TruyenHHH.com

Dm Edit Xuyen Nhanh Og Lao To Lai Dang Luan Hoi

Nửa đêm, thành phố K.

Bên cạnh thùng rác trong con hẻm tối sau quán bar, một thiếu niên lấm lem nằm co ro ở góc tường, miệng rên rỉ khe khẽ, trên mặt đầy vết thương, bụng dính đầy máu.

Hẻm rất vắng, những kẻ say rượu từ quán bar ra đều không muốn rẽ vào đây, chỉ thỉnh thoảng có một con chó hoang hay mèo hoang đi qua để lại vài tiếng động.

Sau một lúc lâu, thiếu niên mở mắt, ánh mắt lóe sáng rồi tắt lịm, đôi đồng tử đen sâu thẳm như không đáy.

Bạch Kỳ ôm lấy bụng đầy máu mà đứng dậy, dựa vào tường thở dốc vì kiệt sức.

Quan sát xung quanh, sau khi kết hợp với tình trạng của bản thân, Bạch Thượng Thần – người vốn luôn "bình tĩnh" và "ưu nhã", ngay cả khi núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng không đổi sắc – không kiềm được mà buột miệng chửi thề.

Một con vẹt mào phượng bay tới, vỗ cánh loạng choạng như vừa say rượu.

"Ba ơi." Hắc Thất lúng túng lên tiếng.

Bạch Kỳ liếc Hắc Thất bằng ánh mắt chết chóc, Hắc Thất sợ hãi run rẩy, liền bay đến gần: "Con sẽ chữa cho ba ngay lập tức đây ạ."

Hắc Thất lấy ra một chiếc máy y tế cầm tay từ không gian, dùng móng vuốt kéo áo Bạch Kỳ, nhanh chóng chữa lành vết thương trên bụng cho cậu.

Dù vết thương đã lành nhưng tình trạng mất máu vẫn còn, đầu óc choáng váng, buồn nôn, cơ thể yếu đuối.

"Thông tin về nguyên thân."

"Đang nhập thông tin..."

Nguyên thân tên Mạnh Tử Duy, 17 tuổi, là học sinh lớp 11/7 trường Trung học số 1 thành phố K.

Mạnh Tử Duy xuất thân từ gia đình đơn thân, cha cậu là một nông dân, khi mùa vụ về thì ở nhà làm ruộng, lúc rảnh rỗi thì đi làm thuê.

Mẹ của nguyên thân chê nhà nghèo nên đã bỏ đi khi Mạnh Tử Duy 10 tuổi, nhưng ai ngờ rằng, ngay sau khi bà ta đi thì cha cậu lại trúng số.

Cha cậu đã từng sa ngã một thời gian, nhưng một ngày, khi ông trở về nhà trong cơn say rượu và nhìn thấy Mạnh Tử Duy đói khát khóc nức nở, ông đã im lặng.

Sau đó, cha cậu thay đổi hoàn toàn, mang sổ tiết kiệm đưa Mạnh Tử Duy đến thành phố K, mở một quán lẩu nhỏ, tuy không lớn nhưng cũng đủ sống và dư dả hơn.

Khi Mạnh Tử Duy mới đến thành phố K, cậu thường bị chế nhạo, bài xích và bắt nạt vì giọng nói quê mùa.

Dần dần, một đứa trẻ vốn nghe lời, ngoan ngoãn và dễ thương bắt đầu trở nên nóng nảy, ngỗ ngược và kiêu ngạo.

Nhưng nguyên chủ không ngu ngốc, cậu không bao giờ gây chuyện trong trường, mọi thù hằn đều được ghi lại trong một quyển sổ nhỏ, rồi khi ra khỏi trường sẽ tìm cơ hội trả đũa.

Nguyên thân là một đại ca trong trường, sống rất thoải mái và oai phong, cho đến nửa năm trước, khi một học sinh chuyển trường đến đã phá vỡ sự "cân bằng" hiện tại.

Cậu ấy tên Lữ Cảnh Thù, đứng nhất thành phố, là một học bá thực thụ, nghe nói gia đình cậu ấy rất giàu, có mỏ, có đảo, là một đại gia chính hiệu.

Lữ Cảnh Thù cũng rất đẹp trai, mắt phượng, môi mỏng, sống mũi cao, vai rộng eo thon và có đôi chân dài. Chỉ sau một tuần vào trường, cậu ta đã chiếm vị trí nam thần của trường Trung học số 1.

Mạnh Tử Duy không ưa Lữ Cảnh Thù, ngoài sự ghen tỵ, cậu còn thấy cậu ta giả tạo.

Nguyên thân ở đâu cũng đối đầu với Lữ Cảnh Thù, nhưng lần nào cũng bị "vả mặt", chỉ trong nửa năm, cậu bị hành đến mức gần như không còn mảnh giáp.

Nguyên thân bị kích động, định đến quán bar "mượn rượu giải sầu", ai ngờ lại bị một nhóm tự xưng là đàn em của Lữ Cảnh Thù chặn đường.

Dù nguyên thân có giỏi đánh đấm nhưng số đông vẫn chiếm thế thượng phong, cuối cùng không chỉ bị đánh một trận mà còn bị đâm một nhát vào bụng, chết lặng lẽ, đầy oan ức.

Xem xong cuộc đời của nguyên thân, Bạch Thượng Thần chỉ biết im lặng.

Hắc Thất thì thở dài: "Toàn là tự chuốc lấy."

"Nhưng vì một chút mâu thuẫn mà giết người thì hơi quá." Bạch Kỳ nói.

Mạnh Tử Duy tuy có lỗi nhưng chỉ là những cuộc cãi vã nhỏ của thanh thiếu niên, đánh một trận để xả giận là đủ, nhưng giết người thì quá nghiêm trọng.

"Cậu ấy có nguyện vọng gì?" Hắc Thất hỏi.

"Dùng trí tuệ để hành hạ Lữ Cảnh Thù."

"Dùng tinh thần để hành hạ Lữ Cảnh Thù."

"Dùng thể xác để hành hạ Lữ Cảnh Thù."

"Tất cả những gì Lữ Cảnh Thù có phải cướp hết, bắt cậu ta phải thừa nhận trước toàn trường rằng mình không bằng Mạnh Tử Duy."

"Thêm nữa: tìm vợ cho cha Mạnh Tử Duy."

"... Cái gì vậy?" Hắc Thất ngơ ngác.

"Danh sách nguyện vọng của nguyên thân." Bạch Kỳ đáp.

"Danh sách? Nguyên thân bị điên à?" Hắc Thất trợn mắt. "Nếu do người của Lữ Cảnh Thù hại, thì trả thù cậu ta là xong."

"Một phàm nhân, tầm nhìn thấp là chuyện bình thường." Bạch Thượng Thần cảm thán.

"Lại một thế giới bận rộn." Hắc Thất đáp.

...

Sáu giờ rưỡi sáng.

Bạch Kỳ trở về trường Trung học số 1, trèo tường vào, lẻn về ký túc xá, đúng lúc này là giờ học sớm, cả khu ký túc xá không có một bóng người.

Không chịu nổi mùi hôi trên người, Bạch Thượng Thần lấy một chậu nước lạnh rửa sơ qua, thay bộ đồng phục màu xanh rau chân vịt.

Ký túc xá của Trung học số 1 khá tốt, bốn người một phòng, không như ký túc xá trường khác, nhồi nhét như hộp cá mòi.

Bạch Kỳ nằm vật ra giường, lấy gương soi ngắm gương mặt của đời này, kết quả là bị một đầu tóc trắng dọa sợ.

"Cái gì đây!? Tóc bạc sớm?"

"..." Hắc Thất đảo mắt. "Đó gọi là màu xám khói, là thời thượng đấy anh hiểu không?"

"???" Bạch Thượng Thần ngơ ngác, xám khói là màu gì?

Bạch Kỳ nắm lấy một lọn tóc trắng kéo thử, tóc khá mượt, nhưng màu sắc... có chút giống như luyện sai công pháp rồi tẩu hỏa nhập ma.

Kéo lên mái tóc trước trán, gương mặt nguyên thân thuộc loại đẹp, đôi mắt lá liễu, khi nhíu mày thì trông rất sắc bén.

Bạch Kỳ nghiêm mặt, khí thế lập tức thay đổi, có một vẻ lạnh lùng, áp bức.

"Từ nhỏ nguyên thân đã luôn đứng cuối bảng thành tích, cậu ta vào trường Trung học số 1 bằng tiền sao?"

Nghe vậy, Hắc Thất lập tức tra cứu thông tin: "Ngoài những học sinh xuất sắc, còn có một sự tồn tại đặc biệt ở Trung học số 1."

"Học sinh có năng khiếu thể thao."

"???" Bạch Thượng Thần.

"Giống như kỳ thi khoa cử đời trước của cậu, có văn và võ khoa." Hắc Thất giải thích.

"Ồ." Bạch Thượng Thần hiểu ra.

"Nhưng chỉ giỏi võ thôi thì không đủ." Bạch Kỳ lẩm bẩm, "Văn cũng phải giỏi, dù gì thì nguyện vọng của nguyên thân cũng có một điều: dùng trí tuệ để hành hạ Lữ Cảnh Thù."

"Ký chủ." Thấy Bạch Kỳ đang mải tính toán, Hắc Thất không nhịn được lên tiếng.

"Ví dụ như tiếng Anh cơ bản, anh có biết 26 chữ cái tiếng Anh là gì không?"

"??" Bạch Thượng Thần.

"Bảng tuần hoàn các nguyên tố?"

"??" Mặt ngơ ngác.

"Gen, tế bào, nhiễm sắc thể?"

"..."

"Hàm số, phương trình, hình học?"

"Cái gì... thứ gì vậy?"

Hắc Thất tuyệt vọng che mặt: "Thượng Thần ba ba, đừng lo, có tôi đây, tôi sẽ giúp ngươi gian lận."

"...Thất à, ngươi phải tin vào thiên phú học tập của Thượng Thần."

"Haha." Hắc Thất thầm nghĩ, thật muốn tin anh lắm, nhưng...

Hy vọng sau khi Bạch phế thải trải qua nỗi sợ hãi bị môn khoa học tự nhiên hành hạ, anh ta vẫn có thể tự tin như vậy.

Khi Hắc Thất đang cảm thán về sự "ngây thơ" của Bạch Thượng Thần, radar hệ thống đột nhiên xuất hiện vài điểm đỏ nhỏ.

"Ký chủ, có người đến rồi."

Sau khi kiểm tra kỹ, Hắc Thất nói tiếp: "Là hội học sinh đến kiểm tra ký túc."

Hội học sinh? Kiểm tra ký túc??

Bạch Kỳ từ ký ức của nguyên thân nhanh chóng hiểu ra hai từ này, lập tức leo khỏi giường, mở cửa sổ nhảy ra ngoài.

"Ký chủ, đây là tầng bốn đấy——!"

Bạch Kỳ lộn người nhảy qua cửa sổ, bám theo đường ống nước và các cửa sổ từng tầng, giống như một con mèo linh hoạt, thành công tiếp đất từ tầng bốn.

Những học sinh đi ngang qua đều đồng loạt biểu cảm sửng sốt: "!!!"

(Bản edit chỉ được đăng tại wattpad @monn5tuoi)

Sân thể thao trường trung học số 1.

Câu thành ngữ "Một năm bắt đầu từ mùa xuân, một ngày bắt đầu từ buổi sáng" thật không sai.

Trên sân cỏ xanh, các học sinh đang ngồi thành từng nhóm nhỏ để đọc sách buổi sáng, tiếng đọc sách vang lên từ các cửa sổ trong tòa nhà học, tràn đầy sức sống.

Còn lúc này, dưới gốc cây tử vi ở một góc sân thể thao, Bạch Thượng Thần vốn luôn kiêu ngạo và bất khả chiến bại lại đang ngồi nhìn bảng câu hỏi ảo trước mặt mà ngơ ngác.

"Câu đố gà thỏ cùng chuồng, có 35 cái đầu và 94 cái chân, hỏi: gà và thỏ mỗi loại có bao nhiêu con?"

"..." Bạch Thượng Thần.

"Bệnh à!? Ai lại nhốt gà và thỏ vào cùng chuồng?"

"Anh để ý chúng có bị nhốt cùng hay không làm gì?" Hắc Thất phản bác, "Tiện đây bổ sung một câu, đây là bài toán lớp 4 tiểu học."

"..." Đầu đau như búa bổ.

"Đổi câu khác!"

"Được thôi!" Hắc Thất đáp lại ngay.

"Nhện có 8 chân, chuồn chuồn có 6 chân và hai đôi cánh, ve sầu có 6 chân và một đôi cánh. Ba loại côn trùng này tổng cộng có 16 con, 110 cái chân và 14 đôi cánh, hỏi: mỗi loại côn trùng có bao nhiêu con?"

"..." Bạch Thượng Thần nghe mà bắt đầu thấy chóng mặt.

Ánh mắt Hắc Thất lóe lên một tia gian xảo: "Ba ba ——?"

"Bản thượng thần mặc kệ có bao nhiêu con côn trùng! Tất cả bóp chết hết, không còn con nào!" Bạch Thượng Thần tức giận nói.

Hắc Thất: "..." Đúng là chơi xấu!

"Tiểu Duy!" Một thiếu niên đeo dải băng màu xanh lam chạy nhanh về phía Bạch Kỳ.

Lục Mão, người bạn duy nhất thực sự của nguyên thân chủ tại trường trung học số 1, một học bá có chí hướng trở thành cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp, thứ hạng chưa từng rớt khỏi top 10 toàn khối, nhưng lại kiên quyết ở lại lớp thường

Lục Mão và nguyên thân quen biết nhau từ hai năm trước, lý do quen nhau rất éo le.

Lục Mão là một tên nói nhiều, hai năm trước vào một ngày nọ, cậu ta chơi bóng rổ với một nhóm côn đồ ngoài xã hội trong công viên. Sau khi đánh bại bốn người trong trận đấu, cậu lại không biết kiềm chế mà khiêu khích, kết quả bị họ chặn trong nhà vệ sinh công cộng.

Lúc đó, nguyên thân đang đi vệ sinh, nhìn thấy vậy liền nóng máu lên và đánh cho nhóm người đó một trận tơi bời.

Kể từ đó, nguyên thân luôn có một cái "đuôi" là Lục Mão theo sau.

Lục Mão chạy đến rồi như một con lười bám chặt lên người Bạch Kỳ, cười toe toét, để lộ hai lúm đồng tiền và một chiếc răng nanh nhỏ.

Lục Mão thường thích mặc áo cộc tay trắng bên trong đồng phục, dáng vẻ của cậu thuộc loại dễ thương, mỗi khi cậu cười đều toát lên sự rạng rỡ như ánh nắng.

"Tiểu Duy, tối qua cậu đi đâu thế?" Lục Mão hỏi.

"Về nhà một chuyến." Bạch Kỳ thuận miệng nói dối.

Lục Mão nhìn chằm chằm vào cậu, dường như đang đánh giá xem lời nói đó có thật hay không.

Một lúc sau, Lục Mão nửa tin nửa ngờ thu lại ánh mắt, "Tối qua giáo viên chủ nhiệm đột xuất kiểm tra ký túc, may mà anh đây nhanh trí che giấu giúp cậu."

"??" Bạch Kỳ.

"Giáo viên chủ nhiệm hỏi cậu đâu, tớ bảo cậu bị táo bón, ngồi trong nhà vệ sinh không ra được." Lục Mão cười hớn hở.

"..." Bạch Kỳ.

"Tiểu Duy, dù anh đây cũng rất ghét Lữ Cảnh Thù, nhưng cánh tay nhỏ bé của chúng ta thực sự không bẻ nổi cái chân to của hắn đâu."

Lục Mão thử thăm dò, nhìn Bạch Kỳ hỏi: "Hay là... chúng ta biết khó mà lui, chỉ cần khinh bỉ hắn về mặt tinh thần?"

Bạch Kỳ liếc nhìn cậu ta một lúc lâu, đến khi khiến Lục Mão sởn gai ốc thì cậu khẽ cười, "Được, không đối đầu trực diện nữa."

Lục Mão vui mừng, vừa định hùa theo thì Bạch Kỳ lại âm thầm thêm vào một câu, "Chuyển sang đấu trí!"

"..." Lục Mão.

"Đánh bại hắn về mặt tinh thần, đè bẹp hắn về mặt trí tuệ, và hành hạ hắn về mặt thể xác."

"..." Có lẽ đối đầu trực diện vẫn đáng tin hơn.

Bạch Kỳ đứng lên khỏi bãi cỏ, phủi bụi trên người, "Nhà ăn chắc mở cửa rồi, để tôi mời cậu ăn sáng."

"... Cảm ơn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com