TruyenHHH.com

Dm Full Cau Ay Den Tu 1945 Thinh Nguyen

Phần hông của Châu Thanh đang dựa vào mép bàn, cậu vòng tay chống ra sau, trong lúc di chuyển thì đụng phải tài liệu vốn đã bị đẩy ra mép bàn, ngay lập tức ầm ầm rơi xuống đất hết toàn bộ.

Châu Thanh im lặng trong chốc lát, hoảng sợ đến mức nhìn về phía cửa một cái, sau đó lại thu tầm mắt lại rồi nhìn về phía Trữ Khâm Bạch, "Lát nữa sẽ có người đi vào."

"Chẳng có ai không có mắt nhìn như vậy hết."

Giây tiếp theo, cốc cốc cốc.

Châu Thanh: "..."

Trữ Khâm Bạch: "..."

Châu Thanh nhìn khuôn mặt đột nhiên tối sầm ngay trước mắt, có hơi buồn cười, đẩy người ra rồi đứng dậy.

Trữ Khâm Bạch không thể không buông người ra, lạnh mặt nói: "Vào đi."

Trần Đăng Đăng cẩn thận đẩy cửa ra, nhìn thấy một chồng tài liệu đang mở ra vương vãi khắp sàn, rồi lại nhìn hai vị đang cùng đứng trước bàn nhìn mình, đầu óc đột nhiên đờ ra, cảm giác mình sắp chết tới nơi rồi.

Nhưng phải làm sao đây, cô là một trợ lý đạt tiêu chuẩn mà.

Đành phải bất chấp đến cùng, "Anh Trữ, Hoàng tổng của Giải trí Thiên Thịnh lại đến rồi, nói là muốn nói chuyện trực tiếp với anh về việc đầu tư."

Trữ Khâm Bạch cau mày, "Nói tôi. . . "

"Đợi đã." Châu Thanh ngăn lại ý định từ chối của anh, cậu biết Trần Đăng Đăng không phải là kiểu người có việc gì cũng sẽ tìm tới trước mặt Trữ Khâm Bạch, nếu đã đặc biệt đến để thông báo thì chứng tỏ rằng thật sự cần thiết, Châu Thanh liền nói: "Anh đi làm việc đi, em đợi một lát là được."

Trữ Khâm Bạch dừng lại hai giây, hỏi cậu: "Buổi chiều có còn việc gì không?"

"Không có việc gì cả." Châu Thanh nói.

Trữ Khâm Bạch liền cầm hộp cơm cậu vừa mới mang tới đặt trước mặt cậu, "Vậy ăn gì đó trước đi." Rồi lại nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cậu, đoán rằng hai ngày nay cậu chẳng nghỉ ngơi được đàng hoàng, chỉ vào cánh cửa bên cạnh, nói: "Đó là một phòng nghỉ, nếu như em buồn ngủ thì đi vào ngủ một lát đi, anh sẽ quay lại nhanh thôi."

Châu Thanh gật đầu, nhìn anh cầm áo khoác đi ra ngoài.

Sau khi cánh cửa đóng lại, văn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Trước khi đến đây, thật ra Châu Thanh đã ăn trưa rồi, nhìn hộp cơm trước mặt cũng không mở ra.

Cậu cúi xuống nhặt từng tài liệu rơi trên mặt đất lên rồi sắp xếp cho đúng trật tự. Cậu nhận ra rằng những việc anh thường phải xử lý không thoải mái hơn quản lý một doanh nghiệp chút nào, đủ các loại tài liệu đều đang đợi được ký tên.

Sau khi nhặt được một nửa, Châu Thanh bị thu hút bởi nội dung của một tờ giấy rơi ra từ một trong các tập tài liệu, không phải cậu cố tình nhìn trộm mà là nội dung ủy quyền phía trên đó quá rõ ràng.

Trong hai ngày qua, Châu Thanh và những người khác vẫn luôn xử lý vấn đề khó nhằn nhất ở khu vực trên phía Nam, sau khi đào sâu hơn mới lộ ra ngày càng nhiều vấn đề. Cho dù trong đó cậu đã mơ hồ nhận ra rằng cha của Trữ Khâm Bạch, Trữ Kiến Hùng có thể có dính líu đến, nhưng Châu Thanh chưa từng nghĩ rằng sẽ nói với anh vào lúc này.

Không phải là đề phòng, cũng không phải là kiêng dè mà vừa vặn ngược lại, là bởi vì lo lắng.

Mối quan hệ của cha con nhà họ Trữ như nước sôi lửa bỏng, sự việc gần đây giữa Trữ Kiến Hùng và con trai cả Trữ Húc Minh là tin tức mà các báo cáo tài chính rất thích bàn luận hăng say.

Còn Trữ Khâm Bạch, bởi vì anh là nhân vật của công chúng.

Cạnh tranh giữa cha con nhà hào môn, cạnh tranh giữa anh em, ai mà không tò mò chứ.

Với thân phận này của anh, dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể ảnh hưởng đến sự biến động của thị trường chứng khoán, càng đừng nói đến bên ngoài hoàn toàn không quan tâm đến bản thân anh đang tranh đoạt tài sản hay là thật sự vạch ra ranh giới rõ ràng với nhà họ Trữ.

Điều mà hầu hết mọi người muốn chỉ là thỏa mãn mong muốn dòm ngó của mình.

Thứ mà Châu Thanh đang cầm trong tay ngay lúc này là nội dung ủy quyền do Trữ Khâm Bạch ký, đủ để chứng minh rằng anh biết rất nhiều, thậm chí là từ đó đến nay anh vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Trữ Kiến Hùng trong một thời gian dài.

Theo dõi cha mình như vậy không hề bình thường.

Đến giờ phút này, Châu Thanh rốt cuộc không thể không thừa nhận, so với những kinh nghiệm biểu diễn chỉ cần tra là biết cùng với vô số lần công thành danh toại, cậu hoàn toàn không hiểu về quá khứ của Trữ Khâm Bạch.

Châu Thanh nhìn những thứ trong tay, cau mày.

Sau khi đặt trở lại tập tài liệu, cậu đặc biệt tìm kiếm những nội dung trên mạng dựa trên tin tức liên quan đến hai cha con.

Không có nhiều thông tin, phần lớn đều là hai năm gần đây.

Tin tức được lưu truyền rộng rãi rằng sự thay đổi của Thịnh Vũ là kết quả của sự thao túng sau lưng của Trữ Khâm Bạch, nội dung phân tích chuyên môn không có bao nhiêu, xen lẫn nhiều hơn là những nội dung phỏng đoán đầy chế nhạo của ngành giải trí.

Cho đến khi Châu Thanh tiếp tục lướt tiếp nhiều trang nữa, nhìn thấy một nội dung liên quan với tiêu đề "Khám phá bí mật thời thơ ấu ly kỳ của một vị ảnh đế nào đó".

Châu Thanh không nhịn được bấm vào.

Đó cũng là một nội dung xuất bản cùng loại như trên diễn đàn, thời gian đã từ một năm trước, không phải là một bài đăng rất hot, chủ nhân của bài đăng không để biệt danh mà chỉ có một chuỗi số và chữ.

Ngay từ đầu đã viết.

—— Tôi sẽ không để tên, if you know, you know, để tên thể nào cũng bị 404 (*). Có thể đạt được đến cấp bậc ảnh đế thì trong nước chỉ có bấy nhiêu đó người, nếu như bạn không biết tôi đang nói ai, vậy thì chỉ có thể nói rằng bạn còn quá trẻ.

(*) Lỗi 404 Not Found hay còn gọi là lỗi truy vấn khi trình duyệt giao tiếp với máy chủ, là một mã phản hồi chuẩn của HTTP phản hồi đến người dùng để người dùng biết rằng máy chủ của trình duyệt web (Browser) không thể tìm thấy thông tin hoặc trang web mà người dùng yêu cầu.

—— Ai cũng biết một khi người này thành danh, mười tám đời tổ tông đều chỉ mong sao có thể bóc ra sạch cho bạn coi, có người thông minh biết che đậy, có người che đậy không nổi, chỉ có thể nói là thực lực vẫn chưa đủ mạnh.

—— Vị mà tôi muốn nói đến hôm nay, chỉ có thể nói là, đủ tàn nhẫn.

—— Còn tàn nhẫn đến mức nào ấy hả, lịch sử đen tối của mình tung bay khắp nơi thì lại xem như không nhìn thấy, nhưng những nội dung mà anh ta đã không muốn để người khác biết thì có thể dọn dẹp sạch sành sanh trên mạng. Là cái kiểu sạch sẽ mà diệt sạch hoàn toàn, không thể tìm ra được chút nào, thử tưởng tượng xem tài lực và quyền lực bỏ ra đằng sau đó lớn đến mức nào.

Không có nhiều bình luận trên bài đăng đó, chỉ lác đác một vài câu.

"Chủ thớt nói muốn nửa ngày mà chẳng nói vào trọng điểm, lừa đảo bú fame thật."

"Tôi cảm thấy mình đã hơi hơi biết được chủ thớt đang nói về ai rồi."

"Nếu thật sự là cái vị mà tôi đoán, tôi cũng muốn nói là có thể ngăn cấm đến mức độ này thì thật sự là ngầu đét."

Chủ bài đăng nói tiếp.

—— Nhắc đến chuyện "Vợ chết một cách ly kỳ trong bồn tắm vào đêm khuya, chồng hành hung trở thành sự thật", mặc dù đã lâu nhưng chuyện này hẳn là vẫn còn người biết. Lúc đó Internet chưa phát triển như bây giờ, lúc đó tôi cũng còn nhỏ nhưng tôi vẫn luôn nhớ về nó. Cậu con trai nhỏ tận mắt chứng kiến ​​hiện trường mẹ chết, luôn cho rằng đó là một vụ giết người, sau khi cảnh sát trải qua vô số lần điều tra, cuối cùng lại xác định thành tự sát.

—— Mấy người cho rằng đến đây là kết thúc rồi sao? Chưa đâu.

—— Hai tháng sau đó, cảnh sát cứu được đứa con út suýt bị đánh chết dưới tầng hầm trong nhà, kẻ tấn công lại chính là cha ruột của đứa nhỏ. Theo như những gì được tiết lộ, người báo cảnh sát là bảo mẫu trong nhà, hai năm sau đó bảo mẫu cũng chết.

—— Còn nữa nhé, vài năm trước, người cha này đã có quan hệ mật thiết với một vài ông lớn xã hội đen nào đó.

—— Nghe có đáng sợ không? Tôi chỉ có thể nói rằng những tin tức gần đây về sự thay đổi vị trí cấp cao của một tập đoàn nào đó vừa vặn chứng thực câu nói rằng, không phải là không trả thù mà chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi.

Câu trả lời dưới bài đăng bắt đầu dần trở nên bất đồng.

"Thông tin chủ thớt để lộ ra quá nhiều rồi, người đã từng ăn dưa chỉ có thể nói, khuyên là xoá đi."

"Tôi cũng biết được đại khái rồi, đừng có lộ liễu quá được không?"

"Một hai người mấy người có thể nói thẳng tên ra không, như vậy rất không nice với những người không biết gì như chúng tôi đấy, có biết không?"

"Đừng hỏi nữa, thật sự không thể nói."

"Tôn trọng người đã khuất đi, thật sự là tự sát, người ta cũng có fan hâm mộ mà, bây giờ hằng năm chỉ tập trung lại tưởng niệm một chút thôi. Anh tôi hoàn toàn không muốn để người khác quấy rầy bà ấy, mấy người nhàm chán có thể đừng tuỳ tiện đăng bài được không!"

"Mặc dù không biết đang nói về ai, nếu nội dung của bài đăng là thật, chỉ có thể nói là vẫn có thể thành công thì chẳng phải người bình thường, nếu đổi thành tôi, nếu không bị điên thì cũng rơi vào kết cục bị bệnh tâm thần."

"Đệt, rốt cuộc là đang nói ai vậy? Có thể nào có một người hiểu chuyện gợi ý cho tôi chút được không?"

...

Có gần một trang trả lời, Châu Thanh đã đọc cho đến hết.

Nữ sĩ Tần Nhược qua đời sớm, nhà họ Tần vẫn còn giữ lại ảnh cũ của bà hồi còn trẻ, Châu Thanh cũng từng nói sẽ chuẩn bị một bài vị cho bà ở Thê Viên.

Châu Thanh chưa bao giờ hỏi sâu là do cậu mơ hồ cảm giác được đó là chuyện Trữ Khâm Bạch không muốn nhắc tới, là điều cấm kỵ của anh. Nhưng đột nhiên nhìn thấy một chút chân tướng từ trên mạng lại là khả năng mà cậu không sẵn lòng nhìn thấy nhất.

Châu Thanh đứng bên cửa sổ rất lâu, thậm chí Trữ Khâm Bạch trở lại lúc nào cậu còn không chú ý đến.

Trữ Khâm Bạch ném áo khoác đi, kéo lỏng cà vạt ở cổ áo, nhìn thấy hộp thức ăn chưa mở thì khẽ cau mày, "cốc cốc" gõ nhẹ lên mặt bàn.

Người nào đó cuối cùng khôi phục lại bình thường, quay đầu lại.

"Nghĩ cái gì đấy?" Trữ Khâm Bạch hỏi.

Châu Thanh nhìn người đang đứng đối diện bàn, chậm rãi nói: "Đang nghĩ về dáng vẻ của anh hồi nhỏ trông như thế nào."

Trữ Khâm Bạch lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên với câu hỏi này, nhướn mày: "Vậy nhất định là không giống em."

"Không giống chỗ nào?" Châu Thanh truy hỏi.

Trữ Khâm Bạch suy nghĩ một chút, đi vòng qua, nói: "Hồi nhỏ có rất nhiều người sợ anh."

"Hửm?"

"Ví dụ như, anh sẽ ném sâu vào cổ áo của bạn cùng bàn." Trữ Khâm Bạch vừa nói vừa thật sự nắm lấy gáy Châu Thanh, bóp đến mức khiến người kia phải ngửa đầu lên, sau đó tiếp tục: "Ví dụ như thích đánh nhau, cúp học lên mạng, uống rượu, đua xe, v.v... là học sinh hư điển hình."

Mặc dù hoàn toàn không cùng hướng với những gì Châu Thanh hỏi nhưng Châu Thanh vẫn không nhịn được nghĩ đến bộ phim đầu tiên của anh mà cậu xem.

Hình tượng thiếu niên đó bất giác kết hợp với bản thân trong miệng anh.

Châu Thanh mỉm cười, "Học sinh hư thường rất có sức hút với các nữ sinh."

"Cũng rất có sức hút với nam sinh nữa." Lúc này, ảnh đế lớn Trữ đang đứng rất gần, vẫn không biết hai chữ "khiêm tốn" viết thế nào, nhìn cậu nói: "Nếu như em đi học cùng anh, nói không chừng cũng sẽ thích anh."

"Tự luyến." Châu Thanh nhìn sang, "Em là học sinh ba tốt."

Trữ Khâm Bạch: "Anh chuyên trị học sinh ba tốt."

Châu Thanh phục rồi, xoay người lại rồi bước lại gần một bước, khẽ ngước mắt lên, lại hỏi: "Anh đã từng làm nhiều chuyện xấu như vậy, vậy có từng yêu sớm chưa?"

Trữ Khâm Bạch cụp mắt xuống, "Em để ý à?"

Châu Thanh cũng không phải là để ý mà cậu chỉ nói dựa trên những gì Trữ Khâm Bạch kể, cảm thấy rằng nếu như mình thật sự gặp được cậu thiếu niên Trữ Khâm Bạch mười mấy tuổi ở trường học, chứng kiến anh của lúc đó, vậy thì trải nghiệm hẳn là cũng không tồi.

Châu Thanh lắc đầu, "Chắc là có hơi nuối tiếc."

"Nuối tiếc cái gì." Giọng nói của Trữ Khâm Bạch thờ ơ, "Nếu như em thật sự gặp được anh của lúc đó, có lẽ là sẽ bị anh mắng rất thảm, hơn nữa, anh thật sự chưa từng yêu sớm, anh cũng chưa từng yêu ai bao giờ."

Châu Thanh chỉ để tâm đến nửa đầu, "Mắng thảm đến mức nào?"

"Mắng đến mức quý ngài Dân Quốc em đây sẽ than thở sao mà tố chất và nhân cách của học sinh hiện đại lại kém như vậy, lo lắng cho tương lai của đất nước, chỉ mong sao chưa từng đến đây."

Châu Thanh bị nói đến mức bật cười, lại nói, "Sẽ không đâu."

Châu Thanh nhìn anh, nghiêm túc nói: "Có lẽ em sẽ nghĩ là người trẻ tuổi bây giờ có cá tính như vậy à, lại còn trông cũng đẹp trai nữa."

Trữ Khâm Bạch "chậc" một tiếng, "Hôm nay biết nói chuyện quá nhỉ."

"Đó là học hỏi cái hay từ anh Trữ."

Hết lần này đến lần khác, bị cậu nhìn đến mức Trữ Khâm Bạch cảm thấy ngứa ngáy tim gan.

Ngài Châu nào đó lần đầu tiên chủ động tới cửa, lại còn nói nhớ anh, lại còn nuối tiếc vì không quen biết sớm hơn.

Anh kéo ghế ra rồi dứt khoát kéo người ngồi lên đùi mình, lần cuối cùng làm như vậy vẫn là lần trong bệnh viện ở Bắc Kinh.

Lần này, Châu Thanh không hoang mang hay lúng túng như lần trước, Trữ Khâm Bạch cũng không bị thương, Châu Thanh bị kéo cũng cứ như vậy mà ngồi xuống vững vàng.

Thậm chí cậu còn thích một góc độ nhìn từ trên xuống dưới như vậy, đủ để cậu có thể nhìn thấy mặt mũi của người trước mặt ở khoảng cách gần, có thể dựa vào một trạng thái đủ bình tĩnh để cúi đầu xuống hỏi anh: "Tại sao lại điều tra ba anh?"

Chủ đề này đến hơi đột ngột, Trữ Khâm Bạch có hơi sửng sốt, đoán được cậu đã nhìn thấy gì đó trong tài liệu nên bình tĩnh nói: "Điều tra ông ta không phải bình thường lắm sao, những gì xảy ra ở Thịnh Vũ vài ngày trước không phải em đã thấy rồi à? Trong lòng ông ta chẳng có chút khái niệm thừa kế gì cả, con trai cùng lắm chỉ là con chó mà ông ta nuôi thôi."

Châu Thanh rất khó để hiểu những người như Trữ Kiến Hùng.

Không thể hiểu chứ đừng nói đến đồng cảm.

Cha, ông ngoại, chồng, bất kỳ thân phận nào có đều không đủ tiêu chuẩn.

Châu Thanh đưa tay vuốt phần tóc sau gáy của anh hết lần này đến lần khác, suy nghĩ một chút rồi quyết định hỏi thẳng anh: "Là vì mẹ anh sao?"

"Hửm?" Trữ Khâm Bạch bừng tỉnh trong sự vuốt ve này, ngước mắt lên, "Lại xem tin tức tầm bậy tầm bạ trên mạng rồi à?"

Châu Thanh nhìn anh, "Ừm, vậy việc anh bị nhốt hai tháng cũng là thật sao?"

Trữ Khâm Bạch không ngờ cậu còn biết điều này, đối mặt với câu hỏi của cậu cũng rất bình tĩnh, nói: "Đúng vậy."

Châu Thanh nhất thời cau mày rất chặt, cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, trong cơn phẫn nộ còn xen lẫn với sự đau lòng không nói nên lời.

Bàn tay cậu luồn vào mái tóc dày, nắm lấy chân tóc của Trữ Khâm Bạch, nhất thời hoàn toàn không biết nói gì.

Trữ Khâm Bạch cảm nhận được cảm xúc của cậu, mỉm cười, "Thật ra thì không có việc gì cả, Trữ Kiến Hùng sẽ không thật sự giết người, cùng lắm chỉ trút giận thôi."

Một khi nói như vậy, Châu Thanh lại càng thêm tức giận, hung hăng cau mày: "Bởi vì anh nghi ngờ cái chết của mẹ anh không bình thường?"

"Bà ấy tự sát vì trầm cảm." Trữ Khâm Bạch ôm người kia, nói: "Kẻ đầu sỏ khiến cho bà ấy trầm cảm là Trữ Kiến Hùng, vậy cũng không khác gì giết người. Hơn nữa, anh trai của Diêu Trung Hiển vì danh nghĩa xã hội đen nên bị bắt rồi xử bắn, trên thực tế, nghề chính cũ của bọn họ là tổ chức mại dâm."

Châu Thanh rùng mình, cậu nghĩ đến một khả năng hoang đường, nhìn chằm chằm: "Mẹ anh và Bạch Chỉ bây giờ sẽ không phải là..."

"Không phải." Trữ Khâm Bạch vuốt ve áo vest của cậu, trấn an, "Loại người như Trữ Kiến Hùng, em cảm thấy ông ta có thể chịu được việc người phụ nữ mà ông ta đã động vào sẽ làm việc này không? Ông ta sẽ chỉ làm hại những người phụ nữ khác mà thôi, nguyên nhân của bệnh trầm cảm của mẹ anh năm đó là do phát hiện ra bí mật của ông ta, hơn nữa, bà ấy là người trong giới, những cô bé xung quanh bà ấy bị hãm hại, bà ấy đổ lỗi nguyên nhân là do mình."

Tư bản kiểm soát giới giải trí, không phải Châu Thanh chưa từng nghe qua đủ loại tin đồn trong trong các bữa cơm. Nhưng khi thật sự xảy ra xung quanh mình, ở trong xã hội ngày nay thì khi nghe đến vẫn khiến cho người ta sởn gai ốc như vậy.

Châu Thanh đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhìn chăm chú rồi hỏi anh: "Đây là việc mà lúc anh bị thương ở Bắc Kinh, nói là đụng phải một vài việc không nên đụng đúng không?"

Đến giờ phút này, dựa vào đầu óc của Châu Thanh, có muốn giấu giếm thêm nữa thì gần như là không thể.

Trữ Khâm Bạch không phủ nhận.

Châu Thanh lập tức đứng dậy, "Báo cảnh sát."

"Này, Châu tổng." Trữ Khâm Bạch dở khóc dở cười kéo người trở lại, "Cảnh sát đang điều tra, lúc đầu Trữ Kiến Hùng cũng chỉ là chạm vào phần rìa thôi, hơn nữa cũng thu tay kịp thời, vậy nên mới không bị bắt."

Châu Thanh nhìn anh, "Cho nên anh điều tra ông ta không chỉ là vì việc này đúng không?"

Không đợi Trữ Khâm Bạch nói gì, Châu Thanh đã thay anh nói: "Trữ Kiến Hùng và những người như Diêu Trung Hiển có quan hệ khá sâu, bây giờ đã can thiệp vào khu vực phía Bắc. Từ vụ án cũ của rất nhiều năm trước cho đến cấu kết với nhau làm việc xấu của hiện tại, anh điều tra ông ta đơn thuần là vì em."

Trữ Khâm Bạch dựa vào lưng ghế, "Năng lực suy luận này của Châu tổng không tệ."

"Việc này không cần suy luận." Châu Thanh trở nên nghiêm túc, hai tay nắm lấy cổ áo của Trữ Khâm Bạch, trừng mắt nhìn anh: "Từ hôm nay trở đi, thu tay lại cho em, đã nghe rõ chưa?"

Trữ Khâm Bạch sờ đến hông Châu Thanh từ trong áo khoác, "Lo lắng cho anh à?"

"Vớ vẩn." Châu Thanh cố gắng giải thích rõ ràng cho anh, "Khu vực phía Bắc là do cục quản lý thống nhất điều tra và quản lý, có vấn đề gì xảy ra thì bọn họ sẽ nghĩ cách xử lý, nếu bọn họ không xử lý được thì sẽ chuyển đến Bắc Kinh, nếu Bắc Kinh lại không xử lý được thì sẽ tiếp tục báo cáo lên trên. Anh không nên xen vào những việc này."

Bàn tay Trữ Khâm Bạch lưu luyến trên hông Châu Thanh, chui vào vạt áo cậu từng chút một, giọng điệu thờ ơ: "Khu vực phía Bắc có xảy ra chuyện hay không chẳng liên quan gì đến anh, anh chỉ quản em thôi."

Châu Thanh cau mày: "Em có thể..."

Giây tiếp theo, cả người Châu Thanh sững lại.

Cậu đột nhiên cúi đầu dựa vào vai Trữ Khâm Bạch, cắn vào một lớp vải, giọng nói thay đổi: "Lấy tay ra."

"Lấy đi đâu đây?" Trữ Khâm Bạch cười, nghiêng đầu dụi vào tai cậu, "Khó khăn lắm mới tới được một lần, em chỉ muốn nói công việc với anh thôi à? Từ thời đi học không có thật, thậm chí ngay cả Trữ Kiến Hùng cũng quan trọng hơn anh à?"

Lời vừa nói xong, Châu Thanh lại đột ngột nắm chặt cánh tay anh.

Không nói nên lời.

Châu Thanh thật sự cảm thấy điên rồi.

Sau lưng là cửa sổ kính sát đất cực cao, đối mặt với bầu trời sáng sủa và những đám mây bồng bềnh, cậu ăn mặc chỉnh tề, nhưng trên thực tế, nơi được che phủ hoàn toàn lộn xộn không chịu nổi.

Đuôi mắt Châu Thanh hơi đỏ lên, nghiêng đầu, "Anh bớt nói hươu nói vượn đi, em nói ba anh quan trọng bao giờ?"

"Chậc." Trữ Khâm Bạch càng được nước làm tới, giống như bất mãn, "Có thể đừng nhắc tới người này không?"

Châu Thanh hít sâu một hơi, "Rõ ràng là anh nhắc đến trước."

Trữ Khâm Bạch không để cho cậu cơ hội tiếp tục chủ đề này nữa.

Châu Thanh vừa biết được một đoạn trải nghiệm có liên quan đến anh, tất cả đau lòng, phẫn nộ và nuối tiếc đan xen vào nhau.

Châu Thanh thỏa hiệp rất nhanh chóng, đành phải để mặc cho bản thân bị chi phối.

Thậm chí cậu còn vừa cảm thấy mình hoang đường, lại vừa nhịn không được rơi vào cạm bẫy tình dục này, một khi bản thân đã có ham muốn xác thịt rồi thì cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Cậu thậm chí chỉ kịp nghiêng đầu, giống như không chịu nổi mà vội vàng nhắc nhở, "Cửa."

"Khóa rồi." Trữ Khâm Bạch khàn giọng trả lời cậu.

Cuối cùng thì vẫn không thể thật sự làm xong toàn bộ cho Châu Thanh trong văn phòng. Trữ Khâm Bạch rút tay ra, ôm lấy người, bế vào phòng nghỉ bên cạnh rồi mới vội vàng giải quyết cho cậu một lần.

Sau lần đầu tiên kia đã nhẫn nhịn nhiêu đó ngày nên Châu Thanh cũng không được lâu.

Trữ Khâm Bạch cũng đổ mồ hôi nhưng hành động của anh càng giống như trợ ngủ hơn, giúp cho Châu Thanh nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ sau vài ngày bận rộn.

Việc tăng ca ở Châu thị kết thúc vào ban đêm.

Cấp dưới từng người một ngáp ngắn ngáp dài kết thúc công việc, tiện thể thảo luận xem Châu tổng đã đi đâu bận gì.

Châu Thanh vừa tỉnh dậy trên giường trong phòng nghỉ.

Những tấm rèm cửa kín gió không lọt ra chút ánh sáng nào.

Thế mà cậu đã ngủ ở đây đến tận buổi tối.

Cơ thể được giải tỏa trước khi đi ngủ có một loại cảm giác sảng khoái và mềm mại, vừa mới ngủ dậy nên vẫn còn chưa được tỉnh táo lắm. Cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu mới đứng dậy đẩy cửa phòng nghỉ ra.

Bây giờ đã gần mười hai giờ, người trong studio đều đã đi cả rồi, trong tòa nhà phía đằng xa chỉ còn rải rác vài ánh đèn còn sáng.

Châu Thanh đang choàng áo khoác trên người, ra ngoài thì nhìn thấy người đang làm việc dưới ngọn đèn bàn.

Trên sống mũi Trữ Khâm Bạch không biết đã đeo thêm một cặp kính gọng mỏng xinh đẹp từ lúc nào, khuỷu tay cong lại, khí chất dưới ánh đèn trông có vẻ như pha trộn hoàn hảo giữa ung dung và chín chắn.

Đúng lúc Trữ Khâm Bạch ngẩng đầu lên, "Dậy rồi à, có muốn uống chút gì không?"

"Nước." Châu Thanh nói.

Trữ Khâm Bạch vòng ra từ sau bàn, cầm ly đến máy uống nước nóng lạnh, rót một ly rồi đi đến đưa cho cậu.

Văn phòng rộng lớn trông không trống trải như ban ngày, nhưng vào ban đêm thì rõ ràng mọi thứ đều được bao phủ trong sự tĩnh lặng. Đầu ngón tay của Châu Thanh chạm vào đối phương, nghĩ đến những gì bàn tay này đã làm vào buổi chiều thì hơi nhìn đi chỗ khác, uống một ngụm nước để che giấu rồi lại hỏi anh: "Giờ này còn làm việc, không buồn ngủ sao?"

"Anh vẫn ổn." Trữ Khâm Bạch trả lời, tiện tay lấy đi cái ly cậu đã uống xong rồi đi trở lại phía bàn.

Châu Thanh đi theo, đứng ở phía sau nhìn vào biểu đồ phân tích dữ liệu.

Trữ Khâm Bạch đặt ly xuống, xoay người lại nói: "Đêm nay vẫn ở đây sao? Bây giờ nếu trở lại cũng hơi muộn rồi."

"Em không có ý kiến gì." Châu Thanh nói.

Nói xong lời này, không khí có hơi yên lặng.

Châu Thanh nghĩ đến hành vi ngủ một mình của mình vào buổi chiều, dù ít hay nhiều cũng có hơi xấu hổ, nói: "Buổi chiều..."

Trữ Khâm Bạch nhìn cậu một cái, cố ý hỏi: "Buổi chiều làm sao?"

"Em cũng không cố ý." Châu Thanh dứt khoát nói.

Trữ Khâm Bạch bật cười, "Anh biết, nhưng anh không ngờ là em cũng để ý thật." Anh vừa nói vừa chặn người lại, nhỏ giọng nói: "Nếu em đã cảm thấy có lỗi, định đền bù cho anh à?"

Châu Thanh cũng nhỏ giọng: "Anh cần sao? Đền bù thế nào?"

Sự mờ ám đang lên men trong không khí từng chút một.

Có người dám hỏi, tự nhiên cũng có người dám thay đổi hành động.

Lần này không phải sợ tài liệu bị gạt rơi xuống sàn phát ra âm thanh hay không cần lo lắng sẽ có người gõ cửa văn phòng nữa, Trữ Khâm Bạch đặt người lên bàn, đắm mình trong ánh trăng trắng xóa, đòi lại đền bù cho mình một cách triệt để.

Tiếng thở gấp bị đè nén, sự phóng túng từ không có cho đến khi nhịn không được, gió nóng từ máy điều hòa làm tăng nhiệt độ trong không khí, mang theo mồ hôi toát ra đầm đìa, làm ướt tập tài liệu còn sót lại và mặt bàn với chất liệu đen nhám.

Châu Thanh hoàn toàn nhận ra rằng những thứ buổi chiều kia hoàn toàn chỉ là trò trẻ con.

Giữa chừng có làm vỡ chiếc ly, đụng vào máy lọc không khí dưới chân, từ bàn đến ghế sofa, Châu Thanh cảm thấy mình rơi vào trong lớp da mềm mại. Chỉ còn lại âm thanh cơ thể ma sát và tiếng nỉ non tan vỡ của cậu, là tín hiệu cho thấy cậu đã hoàn toàn bị đánh bại.

Một lần nữa bị đưa đến cửa sổ sát đất, Châu Thanh hiển nhiên đã không chịu nổi nữa.

Người hiện đại đã phá vỡ hoàn toàn sự hiểu biết nông cạn của cậu về mức độ cao nhất của tình dục. Từ đó mà cậu nhận ra dáng vẻ không kiêng nể của Trữ Khâm Bạch rốt cuộc trông như thế nào.

Không khí ngày càng đặc quánh lại, xâm nhập vào từng lỗ chân lông.

Cậu luôn có cảm giác giống như sau một thế kỷ dài như vậy, lúc Châu Thanh vòng tay ra sau túm lấy cánh tay người kia, tì đầu lên kính thủy tinh, cậu có thể nhìn thấy tư thế quấn lấy nhau của bọn họ được phản chiếu lên đó, nhìn rõ những cơ bắp nhấp nhô bao phủ lấy cơ thể Trữ Khâm Bạch. Lại xuyên qua cảnh tượng đủ để khiến người ta phải mặt đỏ tía tai này, cậu phát hiện trên tường quảng cáo của toà nhà đối diện vẫn còn dán tấm áp phích quảng bá to đùng của anh.

Là một chiến dịch đại sứ cho dòng xe hơi nổi tiếng đẳng cấp thế giới.

Cho dù Châu Thanh có cố gắng thế nào cũng không thể đọc rõ thương hiệu xe, thậm chí Trữ Khâm Bạch ở phía trên cũng không ngừng lắc lư theo đó, lắc lư đến mức chân cậu không thể đứng vững, âm thanh phát ra đều mang theo tiếng nức nở như đang khóc.

Phía trước là anh, phía sau vẫn là anh.

Cho dù có tìm ai cũng không có tác dụng.

Người rõ ràng nên đứng trên bảng quảng cáo, trên màn hình phim điện ảnh và đứng giữa vô số ánh đèn máy ảnh, lúc này đây lại dán sát ở sau lưng, kéo cậu lên từ chỗ dựa cuối cùng, liếm vành tai cậu, không biết đã hỏi cậu như vậy bao nhiêu lần: "Hửm? Nói gì vậy? Nghe không rõ."

Giọng nói của Châu Thanh sắp không phát ra được nữa, yếu ớt, "Em nói là, không muốn nữa."

"Được, không muốn nữa." Cuối cùng anh cũng đồng ý, vừa đồng ý với cậu nhưng tay lại duỗi ra phía trước.

Châu Thanh ngửa đầu dựa vào vai anh, nghẹn ngào kêu lên một tiếng dài, cổ ngửa ra thành hình vòng cung cực độ như bị kéo đến cận kề bờ vực sụp đổ, đột nhiên, kính thuỷ tinh trước mặt nhỏ giọt rỉ ra hết. Cả người cậu sụp đổ mềm oặt đi nhưng cơ thể lại không chịu nổi run rẩy không ngừng.

Thể lực sau khi nghỉ ngơi một buổi trưa không đủ để chịu giày vò.

Trữ Khâm Bạch cuối cùng cũng rủ lòng từ bi bế người dậy, bước qua sàn văn phòng đã bị càn quẹt sạch sẽ, mang theo Châu Thanh rời khỏi cửa kính, nơi mà có lẽ cậu cả đời này không muốn nhìn thấy lần thứ hai.

Châu Thanh giấu mặt vào bên trong, không chịu nổi làn sóng xấu hổ này, ngẩn ngơ, "Em muốn quay lại thời Dân Quốc."

"Không, em không muốn." Trữ Khâm Bạch không thừa nhận mình đã phóng túng quá mức, cúi mặt xuống an ủi cậu một cách khác thường, "Những kỹ xảo giường chiếu mới lạ từ xưa đến nay đều không thiếu, nhiêu đây chưa tính là gì cả, ngài Châu luyện tập da mặt thêm chút đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com