Dm Edit Xuyen Nhanh Og Lao To Lai Dang Luan Hoi
"Chim khôn chọn cây lành mà đậu, tảng đá lớn dựa vào đỉnh núi, bất kể là quan hay giặc, là người tốt hay kẻ gian, đều phải phân rõ đầu đuôi.Nhưng một núi không thể có hai hổ. Khi hai kẻ đầu lĩnh gặp nhau mà cả hai đều có ý đồ không thuần khiết, mâu thuẫn chắc chắn sẽ xảy ra."Toàn Đạo Minh độc chiếm ngôi vị minh chủ giang hồ đã nhiều năm, nên không ít người bắt đầu nhăm nhe âm mưu định thay thế họ. Trong số đó, Phong Tuyết Vân Tông là kẻ trắng trợn nhất, không khác gì "tâm tư của Tư Mã Chiêu, ai cũng biết".Tại Bình Sơn Cư.Bạch thượng thần ngồi xổm trên giường, trước mặt là một quyển sách mỏng, đóng quyển rất sơ sài, nhưng nội dung bên trong...Hai thiếu niên đang tựa vào nhau dưới ánh trăng, thổ lộ tình cảm đầy ngọt ngào."Khẩu vị của anh thay đổi rồi." Hắc Thất nói bằng giọng điệu nặng nề, như thể đã nhìn thấu bản chất "dơ bẩn" của vị thượng thần nào đó.Bạch Kỳ liếc mắt nhìn Hắc Thất, "Ta bảo ngươi tìm xuân cung đồ, ngươi mang về toàn là những thứ nhạt nhẽo.""Đích thân ngươi đã trải qua không biết bao nhiêu lần rồi, xem xuân cung đồ còn có tác dụng gì?""Hiệu quả thị giác không giống nhau.""..." Hắc Thất.Cửa phòng mở ra, Bạch Quy Hủ trở về.Bạch thượng thần lập tức nhanh như chớp giấu cuốn sách tranh đầy màu sắc kia vào trong chăn."Giấu gì đó?" Bạch Quy Hủ cười hỏi."Haha, anh tiêu rồi." Hắc Thất khoái chí.Bạch Quy Hủ tiến tới, dịu dàng lật tấm chăn lấy lại cuốn sách, tiện tay lật vài trang xem sơ qua.Ánh mắt chợt lóe lên một tia sắc bén, sau đó nụ cười của Bạch Quy Hủ càng thêm sâu, "Tiểu Hoa thích nam sắc sao?""Chẳng lẽ ngươi lại là một con hồ ly cái?"Bạch Quy Hủ lẩm bẩm tự nói, một tay đột ngột tấn công chỗ "tiểu huynh đệ" của Bạch thượng thần."!!" Bạch Kỳ."Quá đáng!" Bạch thượng thần giận dữ cào về phía Bạch Quy Hủ.Bạch Quy Hủ kịp thời thu tay lại, thuận thế ôm lấy Bạch Kỳ đang xấu hổ vào lòng để an ủi.Trên trán Bạch thượng thần bốc lên những đám lửa, còn Hắc Thất thì cười lăn lộn trong biển ý thức của y."Ngươi ở trong phòng hai ngày có thấy chán không? Có muốn ra ngoài chơi không?" Bạch Quy Hủ dụ dỗ."Bản thượng thần sao có thể bị mấy lời ngọt ngào đánh bại?" Bạch thượng thần tỏ vẻ khinh thường.Nửa tiếng sau.Dưới màn đêm, thành Lương Vẫn hiện lên với hàng ngàn ánh đèn như bầu trời đầy sao, chiếu rọi một vùng ấm áp.Trên con phố tấp nập người qua lại, Bạch Quy Hủ tay trái cầm kẹo hồ lô, tay phải nắm tay Bạch hồ ly. Dù ra ngoài dạo phố nhưng ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi Bạch Kỳ.Hộ vệ Trang Sùng đứng bên cạnh im lặng không nói, trong lòng nghĩ rằng ngày trước có bao nhiêu con hồ ly bị chủ nhân lột da, giờ lại xem một con hồ ly như "con trai" mà chăm sóc.Bạch Kỳ chậm rãi liếm lớp đường trên quả sơn tra, đôi mắt màu vàng kim quét qua đám đông.Dù trong thành Lương Vẫn đang tập trung toàn là người trong giang hồ vì đại hội luận võ, nhưng không ai dám gây rối, vì tìm chuyện trên địa bàn của Toàn Đạo Minh thì... ha ha, kết cục sẽ không dễ chịu đâu.Đi ngang qua một kỹ viện, ánh sáng mờ ảo, tiếng hát vang vọng, mùi rượu thơm nồng, thu hút không ít người tìm đến vui chơi."Bốp!"Cửa sổ trên lầu hai bị đập vỡ, Loan Thường Tông lảo đảo chạy ra, ngã ngửa xuống giữa đường."Haha!" Gia Cát Phàm Thanh dựa vào lan can lầu hai, cười lớn trêu chọc."Thiếu chủ của Trích Tinh Thập Tứ Tháp vang danh giang hồ mà lại là một tên ngây thơ chưa hiểu sự đời, thật buồn cười.""Gia Cát Phàm Thanh!" Bị chạm đến giới hạn, Loan Thường Tông mặt đen lại, giận dữ quát, "Ngươi quá đáng!""Ta bắt nạt ngươi đấy, ngươi làm gì được ta nào?" Gia Cát Phàm Thanh khiêu khích.Thấy hai người này Bạch Kỳ không khỏi thầm nghĩ, "Đúng là có duyên.""Trang miêu." Mùi rượu nồng nặc, Mai Kỳ Am nằm sấp trên cửa sổ, mắt mờ đục, rõ ràng đã say khướt.Trang Sùng lạnh lùng liếc Mai Kỳ Am một cái, không thèm đếm xỉa.Các cô nương trong kỹ viện ai cũng xinh đẹp, nhưng Bạch Quy Hủ hiểu rõ tính "háo sắc" của một con hồ ly nào đó, không muốn ở lâu nên định rời đi ngay."Không thèm để ý đến ta?" Mai Kỳ Am lẩm bẩm, mặt đầy bất mãn.Thấy cả nhóm đi vào đám đông, đầu óc Mai Kỳ Am đang mơ hồ lại bắt đầu làm loạn.Uống thêm một ly rượu, hắn hắng giọng, làm bộ làm tịch rồi hét lên một tiếng."Bạch trang chủ——!!""..." Bạch Quy Hủ.Con phố vốn ồn ào bỗng nhiên im bặt, dường như thời gian dừng lại.Loan Thường Tông và Gia Cát Phàm Thanh vốn đang căng thẳng, cũng đờ người ra, ánh mắt nhanh chóng quét tìm trong đám đông.Mắt Bạch Quy Hủ trở nên lạnh lẽo."Đánh hắn." Hắn lạnh lùng để lại một câu rồi ôm Bạch Kỳ rời đi.Trang Sùng đang định thực thi mệnh lệnh thì Trương Phan ra tay, cười mỉm cản lại."Sợ ngươi không nỡ ra tay, ngươi cứ theo công tử đi, để ta lo." =)))))"..." Trang Sùng.Sau khi để lại một ánh mắt đầy thương cảm, Trang Sùng lặng lẽ rời đi, thầm nghĩ: "Tự cầu may mắn đi, Mai ổ chủ."Bên bờ sông vắng lặng không một bóng người, Bạch thượng thần nằm trong lòng Bạch Quy Hủ, nhớ lại vừa rồi không nhịn được mà khẽ cười.Ánh mắt Bạch Quy Hủ sâu thẳm, chăm chú nhìn Bạch Kỳ, "Ngươi cười nhạo ta sao?"Bạch Kỳ đáp lại bằng khuôn mặt ngơ ngác, ngu ngơ. Người phàm ngu ngốc này đang nói cái gì vậy? Bản thượng thần chỉ là một con hồ ly thôi mà.Bạch Quy Hủ nhìn chăm chú vào đôi mắt vàng của Bạch Kỳ một lúc lâu, sau đó cười nhẹ đầy bất lực, "Nếu ngươi là con người, nhất định..."Lời nói dừng tại đó. Nếu Bạch Kỳ thực sự tái sinh thành con người, với thân phận của Bạch Quy Hủ, có lẽ hai người rất khó có cơ hội giao thiệp.Điều này Bạch Kỳ hiểu, và Bạch Quy Hủ cũng vậy.Tiếng hét của Mai Kỳ Am vang lên như sấm sét, phá tan sự "hài hòa" của thành Lương Vẫn. Chẳng mấy chốc, cả thành đều biết vị trang chủ thần bí của Tàng Gian Sơn Trang đã đến.Lần này, Bạch Quy Hủ dù muốn giữ kín danh tính để giả làm người thường chọc ghẹo hồ ly cũng không thể giấu được nữa.Bạch trang chủ vô cùng bực bội.Tàng Gian Sơn Trang vốn do trang chủ đương nhiệm cai quản, mặc dù "thể trạng yếu đuối" không luyện các loại võ công của các môn phái, nhưng lại là một thiên tài trong việc chế tạo binh khí.Bất kể là binh khí hay ám khí, hễ là thứ do hắn chế tạo ra đều gây chấn động khắp giang hồ.Tàng Gian Sơn Trang là đại tông về binh khí, còn Bạch Quy Hủ chính là bậc thầy tài ba nhất trong việc rèn binh khí của trang.Hỏi rằng trong giang hồ, ai luyện võ mà không ao ước có một món binh khí do chính tay Bạch Quy Hủ của Tàng Gian Sơn Trang chế tạo?Ngày hôm sau.Toàn Đạo Minh.Khi Bạch Quy Hủ bước vào cổng của Toàn Đạo Minh, gần như toàn bộ người của minh đều ra đón chào. Ngoại trừ minh chủ Gia Cát Luật thì gần như toàn bộ mọi người đều xuất hiện, dành cho Bạch Quy Hủ sự tôn trọng tuyệt đối.Bạch thượng thần nằm trong lòng Bạch Quy Hủ, quả thật là "cáo mượn oai hùm.""Bạch trang chủ." Gia Cát Nhiễm ra mặt chào đón, trên khuôn mặt cười tươi không còn thấy bóng dáng của sự u ám khi xưa từng bị từ chối rèn binh khí tại Tàng Gian Sơn Trang.Bạch Quy Hủ gật đầu đáp lại, sau đó cả hai cùng đi đến chính sảnh của Toàn Đạo Minh.Trên đường ngắm nhìn "căn cứ" của Toàn Đạo Minh, Bạch thượng thần âm thầm tặc lưỡi, "So với gia tộc Gia Cát, sơn trang của Bạch Quy Hủ đúng là quá đỗi giản dị.""Cái gì?" Hắc Thất nghe mà mơ hồ."Nghèo." Bạch thượng thần đáp."...Dù nghèo đến mấy thì nuôi một con hồ ly vẫn dư sức." Mỗi bữa một con gà quay là đủ rồi.Trong sảnh chính, Gia Cát Luật ngồi uy nghi trên ghế. Khi thấy Bạch Quy Hủ đến, nét mặt căng thẳng của ông mới giãn ra một chút."Bạch trang chủ.""Gia Cát minh chủ."Một màn chào hỏi khách sáo, vô vị khiến Bạch thượng thần buồn chán đến ngáp dài. Đôi mắt vàng ánh lên chút sương mù sinh lý khiến trong lòng Bạch Quy Hủ chợt ấm áp.Gia Cát Luật không biết tiếp tục cuộc trò chuyện thế nào, liếc nhìn Trang Sùng đứng như thần giữ cửa, thử thăm dò bâng quơ hỏi, "Nghe nói không lâu trước đây Trang hộ vệ bị thích khách tấn công, không biết kẻ nào lại gan lớn như vậy?"Bạch Quy Hủ khẽ liếc nhìn Gia Cát Luậ đang "diễn sâu", khóe môi cong lên lạnh lẽo, "Bản trang chủ cũng đang điều tra đây."Một câu nói khiến Gia Cát Luật đứng giữa tình thế tiến thoái lưỡng nan, trả lời cũng khó mà không trả lời cũng không xong.Ánh mắt của Bạch Quy Hủ chuyển sang Gia Cát Phàm Thanh đang co rúm lại ở góc phòng, mỉm cười chào hỏi bằng giọng điệu ấm áp, "Thiếu minh chủ, hôm qua có phân thắng bại với Loan thiếu tháp chủ chưa?""!!" Trúc Cát Phàm Thanh giật mình, gương mặt ngay lập tức đỏ ửng vì xấu hổ."Phàm Thanh... Phàm Thanh thật sự xấu hổ."Đi dạo thanh lâu, đánh nhau, lại bị người mình không muốn gặp nhất nhìn thấy hết, thật là xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.Gia Cát Luật liếc nhìn Gia Cát Phàm Thanh cảnh cáo, sau đó lịch sự nói, "Trong thành đang hỗn loạn, có lẽ đã làm phiền Bạch trang chủ, chi bằng ngài hãy ở lại Toàn Đạo Minh một thời gian?"Bạch Quy Hủ nghe vậy trầm ngâm một lát, sau đó mỉm cười đáp, "Vậy thì đa tạ."Cuộc gặp mặt đơn giản, ngoài những lời trò chuyện vụn vặt về gia đình, Gia Cát Luật không hề nhắc đến chuyện Thiên Xu Linh Lung Hộp, mà hắn không đề cập, Bạch Quy Hủ cũng coi như không nghe thấy, không hỏi han.Mục đích của Bạch Quy Hủ là Tốn Quý Xích, nhưng hắn tin rằng Gia Cát Luật còn sốt ruột hơn mình.Thiên Xu Linh Lung Hộp không phải là bí mật, chuyện Tứ Trận Sơn Hà Bách Ký Đồ liên quan đến lăng mộ hoàng tiền triều cũng không phải. Trên thì có hoàng tộc, dưới thì có Trích Tinh Thập Tứ Tháp và Phong Tuyết Vân Tông. Cái của nợ này giữ cũng không được, bỏ cũng không xong, Gia Cát Luật cần một người chia sẻ gánh nặng.Bạch Quy Hủ không say mê cờ bạc, nhưng hắn là một kẻ đánh bạc thông minh. Trong trò chơi này, ai để lộ sự yếu đuối trước thì sẽ thua.Trên đường đến phòng khách, Bạch Kỳ nhìn thấy Loan Thường Tông của Trích Tinh Thập Tứ Tháp, ngoài hắn ra, còn có nhiều người khác đang lén lút theo dõi Bạch Quy Hủ."Người của Phong Tuyết Vân Tông." Trương Phan liếc nhìn một người đàn ông mặc áo tím đứng trước sân và nói."Người của Phong Tuyết Vân Tông đều giỏi dùng độc, để ý kỹ." Bạch Quy Hủ lạnh lùng ra lệnh.Hắn không sợ độc dược, chỉ sợ tiểu hồ ly nghịch ngợm ăn phải đồ của người khác, nếu dính phải thứ không sạch sẽ thì sẽ phải chịu khổ.Toàn Đạo Minh đã chuẩn bị cho Bạch Quy Hủ một sân nhỏ yên tĩnh, có hoa, có nước, có đá núi, quả thật là rất chu đáo.Chỉ là...Nhìn vào cây mai trong sân, Bạch Quy Hủ không khỏi nhíu mày."Trang chủ không thích cây mai." Trang Sùng lạnh lùng nói.Người hầu ngẩn ra, một lúc lâu không nói gì. Cuối cùng, một đệ tử của Toàn Đạo Minh nhanh nhẹn hiểu ra và lập tức đáp lại, "Ta sẽ ra lệnh cho người chặt bỏ ngay."Bạch Quy Hủ không thích cây mai, nên mặc dù có mối quan hệ tốt với Mai Kỳ Am, hắn chưa bao giờ đến thăm Mai Lâm Cư của hắn ta. Sở thích này ngoài vài người thân cận ra, hiếm ai biết."Không thích cây mai?" Hắc Thất suy nghĩ, cảm thấy trong đầu mình có một hình ảnh thoáng qua, nhưng khi cố tìm hiểu kỹ thì lại không thể nắm bắt được.Với nỗi khổ tâm của Hắc Thất, Bạch thượng thần chỉ cười đầy thâm sâu mà không nói gì.Bên trong phòng.Bạch thượng thần nằm trên cửa sổ chạm trổ, nhìn đám đệ tử Toàn Đạo Minh đang hì hục đào cây mai trong sân, trong lòng thầm nghĩ: "Chỉ là một cây mai thôi mà, cưa đi là được rồi. Nhưng chỉ vì một câu của Trang Sùng: "Trang chủ không thích cây mai, dù chỉ là một nhánh lá, một đoạn rễ", mà khiến đám đệ tử phải đào bật gốc cả cây.""Bản thượng thần nghi ngờ tiểu Hắc Hoa cố tình đấy." Bạch Kỳ."Đồng ý." Hắc Thất.Bạch Quy Hủ bước tới, bế Bạch Kỳ lên, ánh mắt nhìn ra cảnh tượng "thê thảm" của việc đào cây trong sân, trong mắt lạnh lùng."Tiểu hoa cũng không thích cây mai sao?""Không, bản thượng thần khá thích đấy."Nghe tiếng hồ ly kêu, nụ cười của Bạch Quy Hủ càng thêm sâu, "Tiểu hoa với ta quả thật tâm ý tương thông.""... " Bạch thượng thần.Đmm, tiểu Hắc Hoa này đúng là có độc mà!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com