TruyenHHH.com

Dm Edit Yeu Tham La Boc Hoa Tho Tu

"Bạn học Vương, thật ra kể từ khi khai giảng năm lớp mười, vào giây phút cậu chỉ phòng học cho tớ, tớ đã bắt đầu thích cậu." Thiếu nữ yêu kiều mới biết yêu đứng dưới gốc cây hoa anh đào, gương mặt ửng đỏ thổ lộ tâm sự thiếu nữ, từ từ nhắm hai mắt, cầm phong thư tình màu hồng trong tay, đưa về phía trước.

Bạn học Vương luống cuống chân tay: "Cảm... Cảm ơn cậu đã thích, thật ra tớ... tớ cũng đã.. từ lâu..."

"Chả thú vị tí gì." Quý Tiểu Minh ghé vào bệ cửa sổ phòng học mỹ thuật cũ bỏ không, nhìn màn kịch thanh xuân như trong phim thần tượng của đôi bạn học nam nữ nọ: "Chả thú vị gì sất."

Chu Dực cúi đầu chăm chú nhìn giao diện trò chơi, vừa điều khiển nhân vật vừa chê bôi: "Mày cứ ghen tị đi, chờ có em gái nào đưa thư tình cho mày, để xem lúc ấy mày có thú vị nữa hay không."

Bốn năm nam sinh tụ tập một chỗ cùng chơi game, nam sinh đứng gần cửa sổ trông có vẻ đáng chú ý nhất. Mặc dù vị trí của cậu chàng đứng bị ngược sáng nhưng chỉ cần nhìn hình dáng của cái bóng trên tường cũng đủ để nhận biết đây là một chàng đẹp trai. Không cần phải cố gắng chưng diện, mái tóc chỉ thả tùy ý tự nhiên đã rẽ ngôi ba bảy, từ nhỏ đến lớn Ứng Vũ Trạch đã đẹp trai không tốn chút sức nào, một con chó thấy hắn cũng phải gâu gâu kêu lên "đẹp trai quá, đẹp trai quá" rồi mới bỏ chạy.

Năm lớp mười khi nhập học bởi vì có vẻ ngoài xuất chúng nên hắn từng gây ra vài vụ ồn ào, người đời đặt danh: Từ Công Thành Bắc.

Ngón tay thon dài múa trên màn hình điện thoại.

Nhân vật của Chu Dực bị một kẻ địch bên căn nhà tầng đối diện bắn một phát nổ đầu.

"Đệt!"

Cậu ta chết tương đương với chuyện đội bốn bên ta chỉ còn mình Ứng Vũ Trạch – một kẻ nãy giờ chỉ mải nằm không chẳng có đóng góp gì cho đội. Nhóm kẻ địch đối diện còn ba người, so về mặt nhân số quả là khó lòng địch nổi.

"Ứng cẩu, tao chết rồi."

Mí mắt Ứng Vũ Trạch chẳng thèm nâng lên: "Thế à, tốt lắm, trốn ra sau cây đi."

"Cmn chứ, tao nói tao chết rồi, tránh cái beep á, thằng chó kia mày có thể nghe kỹ xem người khác nói gì không hả?"

"Hiểu rõ bố nói gì đi rồi hẵng thưa lời với bố." Ứng Vũ Trạch lắp băng đạn vào khẩu Kar98k.

[YZ99999 đã sử dụng Kar98k bắn trúng đầu Quẳng nồi giữa mùa hạ 01.]

[YZ99999 đã sử dụng Kar98k bắn trúng đầu JJ rồng trong cơn bão tố.]

[YZ99999 đã sử dụng Kar98k bắn trúng đầu MJ_Hoa đồng đêm mọc giữa ban trưa.]

Giao diện chiến thắng xuất hiện đầy lộng lẫy, Ứng Vũ Trạch giết ngược thành công, nhẹ nhõm thu phục ván này.

"Ôi mẹ ơi, anh Ứng, anh ngầu quá." Quý Tiểu Minh quan sát toàn bộ thao tác nhuần nhuyễn đến độ mây trôi nước chảy của Ứng Vũ Trạch, cất lời khen: "Trò chơi này mới ra anh đã chơi luôn rồi hả?"

Ứng Vũ Trạch duỗi lưng một cái không khác gì con mèo to: "Không phải, mới chơi hai tháng."

"Hai tháng đã có thể chơi được thế này?!" Quý Tiểu Minh lẩm bẩm: "Tui đã chơi trò chơi này nửa năm rồi đấy."

Ứng Vũ Trạch liếc nhìn cậu ta một cái: "Không cần phải giỏi, chỉ cần quen tay."

Quý Tiểu Minh gãi gãi đầu: "Ý gì?"

"Gà thì luyện nhiều lên." Chu Dực ghét bỏ: "Mày mù chữ à? Tiểu học chưa học bài ông lão bán dầu sao?"

Năm nhóc con học sinh cá biệt tháng trước mới thi có cộng lại cũng chẳng đủ năm trăm điểm ngồi đây thảo luận tri thức thời tiểu học xa xưa.

Chu Dực dựa vào ghế: "Thêm ván nữa đi, nhất định ván này tao sẽ kéo mày nằm thắng."

Ứng Vũ Trạch đứng dậy: "Chúng mày chơi đi."

"Mày không chơi nữa à?" Chu Dực trợn tròn mắt, lời hứa gánh team chỉ là lời bốc phét, không có Ứng Vũ Trạch thì có muốn kéo cũng chẳng kéo được: "Mày đi đâu đấy?"

Ứng Vũ Trạch không quay đầu lại: "Đi tiểu."

Kéo cánh cửa sắt nặng nề ngoài phòng mỹ thuật ra, gương mặt lạnh lẽo của Chu Quân cũng đồng thời xuất hiện ngay tầm mắt, Ứng Vũ Trạch trông thấy mà giật nảy mình.

"Mẹ kiếp! Đứng ngoài cửa mà không biết mở miệng nói một tiếng à?"

Hai người họ cùng mặc đồng phục màu xanh trắng, một bên cà lơ phất phơ buộc áo đồng phục trên thắt lưng, một bên cài khuy đến tận sát cổ áo trên cùng. Cánh tay phải Chu Quân cài băng tay màu đỏ, trên đó có ba sọc kẻ ngang.

"Hội học sinh kiểm tra đột xuất." Sau lưng cậu là năm thành viên khác của hội học sinh.

Tiếng nói của Chu Quân như tuyết nơi địa cực, cậu nâng chiếc bút nước màu đen đầy kỷ luật, bắt đầu hóa thân thành thẩm phán uy nghiêm: "Ứng Vũ Trạch, lớp 12-12, vi phạm nội quy, trừ năm điểm."

Ứng Vũ Trạch tức quá hóa cười: "Nhóc con, đến gây sự hả?"

Nét mặt Chu Quân không thay đổi: "Cậu không làm trái nội quy, tôi sẽ không tìm đến cậu."

Không chỉ tìm riêng mình Ứng Vũ Trạch, đám nam sinh sau lưng hắn cũng không được bỏ qua.

"Lớp 12-12, Chu Dực, vi phạm nội quy, trừ hai điểm."

"Lớp 12-5, Chính Đa Khải, vi phạm nội quy, trừ hai điểm."

"..."

Đến lượt Quý Tiểu Minh, đối mặt với ánh mắt như băng giá địa cực của Chu Quân, cậu ta vội vàng giải thích cho mình: "Tôi không mang điện thoại đến trường." Điện thoại của cậu ta cất trong túi đã hết pin rồi nên cậu ta chưa từng lấy ra.

Mỗi học sinh trong trường trung học phổ thông số một đều có một số điểm tích lũy kỷ luật, sau khi bị trừ hết điểm tuy không đến nỗi bị thu hồi thẻ học sinh nhưng cũng phải viết bản kiểm điểm một ngàn chữ.

Viết văn mới đòi có tám trăm chữ, lừa mình dối người chém gió ra, một ngàn chữ đây thì ai viết lại cho nổi.

Học sinh mang điện thoại đến trường học, hội học sinh cứ một mực mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không lấy ra ngoài thì chúng tôi không thèm quản cậu.

Chu Quân lạnh lùng nhìn cậu ta, mấy giây sau: "Tóc dài quá ngang trán, kiểu tóc không phù hợp nội quy, trừ hai điểm."

"..."

Mẹ nó chứ! Cái thằng oắt mới nói chuyện yêu đương ngoài cửa sổ kia kìa, ra mà bắt nó, nó để tóc mái dài quá ngang trán đó!

"Mày có bị bệnh gì không thế hả?!"

Chu Quân múa bút thành văn: "Xúc phạm bạn học, trừ hai điểm."

Quý Tiểu Minh câm nín không cãi lại nổi: "Mày! Tao xúc phạm mày câu nào? Mày là công chúa hạt đậu à? Mày yếu ớt thế sao?!"

Chu Quân không để ý đến cậu ta, trừ điểm xong rồi thì xoay người bỏ đi, lúc ngang qua Ứng Vũ Trạch còn cảnh cáo: "Mặc đồng phục sai quy định."

Ứng Vũ Trạch tựa vào khung cửa, miệng huýt sáo một đoạn dân ca: "Công chúa hạt đậu còn quản cả quần áo tôi nữa hả?"

Ứng Vũ Trạch vai rộng chân dài, đồng phục trên eo chia đôi tỷ lệ cơ thể, nhìn không khác gì người mẫu chuẩn bị lên sàn diễn.

Chu Quân đi đã nửa ngày, Quý Tiểu Minh hẵng còn đang giận dữ không thôi, cả người tức đến độ biến hình, tức đến độ không còn hình người nữa.

"Thằng oắt đó sao cứ một mực bệnh đến vậy hả?"

Chu Dực đập bả vai cậu ta: "Mày đây là bị Ứng cẩu liên lụy."

Quý Tiểu Minh: ?

Quý Tiểu Minh vừa mới chuyển tới một học kỳ, không biết ân oán cá nhân của Chu Quân và Ứng Vũ Trạch.

Nhớ năm đó khi vừa mới lên lớp 10, khi Ứng Vũ Trạch còn chưa rơi xuống Súc sinh đạo, hắn vốn còn là một đối thủ cạnh tranh ngang tầm với Chu Quân, cùng là Trạng Nguyên thi đỗ trường trung học phổ thông số một.

Thứ khác biệt chính là, Ứng Vũ Trạch có bề ngoài xuất sắc được muôn vàn người chú ý, ngược lại Chu Quân trông có vẻ tầm thường bị người chiếm đoạt hào quang đương nhiên không vui vẻ. Một tới hai đi, Chu Quân xem Ứng Vũ Trạch như cái đinh trong mắt, vừa không chào đón hắn vừa gây chuyện với hắn khắp nơi, có thể xem như kẻ địch, quyết không chịu đội trời chung.

Quý Tiểu Minh không ngờ ngay từ đầu Chu Quân đã có bệnh như thế: "Anh Ứng, nếu em là anh, ngay ngày đầu tiên khai giảng năm lớp mười em đã đánh nó."

Ứng Vũ Trạch bật cười, đánh Chu Quân ư?

"Ngày đầu tiên khai giảng năm lớp mười tao còn chỉ đường cho nó đó." Kết quả người ta nào có thèm.

Hôm nay thành tích của kỳ thi tháng trước đã được công bố, bài thi của Ứng Vũ Trạch còn sạch sẽ hơn cả mặt hắn, là con trứng ngỗng của cả lớp... à không, của cả trường, danh dự nhận được danh hiệu hạng nhất đếm ngược.

Hắn chẳng hề cảm thấy hổ thẹn nhụt chí, cầm bài thi không điểm nghênh ngang về nhà, mẹ kế Lộ Sơn Mạn thấy hắn trở về, đứng lên khỏi ghế sô pha: "Vũ Trạch về rồi đấy à?"

Thấy người không để ý đến mình, Lộ Sơn Mạn kiên nhẫn nói chuyện với hắn: "Nghe nói hôm nay thành tích thi tháng trước có rồi, con thi thế nào?"

Bố hắn – Ứng Trung xụ mặt chờ hắn đáp lời.

Ứng Vũ Trạch ném bài thi lên trên bàn trà: "Vẫn tốt lắm, giống y như con trai bà vậy."

Môi đỏ của Lộ Sơn Mạn khẽ mím, tháng trước Ứng Tử Diệp mới thi giữa học kỳ, nhóc đang học lớp một, với trình độ đề bài toán học lớp 1, chỉ cần viết bừa một chữ B đã đủ kiếm được điểm rồi, thế mà nhóc lại không kiếm nổi được một điểm.

Vợ yêu bị thằng con ngỗ ngược hỗn láo, Ứng Trung nhíu mày: "Sao mày lại nói chuyện với mẹ như thế hả?"

Ứng Vũ Trạch giả vờ giả vịt bày tỏ mình đang nghĩ ngợi, đáp lời: "Mẹ con ở nước ngoài hình như cũng đã kết hôn y như bố kết hôn với tiểu tam vậy, bố không biết hả?"

Ứng Trung quơ lấy cái gạt tàn thuốc ném vào người hắn: "Mày dám ăn nói thế với bố mày sao! Ai dạy mày đấy hả?"

Lộ Sơn Mạn chờ Ứng Trung ném xong mới tiến lên vỗ vỗ ngực để ông ta bớt giận: "Vất vả lắm mới về một lần, sao lại giận dữ với con thế chứ?"

Ứng Trung là thuyền trưởng, một chuyến đi hai ba tháng mới về, bình thường luôn bận rộn công việc nhưng cho dù có bận rộn nữa cũng không ngăn cản được ông ta làm loạn bên ngoài.

Ứng Trung càng nhìn Ứng Vũ Trạch càng không vừa mắt: "Trước đây tao không nên sinh ra mày! Không muốn về nhà nữa thì cút đi cho tao!"

Ứng Vũ Trạch nghiêng đầu tránh thoát gạt tàn thuốc, hắn rất nghe lời bố mình, cút luôn không hề do dự, đi ra sân đội mũ bảo hiểm, trèo lên xe của hắn rời đi.

Lái ra khỏi khu biệt thự, chạy về phía phố Hoài An phía tây thành phố.

Bà nội đang ngồi trong nhà xem TV, bảo mẫu đã nấu xong cơm tối cho cụ, vừa dứt lời mời cụ ra ăn cơm đã nghe thấy âm thanh máy nổ trong sân nhỏ.

Không đầy năm giây sau, Ứng Vũ Trạch ôm mũ bảo hiểm đi vào.

Bà cụ bất ngờ: "Không phải hôm nay bố con về đấy sao?"

Ứng Vũ Trạch rửa sạch tay, đi vào phòng bếp tự lấy cho mình một đôi đũa: "Không muốn ở cùng với con trai của bà ạ."

Bà cụ biết hai cha con này lại cãi nhau rồi.

Hôm nay Chu Quân tan học về nhà khó có khi nghe được trong nhà có động tĩnh. Cậu kéo cánh cổng xanh lục cao cỡ nửa thân người, bước mấy bước vượt qua sân nhỏ, vén rèm cửa đi vào nhà, Tôn Tiếu đang đứng ở ngay trong phòng bếp bận rộn.

Hôm nay Tôn Tiếu làm ca đêm, sau khi về nhà đã nấu cơm chờ con trai trở về. Hôm nay là ngày thứ bảy mà cứ hai tuần lớp mười hai được nghỉ một lần nên Chu Quân không phải tự học thêm buổi tối.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tôn Tiếu ngó ra khỏi phòng bếp nhìn một chút: "Về rồi à, nhanh lên, rửa tay ăn cơm, còn một món nữa là xong rồi."

Chu Quân cất cặp sách đi vào nhà vệ sinh rửa tay, bên trên bàn ăn có hai mặn một chay, đều là món cậu thích, cạnh nồi cơm điện còn có hai túi giấy dầu.

Lúc Tôn Tiếu bê canh cải thịt viên lên trên bàn mới nhớ ra, cầm lấy một chiếc túi thả vào tay con trai: "Lúc về mẹ mua hai phần vịt rim tương, Tiểu Quân, con mang cho bà cụ ở nhà bên cạnh đi."

Mỗi khi bà không ở nhà, bà cụ bên cạnh đã chăm sóc rất nhiều cho Chu Quân.

Chu Quân gật đầu, mặt không đổi sắc đi sang nhà bên đưa vịt rim tương.

Trong căn nhà sát vách, Ứng Vũ Trạch đang bưng cái bát to và cơm vào trong miệng, đám trẻ ranh to xác này đều như thế, giống y quỷ chết đói đầu thai.

Bà nội Ứng: "Ăn chậm chút."

Ứng Vũ Trạch nhét nốt miếng thịt bồ câu hầm vào miệng: "Tay nghề má Trần tốt ghê."

Má Trần đang ăn cơm cười nói với hắn: "Lần sau đến nhớ báo trước với bà nội, má sẽ làm cho con ít thức ăn con thích ăn."

Ứng Vũ Trạch ăn như sói như hổ: "Con không kén chọn."

Bà cụ nhìn thấy hắn ăn được nhiều như vậy rất hài lòng, ăn nhiều sức khỏe tốt.

"Mẹ Tiểu Quân nhà hàng xóm nói mấy ngày nay trường các con đang có kỳ thi tháng, thành tích đã trả về rồi, con được bao nhiêu điểm thế?"

Ứng Vũ Trạch không hề có ý định giấu giếm: "Zero."

Lại là điểm không, trước kia lần nào thi Ứng Vũ Trạch cũng đạt điểm tối đa. Bà nội Ứng nghiêng đầu nhìn hắn một cái, thi được điểm không mà còn kiêu ngạo kể.

"Con không thể học hành tử tế được sao?"

"Học không vào ạ."

"Có gì mà học không vào. Con xem Tiểu Quân nhà bên này, ngày nào phòng học cũng sáng đèn đến mười hai giờ đêm, trong ngõ ai cũng ghen tị với Tôn Tiếu. Con không biết mẹ người ta kiêu ngạo hạnh phúc thế nào đâu."

Trong miệng Ứng Vũ Trạch vẫn nhai cơm: "Cho nên?"

Còn cho nên?

Bà nội Ứng chua chát nói tiếp: "Bà ghen tị với nhà Tôn Tiếu, sao trong nhà cô ấy lại có đứa trẻ ngoan như Chu Quân vậy chứ."

Ứng Vũ Trạch đặt đũa xuống: "Được rồi, bà chờ tháng sau con đủ mười tám tuổi, con sẽ cưới cậu ta về."

"..."

Lời tác giả: Mở hố mới~ Dẫn Tiểu Quân và Ứng cẩu ra ngoài lượn hai vòng~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com