TruyenHHH.com

[ĐM/EDIT/Xuyên nhanh/OG] Lão tổ lại đang luân hồi

Chương 2

monn5tuoi

Sau khi rơi xuống nước, Bạch Kỳ cũng không ngồi khám bệnh nữa, mỗi ngày đều trốn trong phòng y tế, nằm trên giường VIP... ngủ, xem phim và đèn sách đến khuya.

Do tính chất công việc của nguyên chủ, Hắc Thất đã thức suốt hai ngày để lập một kế hoạch trở thành bác sĩ ngoại khoa cấp tốc cho Bạch rác rưởi.

Hắc Thất cảm thấy sau khi trải qua vô số kiếp luân hồi, nó và vị ký chủ "chẳng đáng tin cậy" của nó, ngoài chuyện sinh con đẻ cái ra thì chắc chẳng có gì là không thể làm được.

Do vấn đề sức khỏe, dạo gần đây Bạch Kỳ luôn trong tình trạng yếu đuối, khuôn mặt nhợt nhạt, trông như một cành cây nhỏ dễ gãy khi có gió thổi, yếu đuối dựa vào ghế, như một "bệnh mỹ nhân" sống động.

Những người lính đến phòng y tế lấy thuốc, xem vết thương đều để ý đến "bệnh mỹ nhân" bên trong phòng, đẹp thì đẹp, cũng mát mắt thật, nhưng khi đặt trên một chàng thanh niên thì lại có chút "ẻo lả".

Thế là, trong căn cứ lan truyền tin đồn rằng trong doanh trại đầy lính hùng dũng nở ra một "bông hoa nhỏ", không biết sẽ "sống" được bao lâu.

Nghe được tin đồn, Hắc Thất chỉ khịt mũi cười, "Một đám phàm nhân ngu dốt, so sức sống với Bạch rác rưởi hả? Các người chết hết rồi anh ta vẫn còn sống vui vẻ."

Trong phòng y tế.

Bạch Kỳ mặc áo blouse trắng ngồi sau bàn, cầm trong tay một quyển sách giải phẫu cơ bản đọc rất chăm chú, khuôn mặt trắng trẻo đeo một cặp kính, thoạt nhìn rất nho nhã lịch thiệp.

Nhưng Hắc Thất hiểu rõ, tất cả chỉ là giả dối, kẻ trước mặt là một tên nham hiểm ngụy quân tử.

Cách phòng y tế khoảng trăm mét.

Một người đàn ông mặc đồ huấn luyện bình thường, ôm tay và ngậm cọng cỏ, tựa lưng vào một cái cây, nheo mắt nhìn về phía cửa phòng y tế.

"Lão Chiêm, không qua xem thử à?" Bạn chí cốt Tống Huyên lại gần, đụng vai hắn, nháy mắt trêu chọc, "Một đại mỹ nhân da trắng, mặt đẹp, eo thon, chân dài đó nha."

Chiêm Tấn Nghiêu hừ một tiếng qua mũi, không để ý đến lời đùa của anh ta, "Não của Khâu cáo già bị chó gặm rồi sao? Trong hang sói rớt xuống một con cừu nhỏ, không sợ bị ăn đến tận xương không còn mảnh nào à."

"Chiêm đội trưởng!" Một người chạy đến, nâng tay chào đúng tiêu chuẩn với Chiêm Tấn Nghiêu và Tống Hiên, "Khâu chỉ huy tìm anh."

Chiêm Tấn Nghiêu duỗi tay, đứng thẳng, nhổ cọng cỏ ra khỏi miệng, kéo khóa áo huấn luyện lên, "Đi nào, đi gặp lão cáo già ấy."

Trong phòng y tế.

Bạch thượng thần đang chăm chú nghiên cứu một bản đồ giải phẫu cơ thể người, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa phòng bên trong.

Một người lính nghe thấy lời đáp rồi đẩy cửa bước vào, "Bác sĩ Chương, Khâu chỉ huy gọi anh đến một chuyến."

"Ông ta gọi anh làm gì?" Hắc Thất đầy nghi ngờ.

Bạch Kỳ đóng sách lại và đứng lên, "Chắc là hắn cô đơn quá nên gọi mình đến uống trà nói chuyện phiếm thôi."

"..." Hắc Thất không tin nổi!

Bạch Kỳ cởi áo blouse trắng, bước ra khỏi phòng y tế, thong thả bước về phía văn phòng của Khâu Vinh Đào với đôi chân dài thẳng tắp.

Một "đoá hoa nhỏ" trắng nõn sạch sẽ, lịch sự văn nhã đi giữa doanh trại toàn lính tráng, thu hút không ít ánh nhìn từ các binh sĩ đi ngang qua và đang tập luyện trong sân.

"Bác sĩ Chương."

Hứa Thừa Vĩ đang đu trên xà đơn như một con cá muối, cười toe toét nhìn Bạch Kỳ, để lộ hai hàm răng trắng lóa.

Bạch Kỳ dưới mắt kính liếc nhìn cậu ta một cái, gật nhẹ cằm coi như đáp lại.

Hứa Thừa Vĩ vì phấn khích quá mà rơi 'bịch' từ trên xà xuống, ngay lập tức bị người bên cạnh mắng té tát và bị đội khác chế giễu.

Lúc này, trong văn phòng Khâu Vinh Đào.

Chiêm Tấn Nghiêu giống như một con chó săn đang lục lọi khắp các ngăn kéo, "Chú Khâu, chú giấu thuốc lá ở đâu rồi?"

"Bỏ rồi." Khâu Vinh Đào khó chịu đáp.

Nghe vậy, Chiêm Tấn Nghiêu cười khẩy, cúi xuống ngửi ngón tay qua một đống hồ sơ trên bàn, "Tro thuốc vẫn còn ấm mà."

"Vừa mới bỏ thôi."

"Keo kiệt." Chiêm Tấn Nghiêu châm chọc.

Khâu Vinh Đào không buồn cãi với hắn, cầm một tập hồ sơ ném về phía hắn, "Bớt nói nhảm đi, lát nữa Tiểu Bân đến thì cẩn thận ăn nói."

"Được." Chiêm Tấn Nghiêu nằm dài trên ghế sofa, giọng điệu phóng đại, "Bản đội trưởng nhất định sẽ cho Chương mỹ nhân kia cảm nhận được sự ấm áp của tình cha."

Khâu Vinh Đào tức đến mức nổi gân xanh, hùng hổ đấm anh một cái, "Nói bậy cái gì đấy!"

Dưới ánh mắt "vạn người chú ý", Bạch Kỳ bình tĩnh đi tới văn phòng của Khâu Vinh Đào, lễ phép gõ cửa, nghe thấy tiếng đáp rồi mới đẩy cửa vào.

Ánh mắt của Chiêm Tấn Nghiêu thoáng liếc qua, hai người đối mặt, một lạnh lùng băng giá, một thì bừng bừng sức sống.

Chiêm Tấn Nghiêu ngồi thẳng người, ánh mắt nhanh chóng lướt qua người Bạch Kỳ.

Ấn tượng đầu tiên khi nhìn gương mặt Bạch Kỳ là thực sự rất đẹp, sạch sẽ gọn gàng khiến người ta thấy thoải mái.

Nhìn xuống thân hình, cảm giác thứ hai là thật gầy, thật yếu, có vẻ như cả quân khuyển Nhị Lôi của đội cũng còn lực lưỡng hơn cậu ta.

"Tiểu đáng thương" này mà ở lại 719 chắc khó sống nổi.

"Tiểu Bân, ngồi đi." Khâu Vinh Đào nhiệt tình mời.

Bạch Kỳ ngồi xuống, Khâu Vinh Đào vừa rót nước vừa giới thiệu với anh, "Cậu ta tên là Chiêm Tấn Nghiêu, đội trưởng đội Răng Nanh của Trung đội 719, cũng là đội tiên phong, nguy hiểm nhất của chúng ta."

Khâu Vinh Đào có ý muốn hai người kết thân, vì vậy khi giới thiệu họ với nhau toàn là lời hay ý đẹp.

"Nói đúng ra, Tiểu Bân à, cháu còn phải gọi cậu ta một tiếng anh rể nữa đấy."

"Phụt——" Chiêm Tấn Nghiêu vừa uống trà lập tức phun ra.

Bạch Kỳ mặt ngây ra.

Nguyên chủ quả thật có một chị gái tên Chương Nhĩ Hạm, cũng là bác sĩ ngoại khoa, nhưng... vẫn chưa kết hôn mà.

"Anh rể?" Chiêm Tấn Nghiêu ngẩn người.

"Nhà họ Chương có một trưởng nữ, nhỏ hơn cháu hai tuổi, khi Chương phu nhân mang thai cô ấy đã nói với mẹ cháu rằng, nếu sinh con gái sẽ cho cháu làm vợ."

Chiêm Tấn Nghiêu bật cười tức tối: "Đính hôn từ trong bụng mẹ? Quá cổ lỗ sĩ rồi đấy chứ?"

"Cháu đã độc thân gần 30 năm rồi, giờ đột nhiên xuất hiện một cô vợ nhỏ thế này, chú Khâu, cái phúc này khiến trái tim già của cháu chịu không nổi mất."

"Chuyện này cha mẹ cháu chưa từng nhắc tới," Bạch Kỳ bình tĩnh lên tiếng.

Khâu Vinh Đào cười nói, "Hồi đó chỉ là lời nói đùa, nhưng giờ hai đứa đều đã lớn, một người chưa cưới, một người chưa gả, hai bên gia đình cũng đang tính để hai đứa gặp mặt nhau một lần."

Chuyện hẹn gặp mặt là do ông nghe ông cụ Chiêm nói hôm trước khi ghé thăm, hôm nay ông nhắc đến cũng là để hai người này gần gũi hơn.

"Tấn Nghiêu, Tiểu Bân mới đến, chưa quen với mọi thứ trong đội, cháu để ý chăm sóc cậu ấy chút nhé," Khâu Vinh Đào dặn dò.

"Được ạ." Chiêm Tấn Nghiêu sảng khoái đồng ý, "Lát nữa cháu dẫn cậu ấy ra sân huấn luyện đi một vòng."

"Có tin ta đá chết cháu không?" Khâu Vinh Đào trợn mắt nhìn Tấn Nghiêu, "Ý ta là chăm sóc trong sinh hoạt ấy."

Sau khi nghe dặn dò, Chiêm Tấn Nghiêu và Bạch Kỳ ra khỏi phòng trong vẻ "hữu nghị."

Vừa xuống cầu thang, Chiêm Tấn Nghiêu lập tức khoác tay lên vai Bạch Kỳ, thổi hơi vào tai anh: "Em trai vợ cứ yên tâm, anh rể sẽ chăm sóc em thật chu đáo."

"Chưa nói trước được điều gì đâu, Chiêm đội trưởng đừng vội tưởng bở." Bạch Kỳ đáp trả thản nhiên, không chút dao động.

"Sớm muộn gì thôi." Trác Tấn Diệu như con rắn độc lè lưỡi, không chút thiện chí, quấn lấy người Bạch Kỳ.

"Nhưng mà, 719 là ổ sói đấy. Có câu nói sao nhỉ? Đi lính hai năm nhìn thấy chó đội cũng thấy đẹp, huống chi là một em rể 'như hoa như ngọc' như em đây."

"Con có cả trăm cách khiến hắn biến mất, ba dám thử không?" Hắc Thất độc ác hỏi.

Bạch Kỳ nghiêng mắt nhìn Chiêm Tấn Nghiêu một lúc lâu, bỗng nhiên đưa tay nhéo mạnh vào mông anh.

"Được đấy, khá săn chắc."

"...," Chiêm Tấn Nghiêu ngẩn người, không kịp phản ứng khi bị trêu ngược lại.

Nhân lúc anh còn đang ngơ ngác, Bạch thượng thần bất ngờ thúc đầu gối vào vùng hiểm của anh.

Phản xạ nhanh nhạy, Chiêm Tấn Nghiêu lập tức buông tay khỏi Bạch Kỳ, lùi một bước để tránh cú đá "đoạn tử tuyệt tôn" ấy.

"Cậu muốn chết à!?" Chiêm Tấn Nghiêu hạ giọng nguy hiểm.

"Không đâu." Bạch thượng thần bình thản đáp, "Tôi là bác sĩ 'cứu người cứu mệnh', tôi sẽ cứu anh mà."

Bạch Kỳ bước đi tao nhã như một con thiên nga đen kiêu ngạo, khiến mọi thứ xung quanh trở nên lu mờ.

Chiêm Tấn Nghiêu nhìn theo, cơn tức bỗng tiêu tan, thay vào đó là nụ cười ấm áp (biến thái) trên gương mặt, "Thật dễ thương."

Khi trở về phòng y tế, Bạch Kỳ mặc lại áo blouse trắng, ngồi lại ghế của mình.

"Hắn mặt dày thật đấy." Hắc Thất tức giận.

"Quả đúng vậy." Bạch Kỳ đáp.

"Xử hắn!" Hắc Thất.

"Đánh không lại." Bạch Kỳ.

"..." Đó đúng là một vấn đề nan giải.

Ví dụ mà nói, thân thể Bạch Kỳ qua từng kiếp như một quả bóng bay, linh hồn của y là nước, còn thần lực là không khí.

Có thể dùng chút ít không sao, nhưng một khi bơm khí quá đà vào nước, quả bóng sẽ không chịu nổi áp lực mà nổ tung, thân thể con người quả thực quá yếu đuối.

"Bác sĩ Chương!!"

Bạch Kỳ đang ung dung dùng khăn lau kính thì một nhóm binh sĩ vội vàng khiêng vào một người đang tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra vì đau đớn – Hứa Thừa Vĩ.

"Bác sĩ Chương, anh mau xem tình hình của Thừa Vĩ đi!"

Bạch Kỳ đeo kính, để Hứa Thừa Vĩ nằm trên giường ngoài, rồi bước tới kiểm tra cánh tay trái mà cậu đang ôm lấy.

Trong lúc chạm vào cậu ta, Bạch Kỳ rót một chút thần lực yếu vào cánh tay trái của cậu.

"Có... có phải là gãy rồi không?" Một binh sĩ đưa cậu ta vào hỏi.

Bạch Kỳ thu tay lại, "Chỉ bị trật khớp thôi, nắn lại là xong."

Nắn?

Từ ngữ thô bạo ấy khiến Hứa Thừa Vĩ sợ hãi.

Nắn lại? Có khi nào nắn mà gãy luôn không??

Thấy Bạch Kỳ thực sự đưa tay giữ lấy cánh tay của mình, Hứa Thừa Vĩ lộ vẻ kinh hãi, "Đau... có đau không?"

"Đàn ông mà sợ đau à?" Bạch thượng thần khinh bỉ.

"Không phải... là... có thực sự được... á á—!!"

Câu chưa nói hết, Bạch Kỳ đã dùng sức nắn lại khớp trật, một tiếng "cạch" rõ ràng vang lên, khiến các binh sĩ xung quanh đều xanh mặt.

"Xong rồi, đừng rên nữa." Bạch Kỳ lấy ra mấy miếng cao dán từ ngăn kéo rồi ném lên người anh ta.

Hứa Thừa Vĩ im bặt, ngây người vài giây, rồi thử cử động cánh tay – thực sự không đau nhiều nữa.

"Dán cao này vào, cố định bằng nẹp, nghỉ ngơi một thời gian là ổn thôi."

Bạch Kỳ trông rất nghiêm túc, làm bộ "lương y như từ mẫu", nhưng Hắc Thất biết, lúc nãy cú nắn ấy Bạch rác rưởi chắc chắn dùng lực không nhẹ, nghĩ đến thôi cũng đủ lạnh sống lưng.

Không thể trêu chọc Bạch rác rưởi được đâu.

Sau khi xử lý Hứa Thừa Vĩ xong, Bạch Kỳ đẩy gọng kính đang trượt xuống và nhìn quanh phòng đầy lính: "Các anh cũng cần nắn lại xương à?"

Đôi mắt sắc lạnh lóe sáng sau cặp kính, cả đám lính đồng loạt lùi hai bước.

"Không cần đâu, cảm ơn bác sĩ Chương!!"

Nói xong, từng người chạy nhanh hơn cả thỏ.

"Thượng thần nhà ta thật lợi hại." Hắc Thất nói.

"Chỉ là một trật khớp nhỏ thôi.'

Qua mấy kiếp, một vài vết thương nhỏ y vẫn có thể xử lý được.

Ngoài ra, khi ở cạnh Chu Phi Dận, Bàng Xu, và đời trước là Bạch Quy Hủ, y cũng đã học được một số thảo dược.

Y thực sự hiểu chút về lý luận y học Trung Quốc, nhưng còn ngoại khoa thì vẫn chưa biết gì, phải học lại từ đầu.

"Tôi sẽ học cùng anh." Hắc Thất chu đáo nói.

"Con ngoan thật hiếu thảo." Bạch baba vui vẻ nói.

Hắc Thất đã quen với việc bị ép gọi "ba".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com