TruyenHHH.com

Dm Edit Y Chi Sinh Ton Chet Tiet Nay Vong Tam Son

131

Trì Điền hôn người phụ nữ nhưng cô ta không mảy may phản ứng, song gã cũng không quan tâm lắm. Lúc bàn tay gã lần mò vào đùi người phụ nữ thì lại cảm giác ươn ướt.

Gã rụt tay về, nhìn sơ qua rồi lẩm bẩm nghĩ: mấy ả này cũng biết tắm rửa à.

Nhưng sao đến lúc này rồi mà người vẫn chưa khô?

Hắn mặc kệ mà tiếp tục sờ thế nhưng nước trên người cô ta càng lúc càng nhiều, thấm ướt ga giường tạo thành hình dáng con người.

Rốt cuộc Trì Điền cũng cảm thấy không đúng.

Chân người phụ nữ lạnh băng, gã thử nhéo mạnh, trên đùi trắng toát lập tức xuất hiện vết tím bầm.

Tím bầm...

Chỉ người chết mới như vậy!

Trì Điền hơi hoảng rồi nhưng người phụ nữ này do mẹ gã đưa tới, gã tự động viên mình vài câu. Tuy nhiên cuối cùng gã vẫn mất hết hứng, vì vậy không định làm tiếp nữa. Khi Trì Điền muốn rời khỏi người cô ta lại vô ý phát hiện hai cánh tay đặt hai bên của cô.

Sơn móng tay đỏ chói như màu máu đập vào mắt gã.

Sắc mặt Trì Điền bỗng thay đổi, gã cứng đờ ngẩng đầu, kéo mũ che mặt người phụ nữ lên. Dưới lớp mũ là một gương mặt xinh đẹp.

Gương mặt này trông khá quen mắt, Trì Điền không nhớ rõ lắm nhưng sau đó bất ngờ hoảng hốt la lên: "A a a!"

Là nha hoàn gã không cẩn thận cưỡng hiếp trong tối vào đêm qua.

Sau khi người phụ nữ bị bại lộ, khuôn mắt trắng toát không giọt máu bỗng nở nụ cười âm u. Ả ngồi dậy rồi siết chặt cổ Trì Điền. Trì Điền bị người phụ nữ đặt trên tường, tay ả không ngừng vươn dài, kéo Trì Điền dậy rồi đưa gã lên cao. Hai chân Trì Điền rời khỏi mặt giường, đung đưa giữa không trung.

Thiếu oxy khiến Trì Điền xanh cả mặt, gã rên rỉ hít thở. Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, gã vội vàng phun một bãi máu lên người ả ta. Người phụ nữ bị máu đẩy lùi, biểu cảm oán độc dữ tợn nhìn Trì Điền. Trì Điền bị quăng quật xuống đất, nhưng gã không dám do dự chút nào, run lẩy bẩy nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.

Nữ quỷ điên cuồng đuổi theo gã khiến Trì Điền khủng hoảng hơn, bất chợt gã trông thấy người mẹ đang chờ đợi mình ở phía trước. Gã thầm mắng, đều do mẹ gã nên mới có thể xuất hiện một nữ quỷ nung nấu ý định giết chết gã. Tuy nhiên gã vẫn nắm tay mẹ chạy về trước.

Mẹ gã nhìn nữ quỷ ở phía sau, không dám tin nói: "Nó, nó là!"

Trì Điền trừng mẹ gã một chút, ý tứ là: Đừng nói gì cả!

Mẹ gã run rẩy ngậm miệng lại, chạy theo Trì Điền, nhưng vào khúc rẽ Trì Điền không cẩn thận bị trượt chân vì thế mà kéo cả mẹ gã cùng ngã vào trong con hẻm hẻo lánh.

Hai mẹ con gã ôm nhau co ro một chỗ, ánh mắt hoảng sợ nhìn nữ quỷ đang đi đến trước mặt bọn họ.

Khóe mắt Trì Điền liếc về phía mẹ của gã, trong đó xẹt lóe lên vẻ hung ác.

Gã có thể đẩy mẹ mình đến trước mặt nữ quỷ để câu giờ cho gã trốn thoát.

Đúng vậy, gã còn có đường lui này mà.

Mẹ gã yêu gã như vậy, chắc chắn sẽ không trách gã đâu. Có lẽ bà còn vừa khóc vừa kêu gã chạy nhanh lên ấy chứ, giống như năm năm trước vào lúc gã và mẹ gã gặp nguy hiểm lúc đi ra ngoài, gã cũng đã đẩy mẹ vào trong tay con quỷ đó mà.

...

Vân vân.

Năm năm trước, gã đã hại chết mẹ của mình.

Trì Điền cứng đờ quay đầu lại, nhìn người mẹ đang run rẩy trong lồng ngực mình.

Mẹ gã nở nụ cười, gương mặt hiền hậu chậm rãi biến thành một cái xác hư thối. Từng khối thịt máu me be bét rơi xuống từ trên mặt bà, rơi xuống tay của Trì Điền: "Con trai à, con muốn đẩy mẹ một lần nữa sao?"

Cánh tay Trì Điền run lên, mặt gã tái mét, gã thét chói tay buông mẹ gã ra, rồi cố gắng chạy theo hướng khác.

Gã sợ tới mức lạnh toát cả sống lưng, cả người run lẩy bẩy, nước tiểu cũng không khống chế được mà chảy ra, toàn thân tanh tưởi.

Nữ quỷ đuổi theo gã từ một biến thành hai, Trì Điền tè cả ra quần, cả mặt toàn nước mắt nước mũi. Gã chạy rồi lại chạy, bỗng nhìn thấy phía trước có cảnh sát đang sốt sắng vẫy vẫy tay gọi gã: "Tới đây mau, trong cục không an toàn, chúng ta phải đi ra ngoài!"

Trì Điền như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, gã chạy vội đến chỗ cảnh sát. Cảnh sát cầm chìa khóa trong tay, dẫn gã đi ra ngoài cửa. Hành lang trở nên yên tĩnh từ lúc nào không hay, bỗng nhiên cảnh sát nói: "Để tôi kể cho anh một chuyện xưa."

Trì Điền không muốn nghe một chút nào, nhưng bầu không khí yên tĩnh này khiến gã rất sợ hãi, vì thế gã im lặng nghe cảnh sát kể.

Cảnh sát kể cho gã một chuyện ma ngắn, sau khi nghe xong, cả người Trì Điền run lên, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, gã cảm thấy hơi hối hận vì đã không ngăn cảnh sát kể chuyện xưa.

Không hiếu sao, câu chuyện ma này quá đáng sợ, nhân vật chính trong câu chuyện đã từ ăn chính mình cho đến khi chết đi, làm Trì Điền càng nghĩ càng hãi, cả người run lên.

Đang nói chuyện thì bọn họ đã chạy đến cửa chính. Cảnh sát móc chìa khóa ra mở cửa, Trì Điền xông ra ngoài trước, nhưng sau khi ra ngoài, gã sửng sốt.

Toàn bộ bốc chính thành ngập trong ánh lửa.

Vô số ngọn lửa bốc thẳng lên trời, có tiếng la hét của con người, và cả tiếng cười quỷ quyệt của ma quỷ, toàn bộ bốc chính thành đã biến thành địa ngục trần gian.

Trì Điền không thể tin được khi nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình, gã ngây người hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Tất cả ma quỷ đều chạy đến đây, nơi này đã trở thành một quỷ thành." Cánh sát bước đến bên cạnh gã, nói: "Có người muốn giết chết toàn bộ người dân trong bốc chín thành, và hiến tế sinh mạng của bọn họ."

Trì Điền rùng mình, nói: "Giết chết tất cả mọi người, vậy tôi, tôi cũng ở bên trong..."

Cảnh sát nói: "Không phải anh đã chết rồi hay sao?"

Trong lòng Trì Điền run lên, gã nhìn cảnh sát với vẻ sợ hãi: "Anh có ý gì!"

Cảnh sát nói: "Anh nhìn chân của mình đi."

Trì Điền cúi đầu nhìn, con ngươi như muốn nứt ra, suýt chút nữa ngất xỉu: "Chân của tôi, tại sao chân của tôi lại bị bẻ ngược thế này!"

Ấy vậy mà chân của gã lại ngoặt ra đằng sau.

"Anh quên rồi à?" Giọng điệu cảnh sát đều đều: "Chân anh bị Trì Vưu bẻ gãy, tay bị chặt mất, anh còn cắn nát đầu lưỡi của mình, trước đó không thể nói chuyện nhưng bây giờ lại có thể."

Trì Điền sững sờ, đúng rồi, gã có thể nch lại.

Cảnh sát nói: "anh đã chết rồi."

Trì Điền bất lực hỏi: "Tôi chết rồi sao?"

Cảnh sát nói: "Nếu không tin anh nhìn đi."

Trì Điền không biết nên nhìn cái gì nhưng hai tay gã đột nhiên mất khống chế, tự động đưa lên miệng. Miệng của gã cũng mất kiểm soát há thật lớn tới độ sắp trật khớp, sau đó nhai kỹ bàn tay của gã.

Ánh mắt gã tràn ngập sợ hãi nhưng tốc độ nhai của miệng càng lúc càng nhanh. Ngay tức khắc, gã nuốt sạch tay chính mình, rồi chuyển sang cánh tay còn lại.

Cuối cùng Trì Điền chết trên mặt đất.

Bụng của gã phồng to, trong miệng toàn là máu, gương mặt méo xệch, sợ hãi đến cùng cực.

Hai con quỷ từ trong sở cũng đi ra, mặc kệ Trì Điền đang nằm trên mặt đất, đi đến sau lưng cảnh sát.

Cảnh sát ngửa mặt lên, lộ ra một gương mặt không có ngũ quan, hắn nhìn nơi lửa cháy mạnh nhất và tiếng kêu gào thảm thiết nhất, nói: "Nhân loại càng ngày càng ít đi, bây giờ, chúng ta đến Giang gia thôi."

*

Trì Vưu tựa vào đầu giường, khóe môi nhếch lên nụ cười hài lòng, sau đó lật một trang sách.

Giang Lạc đang nằm phía trong trên giường, cậu vốn muốn ngủ, nhưng không biết tại sao mà mí mắt lại giật giật không ngừng, giống như đang muốn truyền một tín hiệu không tốt cho cậu.

Nhưng Giang Lạc nghĩ hoài cũng không nghĩ ra được có chuyện gì không ổn, thế nên cậu đã chủ động nói chuyện với Trì Vưu để xoa dịu cảm xúc: "Cậu đang đọc sách gì thế?"

"Chỉ là vài chủ đề thôi." Trì Vưu đặt sách sang một bên, mỉm cười nhìn cậu: "Cậu không ngủ được sao?"

Giang Lạc thành thật gật đầu.

Trì Vưu lại cười, đột nhiên ngồi dậy nói: "Nếu cậu không ngủ được, vậy chúng ta làm những chuyện khác đi."

Giang Lạc nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Những chuyện khác?"

Ánh nến trong phòng bỗng vụt tắt.

Cảnh giác của Giang Lạc bỗng nhiên dâng lên, cậu cảm giác được có một luồng gió từ trước mặt thổi mạnh qua, ngay sau đó liền bị Trì Vưu nắm lấy hai tay, lưng dựa vào mặt tường lạnh lẽo.

Giang Lạc không hề hoảng sợ, trong giây lát mắt cậu đã thích ứng được trong bóng tối, khóe môi khẽ nhếch lên.

Đây là muốn làm cái gì?

Muốn đối tập đâm lê đao hay là muốn chơi trò mập mờ?

Giang Lạc nắm tay, đây không phải là Trì Vưu đã đánh nhiều trận với cậu sau này, với lực tay này của hắn thì Giang Lạc có thể dễ dàng tránh thoát. Trong lòng Giang Lạc đã nắm chắc, nhưng cậu cũng không vội vàng tránh thoát, cậu bình tĩnh muốn nhìn xem Trì Vưu định làm gì.

Cậu còn có suy nghĩ lớn mật hơn nữa cơ.

Ác quỷ còn đang trốn trong tủ quần áo, ở ngay trong căn phòng này. Không phải hắn rất để ý Giang Lạc có tiếp xúc thân mật với Trì Vưu của thế giới gương hay sao? Hắn đã để ý thì Giang Lạc càng muốn cố ý hành động cho hắn xem tận mắt.

Về phần tại sao ác quỷ lại để ý, rồi sau khi nhìn thấy hắn sẽ có phản ứng như thế nào thì Giang Lạc hoàn toàn không thèm nghĩ đến. Cậu chỉ cảm thấy dây thần kinh tràn ngập hưng phấn, đập rộn ràng như nhịp tim trong bóng tối, thoạt nhìn cậu đang thả lỏng hai chân nhưng thực ra cơ bắp cả người cậu đang căng cứng lại. Cậu đang đề phòng những công kích bất ngờ từ Trì Vưu hoặc ác quỷ trong bóng tối.

Có hơi thở đến gần mặt của Giang Lạc.

Giang Lạc chờ xem Trì Vưu muốn nói cái gì, nhưng Trì Vưu bất ngờ tiến gần sát vào người cậu rồi chạm nhẹ lên môi cậu một cái.

Đôi mắt của Giang Lạc trợn to.

Cậu đảo mắt, sau khi ngạc nhiên qua đi, một suy nghĩ quả nhiên là vậy hiện lên trong đầu cậu. Đúng là thiếu niên Trì Vưu cũng có loại suy nghĩ này đối với cậu. Giang Lạc bật cười, nhưng cậu thu liễm lại rất nhanh, cố ý sầm mặt cười lạnh hỏi: "Cậu chủ Trì, đây là anh em tốt mà cậu nói đấy à?"

Cậu chủ Trì trầm giọng nói: "Cậu là phu nhân trên danh nghĩa của tôi."

Một người thiếu niên ngay cả làm tình cũng không thể, Giang Lạc cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến việc hắn đang cố làm ra vẻ với cậu.

Giang Lạc thu chân lại, bắp chân của cậu sượt qua người Trì Vưu, vừa đùa cợt vừa khiêu khích hắn: "Phu nhân à, cậu chủ Trì cũng định nói không dữ lời sao? Tôi chỉ định làm bạn bè với cậu thôi, không hề có ý định là loại chuyện này với cậu đâu nha."

"Không sao." Cậu chủ Trì nhẹ nhàng đặt lên mí mắt Giang Lạc một nụ hôn: "Tôi vui là được."

Nói xong, môi hắn khẽ lượn lờ trên làn da của Giang Lạc, hô hấp của hắn làm không khí trở nên nóng bỏng, chậm rãi rê xuống cổ của Giang Lạc: "Tôi có nghe được một vài thứ từ chỗ các trưởng lão, chúng ta cùng nhau thử một lần được không?"

Giang Lạc cứng người, dù là Trì Vưu bây giờ hay là Trì Vưu trong tương lai thì đều giống nhau cả. Cậu chỉ muốn chơi đùa cùng hắn mà thôi, mới trêu đùa ác quỷ không được bao lâu, sao cậu có thể thực sự thử cùng hắn được chứ?

Cậu đang muốn dùng kỹ năng của mình để tránh thoát hai tay của Trì Vưu thì bỗng cổ tay của cậu có thêm một đôi tay lạnh lẽo túm lấy.

Giống như có một đôi tay vô hình của quỷ, ở trên tay của Trì Vưu, hắn cũng nắm lấy tay Giang Lạc như vậy.

Khoảnh khắc tiếp theo, sau gáy có xúc cảm lạnh như băng truyền tới, giống như có người đang hôn cổ Giang Lạc, nhưng sau lưng cậu là một bức tường!

Sắc mặt của Giang Lạc hơi thay đổi, thứ đằng sau đã hướng xuống phía sau, chạm vào lưng của cậu.

Chắc chắn là Trì Vưu, nhất định là tên ác quỷ ác liệt đó!

Ngay lúc này, Giang Lạc không do dự nữa, cậu dùng sức muốn thoáy khỏi tay hắn.

Nhưng hai tay của cậu đã bị một đôi tay của con người và một đôi tay của ác quỷ đồng thời khống chế, từ lâu cậu đã không còn chỗ để trốn thoát.

Trước người là Trì Vưu, phía sau là ác quỷ, cậu không có một lối thoát nào cả.

Trì Vưu ngẩng đầu, trong đêm tối ánh mắt hắn u ám nhìn Giang Lạc, ý tứ mập mờ: "Cậu muốn từ chối tôi sao?"

132

Bảo sao mí mắt phải của Giang Lạc giật liên tục, thì ra tình huống không tốt là đây!

Ác quỷ biến hóa tài tình, cậu không ngờ được hắn ta lại núp sau bức tường.

Thậm chí hợp tác với Trì Vưu chặn đường cậu cả trước lẫn sau chứ?

Thấy cậu không nói cậu nào, giọng điệu Trì Vưu càng lạnh lùng: "Không thể trả lời tôi sao?"

Hôm nay cảm giác Trì Vưu rất lạ lẫm, như thể có thứ gì kích thích hắn. Giang Lạc vừa mở miệng thì bất ngờ giật thót lên, cơ thể căng cứng ngả ra đằng trước: "Đụ..."

Răng môi của con quỷ vô hình đăng sau như xuyên thấu qua quần áo của Giang Lạc. Lúc này hắn đang cắn rồi liếm khắp bả vai cậu. Cảm giác bị thứ bẩn thỉu vô hình xâm phạm khiến Giang Lạp nổi da gà, cảm giác mát lạnh khó chịu lập tức khiến khóe mắt đỏ bừng.

Nhưng Trì Vưu lại cho rằng cậu đang từ chối,

Ánh sáng trong đôi mắt thiếu niên lập tức biến mất, sau một lúc lâu, hắn chậm rãi nở nụ cười. Sương đen tràn ra khỏi người hắn, biến thành đôi tay của hắn trói chặt cánh tay của Giang Lạc. Còn đôi tay thực thụ của Trì Vưu tiếp tục sờ xuống dưới.

Hắn im lặng, đôi tay nhanh chóng mà ổn định cởi sạch quần áo trên người Giang Lạc.

Trước có hổ, sau có sói.

Mà có vẻ hổ và sói chưa để ý đến đối phương. Cảnh tượng hoang đường đến mức Giang Lạc những tưởng mình đang nằm mơ.

"Anh..." Giang Lạc giật mí mắt, đột nhiên cười cười với Trì Vưu. Gương mặt diễm lệ, ý cười tản mạn: "Cậu chủ Trì, có chuyện thì cứ nói ra đi. Nếu anh khiến tôi sung sướng, nói không chừng tôi sẽ đồng ý đấy?"

Cậu dự định nới lỏng cảnh giác của Trì Vưu trước, sau đó mới tìm kiếm cơ hội chạy thoát. So với con ác quỷ sau lưng mình, hiển nhiên Trì Vưu phía trước dễ đối phó hơn.

Mặc dù không biết hnay Trì Vưu xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cần câu kéo thêm năm tiếng nữa thôi, sau năm tiếng Giang Lạc sẽ rời đi tức khắc.

Nghe nói như thế, Trì Vưu dừng tay lại.

Nhưng hai chiếc cúc trên cổ đã được cởi ra, dưới lớp áo là chiếc cổ thon dài như thiên nga và xương quai xanh tinh xảo. Giang Lạc cúi đầu liếc mắt nhìn, không quan tâm đến làn da trần trụi như thế lắm, ngược lại có tận dụng nó. Trong phạm vi có thể cử động, Giang Lạc đổi một tư thế thoải mái hơn. Mái tóc đen dài buông xõa xuống xương quai xanh, gương mắt thấp thoáng ý cười.

"Thì anh cũng bảo chúng ta là vợ chồng mà." Giang Lạc nói: "Nhưng trước đó chúng ta vẫn luôn sinh hoạt như anh em, từ anh em chuyển thành vợ chồng có phải hơi nhanh quá không?"

Hai chân cậu banh ra, vị trí nhảy cảm bại lộ dưới mắt Trì Vưu. Mà trong mắt đàn ông, đây chính là dáng vẻ vô cùng quyến rũ.

Giang Lạc hạ giọng, nỉ non khuyên nhủ. Lúc nói chuyện, môi lưỡi đóng đóng mở mở, càng lúc càng ửng đỏ.

Trì Vưu nhìn cậu, không khỏi thất thần.

Hắn biết Giang Lạc đang bày trò gì.

Ngoài mặt dịu dàng cười nhưng thực chất là sát thủ xinh đẹp cầm dao tẩm độc. Ừ thì Giang Lạc nguy hiểm thật nhưng nghĩ tới biểu cảm ngạc nhiên của cậu khi phát hiện mình không thể rời khỏi thế giới này trong năm tiếng tới, hắn lập tức cảm thấy sung sướng và thỏa mãn.

Vì viễn cảnh ấy, hắn không ngại trò chuyện nhiều thêm với Giang Lạc đôi ba câu, vẻ mặt dịu lại không ít: "Vậy cậu Giang muốn chuyển sang trạng thái như nào nhỉ?"

Trong khi tính toán làm sao kéo dài thời gian, cậu tặng cho thiếu niên Trì Vưu một nụ cười vô cùng chân thành: "Thì tâm sự, uống chút rượu rồi tìm hiểu lẫn nhau?"

"Còn có..."

Giang Lạc bỗng la lên đầy đau đớn, khó chịu khom người xuống.

Vẻ ung dung nhàn nhã trên mặt cậu rút đi như thủy triều, sau đó thay thế bằng màu sắc đỏ tươi. Hai bên tóc mai của Giang Lạc đổ mồ hôi, mai tóc bết bát chật vật đến cực điểm.

Hoang mang lo sợ và xấu hổ dâng trào trong mắt, ngay sau ánh mắt lóe lên như một lưỡi kiếm băng lãnh.

Hai chữ bật ra giữa kẽ răng: "Trì, Vưu!"

Nghiến răng nghiến lợi.

Thậm chí ẩn chứa cảnh cáo và chút ngại ngùng.

Hai chữ vừa thốt ra khỏi miệng còn khiến người khác tai đỏ tim đập hơn dáng vẻ ung dung tự tại kia của Giang Lạc. Khối thịt trong ngực Trì Vưu vốn đang từ từ tăng tốc từ lúc bắt đầu hiện có xu thế đập nhanh hơn. Hắn nhịn không được tới gần, cúi đầu thỏ thẻ bên tai Giang Lạc: "Tôi nghe."

Giang Lạc nhắm mất lại, khóe mặt nóng bỏng, môi cũng đỏ bừng. Cậu cắn chặt môi, biểu cảm... vừa đau đớn vừa khó tả.

Người cậu nhắc đến vốn dĩ không phải thiếu niên Trì Vưu.

Mà là ác quỷ gan to bằng vung, không sợ người khác nhìn thấy đang núp sau lưng cậu!

Ác quỷ đặt môi hôn lên tấm lưng trần của cậu, hôn mãi đến tận kẽ mông tròn

Chết tiệt...

Ngay cả Giang Lạc cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi trên khuôn mặt, cậu không muốn tưởng tượng ác quỷ định làm gì kế tiếp. Cậu nghiêng người về phía trước rồi vùng vẫy dữ dội, lưng eo siết chặt.

Bây giờ Giang Lạc hận không thể giết ác quỷ. cậu không chỉ căm hận ác quỷ sau lưng mình mà còn động sát tâm với cả Trì Vưu trước mặt.

Dù không giết được thiếu niên Trì Vưu thì cậu cũng phải móc mắt hắn ra!

Tuy rằng cậu biết thiếu niên Trì Vưu không nhìn thấy được ác quỷ, không biết ác quỷ làm gì sau lưng cậu. Nhưng kể cả khi thiếu niên Trì Vưu chỉ là nhân vật giả tưởng trong thế giới gương, Giang Lạc vẫn không chịu nổi cảnh mình bị đùa bỡn đến chật vật bị ng khác trông thấy.

Giang Lạc gục mặt im lặng thở dốc, mồ hôi trên trán nhỏ xuống tấm chăn màu đỏ, sau đó bị ga giường thấm hút.

Trong mắt cậu hiện lên nét ngoan độc.

Bỗng bên tai Giang Lạc vang lên tiếng cười khe khẽ.

"Á à?" Khoa trương kinh ngạc: "Em đây muốn giết một "tôi" khác sao, em ác thật đấy. Cái miệng này, một giây trước còn bảo muốn làm bạn làm vợ người ta cơ mà."

Là ác quỷ cố ý trêu đùa cậu.

Ánh mắt Giang Lạc càng lúc càng u ám, lo sợ tiếng trò chuyện bị thiếu niên Trì Vưu nghe thấy nên cậu chịu đựng cơn ngứa ngáy sau lưng, chỉ cười lạnh lùng như một câu trả lời không hề có ý tốt.

Tàn nhẫn và lạnh lẽo hiện rõ trên mặt nhưng cậu lại không nhìn thấy hình bóng chợt loé trong cặp mắt si mê của ác quỷ vô hình kia.

Phía trước, Trì Vưu nâng cằm Giang Lạc lên.

Ngắm nhìn khuôn mặt bỗng dưng gợi tình, dần dần mất kiểm soát của thanh niên tóc đen.

Hắn giữ chặt Giang Lạc, giọng điệu đanh thép: "Mới nói một câu rồi im lặng bất thình lình, đây là chuyển trạng thái mà em nói đấy hả?"

Hắn siết chặt tay. Đôi môi chưa uống ngụm nước nào hôm này bị hắn bóp tạo thành vết thương nhỏ. Máu chưa kịp rơi nhanh chóng khô lại trên cánh môi cậu.

Sự chú ý của Trì Vưu thoáng chuyển dời, không biết hắn đang nghĩ gì khi đang ngắm môi Giang Lạc, chỉ thấy hắn bỗng giơ tay lên, ngón tay xẹt qua môi câu mạnh bạo.

Đôi môi đáng thương vừa ngưng chảy máu lập tức trở nặng, vỡ thành mấy mảng máu nhỏ. Hắn dùng ngón tay cái xoa vết máu đó, không những nhuốm đỏ môi dưới mà còn trây ra mặt, sau đó vẽ mội mặt cười quái dị trên mặt cậu.

Giang Lạc mím môi thật chặt, lần nữa suy tư hôm nay Trì Vưu hành động không bình thường .

Vừa nghĩ xong, một làn gió lạnh thổi qua tai: "Bởi vì nó biết em muốn rời đi."

Cái gì?

Giang Lạc khẽ giật mình.

Ác quỷ từ tốn, thì thầm như bóng ma: "Không chỉ vậy, nó tìm cách giữ em ở lại tgioi này. Nó biến thế giới này thành thành phố quỷ, dùng cách thức quỷ dị giết sạch ng ở đây, biến bọn họ thành cống phẩm, tất cả chỉ vì muốn níu em lại."

"Không tới một giờ nữa, hắn sẽ thành công giết tất cả mọi người, cậu vĩnh viễn sẽ bị mắc kẹt trong thế giới gương này, không thể thoát ra."

Gương mặt thanh niên tóc đen ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Ác quỷ từ tốn nói: "Hắn đã viết cấm chế trên tường của căn phòng này. Người ở bên trong không ra được và cũng không thể nghe được âm thanh bên ngoài. Tương tự, người và quỷ bên ngoài cũng sẽ không vào được... Kể cả tôi, cũng đã mất rất nhiều công sức mới vào được trong phòng này với bộ dạng như thế này."

Lúc đầu Giang Lạc còn nghi ngờ lời nói của ác quỷ, nhưng sau khi nghe được lời nói của ắn, cậu tập trung lắng nghe âm thanh ngoài cửa phòng.

Ngoài cửa vô cùng yên tĩnh.

Không có tiếng người, cũng không có tiếng ếch nhái tiếng ve kêu, ngay cả tiếng gió thổi cũng không có luôn.

Quá yên tĩnh, ngược lại, nó cho thấy rằng có điều gì đó không ổn.

Sắc mặt Giang Lạc ngưng trọng, cậu hiểu, có lẽ lời của ác quỷ là sự thật.

Cậu thu hồi sự chú ý của mình, bình tĩnh nhìn Trì Vưu, không những không giận mà còn cười: "Cậu chủ Trì, chúng ta có thể đi dạo ngắm trăng, bồi dưỡng tình cảm trước có phải hay hơn không?"

Trì Vưu nói: "Cũng hợp lý." Hắn bình tĩnh bổ sung: "Nhưng đêm nay không được."

"Tại sao không được?" Giang Lạc hỏi.

Được rồi, lúc trước cậu còn hơi đau lòng vì hắn, cảm thấy gia đình của hai người bọn họ đúng là kẻ tám lạng người nửa cân. Kết quả ác quỷ chính là ác quỷ, không lúc nào không khiến Giang Lạc phải lau mắt mà nhìn.

Nhưng Trì Vưu làm cái gì cũng đều tốt hết cả, dù hắn giết tất cả mọi người trong thế giới kính, hoặc là quỷ thì Giang Lạc cũng không thèm để ý. Điều duy nhất hắn không nên làm là cưỡng chế Giang Lạc ở lại nơi này.

Ngay cả che giấu mà Trì Vưu cũng chẳng muốn, hắn mỉm cười nói: "Qua đêm nay, chúng ta còn rất nhiều thời gian để làm những chuyện như thế."

Giang Lạc bắt đầu lo lắng.

Trì Vưu nói thẳng ra như vậy, nếu hắn không có tự tin một trăm phần trăm đối với bản thân mình thì đương nhiên hắn sẽ không thể nói chắc chắn như vậy.

Hướng phát triển của chuyện này không tốt cho lắm.

Ngay tại lúc này, tiếng của ác quỷ lại vang lên bên tai của Giang Lạc: "Làm sao bây giờ? Số người sống trong thành không đến mấy trăm người, hắn sắp thành công rồi."

Hắn giả vờ lo lắng, nhưng giọng điệu lại không giấu được mà nâng cao lên. Lưng của cậu được quần áo che khuất rải rác dấu hôn của ác quỷ, cậu bị lạnh đến mức xương cụt cũng run lên. Cậu ngẩng đầu, hơi lạnh trên cổ như lưỡi rắn liếm qua.

"Tôi biết anh có biện pháp." Môi của Giang Lạc mấp máy gần như không thể nhìn thấy, giọng nói của cậu nhỏ như tiếng muỗi: "Không thể tin được, hắn và tôi thân mật mà anh không giết hắn."

Ác quỷ cười nói: "Đúng là tôi muốn giết hắn thật. Nhưng tôi luôn luôn là một người thiện lương, ngay cả khi hắn là tôi ở trong gương thì vẫn là một tôi khác, sao tôi có thể giết hắn được?"

"Hơn nữa, giữ lại hắn thì mới có thể khiến cậu đến cầu xin tôi chứ."

Trọng điểm là câu cuối chứ gì.

Lúc này cậu hoàn toàn không muốn so đo với ác quỷ, không khách sáo nói: "Đưa tôi ra ngoài."

Ác quỷ cố ý ra vẻ khổ sở nói: "Trong căn phòng này có cấm chế, khó ra lắm đó..."

Giang Lạc hít sâu nói: "Điều kiện tùy anh."

Thiếu niên Trì Vưu cảnh giác hỏi: "Cậu đang nói chuyện với ai?"

Khóe mắt Giang Lạc liếc hắn một cái, không biết cậu nghe thấy cái gì mà cúi đầu sang một bên xấu hổ hé môi.

Hình như cậu đang bị thứ gì đó hôn, hoặc đang bị trêu đùa bởi ngón tay của người nào đó. Trong miệng bị nhét đồ vật, Giang Lạc đau đớn kêu lên, nước bọt trong suốt từ khóe miệng tràn ra.

Sắc mặt của Trì Vưu trở nên tăm tối, hắn nhận ra trong phòng này còn có người thứ ba.

Mà người này, đang đùa bỡn Giang Lạc ngay dưới mí mắt của hắn.

Ác quỷ rời khỏi bờ môi của Giang Lạc, hắn xoay mặt Giang Lạc lại nhìn thẳng vào Trì Vưu, ác ý phun trào: "Ngoan, nói với hắn một câu từ biệt khiến tôi vui vẻ đi."

Khóe miệng Giang Lạc nhếch lên nụ cười lạnh lùng, cậu mở to mắt nhìn Trì Vưu, nói: "Trước khi đi, để tôi móc mắt của hắn."

Bỗng nhiên con ngươi của Trì Vưu co rút lại.

Ác quỷ cười ha ha, ngay sau đó hắn bế Giang Lạc bay lên không trung. Khi sắp đụng phải trần nhà thì Giang Lạc đã đưa tay ra đỡ theo bản năng, sau một tiếng động lớn, bỗng có gió lạnh thổi vù vù bên tai của cậu.

Mùi khét và mùi máu tanh nồng hòa lẫn vào trong không khí, và còn có cả tiếng la khóc bị gió thổi tới.

Giang Lạc mở mắt ra, cậu được ác quỷ ôm trên cao, bọn họ giẫm chân trên bầu trời, cúi đầu nhìn xuống bốc chín thành đang dần trở thành phế tích trong ngọn lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com