TruyenHHH.com

[ĐM | Full] - ERROR: Điệp Biến | Lân Tiềm - caphaos

Quyển 3 - Chương 72. Trận chiến mở màn của thần giả

caphaos

Chương 72. Trận chiến đầu tiên với Thần Giả

Y hoàn toàn không nghe, cũng chẳng cảm thấy mình có lỗi gì, dù có biết sai đi nữa thì lần sau vẫn dám làm tiếp. Thái độ làm nũng tùy ý của y khiến Chiêu Nhiên không nỡ tiếp tục trách mắng, nhưng đồng thời cũng hơi sốt ruột.

"Về nhà trước đã." Chiêu Nhiên nắm lấy cánh tay y, kéo ra ngoài. Con dao cá chình điện được rửa sơ sài ném vào bồn tiểu, lặng lẽ chờ đợi cảnh sát Cục Diều Hâu đến điều tra, nhiệm vụ ám sát đã kết thúc, nơi này không nên ở lâu.

Chiêu Nhiên xách Úc Ngạn toàn thân đẫm máu về đến nhà, trực tiếp kéo vào phòng tắm, đổ đầy nước nóng rồi ném người vào trong, anh cởi găng tay da, thay sang găng tay nitrile chống nước, ngồi xổm bên bồn tắm kỳ cọ từng vết máu bám trên cơ thể Úc Ngạn.

Vài bàn tay nhỏ cũng bò vào, cầm sữa tắm và bàn chải, giúp Chiêu Nhiên kỳ cọ người y.

Cuối cùng cũng tắm rửa sạch sẽ, Chiêu Nhiên dùng khăn tắm quấn chặt y lại, rồi tiện tay ném ra cửa: "Ra ngoài, tự tìm quần áo mặc đi."

Mấy bàn tay nhỏ đợi sẵn ngoài cửa nhảy lên đón lấy Úc Ngạn, lạch bạch khiêng vào phòng ngủ. Những cảm xúc bị kìm nén của Chiêu Nhiên thể hiện rõ trên những bàn tay ấy, thái độ của chúng cũng chẳng mấy tốt đẹp, vứt Úc Ngạn vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.

"Sao lại giận dữ thế chứ, ngồi xe lửa từ trấn Nhật Ngự đến đây vất vả lắm à." Úc Ngạn bị ném vào phòng, đành tự mình lục tủ tìm quần áo, bộ đồ ngủ mặc trước đó vẫn chưa khô, y bèn lấy một chiếc áo của Chiêu Nhiên mặc tạm, tay áo và vạt áo đều lớn hơn y tận một cỡ.

Máy sưởi trong phòng bật quá cao, vừa tắm xong lại càng nóng, Úc Ngạn mở cửa sổ, ngồi lên bàn sách hóng gió.

"Hử?" Ý thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống, lập tức kinh ngạc trước cảnh tượng bên ngoài. Khi cửa sổ đóng, qua lớp kính chỉ thấy một sân vườn bình thường, nhưng khi mở cửa sổ, y lại phát hiện mình đang ở độ cao ngang với một toà nhà chọc trời 100 mét, ngoài cửa sổ là biển mây xanh biếc.

Cáp Bạch thiết lập ảo cảnh trong nhà em trai mình, nếu có kẻ lạ xâm nhập thì chẳng khác nào bắt rùa trong hũ, từ bên trong không có cách nào thoát ra được.

Chiêu Nhiên vừa lau tóc vừa đẩy cửa bước vào, trông thấy Úc Ngạn đang ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ hóng gió lạnh ngắm phong cảnh, anh liền nghiêm giọng quát lên: "Nguy hiểm, mau xuống đây."

Anh lên tiếng bất thình lình, khiến Úc Ngạn giật mình, tay không bám chắc, ngã đầu cắm thẳng xuống dưới.

Kim đồng hồ vàng dưới chân anh đảo ngược, thời gian tua ngược kéo vị trí của Úc Ngạn trở lại gần cửa sổ, Chiêu Nhiên lập tức lao tới, chống tay lên bàn nhảy lên bệ cửa sổ, chộp lấy cánh tay Úc Ngạn, nhấc người y từ bên ngoài vào rồi ném thẳng lên giường.

Nhóm tay nhỏ đứng xem sợ tới mức mất hồn mất vía, vội vàng chạy tới đóng cửa sổ, thậm chí còn phóng đại đến mức lấy băng dính bản to dán chặt các khe cửa.

"Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn có thể rơi từ cửa sổ xuống hả." Chiêu Nhiên vốn chỉ bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, nhưng khi ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt gian trá của Úc Ngạn.

"Hình như em thấy rồi." Úc Ngạn nói.

"Thấy gì."

"Bản thể của anh, vừa lóe qua một cái, đáng tiếc là chưa nhìn rõ lắm." Úc Ngạn dùng đầu ngón tay vẽ theo đường nét trên khóe môi anh, "Trong toà nhà Redneck Drift, lúc anh sử dụng đồng hồ bất thường, em cũng có cảm giác đã thoáng thấy một hình bóng khác trên người anh. Con mắt màu đỏ, miệng nứt ở đây, nứt rất dài, còn có chút dính liền, đúng không?"

"Úc Ngạn!" Chiêu Nhiên quát, ngắt ngang phân tích của y, "Chơi chán chưa?!"

Mỗi lần bị người phỏng vấn gọi đầy đủ họ tên, Úc Ngạn đều rùng mình một cái, thấy tình hình không ổn, y lập tức quay đầu bò về góc giường.

Để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thậm chí sẵn sàng tự làm mình bị thương, coi mạng sống của mình như trò đùa, Chiêu Nhiên không thể chịu nổi nữa, vớ lấy Gậy Bóng Chày Kiêu Ngạo tựa trong góc tường, xoay ngược lại, nắm lấy đầu nặng của nó rồi chộp lấy cổ chân Úc Ngạn, kéo y trở lại.

Những bàn tay nhỏ đồng loạt lao tới, giữ chặt tay chân Úc Ngạn, nhưng những bàn tay nhỏ có tên lại không dám tham gia, bởi vì tụi nó biết Úc Ngạn thù dai đến cỡ nào, mà cũng chẳng dám giúp Úc Ngạn, sợ chủ nhân nổi dận sẽ lấy chúng ra để răn đe.

Mấy gậy quật xuống, Úc Ngạn bị đánh đến mức kêu la inh ỏi, nhưng bị những bàn tay dày đặc ghì chặt xuống giường không cử động được, sức mạnh của những bàn tay ấy cũng bất thường, đủ để hằn lên da những dấu vết đỏ tươi.

Vạt áo bị xô lệch lên đến eo, từ đùi đến lưng đều chi chít vết đỏ, Chiêu Nhiên đánh thật, không chút nương tay. Như thể dồn mọi sự tức giận tích tụ vào tên nhóc không biết tốt xấu này.

Đã đuổi theo quá lâu, Úc Ngạn đã trở thành một quy tắc khắc trên xương cốt mình, không phải anh chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ, mà là buông tay y chẳng khác nào cạo bỏ vết khắc trên xương cốt mình, đau đớn đến mức chỉ muốn trốn chạy.

Tại sao không nghe lời anh hai, đi chọn một con người tài giỏi để kết khế ước? Tại sao cứ phải lặp đi lặp lại nỗi thất vọng khi hy vọng bị dập tắt, mình mạnh đến vậy, tại sao lại lãng phí thời gian bên một thiếu niên không nhìn thấy hy vọng?

"Ưm!" Tiếng rên rỉ của Úc Ngạn kéo Chiêu Nhiên trở về thực tại, y ôm đầu co ro trên giường, khắp người gầy guộc chằng chịt vết bầm tím và sưng đỏ.

Nhận ra Chiêu Nhiên đã dừng tay, Úc Ngạn mới thả lỏng cơ thể đang co quắp, khe khẽ bật cười, trong tiếng cười lẫn vài tiếng ho khan.

Y nghỉ một lát rồi bò dậy, vòng hai tay ôm lấy cổ Chiêu Nhiên: "Em không tin có ai có thể bao dung em mãi mãi, dù là Quái Vật Nhiều Tay cũng không."

Chiêu Nhiên hơi sửng sốt, rồi hất tay y ra khỏi cổ mình: "Anh không cần em nữa."

Nhưng chút chuyện đó chẳng thể đe dọa được Úc Ngạn, y ôm chặt hơn, khoảng cách gần đến mức chỉ cần hơi nghiêng đầu là môi đã có thể chạm vào má Chiêu Nhiên: "Anh không cần em nữa à? Nhưng trên lưng em vẫn còn dấu ấn của anh này."

"Anh thu hồi lại, ai rảnh mà tự treo cổ trên cái cây nhỏ vẹo vọ như em chứ." Chiêu Nhiên nghiêm mặt nói.

Úc Ngạn dừng một chút: "Anh xóa không được đâu."

Nhưng thực ra y cũng không chắc lắm, trước khi hoàn thành khế ước, liệu có thể xóa đi đồ đằng mà dị thể để lại không?

"Em không tin à? Trước khi khế ước, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay anh." Chiêu Nhiên giữ chặt cổ tay Úc Ngạn bằng tay trái, còn tay phải áp lên thắt lưng y, những sợi tơ cực kỳ nhỏ phóng ra từ bên trong găng tay, bám vào cơ thể Úc Ngạn.

Có thứ gì đó đang rời khỏi cơ thể, một cơn đau nhói nhẹ khiến Úc Ngạn hoảng sợ.

Úc Ngạn nghiến răng thoát khỏi bàn tay trái của Chiêu Nhiên, vén áo lên, cố sức quay đầu nhìn đồ đằng hình mặt trời trên lưng mình, hoa văn ma quái đã biến mất, ngay cả cảm giác ấm áp như bị nướng cũng không còn, Úc Ngạn bị hơi lạnh xa lạ xâm nhập.

Thấy bộ dạng không thể tin nổi của quỷ thối, Chiêu Nhiên bỗng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Thế nhưng phản ứng tiếp theo của Úc Ngạn lại khác xa với dự đoán của Chiêu Nhiên, y không lăn lộn khóc lóc om sòm, cũng không lạnh mặt bỏ đi, mà quỳ sững trên giường như thể não bộ đã dừng hoạt động.

"Trả lại cho em." Úc Ngạn rất hiếm khi thể hiện sự để tâm đến một thứ gì đó, ánh mắt cầu xin này, Chiêu Nhiên chỉ từng thấy một lần vào tối qua, khi anh lừa y rằng sẽ đưa y đi gặp Quái Vật Nhiều Tay.

"Gì cơ?"

Úc Ngạn cẩn thận tiến sát lại người Chiêu Nhiên, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, lặp lại một lần nữa: "Mau trả lại cho em."

"Thứ đó trên người em cũng chỉ là một món trang sức thôi, em có đủ tự tin đánh bại anh trong kén không?" Rõ ràng Chiêu Nhiên chỉ thu dấu ấn của mình, nhưng lại giống như vừa cướp mất con heo đất quý giá của một đứa trẻ, trong lòng anh chợt dâng lên một tia áy náy khó hiểu.

Úc Ngạn lắc đầu, rồi lại gật đầu. Y hoàn toàn không có khái niệm về giới hạn sức mạnh của Quái Vật Nhiều Tay, rất mạnh, nhưng rốt cuộc là mạnh đến mức nào. Y chỉ từng chứng kiến trận chiến với Ký sinh trùng Hồ Chết, nhưng cuộc chiến giữa những kẻ mạnh không giúp y cảm nhận trực tiếp được sự chênh lệch sức mạnh.

"Mặc áo quần vào, theo anh ra ngoài một chuyến." Chiêu Nhiên hơi nâng cầm, ra hiệu y mang theo vũ khí.

Trời đã tối hẳn, Chiêu Nhiên mặc áo khoác vào, dẫn y đi vào một con hẻm vắng không người, vài con mèo chạy trên mái hiên, chó hoang lục lọi đồ ăn bên thùng rác, mây đen giăng kín che khuất mặt trăng, ngay cả những tia sáng cuối cùng trong ngõ cũng biến mất.

Úc Ngạn mặc áo đông bình thường, mắt trái quấn mấy vòng băng che đi hốc mắt, bám sát bên Chiêu Nhiên, y không sợ bóng tối, song không khỏi liên tưởng cảnh ngộ của những con vật lang thang với chính mình, chịu không nổi mà nắm lấy tay Chiêu Nhiên.

Chiêu Nhiên không né tránh, mà còn nắm lại. Hơi ấm xuyên qua lớp găng tay bao bọc lấy tay Úc Ngạn, nhịp tim Úc Ngạn lúc này mới ổn định hơn một chút.

Đi xuống bậc thang tối đen không thấy đáy, có thể lờ mờ nhìn thấy ánh sáng ở nơi sâu nhất. Chiêu Nhiên thuận lợi đi xuống lầu trong bóng tối, Úc Ngạn xoa xoa vết bầm tím trên người, loạng choạng đuổi theo.

Cuối lối đi là một cánh cửa treo tấm bảng đèn neon xanh hồng, ghép lại thành chữ treo ở lối vào - "Ranh giới mất trật tự", đó là tên của một quán bar.

Bước qua lối vào chật hẹp, không gian bỗng mở rộng ra, ánh đèn neon nhiều màu sắc nhấp nháy qua lại, tiếng trống và nhạc vang rền chói tai, đến mức hai người nói chuyện phải hét to mới nghe được.

Cả hai đi ngang qua quầy bar, một Bartender tóc bạc đang lau ly thủy tinh, ngẩng đầu thấy Chiêu Nhiên, liếc mắt nhìn nhau, gật nhẹ đầu xem như chào hoi, sau đó ánh mắt anh ta lướt đến người trẻ tuổi theo sau Chiêu Nhiên, hứng thú nhìn đánh giá một phen, rồi nháy mắt một cái.

Những vị khách ngồi rải rác trong quán đều đổ dồn đôi mắt say lờ đờ về phía Úc Ngạn, thì thầm vài câu rồi phá lên cười.

Bị bao vây bởi tiếng ồn hỗn loạn, Úc Ngạn rất bất an, một người đẹp tóc xoăn mặc bộ đồ thỏ dựa vào cây cột trên sân khấu múa cột, Úc Ngạn vô tình chạm mắt với cô gái, cô gái thỏ mỉm cười quyến rũ, đưa tay hôn gió, Úc Ngạn bỗng cảm thấy gò má mình nóng lên, trên mặt in hằn một dấu môi đỏ rực, không thể lau đi, kiên cố như một hình xăm.

Là đồ đằng của dị thể?

Giờ thì Úc Ngạn đã hiểu nguồn cơn sự bất an của mình, có lẽ hơn 90% khách hàng trong quán bar này đều không phải con người. Bản thân y đi vào đây, chẳng khác nào một con cừu non bước vào hang sói.

Y cảnh giác nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không chú ý phía trước, trán va vào lưng của Chiêu Nhiên.

Chiêu Nhiên quay người lại, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi dấu son đỏ trên mặt Úc Ngạn: "Nơi này cũng không hoàn toàn không có con người, ranh giới giữa con người và dị thể thực ra rất mơ hồ, đừng căng thẳng."

"Dẫn em tới chỗ này làm gì?"

"Phía trước mới là đích đến." Chiêu Nhiên xoay đầu Úc Ngạn về một hướng khác, dưới ánh đèn neon, khói thuốc mịt mù, sân khấu lộng lẫy được trang trí như một võ đài quyền anh, hai gã đàn ông cơ bắp đang quấn lấy nhau đấu đá, Úc Ngạn chăm chú quan sát hai tuyển thủ trên sàn đấu, bên đỏ đang chiếm thế thượng phong, ở khuỷu tay của người đó có gắn một viên dị hạch màu bạc, những cơ bắp phát triển quấn lấy dị hạch đó, trên bề mặt dị hạch có hoa văn hình một quả cầu giáp trụ, trông giống một con tê tê.

"Nhìn hoa văn có vẻ là Armadillos, hạch quái dị cấp bạc sao, lợi hại thật." Úc Ngạn chăm chú theo dõi trận đấu, "Là con người đúng không."

Người đàn ông bên xanh bị áp chế trên mặt đất, sau một giây giằng co, hắn bất ngờ đá văng bên đỏ, rồi thuận thế cưỡi lên, nắm đấm to như cái bát đập xuống như mưa vào người đối thủ. Tốc độ của hắn nhanh đến mức tạo ra tàn ảnh, có lẽ trên người cũng có một viên dị hạch tăng tốc độ.

Cơ bắp phe đỏ đột nhiên phồng lên, hạch quái dị - Armadillos gắn trên khuỷu tay sáng lên ánh bạc, toàn thân người đàn ông phủ lên mình một lớp vảy cứng cáp, những cú đấm bên xanh giáng xuống bộ giáp phát ra tiếng nứt xương trầm đục, hắn còn chưa kịp kêu lên, cú đấm nặng nề của bên đỏ đã ập đến trước mặt.

Nắm đấm được tăng cường bởi lớp giáp vảy nặng như đá tảng, khoảnh khắc nó chạm vào đầu đối thủ, thời gian như ngưng đọng lại.

Úc Ngạn hơi há miệng, trên sàn đấu có thứ gì đó phát nổ, dưới ánh đèn rực rỡ trông như pháo hoa tung tóe. Một mảnh xương sọ vỡ bay đến ngay chân Úc Ngạn, trên đó vẫn còn lấm lem vết bẩn màu đỏ trắng.

Khán giả dưới đài gào thét như quỷ khóc sói tru, ném lên sân khấu lửa, đầu lâu, tiền xu hoặc bất cứ món đồ cá nhân nào mà họ cho là có giá trị.

Tuyển thủ phe đỏ giơ cao đôi tay cuồn cuộn cơ bắp, hoan hô cho chiến thắng của mình, gã cúi xuống thi thể bên xanh đã chết thảm, nhặt lên một dị hạch màu đỏ sẫm còn vương máu, rồi trực tiếp đặt lên môi hôn như một chiến lợi phẩm.

"Trận đấu thật man rợ... không phải chỉ là biểu diễn sao?" Úc Ngạn chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy, y khẽ xua tay trước mũi để xua đi mùi tanh của máu, bất ngờ thấy Chiêu Nhiên lướt qua mình, đi thẳng về phía sân khấu: "Này!"

Chiêu Nhiên mặc áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, phong cách ăn mặc của dân văn phòng thành thị không hợp với hoàn cảnh ở đây, nhưng lại không một ai dám coi thường anh. Ở đây, coi thường bất kỳ đối thủ nào đều là khởi đầu của cái chết.

Cô gái thỏ bưng một khay nhung bước đến bên Chiêu Nhiên, anh móc từ trong túi ra một viên hạch nghề nghiệp - nhà ảo thuật bạc cấp ba, đặt nó vào khay làm tiền cược, nếu thua trước đối thủ trên đài, viên hạch này sẽ thuộc về đối phương.

Cô gái thỏ lập tức nhận ra viên hạch nghề nghiệp nhà ảo thuật truyền thừa của gia tộc Hanna, cô hoảng hốt che miệng rồi vội vã chạy đi báo cáo ông chủ, những giả xung quanh cũng nhanh chóng xôn xao, mỗi người đều có suy đoán riêng về thân phận của người đàn ông tóc dài màu hồng này, nhưng ai nấy đều giữ im lặng, họ chỉ giữ vai trò khán giả và không nói thêm gì, một vài thằng liều vẫn đang hỏi những người xung quanh anh là ai, nhưng đều bị những người biết chuyện lườm lại.

Úc Ngạn giật mình, mở nắp hộp phân tích lưu trữ hạch ra, quả nhiên bên trong thiếu một viên, không biết Chiêu Nhiên đã lén lấy đi từ lúc nào.

Anh đang làm gì vậy, chẳng lẽ muốn công khai chuyện mình giết nhà ảo thuật à?

Chiêu Nhiên bước lên trung tâm sân khấu đã được gia cố đặc biệt, ánh đèn rọi gay gắt khiến anh không mở nổi mắt, nhưng anh chẳng hề bận tâm, mặc cho cơ thể mình từ đầu đến chân trở nên nhợt nhạt yếu ớt.

Trọng tài là một ông cụ dày dặn kinh nghiệm, ông giơ tay ra hiệu cho người đàn ông bên đỏ: "Cậu có thể chọn bỏ quyền".

Thật không may, gã đàn ông bên đỏ gắn hạch armadillo trên sàn đấu là một thằng nhóc ngốc nghếch, gã không nhận ra viên dị hạch truyền thừa của nhà ảo thuật, cũng chưa từng thấy mặt Chiêu Nhiên, bạn bè đi cùng thì nháy mắt điên cuồng gọi gã đi xuống, gã lại giơ tay từ chối.

Nếu thắng trận này, hạch bạc cấp ba đối thủ đặt cược sẽ thuộc về gã, ai mà không muốn đánh cược với phần thưởng hấp dẫn như vậy?

Thấy gã từ chối, trọng tài quay sang nói với Chiêu Nhiên: "Tôi sẽ giới hạn phạm vi di chuyển của cậu trong bán kính một mét rưỡi."

"Không cần, tôi chỉ cần bước ra khỏi vòng sáng này, coi như thua." Chiêu nhiên nhón chân lấy điểm đứng của mình làm trung tâm, chỉ vẻn vẹn đường kính vòng tròn nửa mét, khẩu độ chỉ đủ để bao trọn đôi chân anh, không còn nhiều không gian di chuyển.

Tuyển thủ bên đỏ đụng vào nắm đấm cứng ngắc của mình, đối thủ ngông cuồng như vậy, chắc chắn không yếu, mình phải đối phó cẩn thận, vì thế gã chuẩn bị đợi đến lúc còi khai trận vang lên sẽ lập tức bao phủ toàn thân bằng chiến giáp armadillo.

Lòng bàn tay Úc Ngạn ướt đẫm mồ hôi, dù Quái Vật Nhiều Tay rất mạnh, nhưng đối phương cũng không yếu, ánh đèn sàn đấu dày đặc sáng chói đang thiêu đốt anh, nói không chừng thực lực sẽ bị suy yếu hơn một nửa, hơn nữa Chiêu Nhiên đang bị thương, chưa kể còn bị giới hạn di chuyển nghiêm ngặt, cớ gì lại tham gia trận đấu kiểu này?

"Này, em trai." Có ai đó vỗ vai Úc Ngạn, hóa ra là anh chàng bartender tóc bạc mà y vừa gặp lúc đi ngang qua quầy bar.

Úc Ngạn phớt lờ anh ta, mắt dán chặt vào sàn đấu, tiếp tục cắn móng tay.

Bartender tóc bạc khoanh tay dựa vào mép quầy bar, ánh mắt mà lúc nãy Chiêu Nhiên nhìn anh ta là ngụ ý muốn nhờ trông đứa nhỏ này khi anh không có ở đây.

"Sao cậu căng thăng thế?" Bartender dùng khuỷu tay thúc nhẹ Úc Ngạn, cười hỏi.

Úc Ngạn không giỏi giao tiếp với người lạ, y mím môi lùi ra xa một chút.

"Há, đáng yêu thật, đợi Chiêu Nhiên xuống, tôi sẽ kể cho cậu ta nghe biểu cảm của cậu." Bartender cười nói, "Không ngờ lại lo lắng cậu ta bị thương cơ đấy."

"Quyền cước không có mắt, ai mà biết trước được?" Úc Ngạn liếc anh ta một cái.

"Nghe nói về Vàng cấp ba chưa?" Bartender cong mày cười như hồ ly, "Vàng tượng phật."

Úc Ngạn thoáng mất tập trung, bỗng nghe thấy tiếng còi bắt đầu trận đấu, y vội vàng nhìn lên lại sàn đấu, đối thủ đã tung ra chiến giáp armadillo ngay trong giây đầu tiên, bộ giáp bạc bao phủ kín từ đầu đến chân, cho dù có đem cả khẩu súng bazooka tới cũng chưa chắc phá nổi lớp giáp đó.

Gã ôm lấy đôi chân, cuộn người lại thành một quả cầu thép bọc giáp, lăn thẳng về phía Chiêu Nhiên, vì chỉ cần khiến đối thủ bước ra khỏi vòng sáng là có thể thắng, nên gã muốn tốc chiến tốc thắng, tránh xảy ra biến cố.

Chiêu Nhiên chỉ hơi dậm chân.

Dưới chân anh xuất hiện một vòng vàng, vòng vàng được chia thành sáu phần bằng nhau, năm ô sáng, một ô tối, kim đồng hồ màu vàng ở trung tâm quay cực nhanh, rồi từ từ dừng lại ở một ô sáng.

Úc Ngạn đã từng nhìn thấy chiêu này, đây là tuyệt chiêu "Roulette" của Quái Vật Nhiều Tay, kim đồng hồ có xác suất 5/6 rơi vào ô có thể tiêu diệt đối phương chỉ với một đòn.

Một bàn tay quỷ to như cổ thụ đột ngột xuất hiện ở giữa sàn đấu, ánh sáng chiếu vào móng vuốt đen kịt của nó lập tức bị nuốt chửng, móng tay quỷ dài nhọn hình thành từ bóng tối, liên tục nhỏ giọt vật đen tuyệt đối, tay quỷ nắm lấy quả bóng giáp Armadillos trong lòng bàn tay, rồi siết mạnh.

Toàn bộ khán đài yên lặng, tất cả đều nhìn chằm chằm vào từng giọt máu tươi nhỏ xuống từ kẽ tay quỷ.

Ngay cả phản kháng nho nhỏ cũng không có? Được tận mắt chứng kiến sức mạnh của roulette ngoài đời thực, Úc Ngạn thở gấp, bị sự tàn bạo của chiêu thức này dọa cho phải liên tục lùi bước.

Chiêu Nhiên chẳng buồn quan tâm đến những món quà ném từ khán đài, chỉ quay đầu làm cử chỉ "lại đây" với Úc Ngạn.

Bartender ghé sát tai Úc Ngạn trêu chọc: "Wow, đó là cử chỉ gì thế, đừng nói là đang gọi cậu lên sân khấu nha."

-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com