuyện mình thú một nam nhân, đồng thời yêu nam nhân kia, người thường sao có thể hướng ‘Đệ muội’ của mình xin xưng hô đặc biệt, người thường có thể nào thánh khiết thiện lương như Liên Phù, người thường sao có thể mạc danh kỳ diệu lệnh trăm hoa đua nở???

Trong lúc Tần Vô Song và Vân Khuynh lải nhải nói liên miên về Tần gia và một số thân thích Tần gia, Thiên Cơ đảo chủ Liên Cừ ở ‘Vô’ viện, đang ở trăm tư không được kỳ giải.

Lấy quẻ tượng của hắn đến xem, người sẽ gây kiếp nạn cho hắn, chính là người xa lạ hôm qua tiến Tần phủ.

Tiểu đồng bên người hắn hôm qua giúp hắn tìm hiểu, hôm qua Tần gia, chỉ có hai người.

Một là biểu đệ Tần Vô Song cùng với tân hôn thê tử của hắn, bên trong đoàn người kia, thê tử Tần Vô Song là một ‘Nữ tử’.

Một là thế giao với Tần gia, Bạch gia gia chủ hoàng thương thế gia đến từ kinh thành, hắn mang theo một người nữ tử rất giống ảnh vệ Tần gia đưa cho Tần gia.

Tình kiếp của hắn, rốt cuộc sẽ là ai trong những người này???

Sẽ là thê tử Tần Vô Song, hoặc là, nữ tử bị đưa cho Tần gia kia???

Thiên Cơ đảo chủ Liên Cừ đơn thuần thế nào sẽ biết, tình kiếp của hắn, cũng không phải là một người nữ tử, mà là một người nam tử...

Chương 67: Loại bỏ Vân Khuynh

Lúc Tần Vô Song và Vân Khuynh đến ‘Vô’ viện Liên Cừ ở, Liên Cừ đang uy thức ăn cho một con vẹt rất đẹp.

Con vẹt kia toàn thân năm màu lông chim, diễm lệ không gì sánh được, phi thường chọc người chăm chú.

Đồng tử thiếp thân của Liên Cừ dẫn Vân Khuynh và Vô Song tiến viện, con vẹt kia bỏ lại đồ ăn dưới miệng, há mỏ kêu to:

“Có người tới, có người tới...”

Thanh âm kia mặc dù có chút thô ráp, thế nhưng cũng không tính khó nghe.

Vân Khuynh lập tức liền nhãn tình sáng lên, hăng hái.

Tần Vô Song thấy y cảm thấy hứng thú, lập tức vì y giới thiệu:

“Đó là một trong những sủng vật của biểu ca, tên là tiểu Kim Cương, nó rất thông minh...”

“Nga...”

Vân Khuynh gật đầu, bất quá... Một trong sủng vật...

Đột nhiên, Vân Khuynh nghĩ tới phượng điệp Bách Hiểu Lâu dùng để tiếp sinh ý...

Biểu thiếu gia này, xem ra là rất thích dưỡng động vật a! Không biết hắn có bao nhiêu sủng vật...

Vân Khuynh nghĩ, bắt đầu quan sát vị biểu thiếu gia Liên Cừ kia, chỉ thấy hắn thân hình cao to, động tác ưu nhã, khí chất như sen, thanh nhã thoát tục, một người trong truyền thuyết nhảy ra hồng trần thế tục, nên là dáng dấp như vậy!

Nhận thấy bọn họ đến, Liên Cừ hơi giương mắt nhìn bọn họ, trong tay cầm quả uy vẹt mở miệng giải thích:

“Loại vẹt này là vẹt kim cương năm màu, là vẹt có màu sắc đẹp nhất trong loài vẹt, cũng là một trong những loại có hình thể lớn nhất, các ngươi xem, trên mặt nó không có lông chim, mà là bài trí điều văn, lúc hưng phấn thì có thể biến đổi thành màu đỏ...

Ha hả, tiểu kim cương này, cũng sẽ cắn người!”

Trong giọng nói của hắn, mang theo nồng đậm tình cảm ấm áp, xem ra hắn là thực sự say mê dưỡng những động vật này.

Đối với thứ mình dưỡng, là thật tâm thích, cũng lý giải phi thường thông thấu.

“Biểu ca.”

Chờ Liên Cừ giải thích xong, Tần Vô Song mở miệng kêu lên.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ đạm mạc của Liên Cừ, hơi nổi lên nhất mạt nhu hòa:

“Vô Song biểu đệ.”

Đôi mắt hắn ở trên người Tần Vô Song hơi ngừng lại, ánh mắt liền dời về phía Vân Khuynh.

Lúc nhìn thấy Vân Khuynh một thân trường bào màu trắng viền vàng bó buộc thắt lưng, ngẩn người.

Người tuấn tú như vậy, tuy rằng trước đây gặp qua, nhưng chưa từng gặp qua một người như vậy, nhìn qua đoan trang ôn hòa, mặt mày lại cất giấu một tia mị hoặc, thân hình suy nhược, ánh mắt nhưng kiên định quật cường, rất mâu thuẫn, nhưng ngoài ý muốn thoải mái.

Trong lòng sản sinh một loại tình tự kỳ dị, hắn mở miệng hỏi:

“Vị kia, là tân hôn thê tử của Vô Song sao???”

Thế nhưng, hắn thế nào nhìn, đối phương sao không giống một người nữ tử e thẹn nhu nhược a???

Không đợi Vô Song mở miệng, Vân Khuynh chủ động giải thích nghi hoặc cho vị biểu ca này:

“Đúng vậy, Liên Cừ biểu ca, ta là Vân Khuynh mới vào Tần gia.”

Bốn chữ mới vào Tần gia khiến tâm Liên Cừ, hơi run lên.

Vô Song tân hôn thê tử Vân Khuynh, không biết thái độ làm người ra sao, chỉ là thời gian ở chung có một chút, hắn liền biết đối phương có dung nhan tuyệt mỹ, thái độ khiêm tốn, tính tình ôn hòa, cả người ôn nhuận như ngọc — chí ít, hiện nay nhìn qua đại khái là như vậy...

Người như vậy, chính là người ngoài hắn dễ tiếp thu nhất.

Lẽ nào, tình kiếp của hắn, sẽ là ‘Nàng’???

Trong lòng nghĩ, biểu tình và ánh mắt Liên Cừ cũng kỳ lạ lên.

Phát hiện ánh mắt Liên Cừ tập trung trên người mình, Vân Khuynh bắt đầu chậm rãi khẩn trương lên:

“Biểu ca... Có cái gì sai sao???”

Liên Cừ bừng tỉnh, lắc đầu:

“Không có gì, ta chỉ là nghĩ... Ngươi... Không quá giống một người nữ tử...”

Tần Vô Song nghe vậy cười to:

“Biểu ca... Ai nói cho ngươi Khuynh nhi là nữ tử... Khuynh nhi vốn là nam nhi, nếu giống nữ tử, vậy mới là quái sự.”

Trên mặt Liên Cừ hiện lên một chút kinh ngạc, bất quá, lập tức lấy lại tinh thần, vẹt trên tay hắn cũng ăn xong quả, hắn tiếp nhận khăn tay tiểu đồng bên người đưa qua, xoa xoa tay:

“Như thế đứng cũng không tốt, chúng ta vào trong đình ngồi.”

Vô Song và Vân Khuynh vui vẻ đồng ý.

Tâm Liên Cừ thoáng buông, nếu thê tử Vô Song là nam tử, như vậy, sẽ không là tình kiếp của hắn.

Bài trừ khả năng Vân Khuynh là tình kiếp của hắn, hắn thật sâu hô khẩu khí.

Nếu cùng biểu đệ mình tranh một người thê tử, vậy thật đúng là trò cười.

Bất quá, Liên Cừ thành thật bướng bỉnh nghĩ đối tượng mình động tình sẽ là một người nữ tử, cũng không hẳn là chính xác.

Rốt cuộc là ai, hay là chỉ có nhìn thấy người nọ, chỉ có cảm nhận được cảm giác tâm động với người nọ, mới có thể biết được...

Hôm nay, Vân Khuynh rốt cuộc mở rộng nhãn giới.

Chu vi thân thể Liên Cừ, như là có một khí tràng đặc thù, khi hắn đạp bước hướng tiểu đình, đi qua hoa viên, Hoa nhi trong viên, giống như là nháy mắt tỉnh lại.

Tích lý ba lạp, nhanh chóng, mãnh liệt, nở ra đóa hoa diễm lệ.

Ngay cả một ít nguyên bản chỉ có lá cây, ngay cả nụ hoa cũng không có, cũng cấp tốc sinh trưởng ra nụ hoa, chậm rãi lớn lên cánh hoa, chờ cánh hoa hoàn thiện thì lập lức nở ra.

Trong lúc nhất thời, mãn viên muôn hồng nghìn tía, xuân sắc tươi đẹp, mùi hoa yếu ớt, cũng lập tức từ trong không khí bay đến.

Trên trăm đóa hoa, mùi hương di động.

Không chỉ có thị giác hưởng thụ, còn có cả khứu giác hưởng thụ, ở bên vị Thiên Cơ đảo chủ Liên Cừ, đích thật là một chuyện phi thường tốt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com