Dm Edit Y Chi Sinh Ton Chet Tiet Nay Vong Tam Son
Chương 109: Thân thể sạch sẽLiên gia là vu y thế gia, đồng thời là một trong lục đại gia tộc. Không giống với những gia tộc khác, Liên gia ít quan tâm đến chuyện bên ngoài nên có thể xưng là gia tộc khiêm tốn nhất lục đại gia tộc.Giang Lạc đã từng gặp người của Liên gia rồi, chính là đại đệ tử của phái vu y, bạn tốt của Trác Trọng Thu - Liên Tuyết.Xe của phủ thiên sư cứ đi thẳng về phía rừng núi sâu thẳng, lái xe là Thẩm Như Mã, ngoài Giang Lạc và Phùng Lệ ra thì có cả ông chủ tiệm mai táng cũng lên xe.Chuyến đi lần này xa vời vợi, mãi đến khi trời chiều đã ngả về tây, chân trời tối dần thì bọn họ mới nhìn thấy Liên gia ở phía sâu chân núi.Trên đường đi Giang Lạc đã bình tĩnh trở lại.Không phải mỗi mình cậu mà cả ông chủ tiệm mai tái cũng thế, họ không biết chi tiết Trì gia đã bị nguyền rủa điều gì, lời nguyền dòng chính của Trì gia không sống được đến năm ba mươi tuổi chỉ là suy đoán và kết luận của mọi người.Nhưng Giang Lạc đã nghĩ đến một chuyện, một bí mật mà Trì Vưu đã từng nói với cậu.Trì Vưu nói trên lưng hắn mang một lời nguyền, lời nguyền này ai thuộc dòng chính Trì gia đều có, nó kiềm chế khiến dòng chính Trì gia không thể làm tổn hại đến chi thứ của Trì gia được.Lời nguyền này là "Kiềm chế dòng chính không được làm tổn thương chi thứ" chứ không phải "dòng chính Trì gia sống không quá năm ba mươi tuổi".Với bí mật này, Giang Lạc vẫn chọn tin tưởng Trì Vưu. Lúc cậu và hắn quyết đấu đã quy định ai thua phải tiết lộ một bí mật, nếu đó là giả vậy thì đúng là quá nhàm chán.Nếu lời nguyền dòng chính Trì gia không phải "năm ba mươi tuổi sẽ chết", vậy thì ý nghĩa của ba nốt ruồi này không hề đơn giản, Kết cục của lời nguyền chết trước năm ba mươi tuổi lại càng khiến cho người ta tò mò.Giang Lạc thăm dò cẩn thận, hơn nữa với hiểu biết của cậu với Trì Vưu, cậu cảm thấy xác suất cậu dính lời nguyền rồi chết trước năm ba mươi là không thể, nhưng cậu cũng đã chuẩn bị tới khả năng xấu nhất.Nếu như thật sự chết trước năm ba mươi, kiểu gì Giang Lạc cũng muốn kéo Trì Vưu ra để hỏi tất cả những việc liên quan đến lời nguyền này. Nếu giải trừ được lời nguyền trước năm ba mươi tuổi là tốt nhất, còn trường hợp không được thì theo con đường của Trì Vưu là sớm muộn mà thôi.Tử vong giúp Trì Vưu thoát khỏi trói buộc và trở nên mạnh hơn. Nếu cậu cũng có thể trở nên giống như Trì Vưu...Sắc mặt Giang Lạc nhợt nhạt mà dây thần kinh trên từng đầu ngón tay lại đang hưng phấn đến mức run rẩy.Trên khóe miệng Giang Lạc toát lên nụ cười nhè nhẹ, cậu nghiêng đầu nhìn cảnh sắc vụt qua thật nhanh ngoài cửa sổ, trong ánh mắt lóe lên điều gì đó.Nếu cậu có thể mạnh như hắn... Tử vong ư, có vẻ cũng là một chuyện tốt.Lồng ngực Giang Lạc đập nhanh hơn.Sau khi đến Liên Gia, người Liên gia sớm đã biết tin thiên sư sẽ đến nên đã có sẵn đệ tử canh trước cửa rồi dẫn họ vào nhà.Tổ trạch Liên gia như lâm viên ở phương nam, có suối nhỏ chảy quanh, thanh trúc giả sơn, dù là cuối thu nhưng khắp nơi đều xanh tươi, càng đi khung cảnh lại càng thay đổi, cỏ cây được bố trí thưa dần đầy tinh tế, cực kỳ có tính thẩm mỹ.Đi dạo ở một nơi như vậy, tâm tình của Giang Lạc không khỏi khá hơn một chút. Không lâu lắm họ trông thấy người của Liên gia.Hiện giờ trưởng lão Liên gia đang tu thân dưỡng tính sau núi, trong nhà chỉ có tiểu bối tiếp khách. Tất cả tiểu bối sống ở tổ trạch Liên gia đều tập trung lại, bắt đầu từ Liên Tuyết khiêm tốn chào hỏi Phùng Lệ.Phùng Lệ gật nhẹ đầu, hỏi: "Đạo trưởng Vi Hòa đâu rồi?""Đạo trưởng đang bế quan sau núi." Liên Tuyết cười hiền hòa, thay mặt nhóm tiểu bối trả lời: "Bảy ngày sau sẽ xuất quan."Phùng Lệ gật đầu, nói: "Khi nào Vi Hòa xuất quan, phiền các cô cậu báo cho ta một tiếng."Liên Tuyết cung kính đáp vâng.Tiểu bối phía sau Liên Tuyết chỉ chừng mười tám mười chín tuổi, đang độ tuổi hoạt bát. Họ lén nhìn người mà thiên sư đưa đến, tò mò đảo mắt sang nhìn Giang Lạc.Giang Lạc lãnh đạm nhìn lướt qua họ.Chủ tiệm mai táng thì thầm cạnh cậu: "Đạo trưởng Vi Hòa là người chuyên nghiên cứu về lời nguyền, nếu ông ta không ở đây thì tạm thời cậu đừng nói chuyện cậu bị trúng lời nguyền cho ai khác biết."Trong lòng Giang Lạc bây giờ cũng nắm chắc nên không quá lo lắng vụ lời nguyền, vì vậy gật đầu.Liên Tuyết hỏi: "Cho hỏi thiên sư tới đây là để?"Phùng Lệ xoay người, ý bảo Giang Lạc tiến lên.Giang Lạc đi qua đứng bên cạnh Phùng Lệ. Phùng Lệ nói: "Đệ tử bất hạnh của ta giao hợp với ác quỷ âm dương, các cô cậu kiểm tra cơ thể của nó, tẩy sạch thứ ô uế, đừng để quỷ khí xâm nhiễm vào cơ thể là được."Quả nhiên Phùng Lệ không nhắc đến chuyện bị nguyền rủa.Nhưng y nói thẳng tuột việc Giang Lạc lên giường với ác quỷ như vậy khiến khóe mắt cậu giật giật, tâm phục khẩu phục.Tuy nhiên tiểu bối Liên gia không tỏ thái độ lạ thường gì, giống như những bác sĩ xem bệnh cho bệnh nhân, người của Liên gia rất có nề nếp nên hỏi han cũng cẩn thận: "Giao hợp âm dương khi nào ạ? Giao hợp bao nhiêu lần? Cơ thể có chỗ nào không khỏe không?"Phùng Lệ mím môi lại quay sang nhìn Giang Lạc.Giang Lạc rũ mi: "Cái này nói riêng được không?"Liên Tuyết cười nói: "Đương nhiên là được rồi, mời đi theo tôi."Giang Lạc đi theo cô vào một căn phòng, sau khi Liên Tuyết hỏi rõ chuyện rồi bắt mạch cho Giang Lạc. Cô cau mày lại thật lâu, rất lâu sau mới đứng dậy, bưng một chén nước trong, nói Giang Lạc ngâm ngón giữa tay trái vào đó.Nước mau chóng trở nên đục ngầu, Liên Tuyết kinh ngạc nói: "Tà tính của loài quỷ này nặng quá!"Giang Lạc cúi đầu nhìn, trong lúc bọn họ đang nhìn chăm chú thì nó dần dần chuyển thành một màu đen. Đen đến mức như hút cạn mọi ánh sáng, như thứ mực đang chảy ra, cực kỳ quái dị.Liên Tuyết đứng bật dậy, ghế tựa bị cô hất ngã ra đất nhưng dường như chẳng khiến cô để tâm. Giang Lạc nghe cô lẩm bẩm: "Tôi chưa gặp chuyện thế này bao giờ..."Gương mặt cô hơi hoảng hốt và không thể tin được, một lát sau khi đã bình tĩnh được, cô lại mời Giang Lạc nâng tay lên rồi vẩy nước đen xuống: "Không sao đâu, chúng ta ra ngoài thôi."Giang Lạc nhìn dòng nước đen kia đã biến mất tăm, cậu im lặng, chẳng lẽ người mất trinh dơ bẩn đến vậy sao?Liên Tuyết lại dẫn cậu về lại trước mặt Phùng Lệ. Phùng Lệ đang ngồi ở đại đường, nghe tiếng họ về mới ngẩng đầu nhìn sang.Vốn Phùng Lệ là vai chính trong nguyên tác nên tướng mạo không hề kém. Ngoài gương mặt anh tuấn, gia thế thâm hậu thì tính cách của y cũng rất thú vị.Nhìn như không tình cảm không có dục vọng gì, nhưng lại hãm sâu thế tục. Trông thì như hãm sâu vào thế tục nhưng lại có vẻ như không quan tâm đến thứ gì.Ánh mắt nhàn nhạt liếc tới khiến Liên Tuyết không khỏi căng thẳng, ngay cả khi cô không phải đệ tử phủ thiên sư. Cô ổn định lại tinh thần, mỉm cười tiến lên, như thể đang đối mặt với sư trưởng trong nhà: "Thiên sư, tôi nghĩ sư huynh Giang Lạc nên tu dưỡng ở đây một tháng sẽ tốt hơn.""Nước trong ao Thiên Bích của Liên gia có thể thanh tẩy những thứ không sạch sẽ trên người sư huynh.'' Liên Tuyết nói: "Sau khi sư huynh ngâm trong ao Thiên Bích một tháng thì không sợ nguyên dương bị mất nữa, dù sau này có giao hợp với ác quỷ bao nhiêu cũng không bị ảnh hưởng.""Vậy cậu tạm thời ở đây đi." Sau một lúc suy nghĩ Phùng Lệ mới lên tiếng: "Còn khi nào đạo trưởng Vi Hòa xuất quan, nhờ cô bảo ông ta đến gặp Giang Lạc."Liên Tuyết cười nói: "Vâng ạ."Có một việc Liên Tuyết đắn đo, sợ Giang Lạc sẽ đau thương và sợ hãi nên chưa nói với Phùng Lệ.Nhìn tà niệm dày đặc mà tên ác quỷ kia để lại trên người sư huynh Giang Lạc, chỉ sợ giao hợp âm dương một lần với hắn còn chưa đủ, chắc chắn hắn sẽ còn tìm đến sư huynh điên loan đảo phượng thêm nhiều lần nữa.Nhưng Liên gia có đạo trưởng và nước thánh trấn tọa nên không sợ gì yêu ma quỷ quái, vì thế chuyện này có nói không cũng không quan trọng.Sau khi nói chuyện rõ ràng, Phùng Lệ không nán lại lâu với họ nữa mà chuẩn bị rời đi. Nhưng Thẩm Như Mã lại hỏi rất cặn kẽ: "Sư đệ, xem ra không thể về trường được rồi, em ở ký túc xá nào thế? Anh dọn đồ giúp rồi đưa tới cho em."Liên Tuyết nhoẻn miệng cười: "Không cần phiền phức vậy đâu. Trác Trọng Thu hay đến đây chơi vào kỳ nghỉ lắm, nhờ sư huynh Giang Lạc báo với Trác Trọng Thu một tiếng là được rồi."Giang Lạc cũng đáp: "Vâng, để Trác Trọng Thu tới đi để sư huynh đỡ phải đi tay không một chuyến."Thẩm Như Mã không nhiều lời nữa, vẫy tay với họ rồi ra ngoài đầu tiên để lái xe.Lúc tiểu bối nhà Liên gia đang chào tạm biệt với Phùng Lệ, Giang Lạc lén tới cạnh ông chủ tiệm mai táng, thủ thỉ: "Lão Kỷ này."Ông chủ tiệm mai táng trừng mắt liếc cậu: "Không biết lớn bé."Giang Lạc cười nhạo một tiếng: "Có những kẻ đôi ba lời nói dối cũng không làm được phải chuẩn bị kịch bản."Ông chủ tiệm mai táng tỏ vẻ bất ngờ.Thật ra trong lòng ông rất phấn khích, Kỷ Diêu Tử cực kỳ thích cá tính này của Giang Lạc. Khi Giang Lạc chọn cái chết để kích hoạt vòng âm dương, ông lập tức nhớ kỹ đứa nhỏ này, không ngừng cảm thán cậu trước mặt viện trưởng Từ, rằng Phùng lệ đã nhận đứa nhỏ này làm độ đệ như thế nào.Tuy nhiên xưa nay cậu luôn giấu giếm tất cả mọi chuyện, cái gì cũng để trong lòng, cho dù lúc cậu cảm thấy vui sướng cũng không mảy may biểu hiện ra ngoài.Giang Lạc không quan tâm ông có vui hay không, cứ tiếp tục nói: "Lời nguyền không sống qua ba mươi tuổi mà ông nói là do dòng chính Trì gia thừa nhận hay chỉ là suy đoán của bản thân vậy?"Chủ tiệm mai táng nói: "Tất nhiên là do mọi người phỏng đoán."Trong ánh mắt Giang Lạc có ý cười thoáng qua, cậu bình tĩnh nói một cách từ từ: "Vậy tại sao biết mình không sống quá ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn có người đồng ý gả cho Trì gia?""Một khi bước vào cửa là trở thành bà chủ của Trì gia, còn có thể sinh ra đứa con thiên phú cực cao sau này làm người thừa kế, có người không muốn thì tất nhiên sẽ có người tình nguyện." Chủ tiệm mai táng lạnh lùng trả lời: "Những gì Trì gia mang đến cũng đủ nhiều để hưởng thụ mấy năm vinh hoa phú quý, sau cùng sẽ có người không sợ chết."Giang Lạc híp híp mắt: "Lão kỷ, ông nói dối trước mặt sư phụ tôi thì thôi, nhưng cho tôi hỏi, tại sao ông lại có một viên ngọc Nguyên Thiên vậy."Đúng là quái lạ, Ngọc nguyên thiên chỉ có bốn viên, người đứng đầu trong cuộc thi quốc gia có một viên, Kỳ gia có một viên. Ông chủ tiệm mai táng không có tiếng tăm gì, chỉ là một lão già của cái tiệm nhỏ, tại sao cũng có một viên?Hơn nữa sau khi ngọc Nguyên Thiên mất đi, phản ứng của ông cũng không quá dữ dội, chỉ đuổi họ ra ngoài rồi đóng cửa.Ông chủ tiệm mai táng liếc mặt nhìn cậu, đi ra ngoài: "Để sau đi."Rõ ràng là có lý do. Có lẽ sợ bị Giang Lạc tóm rồi hỏi tiếp, chủ tiệm mai táng vội vàng bước tới bên cạnh Phùng Lệ, sau đó từ từ rời khỏi Liên gia.Tiễn họ đi xong, Liên Tuyết lần nữa giới thiệu nhóm huynh đệ tỷ muội của mình với Giang Lạc rồi đưa cậu về phòng: "Phòng sư huynh ở phía núi sau, chỗ chúng tôi rất thanh tịnh. Đi bộ mấy phút là đến nơi mọi người ở, cũng không quấy rầy lẫn nhau, sư huynh có thể yên tâm tu thân dưỡng tính ở đây. Sau một tháng, dù cậu không phải trinh nam, ngoại trừ một số pháp thuật hà khắc yêu cầu duy trì sự trong trắng thì số khác không ảnh hưởng gì mấy."Giang Lạc trầm ngâm một lát: "Lý do chén nước kia bị đục là do cơ thể của tôi có vấn đề sao?"Ngoài dự đoán, Liên Tuyến lại lắc đầu: "Đó là thứ mà tôi thấy lạ... rõ ràng là ác quỷ, nhưng cơ thể của cậu lại không bị bất cứ tổn thương nào. Chỉ là tên đó quá dơ bẩn nên khiến thể xác và tinh thần cậu không thể sạch sẽ được thôi."Giang Lạc không nhịn được cười, cậu cố gắng dằn cơn cười đó xuống: "Vậy phải thế nào mới xem là sạch sẽ?""Vứt bỏ hết tất cả dục vọng, sống trong hòa bình, chăm sóc lại cơ thể và tinh thần của bản thân. Một khi không còn khát khao về ăn uống nữa, không tiếp thu những thứ độc hại trong thời gian dài thì từ linh thể đến thân thể sẽ không bị thứ dơ bẩn xâm nhập nữa."Giang Lạc nhún nhún vai.Cậu và Liên gia là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.Người không tồn tại bất cứ dục vọng nào nữa thì sống làm gì cơ chứ? Giang Lạc thích kích thích, thích tất cả những thứ có thể kích thích dục vọng của cậu.Bao gồm cả nguy hiểm và điều không lường trước được.Cậu cũng không thích kiểu "sạch sẽ" vô dục vô cầu như vậy, nhưng cũng không nói ra, mỗi người sẽ có một cách sống, cậu lên giường với Trì Vưu, cơ thể không bị tổn thương là tốt rồi, làm gì đến mức bị nhiễm dục niệm và quỷ khí dơ bẩn cơ chứ?À, Giang Lạc cảm thấy chén nước đó trở nên đen như vậy có khi còn liên quan đến ác niệm không thoát được của chính bản thân mình mà ra.Chương 110: Trước khi bão tuyết đếnNơi Liên Tuyết chuẩn bị cho Giang Lạc là một căn phòng tường trắng ngói xanh.Phong cách xưa cũ, thanh tịnh và đẹp đẽ, một mình Giang Lạc ở là dư sức.Giang Lạc còn thấy một vài chú chim tước bay từ trong rừng ngang qua phòng, bên ngoài gió thổi lạnh, những đóa hoa ở đây cũng đã vào xuân.Liên Tuyết vừa cười vừa giải thích rằng: "Lòng đất Liên gia được nước ao Thiên Bích nuôi dưỡng nên bốn mùa như xuân. Dù bên ngoài Liên gia có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì Liên gia cũng vẫn thế, đợi tầm nửa tháng nữa thì sư huynh sẽ nhìn thấy ngọn núi đó được tuyết trắng bao phủ, còn giờ phong cảnh vẫn đang xanh tươi đó thôi."Giang Lạc tưởng tượng một chút: "Vậy chắc chắn sẽ đẹp lắm."Liên Tuyết vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy."Giang Lạc nhìn xung quanh căn phòng, cửa sổ phòng ngủ có thể thấy ngọn núi phía sau, cây cối hoa lá ở ngọn núi đang vào mùa thu đông nên ngọn cây khô đen, mặt đất úa vàng, đỉnh núi còn hơi trọc."Ngọn núi kia cũng thuộc về Liên gia à?"Liên Tuyết lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tổ trạch Liên gia chỉ chiếm một phần ba đất, ngọn núi đó được nuôi dưỡng bởi đất trời, không thuộc về ai."Bỗng nhiên Giang Lạc bật cười: "Căn biệt thự trong núi của Kỳ gia còn bao trùm cả đỉnh núi."Liên Tuyết thở dài: "Họ quá để ý mấy thứ này."Dù chim sẻ có nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ. Tuy rằng trong phòng có bếp nhưng Liên gia vẫn sai người chuẩn bị bữa ăn đúng giờ, cơ sở vật chất đều rất tốt nhưng chỉ Internet là không có mà thôi."Ở đây có internet để liên lạc không?"Liên Tuyết thoáng im lặng, trên mặt chợt hiện ra nét đau khổ: "Không có."Giang Lạc hít một hơi lạnh, ngạc nhiên nhìn sang Liên Tuyết.Liên Tuyết trầm trọng gật đầu, lần này Giang Lạc không cười được nữa: "Phải sống một tháng ở đây mà không có mạng sao?""Trong nhà có TV đài quốc gia, ngoài TV ra cậu có thể đọc sách." Liên Tuyết cười gượng: "Ở đây chúng tôi có nhiều sách lắm."Giang Lạc lập tức mất sạch tâm trạng thoải mái vừa mới có được.Dù khổ sở nhưng không có mạng là không có mạng. Tối trước khi ngủ, Giang Lạc chọn được một cuốn có vẻ khá thú vị trong dàn sách y thuật, đọc chưa được vài trang đã chìm vào giấc ngủ.Kể từ ngày hôm ấy, Giang Lạc bắt đầu cuộc sống nhàm chán ngắt hẳn kết nối với Internet.Người phụ trách sinh hoạt cá nhân cho Giang Lạc chủ yếu là Liên Tuyết, trưa mỗi ngày khi mặt trời đã lên chính ngọ, Giang Lạc ngâm mình trong thùng gỗ chứa đầy nước ao Thiên Bích, ngâm liên tục một tiếng rồi tới hai tiếng.Lúc Giang Lạc tắm sẽ mặc một bộ quần áo, ngày nào Liên Tuyết cũng mang sư đệ đến phụ giúp, một tới hai đi, Giang Lạc cũng dần quen mặt với các tiểu bối của Liên gia.Nước ao Thiên Bích có thể xua đuổi tà ma, rửa sạch ô uế trên người, có thể giúp cho tinh thần và thể xác người ta duy trì được sự trong sạch. Người Liên gia thích gọi thứ nước ao Thiên Bích này là nước thánh. Để Giang Lạc tẩy sạch hết những thứ bẩn thỉu trên người thì ngay cả nước nấu đồ ăn cũng phải dùng đến nước ao Thiên Bích.Mỗi lần ngâm, nước sẽ từ đục ngầu rồi dần chuyển sang màu đen sì. Cả thùng nước gỗ như vậy chỉ đủ cho Giang Lạc ngâm mười lăm phút. Liên Tuyết đành phải giúp cậu thay nước liên tục, mỗi lần đổi nước mới thì Liên Tuyết và sư đệ của cô đều ướt đẫm mồ hôi.Lúc đầu Liên Tuyết vẫn còn bình tĩnh. Cô cảm thấy chuyện gì mới bắt đầu cũng sẽ có khó khăn cả, giống như việc rửa sạch một thứ gì đó dơ bẩn, rửa nhiều lần thì mới trở nên sạch sẽ được. Nhưng dù đã tẩy rửa tận năm ngày thì dòng nước vẫn bị đục ngầu sau khi Giang Lạc ngâm được mười lăm phút.Thứ kia tà ác đến mức ngay cả nước trong ao cũng chỉ có thể cầm cự trong vòng mười lăm phút.Lần này Liên Tuyết hoàn toàn phát hoảng lên, triệu tập các tiểu bối đến đo lường xem có phải ao Thiên Bích xảy ra vấn đề gì hay không.Giang Lạc có chút xấu hổ, cậu luôn cảm thấy mình đã trở thành một vết mực trong mắt Liên Tuyết, dù có đổ bao nhiêu nước cũng sẽ biến thành màu đen.Những người Liên Tuyết đưa tới cũng cho ra kết quả, tất nhiên nước trong ao Thiên Bích không có vấn đề gì mà vấn đề chính là ở Giang Lạc.Với kết quả này, Liên Tuyết cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, không những thế còn cực kỳ kinh ngạc.Rốt cuộc ác quỷ phải tà tính đến mức nào mới có thể khiến Giang Lạc bị vấy bẩn đến mức như thế?Bọn họ không giải quyết được chuyện này nên trước mắt chỉ có thể cho Giang Lạc ngâm nước trong khi chờ đạo trưởng Vi Hòa xuống núi sau bảy ngày nữa. Đạo trưởng Vi Hòa là vị trưởng bối đã thấu triệt được y học của Liên gia, chắc ông sẽ biết đây là chuyện gì.Tuy nhiên bảy ngày sau đạo trưởng Vi Hòa vẫn chưa xuống núi, ông phái người đến báo cáo với Liên gia rằng ông chưa tìm hiểu xong, cần thêm ba ngày nữa mới xuống núi. Thế nhưng ba ngày sau đạo trưởng Vi Hòa muốn xuống cũng không được vì trong núi đang có tuyết rơi.Đầu tháng mười hai mùa đông mới bắt đầu đến, những bông tuyết to hiếm thấy rơi dần.Bông tuyết bay tán loạn như lông ngỗng, Giang Lạc đang đứng trước cửa sổ uống một tách trà nóng, vẻ mặt chán nản, tuyết trắng phủ trên mặt đất trắng xóa tương phản hoàn toàn với cây cỏ xanh tươi.Có một cảm giác chân không chạm đất không được chân thật.Giang Lạc nhìn vùng tuyết trắng xóa, cậu muốn chạy ra ngoài để giẫm lên một cái. Nhưng rồi cậu thở dài, nhấp một hớp trà nữa.Chán quá.Chán không chịu được.Giang Lạc uể oải nhắm mắt lại, ngáp một cái rồi nhìn xuống đất.Ở Liên gia mười mấy ngày, Giang Lạc thấy thời gian trôi qua thật yên tĩnh nhưng cảm giác chán nản lại lấn át hơn.Thà cậu ở trong ký túc xá với nhóm Lục Hữu Nhất chơi đánh bài poker còn hơn là cuộc sống vô dục vô cầu thế này.Chỉ mới mười ngày nhưng cậu đã cảm thấy mình sắp phát hoảng lên rồi, linh hồn cậu đang kêu gào khó chịu và nhạt nhẽo. Ký ức nổ tàu rõ ràng là nửa tháng trước, nhưng khi nhớ lại Giang Lạc có cảm giác một tháng đã trôi qua.Rõ ràng vừa đến thế giới này, cậu không hề cảm thấy kích thích mãnh liệt đến như thế, nhưng qua hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác, cuối cùng cậu lại không thể nào chịu được sự bình yên.Cậu hoàn toàn không hợp với Liên gia, dù rằng ngoài mặt vờ vịt là thế, trên thực tế, con tàu Angonise che giấu đám cá chình máu có sức hấp dẫn đối với cậu hơn nhiều.Nhóm Liên Tuyết chưa nhận ra sự khác thường của Giang Lạc, họ chỉ thấy sự uể oài ỉu xìu mấy ngày qua là do lo lắng vết ô uế trên người.Nhưng thật sự thì nhóm tiểu bối của Liên Tuyết còn lo lắng hơn cả Giang Lạc.Lúc đó Liên Tuyết đã quả quyết với thiên sư rằng sau một tháng chắc chắn Giang Lạc sẽ trở nên sạch sẽ như ban đầu. Tuy nhiên một tháng đã trôi đi một phần ba mà không có chút tiến triển nào, như vậy thì làm sao ăn nói với thiên sư đây?"Đại sư tỷ..." Các sư đệ sư muội ủ rũ nhìn Liên Tuyết.Liên Tuyết nhìn bão tuyết đầy trời bên ngoài cửa sổ, nhíu mày: "Không biết ngày mai hết bão chưa."Nhưng trận bão tuyết này mãi đến ba ngày sau mới dừng. Ngọn núi sâu bình thường ở phía sau núi trông giống như một ngọn núi được tuyết phủ quanh năm.Tuyết đã không còn rơi nhưng cả dãy núi bị bao phủ một lớp tuyết dày. Người dưới chân núi có thể miễn cưỡng đi vào nhưng người trên núi khó lòng đi ra.Liên Tuyết cắn răng, không chần chừ mà nói Giang Lạc lấy đồ đạc ra: "Tôi đưa cậu lên núi tìm đạo trưởng."Giang Lạc không chút chậm trễ, vội vàng sắp xếp đồ xong, cứ như sợ Liên Tuyết sẽ đổi ý.Mãi đến khi ra khỏi cổng Liên gia vào trong làn tuyết trắng, Giang Lạc hít sâu một luồng hơi lạnh rồi lầm bầm: "Quá đã."Cuối cùng thì cậu cũng đã rời khỏi Liên gia.Lúc chưa có tuyết thì trên núi vẫn có lối đi. Nhưng lúc này tuyết đã phủ lấp hết tất cả, thế là Liên Tuyết đưa cậu đến một con đường khác tương đối dễ dàng.Ngoài Liên Tuyết, đồng hành cùng họ còn có hai sư đệ cơ thể cường tráng, một người tên là Liên Khương, còn người kia là Liên Bỉnh.Hai người bọn họ năm ngoái vừa tròn 18 tuổi, tuổi còn trẻ sung sức, leo núi cũng không cảm thấy lạnh, leo một lúc đã đổ mồ hôi nóng trông như hai ống khói trong núi tuyết.Hai người này tính tình hoạt bát, bọn họ có vẻ sợ đại sư tỷ Liên Tuyết nên cứ líu ríu bên cạnh Giang Lạc. Giang Lạc bị họ kẹp hai bên nên cũng phải bốc hơi theo.Đi được nửa đường, kính bảo hộ của Giang Lạc bị phủ đầy hơi sương từ khí nóng bốc lên, cậu tháo kính ra lau, thản nhiên hỏi: "Bao giờ mới đến chỗ đạo trưởng vậy mọi người?""Đạo trưởng Vi Hòa thích yên tĩnh, bọn họ ở trên đỉnh núi, bình thường phải leo ba bốn tiếng mới có thể tới được. Đường hôm nay khó đi, chắc phải sáu bảy tiếng nữa." Liên Tuyết thở một cách nặng nhọc, xoa xoa đôi bàn tay lạnh ngắt: "Nhiều nhất sáu giờ tối mới đến nơi.""À." Phản ứng của Giang Lạc cũng bình thường: "Sáu giờ tối mai đúng không? Vậy tối nay chúng ta ở đâu?"Liên Khương cười ha ha: "Giang Lạc sư huynh, anh sao vậy, rõ ràng sư tỷ nói sáu giờ tối nay mà.""Sáu giờ tối nay?" Đột nhiên động tác trên tay Giang Lạc dừng lại, cậu nhíu mày nhìn về phía họ: "Các cậu nói thật chứ?"Liên Tuyết ngơ ngác: "Sao vậy?"Đôi lông mày đẹp của Giang Lạc dựng lên, khó tin hỏi: "Các cậu định lội bão tuyết đi thẳng lên núi sao?"Ba tiếng hít hơi lạnh cùng vang lên, nhóm Liên Tuyết khó tin hỏi lại: "Bão tuyết?!"Giang Lạc còn ngơ ngác hơn cả họ: "Các cậu không thấy thiên tượng tối qua sao? Rõ ràng xế chiều hôm nay sẽ có bão tuyết ập tới, tôi nghĩ các cậu đã chuẩn bị kỹ càng rồi, đi nửa đường sẽ có nơi để tránh bão, chẳng lẽ các cậu không biết?""Ra ngoài phải xem thiên tượng, cái này là điều thường tình mà?"Sắc mặt ba người Liên Tuyết sượng trân, Liên Bình lúng túng nói: "Sư huynh, lâu lắm rồi tụi em không ra ngoài nên không biết có chuyện phải nhìn thiên tượng... tụi có xem dự báo thời tiết, dự báo nói hôm nay không có bão tuyết gì cả."Giang Lạc: "..." Đột nhiên cậu không biết ai mới là người bản xứ trong giới huyền học này.Giang Lạc hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân mình bình tĩnh rồi nói: "Dự báo thời tiết cho dự đoán ở phạm vi lớn, tôi chắc chắn chiều nay sẽ phải đón một trận bão tuyết rồi đấy."Hai đứa trẻ to xác quay mặt nhìn nhau rồi lập tức hoảng hốt: "Thật sao? Giang Lạc sư huynh, anh đừng lừa tụi em!"Giang Lạc đang quan sát khung cảnh xung quanh: "Các cậu thấy đã đến mức này rồi tôi còn đi lừa các cậu à?""Còn bao lâu nữa bão tuyết sẽ đến vậy?" Liên Tuyết, người nãy giờ ít tham gia vào câu chuyện nhất cũng mất chú ý, cô mím chặt môi, lồng ngực đập liên hồi: "Chúng ta còn đủ thời gian quay về không?"Giang Lạc ngẩng đầu nhìn trời rồi nghiêm túc lắc đầu: "Không đủ thời gian cho chúng ta về đâu, một tiếng nữa, nó sắp đến rồi."Thật sự muốn kịch tính thì lời thách thức sống chết đã lập tức kéo tới.Ánh mắt lo lắng của Giang Lạc đã bị khăn quàng cổ che lấp, khóe miệng cong lên, cảm giác như bây giờ, cuối cùng cũng đã vui hơn mười ngày ở Liên gia rồi đây.***Lạc Lạc lớn tiếng: Bão tuyết không liên quan tới sữa độc của tôi!Tác giả lớn tiếng: Còn dịch dinh dưỡng không?! Lấy ra tẩy ô uế trên người Giang Lạc đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com