TruyenHHH.com

Dm Edit Yeu Tham La Boc Hoa Tho Tu

Bà nội Ứng Vũ Trạch có thói quen uống trà sau bữa ăn, bình thường thời tiết tốt bà sẽ ngồi trong sân nhà đun nước pha trà. Sáu giờ tối trời mùa hạ mặt đất vẫn bốc lên từng đợt khí nóng, để bà cụ ra ngoài nóng quá sợ rằng còn xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng ấy chứ.

Trong mắt Ứng Vũ Trạch nảy ra ý tưởng, bà nội còn chưa ăn xong bản thân hắn đã cầm bình trà đi ra ngoài trước. Vừa tới cạnh cửa đã xuyên qua những đám lá cây trông thấy một người đứng ở bên ngoài cửa sổ.

Ứng Vũ Trạch thấy cậu, sững người.

"Đến rồi cũng không biết chào hỏi một tiếng sao?"

Chu Quân cầm túi giấy dầu đứng bên ngoài cửa, dưới ánh chiều tà gương mặt cậu đỏ bừng lên, vùng da bên cạnh tai cũng cùng sắc màu với vùng đất được khai khẩn trồng cà chua chín, không biết do thời tiết hay do đang tức giận.

Ứng Vũ Trạch: Người này đã nghe thấy rồi sao?

Đôi mắt phượng của Chu Quân nhìn hắn chằm chằm: "Cậu có bệnh hả?"

Có bệnh? Ý chỉ chuyện hắn vừa nói rằng mình sẽ cưới cậu ta hử?

Mấy lời đó của hắn đơn giản chỉ là lời tiện miệng nói ra, cho dù Chu Quân có tốt thế nào không phải người nhà hắn, hắn nói vậy một phần cũng vì muốn chọc cho bà nội vui vẻ ăn cơm ngon hơn, kết quả không ngờ lời nói đùa lại đụng thẳng tới người trong cuộc.

Ứng Vũ Trạch ngước mắt nhìn, chọc ghẹo: "Hội trưởng hội học sinh mà còn lén lút tới góc tường nhà người ta nghe trộm cơ à? Học sinh tốt như cậu không nên làm điều đó đâu đấy~"

Chu Quân phản bác: "Tôi không nghe trộm."

"Ồ, thế nghĩa là lời của tôi tự động chui vào trong tai cậu ha."

Chu Quân nhìn hắn, vẫn trả lại một câu nói ấy: "Cậu có bệnh à?"

Ứng Vũ Trạch cụp mắt, đôi giày chơi bóng bản số lượng có hạn dừng bên cạnh đôi giày Cavans màu trắng, người tới mắng hắn "có bệnh" hai lần, xem ra thật sự nổi giận vì câu nói "muốn cưới" kia của hắn.

Hắn chỉ đùa giỡn chút thôi mà.

Hắn vốn định giải thích một chút nhưng khi khoảng cách giữa hai người càng gần, nhìn khuôn mặt dù đang giận mà vẫn lạnh như băng với hắn: "Sao tôi lại có bệnh được, cậu đang khinh thường người đồng tính luyến ái đấy à?"

Bị chụp mũ như thế, Chu Quân lui một bước chân, đôi đồng tử khẽ chấn động.

Ứng Vũ Trạch rất hài lòng với phản ứng của cậu: "Đồng tính luyến ái thì sao? Hiện tại đã là thời đại nào rồi. Hội trưởng hội học sinh này, cậu đừng chỉ quan tâm mỗi học tập thế chứ, tư tưởng cũng phải nhanh chóng theo chân thời đại đi."

Chu Quân siết chặt túi giấy dầu trong tay, huých vai hắn đi vào nhà: "Pháp luật quy định đàn ông con trai đến hai mươi tuổi mới đủ tuổi kết hôn, đồ điên."

Ứng Vũ Trạch: "..."

Trong nhà truyền ra âm thanh nói chuyện phiếm: "Tiểu Quân đến đấy à? Con ăn cơm chưa, ăn với bà chút nhé?"

Ứng Vũ Trạch đi vào sân nhỏ, ngồi xuống bên bếp lò chuẩn bị nhóm lửa. Hắn không phải Chu Quân, hắn không thích nghe lén.

Trước năm năm tuổi, khi Ứng Vũ Trạch sống cùng bố mẹ em gái trong ngõ Anh Vũ, Chu Quân chính là hàng xóm đối diện của hắn. Về sau Ứng Trung thăng chức, việc làm ăn của mẹ cũng khởi sắc nên một nhà bốn miệng ăn của hắn chuyển đến khu biệt thự An Tĩnh bắc thành.

Mặc dù nhà Chu Quân vẫn một mực làm hàng xóm với bà nội hắn thì Ứng Vũ Trạch vẫn không quen thân với cậu cho lắm. Mối quan hệ của họ tốt nhất là vào thời gian trước năm tuổi nhưng ký ức thuở nhỏ trước năm tuổi nào mấy ai còn nhớ, bây giờ mỗi khi nhớ đến Chu Quân hắn chỉ nghĩ đến chuyện một năm bốn mùa mặt nó luôn lạnh như băng, bình thường trở về gặp mặt cũng không chào hỏi, khi nào đụng độ mới giương cung bạt kiếm chọc ghẹo hai ba câu.

Ở trường học gặp nhau đã phiền quá sức, về nhà còn phải nhìn trông thấy vẻ mặt lạnh lùng này, Ứng Vũ Trạch nóng nảy đến độ vò đầu thêm hai bận.

Hơn một tháng không đến, bếp đun nước trà ở sân nhỏ bên này đã đổi mới rồi, màu sắc cấu tạo đều thay đổi so với cái bếp trước, Ứng Vũ Trạch cầm củi, không tìm được bật lửa nên quay vào trong nhà lấy.

Trong nhà, Chu Quân vẫn đang ngồi trên ghế gỗ nói chuyện với bà nội hắn.

"Không đâu ạ, cậu ấy ở trường học rất ngoan ngoãn ạ."

Bà nội Ứng không tin, cười ha hả: "Con cứ gạt bà đi."

Chu Quân nghiêm túc: "Con không lừa bà đâu."

Má Trần nhớ tới cái gì: "Ôi, quên mất, bếp ngoài kia mới thay không biết Vũ Trạch có dùng được không nữa."

Bình thường Chu Quân hay sang bên này nói chuyện trên trời dưới đất với bà nội Ứng, đã từng đốt bếp hộ bà mấy lần, cậu đứng lên: "Để con đi xem một chút."

"Không cần đâu." Bà nội Ứng không cho người đi, bên ngoài nóng thế, bắt đứa nhỏ này đứng ở bên cạnh bếp lò sẽ toát mồ hôi mất: "Không cần phải để ý thế, Vũ Trạch sẽ nhóm được thôi."

Đúng lúc Ứng Vũ Trạch quay trở vào nhà: "..."

Lời này càng nghe càng quái lạ, má Trần trông thấy Ứng Vũ Trạch đi vào, cười hỏi: "Có phải không nhóm được đúng không?"

Ứng Vũ Trạch cầm lấy chiếc bật lửa cất trong chiếc hộp đã từng đựng bánh quy: "Không có lửa ạ."

Cầm bật lửa xong hắn quay đầu đi ra, để ba người ở trong nhà tiếp tục nói chuyện phiếm. Bên ngoài thời tiết oi bức, hắn mang được bật lửa và củi đến thì người cũng đổ mồ hôi, thế mà nửa ngày vẫn chưa nhóm lửa được.

Hôm nay đúng thật là ngày không may.

Ứng Vũ Trạch nóng nực kéo kéo mái tóc, dáng dấp khuôn mặt không tồi, xương đầu đầy đặn tiêu chuẩn, cho dù gió lớn cấp mười thổi qua cũng có thể linh hoạt hình thành một tạo hình gọn gàng mới. Hắn cầm một cành cây khô định thử thêm lần nữa, lúc này một bàn tay thuần trắng đưa đến, cái bật lửa trong tay hắn bị lấy đi.

Mùi hương xà phòng Safeguard thay thế cho mùi lửa đốt nắng cháy nóng nực, Chu Quân ngồi xuống bên cạnh bếp lò, bẻ cành cây khô làm hai rồi bật lửa đốt mảnh giấy vệ sinh tự mình mang tới. Bật lửa lên, ném vào trong bếp, ngọn lửa lốp bốp đốt cháy củi, bếp bắt lửa thành công.

Ứng Vũ Trạch nóng đến độ thở "phù" một hơi: "Không nhìn ra cậu còn có năng khiếu này nữa đấy."

Chu Quân liếc nhìn hắn: "Là do cậu không biết cách đốt."

"Đúng đúng, là do tôi không biết đốt." Nhờ công người không có đạo lý cãi lại người, Ứng Vũ Trạch cúi đầu trước, không định tranh luận với Chu Quân nữa.

Bếp lò bốc khói lên cao, Ứng Vũ Trạch không thích mùi hương này, nhiễm vào người khó lòng xóa sạch được. Bình thường hắn rất thích sạch sẽ, hiện tại cả người nóng đổ mồ hôi chỉ muốn nhanh nhanh đi tắm rửa. Chu Quân ngồi xổm bên người hắn không nhúc nhích, mùi hương xà phòng dễ ngửi hơn nhiều so với mùi củi lửa.

Ứng Vũ Trạch tiến tới hỏi: "Cậu dùng sữa tắm nhãn hiệu gì vậy?"

Một cái đầu tiến đến sát cổ mình, Chu Quân không hề báo trước hung ác đẩy hắn ra, nhảy dựng lên y như con chuột túi. Khổ người Ứng Vũ Trạch lớn hơn cậu, vóc dáng cũng chắc khỏe hơn nhưng không thể chịu được một đòn tấn công đột ngột này, đột ngột bị đẩy ngã nhào xuống đất.

Ứng Vũ Trạch ngồi dưới đất, hai tay chống sau lưng, một chiếc chân dài co lên, không ngờ người kia phản ứng lại lớn đến vậy: "Cần làm quá đến vậy không?"

Chu Quân vội vàng chạy ra khỏi sân nhỏ: "Sau này cách xa tôi một chút."

Ứng Vũ Trạch "hừ" một tiếng: "Ai mà thèm."

Chu Quân chạy chậm về nhà, vén rèm lên hùng hùng hổ hổ chạy vào trong. Con Corgi đang gối lên bồn hoa xi măng gần cửa thiu thiu ngủ giật nảy mình, hai tai mềm nhếch lên, bốn chân ngắn ngủi chạy theo sau cậu, chạy một đường từ sân nhỏ vào trong nhà.

Tôn Tiếu: "Sao con đi lâu vậy?"

Gương mặt Chu Quân hồng hồng, thái dương còn dính mồ hôi, Tôn Tiếu hiểu ra, cười hỏi: "Lại nhóm bếp hộ bà cụ à?"

"Vâng."

Cậu rửa tay, lần nữa ngồi xuống bàn ăn. Tôn Tiếu đã xới bát cơm nóng hổi tới cho con trai, thời gian hai mẹ con họ ăn cơm tối với nhau thế này không nhiều.

Tôn Tiếu có nhiệm vụ làm bảo vệ cho khu bảo tàng thành phố bên cạnh, bình thường hay phải trực ca đêm, mặc dù là phụ nữ nhưng trước kia bà xuất thân từ cảnh sát vũ trang, thân thủ và tư lịch đủ để bà có thể đảm nhiệm được chức vụ này sau khi rời khỏi cục cảnh sát.

Tiền lương cao còn có bảo hiểm nộp theo năm, có ký túc xá cho công nhân viên ở nên phần lớn thời gian hàng tháng Tôn Tiếu đều ở bên ký túc xá công nhân viên, mà cho dù có về nhà hàng ngày thì hai mẹ con gần như cũng khó lòng gặp mặt.

Ở lại ký túc xá công nhân viên thì sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn nên Chu Quân chủ động đề nghị mẹ không nên chạy tới chạy lui nữa. Thế là chỉ mỗi khi có đủ thời gian nghỉ trong ngày, Tôn Tiếu mới thỉnh thoảng quay về dọn dẹp nhà cửa.

Mỗi lần về nhà cửa luôn luôn sạch sẽ, Chu Quân tự chăm lo được cho chính mình rất tốt, đứa con trai này của bà luôn không bao giờ bắt người ta phải lo lắng cho mình.

"Hôm nay mẹ về nghe thím Lưu khen ngợi nói con mới được tuyên dương là học sinh ba tốt của tỉnh mình. Con có thích thứ gì không? Mẹ mua cho con nhé?"

Lúc bà mang rau củ quả về ngõ Anh Vũ, không cần nói cũng biết hàng xóm láng giềng ghen tị bà đến nhường nào. Có một đứa con trai tài giỏi như thế, lòng Tôn Tiếu rất vui mừng.

Chu Quân: "Không cần đâu mẹ, con không thiếu gì hết ạ."

"Con cứ suy nghĩ kỹ chút nữa đi." Trẻ con độ tuổi này đều có lòng hư vinh, luôn ganh tị ham muốn những món đồ người khác có mà mình không có.

Chu Quân lắc đầu, vẫn trả lời không cần.

"Vậy sau này nếu con nghĩ ra thì cứ nói cho mẹ nghe nhé."

"Vâng ạ."

Ứng Vũ Trạch đun trà cho bà nội, lại ở cạnh bà xem hết bản tin thời sự mới chịu lái mô tô ra về. Ngày mùa hè ban đêm gió thổi mang theo cả mùi hương của lá cây, những ngôi sao điểm xuyết trên bầu trời, một phần ánh sáng trăng chiếu tỏ xuống bị đám mây trong suốt ngăn trở.

Sau khi về nhà hắn vào thẳng phòng tắm tắm rửa, rửa đi cả thân khói bụi người như sống lại. Hắn đổ một đống sữa tắm ra dùng nhưng sau khi tắm xong trên người vẫn không có được mùi hương giống Chu Quân.

Nâng lên cánh tay hít hít không khác gì chó, hắn xác định mùi hương lưu giữ lâu bền viết trên nhãn của chai sữa tắm trong phòng tắm chỉ là tuyên truyền lừa gạt.

Nhớ tới mùi hương dễ ngửi trên người Chu Quân, hắn khinh thường bĩu môi, người đàn ông con trai sao mà thơm ngát như thế làm gì chứ, đáng lẽ ra phải không có mùi hương gì mới chuẩn men.

Sau khi tự đặt cho mình tám cái báo thức, Ứng Vũ Trạch tắt đèn chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, đợi đến tiếng báo thức thứ sáu oanh tạc, Ứng Vũ Trạch mới mê mang mở mắt tỉnh dậy từ trên giường. Dậy sớm vào ngày thứ bảy chính là sự khinh nhờn đối với ngày nghỉ.

Ngồi trên giường mơ màng một lúc, chờ khi hắn tỉnh táo hẳn thì đã nửa tiếng trôi qua, Ứng Vũ Trạch cầm điện thoại di động lên.

"Mẹ kiếp!"

Ứng Vũ Trạch lao vào nhà vệ sinh nhanh chóng rửa mặt, tùy tiện thay một bộ quần áo cầm chìa khóa xe ra ngoài.

Trường trung học cơ sở Lâm Thủy là trường học tư thục nổi tiếng, giáo viên quản lý nghiêm ngặt, học sinh trong trường đều phải ở ký túc xá không có ngoại lệ. Sáng sớm thứ bảy, ngoài cổng trường đỗ đầy xe cộ, đều là các phụ huynh tới đón con về nhà cuối tuần.

Ứng Thắng Quân mặc chiếc váy lam liền áo, tóc dài đen nhánh buộc sau gáy thành chiếc đuôi ngựa, làn da trắng nõn đôi mắt sáng trong, biểu cảm trên gương mặt không nhiều nên trông rất lạnh lùng, hai vai đeo cặp sách đứng chờ ở cổng trường học.

"Tiểu Hảo, khi nào anh trai cậu đến vậy?"

Tiểu Hảo là tên ở nhà của Ứng Thắng Quân, xung quanh cô bé lúc này là mấy người bạn cùng lớp, nghe nói anh trai cô bé là một anh chàng siêu đẹp trai nên khi người nhà đến đón rồi cũng không chịu về, một mực chờ đợi Ứng Vũ Trạch đến.

Ứng Thắng Quân nhìn thời gian trên đồng hồ, con số điện tử trên đó đã nhảy đến chín giờ mười phút. Lúc này bên góc đường có một chiếc xe máy cải tiến xuất hiện, vì đang ở gần trường học nên tốc độ chậm hơn bình thường rất nhiều, tuy vậy chỉ thoáng qua nháy mắt xe đã dừng lại trước mặt Ứng Thắng Quân.

"Đến rồi! Đến rồi!"

Đám bạn học kích động siết chặt bàn tay nhỏ.

Ứng Vũ Trạch gạt chân chống xe, thò cặp chân dài còn hơn cả đường số mệnh xuống, tháo mũ bảo hiểm để lộ gương mặt đẹp trai người thần đều phẫn hận: "Không tới trễ đấy chứ?"

Đám chị em của Ứng Thắng Quân đỏ mặt, nhỏ giọng nói bên tai cô bé: "Tiểu Hảo, anh trai cậu đẹp trai quá thể, anh ấy là minh tinh sao?"

Trong lòng Ứng Thắng Quân thầm trợn trắng mắt, cô bé chào tạm biệt các bạn, nhận mũ bảo hiểm Ứng Vũ Trạch đưa, lên xe.

Ứng Vũ Trạch cười cười, nói lời "bye bye" với một đám nữ sinh, trong nháy mắt đã nhận được vô vàn lời nhiệt liệt tạm biệt.

"Anh ơi, bye bye!"

"Bye bye anh!"

"Anh ơi, hẹn gặp lại!!"

Ứng Vũ Trạch đưa tay vỗ vỗ vào mũ bảo hiểm, nghênh ngang chở người đi. Hai anh em đã đi xa rồi vẫn còn nghe được tiếng thét của đám chị em bạn học. Ứng Thắng Quân bĩu môi, để mặc anh mình sĩ.

Hai anh em rời đi chưa tới hai phút, Ứng Trung lái xe tới đón con gái đã vồ hụt.

Ứng Vũ Trạch dừng xe ở khu vực ngã tư chờ đèn đỏ, quay đầu lại hỏi: "Muốn ăn gì nào?"

Ứng Thắng Quân trái lo phải nghĩ: "Đồ ăn nhanh đi."

Điện thoại của Ứng Vũ Trạch định vị một nhà hàng thức ăn nhanh gần đó, đèn đỏ vừa hết xe đã lao đến cái đích đã định sẵn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com