TruyenHHH.com

Dm Edit Xuyen Nhanh Og Lao To Lai Dang Luan Hoi

Trong giờ thể dục, Bạch Kỳ và Lục Mão bị phạt vì lén ăn vặt và phải lau dọn sân trường sau giờ học. Suốt buổi, Bạch Thượng Thần giữ khuôn mặt lạnh lùng như tượng. Sau giờ học, Bạch Kỳ và Lục Mão mỗi người cầm một cái chổi, dưới sự "giám sát thân thiện" của Địch Nhất Huy và Lương Khương, chậm rãi dọn dẹp rác.

"Rõ ràng các cậu cũng là đồng phạm, sao không bị phạt?" Lục Mão bực bội.

"Bởi vì bọn tớ biết nhìn trước nhìn sau, còn hai cậu thì làm ầm lên như sợ thầy cô không thấy ấy," Lương Khương châm chọc.

"Đừng bực mà," Địch Nhất Huy vỗ vai Lục Mão, "Người ta nói: 'Không quét nhà sao quét được thiên hạ?' Bình tĩnh nào."

"Đừng có mà nói nhảm! Đại ca này sẽ quét sạch cậu trước!" Lục Mão và Địch Nhất Huy cãi nhau một trận, loạng choạng lao về phía Bạch Kỳ. Bạch Kỳ nhanh nhẹn né sang một bên, khiến hai người họ ngã nhào xuống đất.

Thấy khuôn mặt đẹp trai của Lục Mão sắp đập xuống đất, Bạch Thượng Thần bất ngờ dùng chổi chắn trước mặt cậu, bảo vệ cậu một cách vững vàng. Sau đó, với một cú xoay chổi, y nhẹ nhàng đẩy hai người đứng dậy.

"..." Ba người Lục Mão.

"Cao thủ."

"Đại ca."

Bạch Thượng Thần xoay chổi như đang biểu diễn một loạt chiêu thức đẹp mắt, "Làm việc đi! Đừng quậy nữa, không tôi đánh gục các cậu đấy!"

Ở đằng xa, Lữ Cảnh Thù nhìn chằm chằm vào Bạch Kỳ, trong mắt lộ ra một cảm giác u tối khiến người khác phải run sợ. Dù chỉ là một loạt động tác đơn giản, nhưng hắn nhận ra đó là bộ pháp của Hoắc gia trong kiếp trước.

Ở phủ Nhiếp Chính Vương, hắn thường tập luyện với cây thương Huyền Tật Hắc Vân dưới gốc cây hợp hoan. Vì khi đó, Văn Nhân Thiên gặp vấn đề về sức khỏe nên hắn không bao giờ phòng bị y, thậm chí còn dạy y bộ pháp này.

Thơ và chữ viết trên giấy có thể là trùng hợp, những thói quen hàng ngày cũng có thể là trùng hợp, nhưng còn bộ pháp của Hoắc gia trước mắt thì sao?

Khi sự trùng hợp quá nhiều, nó không còn là trùng hợp nữa.

Lữ Cảnh Thù cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập dữ dội, bước nhanh đến và nắm chặt cánh tay Bạch Kỳ.

"Cậu là ai?"

"Cậu là Văn Nhân Thiên sao?"

"Cậu... còn nhớ tôi không?"

Có quá nhiều câu hỏi trong lòng hắn, làm ngực hắn như muốn nổ tung, đôi mắt đỏ rực vì hưng phấn. Nhưng trong mắt người ngoài, hắn giống như đang đến kiếm chuyện.

Bạch Kỳ híp mắt lại, cổ tay linh hoạt thoát khỏi sự kìm kẹp, rồi dùng chổi đánh vào bụng Lữ Cảnh Thù, đẩy hắn lùi lại một khoảng. Trước khi Lữ Cảnh Thù kịp phản kháng, Bạch Kỳ nhanh chóng tiếp cận, quất thêm một cú vào phía sau đầu gối, khiến hắn quỳ xuống.

Bạch Thượng Thần đứng cao nhìn xuống Lữ Cảnh Thù, dùng đầu chổi nâng cằm hắn lên, "Nhóc con, muốn chết à?"

Lữ Cảnh Thù không nói gì, chỉ nhìn Bạch Kỳ với ánh mắt tham lam, như thể trong mắt hắn có ngọn lửa đen đang cháy. Sự điên cuồng bệnh hoạn này khiến Lục Mão và mấy người xung quanh kinh sợ.

"Hắn... hắn điên rồi sao?"

Lữ Cảnh Thù gạt cây chổi ra, như một con thú hoang lao đến, ôm chặt lấy eo Bạch Kỳ. Bạch Kỳ bị bất ngờ, ngã ngửa ra sau, cộng thêm trọng lượng của Lữ Cảnh Thù, suýt nữa thì y bị gãy lưng.

Lữ Cảnh Thù vùi mặt vào ngực Bạch Kỳ, mùi hương lạnh lùng quen thuộc làm linh hồn hắn run rẩy.

"Văn Nhân Thiên, vương gia của ta, A Thiên của ta... Nói cho ta biết, có phải là ngươi không?"

Cơn đau khi lưng va xuống đất khiến Bạch Thượng Thần tối sầm mặt lại, y co gối đá Lữ Cảnh Thù để đẩy hắn ta ra, nhưng dù có đánh thế nào thì đối phương vẫn không chịu buông tay.

"Cmn cậu!" Bạch Kỳ chửi thề.

Với sự giúp đỡ của Lục Mão và mấy người khác, Bạch Kỳ cuối cùng cũng thoát khỏi Lữ Cảnh Thù và đánh hắn một trận bầm dập.

Sau khi đánh người đến mức mặt mũi bầm tím, Bạch Thượng Thần giữ lấy thắt lưng đau đớn, khập khiễng bước đi.

"DMM! Lữ Cảnh Thù đúng là có độc! Loại không có thuốc giải!"

Lữ Cảnh Thù nằm ngửa trên đất, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng của Bạch Kỳ cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Hắn thu ánh mắt lại, nhìn lên trời, bầu trời xanh với những đám mây trắng giống như tâm trạng của hắn lúc này. Đám mây đen tích tụ lâu nay đang dần tan biến, mặc dù thân thể đầy thương tích, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như hôm nay.

Lữ Cảnh Thù đưa tay che mắt, bật cười thành tiếng.

Người mà hắn khổ sở tìm kiếm suốt mười mấy năm trời lại luôn ở ngay trước mắt mình, nhưng bản thân như người mù mà không hề nhận ra.

Chẳng phải đúng như câu nói 'Ta ngóng nhìn núi và biển, mà không biết rằng biển vẫn luôn dõi theo ta' hay sao?

Chỉ một chút nữa thôi, hắn đã bỏ lỡ y suốt cả đời.

Lữ Cảnh Thù cười ngây dại, Lục Mão nhìn mà sợ hãi, "Hắn không phải bị đánh đến mức phát điên rồi chứ?"

"Hỏng rồi, học bá điên rồi, Tử Duy gặp rắc rối rồi." Lương Khương nói.

"......"

Bạch Kỳ đến phòng y tế dán hai miếng cao dán rồi mới chống lưng quay về lớp. Trên người y tỏa ra khí thế âm u đầy căng thẳng, như muốn nói 'Ông đây đang rất cáu, đừng ai lại gần', khiến mọi người xung quanh sợ hãi tránh xa cậu hai mét.

"Anh không thấy kỳ lạ à? Vừa rồi cảm xúc của Lữ Cảnh Thù rõ ràng không bình thường." Hắc Thất hỏi.

"Liên quan gì đến bản thượng thần!?" Bạch Kỳ đáp với vẻ mặt lạnh lùng vô tình.

"Có lẽ do anh kích động quá khiến hắn phát điên, nên hắn mới không quản sống chết mà lao lên đánh nhau với anh – cả hai cùng bị thương!"

Hắc Thất nói với vẻ đầy chính nghĩa, nhưng trong mắt lại hiện rõ sự hả hê, trông rất đáng ăn đòn.

"......" Bạch Kỳ.

"Có tin bản thượng thần nhổ hết lông của ngươi làm chổi lông gà không?" Y âm u đe dọa.

"......Tin." Bạch rác rưởi đang cáu kỉnh, không thể trêu vào.

Bạch Kỳ đã đánh Lữ Cảnh Thù, vốn tưởng rằng sẽ phải chạy lên văn phòng hiệu trưởng một chuyến, nhưng mãi đến khi kết thúc tiết tự học buổi tối cũng không nghe thấy thông báo gọi tên ai.

Lục Mão, Địch Nhất Huy, và Lương Khương ba người lo lắng suốt cả ngày, mặt đầy bối rối.

Còn Bạch Thượng Thần thì có chút suy nghĩ, nhưng khi đụng vào chỗ đau trên lưng, sắc mặt y lại đen sì.

(Bản edit chỉ được đăng tại wattpad @monn5tuoi)

Hôm sau.

Sau khi ăn sáng, Bạch Kỳ và Lục Mão từ nhà ăn đi về lớp, vừa lên lầu đã thấy có một đám người tụ tập trước cửa lớp 7.

"Có người gây chuyện à?" Lục Mão hỏi.

Bạch Kỳ tiến lên, đám người ở cửa lớp thấy y quay lại liền lập tức rút lui, nhường ra một lối đi.

Từ khoảng trống đó, Bạch Kỳ ngay lập tức nhìn thấy "ngôi sao sáng" ở trung tâm đám đông – Lữ Cảnh Thù.

Lục Mão kinh ngạc, lập tức bật chế độ chiến đấu, "Cậu mau rút lui, tôi sẽ đỡ cho."

Trong mắt Lục Mão, Lữ Cảnh Thù xuất hiện ở cửa lớp 7 từ sáng sớm chắc chắn là để trả thù chuyện hôm qua bị đánh.

Thấy Bạch Kỳ xuất hiện, Lữ Cảnh Thù lập tức bước nhanh về phía y, dừng lại cách một mét, hai người đối diện nhau.

"Nhìn nhau rồi, nhìn nhau rồi!" Đám đông hóng chuyện hồi hộp theo dõi 'cuộc chiến'. =)))))

Lữ Cảnh Thù nhìn chằm chằm vào Bạch Kỳ, đôi mắt đen sâu thẳm không còn vẻ điên cuồng của hôm qua nữa, thay vào đó là sự bình tĩnh đến kỳ lạ, như một tảng đá mực không thể tan chảy.

Trong bầu không khí căng thẳng như vậy, Lữ Cảnh Thù mở miệng nói.

"Xin lỗi."

"!!" Mọi người ngạc nhiên.

"??" Bạch Kỳ khó hiểu.

Lữ Cảnh Thù với gương mặt bầm tím nghiêm túc xin lỗi, khung cảnh này khiến Bạch Thượng Thần không nhịn được bật cười.

Lữ Cảnh Thù liếc nhìn thắt lưng của Bạch Kỳ, do dự hỏi, "Còn đau không?"

"..." Đụng trúng chỗ đau rồi.

"Chết không nổi." Bạch Kỳ đáp lạnh lùng.

"..." Rõ ràng là đang giận.

"Tôi đi cùng cậu đến bệnh viện kiểm tra một..."

"Không cần."

"Có âm mưu! Chồn chúc Tết gà, chắc chắn có âm mưu." Đám người lớp 7 nghĩ.

"Bị đánh mà còn xin lỗi, chắc chắn là Mạnh Tử Duy dùng mưu hèn kế bẩn để uy hiếp Lữ Cảnh Thù rồi." Đám người lớp 1 suy nghĩ.

Hai lớp đề phòng lẫn nhau, trong suy nghĩ đã có một trận chiến căng thẳng.

Bạch Kỳ không biết đầu óc Lữ Cảnh Thù đập vào đâu, sáng sớm đứng chặn trước cửa lớp để xin lỗi mình, nhưng y cũng không buồn suy nghĩ xem hắn có vấn đề gì hay không.

Xoa xoa thắt lưng vẫn còn đau âm ỉ, Bạch Kỳ mặt lạnh đi ngang qua Lữ Cảnh Thù, quay về lớp.

Hắc Thất thầm cảm thán: "Cái thắt lưng yếu ớt của Bạch đê tiện đúng là không ổn rồi."

Nhìn Bạch Kỳ quay vào lớp, trong mắt Lữ Cảnh Thù thoáng qua một tia sáng tối tăm.

Gạt bỏ mọi định kiến trước đây, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười của Bạch Kỳ đều trùng khớp với hình ảnh của Văn Nhân Thiên trong ký ức, tại sao đến giờ mình mới nhận ra?

Hắn không dám hỏi thẳng y có phải là Văn Nhân Thiên hay không, vì hắn không chắc liệu y có còn ký ức về kiếp trước không.

Hơn nữa, kiếp trước, hắn đã sai một bước, rồi lại sai cả đời. Khi Văn Nhân Thiên qua đời, quân của hắn đã tiến đến thành, cướp đoạt giang sơn của y. Nếu y còn ký ức, chắc chắn sẽ hận hắn.

Hắn sợ nhìn thấy sự căm hận và dứt khoát trong mắt y, điều đó sẽ khiến hắn phát điên.

Lữ Cảnh Thù cúi đầu cười khổ.

Kiếp trước, hắn đã sai lầm cả đời.

Kiếp này, vì đôi mắt mù lòa của mình mà suýt chút nữa hắn đã bỏ lỡ y, còn đắc tội đến mức không thể cứu vãn.

Lữ Cảnh Thù cảm thấy cuộc đời mình chính là ví dụ điển hình của sự đau khổ.

Bạch Kỳ ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đầy thâm trầm. Hắc Thất cũng không đoán được y đang nghĩ gì.

(bản edit chỉ được đăng tại wattpad @monn5tuoi)

Trong lớp, mọi người đang bàn tán xôn xao về việc Lữ Cảnh Thù đến xin lỗi, đủ loại thuyết âm mưu được ghép lại thành một bộ phim trinh thám rối rắm.

Bạch Kỳ nghe đến mức khóe miệng giật giật, trẻ con hiện đại đúng là có trí tưởng tượng phong phú đến mức y không đuổi kịp.

Lục Mão từ chỗ mình chạy đến bàn của Bạch Kỳ, hớn hở hỏi, "Mai được nghỉ, cậu có kế hoạch gì chưa?"

"???" Nghỉ à?

"Trường Nhất Trung mỗi tháng đều có ba ngày nghỉ." Hắc Thất nhắc nhở.

Nghỉ = phải về nhà = gặp phụ huynh.

Bạch Kỳ khựng lại, nhớ ra trong nhà nguyên chủ còn có một người cha, mà loại sinh vật này... có vẻ khó đối phó nhỉ.

Bạch Thượng Thần là do sư phụ đón về nuôi trong môn phái, cha mẹ... lẽ ra là có, nhưng y không nhớ rõ.

Theo Hắc Thất luân hồi qua bốn kiếp, kiếp nào cũng là 'người cô đơn', đến kiếp này đột nhiên có cha, cảm giác có chút... lo lắng.

"Tử Duy?" Thấy Bạch Kỳ im lặng, Lục Mão thúc nhẹ, giục cậu trả lời.

Bạch Kỳ tỉnh lại, trả lời lạc đề, "Cậu thì sao?"

"Tôi á? Đương nhiên là đi chơi khắp nơi rồi, hiếm khi có được hai ngày nghỉ." Lục Mão cười hì hì.

"Tử Duy, ngày mốt tôi đến cửa hàng nhà cậu ăn lẩu nhé? Tôi thèm cái nước lẩu bí truyền của chú Mạnh quá."

"...Được."

Nghĩ đến việc một mình đối mặt với cha của nguyên thân, Bạch Kỳ cảm thấy dẫn theo Lục Mão có thể làm giảm bớt không khí gượng gạo, mà nếu tình hình căng thẳng quá thì hai đứa có thể kiếm cớ chuồn đi.

"Ký chủ, anh suy diễn quá rồi, không cần phải rối rắm thế đâu."Bạch Kỳ căng thẳng khiến Hắc Thất cũng bất lực.

"Bản thượng thần chưa có kinh nghiệm."

Y đang sử dụng thân xác của nguyên thân, cha của Mạnh Tử Duy chính là cha của y ở hiện tại, dù nói chuyện có căng thẳng đến đâu thì cũng không thể dùng kiếm chém được, đúng là phiền phức quá.

"..." Hóa ra anh đang phiền não chuyện này à? =)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com