[ĐM/EDIT/Xuyên nhanh/OG] Lão tổ lại đang luân hồi
Chương 20
Mặt trời đã lên cao, Bạch thượng thần nằm trên giường, mơ màng cất vài tiếng như nói mê, sau đó lười biếng trở mình, tay phải che mắt rồi từ từ mở đôi mắt ngái ngủ.Trong phòng ngủ im lặng không một tiếng động, trên tường không có đồng hồ, rèm cửa cũng ngăn ánh nắng bên ngoài, khiến người ta không biết bây giờ là mấy giờ.Sờ vào bên cạnh giường thấy mát lạnh, rõ ràng Lữ Cảnh Thù đã rời đi được một lúc.Bạch Kỳ nằm ngửa một lúc lâu mới lười nhác ngồi dậy, bước xuống giường, đi tới bên cửa sổ và kéo tấm rèm nặng nề ra.Ngay khi ánh sáng chiếu vào, Bạch Kỳ theo bản năng nheo mắt lại, sau khi thích nghi với ánh sáng mới nhìn ra ngoài cửa sổ.Dưới sân vườn phía dưới, Lữ Cảnh Thù đang mặc bộ quần áo tập thể dục màu nhạt, đánh một bộ quyền rất mạnh mẽ, từng chiêu từng thức đều vô cùng hung mãnh, khiến người khác phải khiếp sợ.Bạch thượng thần dựa vào cửa sổ nhìn lặng lẽ, dưới ánh nắng, y mặc áo choàng ngủ lỏng lẻo, để lộ vai ngực, đôi đồng tử đen như được phủ một lớp sương mỏng, mờ mịt khó nắm bắt.Sau khi hoàn thành bộ quyền, Lữ Cảnh Thù ngẩng đầu nhìn lại, hình ảnh mỹ nhân dựa lan can vừa tỉnh khiến hắn không khỏi nghẹn ngào.Bạch Kỳ buông tay khỏi người và vẫy tay về phía người đứng dưới, "Lên đây."Lữ Cảnh Thù không nói hai lời, lập tức chạy về phòng.Lữ Cảnh Thù bước vào phòng ngủ, trên người đầy mồ hôi, áo phông ngắn tay dính chặt vào thân hình cơ bắp, chỉ số hormone bùng nổ.Bạch Kỳ liếc nhìn Lữ Cảnh Thù từ đầu đến chân, trước sắc đẹp này, ngay cả Bạch thượng thần cũng khó tránh khỏi chút rung động."Hôn ta." Bạch thượng thần vốn không bao giờ chịu uất ức ra lệnh.Lữ Cảnh Thù mỉm cười, tiến lên ôm eo Bạch thượng thần, để hai cơ thể áp sát nhau, "Rất hân hạnh."Người trẻ tuổi khí thế mãnh liệt, thân thể hừng hực, một màn ái ân suýt nữa vượt quá giới hạn.Bạch thượng thần giống như con cáo mệt mỏi, lười nhác nằm nghiêng trên giường, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm mà không khỏi đảo mắt."Cảnh Thù, tôi đói rồi." Bạch thượng thần gọi."Ra ngay!" Lữ Cảnh Thù trong phòng tắm vội vàng tăng tốc.Với tinh thần "ta không thoải mái thì không ai được thoải mái" của Bạch Kỳ, y khẽ nở một nụ cười đắc ý.Quý trọng thời gian bên nhau, Lữ Cảnh Thù đã cho bảo mẫu và tài xế về nhà, hào phóng cho họ nghỉ phép một tuần có lương.Vì trong nhà chỉ có hai người, nên ba bữa một ngày đều do Lữ Cảnh Thù phụ trách, dù sao Bạch Kỳ cũng là một vị thần thượng "không biết phân biệt mặn ngọt".Trong phòng khách.Hai người cùng ăn bữa sáng muộn, Lữ Cảnh Thù thấy thời cơ đã đến, liền nhắc lại chuyện cũ, "A Duy, chúng ta đi du lịch nhé?""Không đi, nóng lắm." Bạch thượng thần thẳng thừng từ chối."Chỗ đó dựa núi kề sông, không hề nóng chút nào." Lữ Cảnh Thù đáp.Bạch Kỳ ngước lên nhìn hắn với vẻ nghi hoặc, "Chỗ nào?""Nhà cũ của ông ngoại em, hoa hợp hoan chắc đã nở rồi." Lữ Cảnh Thù nói.Chuyện về nhà cũ ngắm hoa, Lữ Cảnh Thù đã đề cập một lần trước đây, khi đó Bạch Kỳ cũng nửa đồng ý.Bạch thượng thần suy nghĩ một lát, dưới ánh mắt trông đợi của Lữ Cảnh Thù, cuối cùng cũng gật đầu, "Được."Lữ Cảnh Thù lập tức mừng rỡ, "Em sẽ đặt vé máy bay ngay, hôm... ngày mai xuất phát."Ban đầu hắn định đặt vé đi ngay hôm nay, nhưng nghĩ lại thấy không thực tế, nên đổi thành ngày mai.Sau bữa ăn, Lữ Cảnh Thù lên mạng đặt vé, còn Bạch Kỳ ngồi xem phim truyền hình trong phòng khách, tiện thể đùa giỡn với con vẹt Hắc Thất.Lữ Cảnh Thù từ ngoài trở về, ngồi xuống bên cạnh Bạch Kỳ ôm lấy anh, "Đặt vé máy bay trưa mai rồi.""Được." Những chuyện lặt vặt trong cuộc sống, Bạch Kỳ xưa nay lười quản, lúc trước ở Diệu Hoang Đại Lục đã có tiểu thần trong động phủ lo liệu, giờ thì Lữ Cảnh Thù lo hết.Lữ Cảnh Thù nhìn con vẹt Hắc Thất đang khó khăn bóc quả hạch trên bàn, "Thú cưng không được mang lên máy bay, để nó ở nhà cho bảo mẫu chăm sóc nhé.""!!" Hắc Thất."Ký chủ! Không được bỏ lại bản trí năng này!""Kẻ độc ác kia, dám chia rẽ bản trí năng với ba ba thượng thần, nguyền rủa cậu!""Tình bạn cách mạng giữa ba ba thượng thần và bản trí năng là kiên cố không gì phá vỡ, cậu đừng hòng thay thế vị trí của bản trí năng!""Ký chủ! Thượng thần ba ba..."Ánh mắt Bạch Kỳ thoáng nét cười, y vươn tay vỗ nhẹ vào Hắc Thất đang nổi giận như Godzilla, khẽ trấn an nó."Mang nó theo, cần thiết có thể dùng làm lương thực dự trữ." Bạch thượng thần nhẹ nhàng nói."..." Hắc Thất.Bản trí năng rất tức giận, nhưng sẽ không cãi lại anh, nó là một trí năng cao ngạo và rộng lượng.Lữ Cảnh Thù lướt mắt lạnh lùng nhìn Hắc Thất, trong mắt lóe lên một tia hàn ý.Trực giác cho hắn biết, con vẹt tên Hắc Thất này có điều gì đó kỳ quặc, nếu không phải A Duy đã dặn không được làm hại nó, hắn đã sớm vặn cổ nó để "trừ hậu họa".Lữ Cảnh Thù chưa bao giờ cho rằng "giác quan thứ sáu" chỉ là chuyện hão huyền, mọi trực giác đều có cơ sở tồn tại của nó.Ngày hôm sau, Bạch Kỳ và Lữ Cảnh Thù lên đường ra sân bay, đến trước giờ lên máy bay mới nhớ gọi điện báo cho cha Mạnh một tiếng rằng mình chuẩn bị đi chơi ở ngoại thành.Cha Mạnh nhận được cuộc gọi với vẻ mặt ngơ ngác, "..."Xong rồi, bảo bối thật sự bỏ nhà đi rồi, bảo bối không cần mình nữa...Nhà cũ của ông ngoại Lữ Cảnh Thù ở một thị trấn nhỏ dựa núi kề sông, có lịch sử trăm năm, chỉ nhìn vào ngôi nhà cũng biết tổ tiên chắc chắn không phải là quan thì cũng là phú.Trước khi lên mười, Lữ Cảnh Thù đã sống cùng ông ngoại tại ngôi nhà cũ này, mãi đến khi ông ngoại qua đời, hắn mới trở về với bố mẹ.Dù ngôi nhà cũ không có người ở, nhưng mỗi tuần đều có người đến dọn dẹp, vì vậy bên trong nhà rất sạch sẽ.Sau khi đến nơi, Lữ Cảnh Thù và Bạch Kỳ liền ở lại trong nhà. Ban ngày họ cùng nhau đi dạo núi sông, buổi tối ngắm hoa dưới trăng, âu yếm nhau và ngủ chung, không ai quấy rầy, cũng không phải lo lắng về bất kỳ chuyện trần tục nào, như một cặp thần tiên sống ẩn dật tách biệt khỏi thế gian.Quả đúng như câu "Vô ty trúc chi loạn nhĩ, vô án độc chi lao hình*" trong "Lậu Thất Minh".(*)『無絲竹之亂耳,無案牘之勞形』: "Không tơ trúc phiền tai, chẳng công văn nhọc xác". Câu thơ trích từ bài Lậu Thất Minh của Lưu Vũ Tích thời Đường, một bài minh ca ngợi vẻ đẹp thanh cao của cuộc sống giản dị, không bị xáo động bởi những thứ ồn ào hay công việc bộn bềĐêm khuya.Bạch thượng thần đứng trong vườn, nhìn chằm chằm vào cây hợp hoan, Lữ Cảnh Thù bước ra từ trong nhà và nhẹ nhàng ôm y từ phía sau.Cảm nhận được hơi ấm và nhịp thở của người trong lòng, Lữ Cảnh Thù thỏa mãn thở dài, "Giống như một giấc mơ."Bạch Kỳ nghe vậy cười khẽ, "Không chân thật sao?""Nếu đây là mơ thì em sẵn lòng chìm đắm trong đó; nếu không phải, em chỉ mong thời gian chậm lại, để có thể bên cạnh anh lâu hơn một chút."Lữ Cảnh Thù nhắm mắt, hôn lên Bạch Kỳ như trân quý một bảo vật, "Em có thể tham lam cầu xin thêm một đời nữa không?"Gió đêm thổi rơi những cánh hoa hợp hoan, hương thơm nồng nàn không biết đã mê hoặc ai, cũng không rõ đã làm say lòng ai?Bạch Kỳ xoay người, giọng nói dịu dàng của anh giống như mặt nước sông yên bình, bề ngoài êm ả nhưng ẩn chứa sự mạnh mẽ đáng sợ."Nếu ngươi có thể tìm thấy ta, đừng nói là một đời, cả ngàn đời ngàn kiếp cũng đều trao cho ngươi?"Kiếp này, Bạch thượng thần sống 70 năm, đến hơn 90 tuổi mới rời khỏi thế giới, điều này đối với tuổi thọ hàng vạn năm của y chỉ như một cái chớp mắt, nhưng trong thế gian phàm tục thì đã là thọ lâu.Khi xưa, mối quan hệ "đặc biệt" của hai người đã được cha mẹ Lữ Cảnh Thù chấp nhận một cách bình thản, nhưng cha Mạnh lại không phải là người dễ tính.Sau khi mọi chiêu trò hăm dọa và dụ dỗ đều thất bại, cha Mạnh không còn cách nào khác ngoài việc đánh Lữ Cảnh Thù một trận, khiến anh nằm liệt giường hơn một tháng mới hồi phục.Tuy nhiên, sau khi biết được Lữ Cảnh Thù là con trai của chủ tịch thành phố, cha Mạnh vốn dĩ còn hung hăng "dạy dỗ con rể" bỗng dưng chân không khỏi mềm nhũn.Trong kỳ thi đại học, vì tương lai của một người, Bạch thượng thần khó khăn lắm mới chịu "bùng nổ" một lần, đạt thủ khoa toàn quốc và đăng ký vào Đại học số 1 Kinh Đô.Lữ Cảnh Thù với tinh thần "theo chồng" cũng giành được á khoa toàn quốc, rồi cùng theo Bạch Kỳ đăng ký vào Đại học số 1 Kinh Đô, hai người trở thành bạn cùng trường.Tuy nhiên, sau khi vào đại học, Bạch thượng thần lại từ một con phượng hoàng biến thành một "con gà đất", trốn học và thi rớt là chuyện thường, kiên quyết duy trì hình tượng học sinh cá biệt đến cùng.Đối với Bạch Kỳ, Lữ Cảnh Thù suốt 70 năm vẫn yêu thương và chiều chuộng y, khiến y trở nên kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày, nhưng bất kể Bạch thượng thần làm gì, phía sau luôn có người âm thầm thu dọn tàn cuộc cho y.Cuộc sống kiếp này của hai người tuy bình dị, nhưng vô cùng ấm áp và hạnh phúc.Diệu Hoang Đại Lục.Tiểu bí cảnh dưới đỉnh Hợp Đà của núi Ngọc Hoàng.Bạch Kỳ sau khi thoát khỏi thế giới và trở về bản thể, ý thức vừa tỉnh lại đã cảm thấy trong cơ thể ấm áp, đó là Hắc Thất đang sử dụng năng lượng để giúp anh chữa lành thân thể.Sau khi quá trình hồi phục kết thúc và Hắc Thất rút năng lượng ra, Bạch Kỳ cảm nhận rõ ràng sự hòa hợp giữa thần hồn và cơ thể, nỗi đau trên thần hồn gần như đã lành hoàn toàn.Bạch Kỳ thử cử động tứ chi, dù cơ thể vẫn chưa thể động đậy, nhưng ngón tay và ngón chân đều có thể nhúc nhích nhẹ."Cảm ơn, Tiểu Thất." Bạch thượng thần trịnh trọng cảm ơn."Tôi có thể chữa lành vết thương của anh, nhưng phần hồn bị mất..."Lúc trước, Bạch Kỳ đã tách ra một hồn và một phách để xuống trần gian trải qua kiếp nạn, nhưng không may bị phục kích và bị các thần vây công. Trong tình thế nguy cấp, y chỉ kịp thu hồi lại phần phách bị thương nặng, còn phần hồn thì bị thất lạc.Nhớ lại tình cảnh thảm thương ngày đó, trong mắt Bạch Kỳ hiện lên sự lạnh lẽo đến tận xương tủy. "Phần hồn bị mất đó ta sẽ tự mình tìm lại, ngươi không cần lo lắng."Hắc Thất định nói thêm nhưng lại ngừng, lo lắng nhìn Bạch Kỳ một hồi rồi chỉ hỏi một câu, "Kích hoạt nhảy không gian sang thế giới tiếp theo chứ?""Đi thôi."Thượng Thần Giới.Tại một động phủ của một thượng thần, một người đàn ông trần truồng bước ra khỏi hàn đàm, cơ bắp mạnh mẽ dưới làn da ẩn hiện ánh sáng đen tối.Mái tóc đen ướt đẫm dính vào người, đôi mắt lạnh lẽo dưới lớp bóng tối chứa đựng sự sắc bén khó lường, đôi môi mỏng hơi mím lại, toát lên sự lạnh nhạt vô tình, như thể hắn đứng độc lập giữa trời đất.Người nọ giơ tay lên, từng tiếng khớp xương kêu răng rắc rõ ràng, như một cỗ máy đã lâu không hoạt động nay được khởi động lại.Động phủ rung chuyển theo từng hơi thở của hắn, cả Thượng Thần Giới cũng xáo động vì sự thức tỉnh của hắn. Các vị thần ở Thượng Giới đồng loạt nhìn về phía ngọn linh sơn như một ngôi mộ kiếm, sửng sốt kinh ngạc."Vị đại thần đã bế quan vạn năm mà không rời nửa bước khỏi thần phủ kia đã xuất quan rồi sao!?"Bên trong thần phủ.Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu mực, chân trần đứng trên đỉnh một ngọn núi, bên cạnh là một cây hợp hoan đỏ thắm được linh khí bao phủ, nở rộ rực rỡ."Thưa tôn thượng, vị thượng thần ở Thanh Tiêu Động Phủ đã bị các thần vây công, chạy trốn xuống hạ giới, hiện giờ sống chết chưa rõ." Một tiểu thần kính cẩn báo cáo với người đàn ông.Người đàn ông nhìn lên bầu trời Thượng Thần Giới, trong đôi mắt đen như mực của hắn như chứa đựng một vực thẳm lạnh lẽo vô tận, dường như có thể nuốt chửng cả đất trời.Một đóa hoa hợp hoan rơi vào lòng bàn tay người đàn ông, hắn nhìn nó lặng lẽ không nói gì, lâu đến mức thời gian như ngưng đọng lại.Đột nhiên, người đàn ông siết chặt tay, nắm chặt đóa hợp hoan trong lòng bàn tay, thần lực cường đại và tàn bạo từ hắn tỏa ra bốn phía."Ầm!!"Hơn trăm ngọn núi lớn bị chém mất đỉnh chỉ vì cơn thịnh nộ của hắn, cả Thượng Thần Giới cũng run rẩy theo.Tất cả các thần đều biết, vị đại thần trên ngọn linh sơn ấy đã nổi giận.Mở tay ra, để tro tàn trong tay bị gió cuốn đi, người đàn ông quay lưng lại, lạnh lùng bước đi."Liệt kê tất cả những kẻ tham gia vào, bao gồm cả thân nhân, con cháu, và tông môn của chúng.""...Vâng." Tiểu thần run rẩy đáp.
—Hoàn thế giới 5—
*Mãi mới lết dc 100c sau 3 tháng ròng rã =")) Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nha!!
TG này coi như bù đắp cho TG1 đầy tiếc nuối 🥹 Tác giả tâm lý quá ❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com