Dm Edit Xuyen Nhanh Og Lao To Lai Dang Luan Hoi
Công viên trong đêm mưa, một nhóm thanh niên mặc trang phục kỳ lạ nằm la liệt trên mặt đất, tất cả đều bị bầm dập, miệng rên rỉ không ngừng.Tô Khánh với một chỏm tóc nhuộm xanh lá trên trán, nhìn Bạch Kỳ vẫn đứng vững giữa đám "xác chết", ngạc nhiên đến há hốc mồm.Bạch thượng thần điềm tĩnh rút một chiếc khăn giấy từ trong túi, giả vờ lau tay một cách phong cách, lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Báo cảnh sát.""Gì cơ?" Tô Khánh sững sờ, "Anh, anh tự thú à?""Báo cảnh sát." Bạch Kỳ lặp lại."Khi cảnh sát đến, cậu rút lui, tôi sẽ ở lại.""Không!" Tô Khánh nghe vậy, lập tức đầy nghĩa khí đập tay vào ngực nói, "Anh đến cứu em, chúng ta sống chết có nhau!"Bạch Kỳ "..."Thằng nhóc này chắc bị nghiện xem phim truyền hình máu chó rồi, mà còn nghiện rất nặng."Vào đồn tôi có người lo, còn cậu thì sao?""..." Tô Khánh im lặng.Khi nhìn thấy xe cảnh sát đến, Bạch Kỳ bấm số điện thoại của Lữ Cảnh Thù.Tiếng tút tút vang lên nhưng không ai nhấc máy, Bạch Kỳ nheo mắt lại, dùng bút gạch một dấu chéo to dưới tên Lữ Cảnh Thù trong sổ tay nhỏ của mình.Khi xe cảnh sát đến gần, Bạch Kỳ không gọi lại nữa, thay vào đó, y soạn một tin nhắn rồi tắt điện thoại một cách đầy khí phách.Trong tin nhắn chỉ có hai từ: "Cứu mạng."...Cảnh sát bước đến, kiểm tra đơn giản vết thương của những người nằm trên mặt đất rồi hỏi Bạch Kỳ: "Cậu là người báo cảnh sát?""Tôi là người ra tay.""..." Cảnh sát, "Một mình cậu?"Bạch thượng thần mỉm cười, "Tôi ra tay hơi nặng, chỉ là tự vệ thôi.""..." Các cảnh sát.Một người đánh gục hơn mười thanh niên xấu xa cầm "hung khí", chỉ là tự vệ?Bạch Kỳ ngoan ngoãn ngồi vào xe cảnh sát, cùng họ đến đồn để lấy lời khai, hoàn toàn không biết Lữ Cảnh Thù đang phát điên khi nhìn thấy tin nhắn.Khi điện thoại của Bạch Kỳ gọi đến, Lữ Cảnh Thù vừa mừng vừa sợ, lưỡng lự không biết có nên gọi lại không thì cuộc gọi bị ngắt.Lúc hắn còn đang do dự không biết có nên gọi lại không, thì tin nhắn của Bạch Kỳ xuất hiện. Hai chữ "Cứu mạng" lập tức khiến hắn sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, mồ hôi lạnh tuôn ra.Lữ Cảnh Thù vội vàng gọi lại, âm thầm cầu nguyện rằng tin nhắn chỉ là trò đùa, nhưng Bạch Kỳ đã tắt máy!Lữ Cảnh Thù hoàn toàn hoảng loạn, không màng gì nữa, điên cuồng chạy ra khỏi xưởng vẽ và gọi cho cha.Tại đồn cảnh sát.Bạch thượng thần phối hợp cung cấp lời khai với cảnh sát. Nội dung lời khai là y "tình cờ" bắt gặp một nhóm người đánh hội đồng một thanh niên, vì lòng hiệp nghĩa nên đã đứng ra ngăn chặn bi kịch."..." Cảnh sát ghi lời khai.Ngăn chặn bi kịch? Hơn mười người bị đánh đến mức không dậy nổi, cậu chắc chắn mình không phải là kẻ hành hung không?Sau khi cung cấp lời khai xong, Bạch Kỳ ngồi trong phòng thẩm vấn, nhắm mắt tựa vào tường chợp mắt. Hiện tại y có chút chóng mặt."Tôi có thuốc hạ sốt." Hắc Thất tìm trong không gian."Không cần." Bạch Kỳ từ chối."???" Hắc Thất."Ngươi cũng tính cả bệnh tật vào kế hoạch sao?""Đừng vu oan cho ta." Bạch Kỳ kiên quyết không thừa nhận."Hừ!" Hắc Thất chỉ phát ra một âm thanh, nhưng đầy khinh thường, như thể đã nhìn thấu âm mưu của Bạch Kỳ."Trong ba mươi sáu kế, anh thích nhất hai kế: mỹ nhân kế và khổ nhục kế.""Ngươi đọc ba mươi sáu kế rồi? Không tệ, học rộng biết nhiều đấy.""..." Trọng điểm không phải ở đó!!Lúc nửa đêm.Bạch thượng thần đang tựa vào tường ngủ gà ngủ gật thì cửa phòng thẩm vấn bất ngờ bật mở, Lữ Cảnh Thù xuất hiện trong dáng vẻ tả tơi."A Duy!"Bạch Kỳ giật mình tỉnh dậy nhìn Lữ Cảnh Thù. Khi chống tay định đứng dậy, cơ thể anh lảo đảo một chút, ngã vào lòng Lữ Cảnh Thù."Đến cứu giá à?" Bạch Kỳ trêu chọc."Em mới đi vài ngày thôi mà anh đã trốn học ra ngoài đánh nhau!?" Lữ Cảnh Thù gần như phát điên.Khi biết Bạch Kỳ một mình đấu với hơn mười tên côn đồ, hắn đã hoàn toàn ngơ ngác."Quản nhiều quá đấy." Bạch Kỳ lẩm bẩm, đổ toàn bộ sức nặng lên người Lữ Cảnh Thù, "Tôi mệt, đừng ồn.""A Duy? A Duy!?"Lữ Cảnh Thù gọi vài tiếng nhưng không thấy đáp lại, liền đưa tay chạm lên trán Bạch Kỳ, nhận ra nhiệt độ cơ thể không bình thường....Khi Lữ Cảnh Thù đưa Bạch Kỳ ra khỏi đồn cảnh sát, không ai dám ngăn cản. Không chỉ vì có lệnh từ cấp trên, mà ngay cả khí thế của Lữ Cảnh Thù cũng đủ khiến người ta không dám đến gần.Bạch Kỳ nằm trong lòng hắn khiến Lữ Cảnh Thù đầu óc trống rỗng. Ở kiếp trước, Văn Nhân Thiên đã chết vì bệnh tật, và kiếp này, hắn sợ lịch sử lặp lại.Thường ngày ở bên Bạch Kỳ, chỉ cần y ho một tiếng Lữ Cảnh Thù đã lo sốt vó, lúc nào cũng muốn kéo y đi khám tổng quát.Tại bệnh viện.Khi Bạch Kỳ tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau. Trong phòng bệnh đơn, không khí yên ắng, chai truyền dịch trên tay phải của y vẫn còn nửa bình."Ngủ đủ chưa?" Hắc Thất đột nhiên lên tiếng."Lữ Cảnh Thù đâu?""Đang ở ngoài, nghe điện thoại của chủ tịch Lữ."Bạch Kỳ nhíu mày, xoa trán đau nhức, chỉ cảm thấy toàn thân nhức mỏi, không còn sức lực."Đêm qua Lữ Cảnh Thù đưa y đến bệnh viện, mượn danh nghĩa của chủ tịch Lữ mà mời tất cả chuyên gia hàng đầu của bệnh viện đến kiểm tra tổng quát cho y.""Sau đó thì sao?""Nhiệt độ cơ thể cậu là 38,6 độ, ngoài ra rất khỏe mạnh.""..." Bạch Kỳ.Cửa phòng bệnh mở ra, Lữ Cảnh Thù từ bên ngoài trở về."A Duy!"Lữ Cảnh Thù bước nhanh đến bên Bạch Kỳ, kiểm tra toàn bộ cơ thể y."..." Bạch Kỳ nghi ngờ rằng hắn đang cố tình lợi dụng mình."Cút ra kia." Bạch Kỳ gạt tay hắn ra.Lữ Cảnh Thù thu tay lại, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người Bạch Kỳ. "Sau này không được đánh nhau nữa.""Được rồi, tôi vừa tỉnh dậy không muốn nghe cậu giảng dạy."Bạch Kỳ nhìn ra cửa: "Chuyện tôi vào đồn cảnh sát và nhập viện, cậu có nói với... cha tôi không?""...Chưa." Lữ Cảnh Thù đáp."Không được nói." Bạch Kỳ nói, rồi đưa tay trái lên nắm lấy Lữ Cảnh Thù, "Đỡ tôi dậy."Sau khi đỡ Bạch Kỳ ngồi dậy, Lữ Cảnh Thù mấp máy môi, đắn đo hồi lâu mới lên tiếng: "A Duy, đêm qua...""Tôi đã gọi điện cho cậu cầu cứu, nhưng cậu không nghe máy."Lữ Cảnh Thù "...""Lần sau sẽ không như vậy nữa." Lữ Cảnh Thù hứa hẹn."Không trông mong được gì ở cậu." Bạch thượng thần cứng mềm đều không ăn.KO —!"A Duy." Lữ Cảnh Thù nắm lấy vai Bạch Kỳ, nghiêm giọng nói: "Sau này dù có tức giận thế nào cũng không được lấy sự an nguy của mình ra làm trò đùa, không được tắt điện thoại.""Hết pin rồi." Thần Bạch đáp."..." A Duy tuy đáng yêu nhưng lại rất khó dỗ."..." Hắc Thất thầm than thở mỗi ngày.Khi truyền dịch xong, Lữ Cảnh Thù bày đồ ăn ra và đút từng miếng cho "bệnh nhân" Bạch Kỳ."Khi nào cậu nhận ra tôi?" Câu hỏi của Bạch Kỳ đến bất ngờ.Lữ Cảnh Thù khẽ run tay, khiến nước súp dính lên mặt Bạch Kỳ.Lữ Cảnh Thù rút khăn ướt ra lau mặt cho y, cố giữ bình tĩnh trả lời: "Ban đầu chỉ thấy có nét quen thuộc, sau đó nhìn nét chữ của anh và bài thơ thì mới dám chắc.""Thơ?""Nhuận phong độ mãn đình, thanh liêm thấp vũ lộ, hoa khai hợp hoan ý, bất hiếm tương tư thụ."(*)「暖風渡滿庭,青簾濕雨露,花開合歡意,不羨相思樹。」:Gió ấm thổi khắp sân, rèm xanh ướt sương mưa, hoa nở mang ý hòa hợp, chẳng mong làm cây tương tư."Kiếp trước, lúc anh vẽ tranh trong vườn Hợp Hoan ở vương phủ đã đề bài thơ này."Bạch Kỳ suy nghĩ một lát, mơ hồ nhớ lại dường như có chuyện như vậy."Điều khiến em thật sự chắc chắn là khi anh dùng chổi trên sân để ra chiêu, đó chính là chiêu thức của Hoắc gia thương pháp.""Mặc dù chỉ là những chiêu cơ bản, nhưng em nhận ra ngay lập tức, vì trong môn thương pháp của Hoắc gia, em cũng được coi như là nửa thầy của anh."Bạch Kỳ đã hiểu. Y nhìn kỹ Lữ Cảnh Thù trong giây lát, mỉm cười hỏi: "Kiếp trước chính tôi đã ra lệnh tịch thu toàn bộ tài sản của Hoắc gia, rồi lại gọi cậu làm nam sủng. Tôi tưởng cậu phải hận tôi lắm chứ nhỉ."Lữ Cảnh Thù im lặng. Qua hai kiếp trắc trở, nỗi hận ngày xưa đã phai nhạt, chỉ còn lại sự cố chấp vì không thể có được."Anh có hận em không?" Lữ Cảnh Thù hỏi ngược lại.Bạch Kỳ bóp má hắn, trả lời lảng tránh: "Lá thư tôi để lại, cậu đã đọc chưa?""...Đã."Ba lời dặn dò, không hận không oán, sự dứt khoát và lạnh lùng đó đến giờ nhớ lại vẫn đau đớn đến xé lòng."Thế cậu có nghe lời không?" Bạch Kỳ hỏi tiếp.Lữ Cảnh Thù gật đầu, "Thống nhất thiên hạ, tận tụy vì nước vì dân.""Thế là tốt.""..." Lữ Cảnh Thù vẫn không hiểu. Hắn vẫn chưa rõ liệu Bạch Kỳ có từng oán trách mình không.Bên ngoài phòng bệnh, cha Lữ lặng lẽ đứng một lúc, rồi đặt giỏ trái cây xuống trước cửa và rời đi một cách âm thầm."Ngài không vào thăm à?" thư ký hỏi."Để bọn chúng nói chuyện với nhau đi, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt," Ông đáp."??" Thư ký cảm thấy lời chủ tịch có gì đó ẩn ý.Bạch Kỳ chỉ bị sốt nhẹ, không có gì nghiêm trọng, nhưng Lữ Cảnh Thù kiên quyết bắt y phải nằm viện để theo dõi, đề phòng bệnh tình "xấu đi".Bạch thượng thần mặt lạnh như tiền, xấu đi cái gì chứ!Lấy ví dụ, có ai từng bị đứt tay bằng dao gọt bút chì mà cuối cùng phải băng bó cả cánh tay không?Quan tâm quá sẽ loạn, cái chết vì bệnh tật của Văn Nhân Thiên ở kiếp trước đã để lại một bóng đen dày đặc trong lòng Lữ Cảnh Thù.Trong phòng bệnh.Lữ Cảnh Thù gọt lê, cắt thành miếng rồi mang đến trước mặt Bạch Kỳ. Nhìn đĩa lê, Bạch Kỳ bất giác nhớ lại chuyện "chia lê" với Bàng Xu.Thấy Bạch Kỳ mỉm cười, gương mặt Lữ Cảnh Thù thoáng trầm xuống. Hắn không thích cái vẻ hoài niệm trong mắt y."Anh đang nghĩ đến ai?" Giọng Lữ Cảnh Thù đầy ghen tuông.Bạch thượng thần dùng dĩa xiên một miếng lê, ánh mắt đầy phong tình, "Tôi đang nghĩ... đến chuyện chia lê."Lữ Cảnh Thù nhìn đĩa lê sững sờ một lát, rồi lập tức thu lại đĩa và miếng lê mà Bạch Kỳ đang xiên."Lê có hàm lượng đường cao quá, để em bóc cam cho anh ăn.""..." Bạch thượng thần.Nhìn thấy Lữ Cảnh Thư đổ cả đĩa lê vào thùng rác để "phi tang", Thần Bạch không nhịn được mà bật cười."Trẩu quá." Hắc Thất lẩm bẩm."Rất dễ thương, khiến người ta muốn trêu chọc một chút." Bạch thượng thần bụng dạ đen tối."..." Đồ khốn!"Buổi thi hôm kia cậu bỏ lỡ rồi." Bạch Kỳ nhắc lại kỳ thi lần trước, đầy ẩn ý."Chỉ là một kỳ thi thử thôi mà." Lữ Cảnh Thư tỏ ra không để tâm.Với một học sinh xuất sắc như hắn, điểm chỉ là những con số vô nghĩa."Còn vụ cá cược của chúng ta thì sao?"Bạch thượng thần thầm nghĩ nếu Lữ Cảnh Thù dám chối bỏ, y sẽ không tha cho cậu ta.Nhìn ánh mắt nguy hiểm đang dán chặt vào mình, Lữ Cảnh Thù thoáng cười, "Em thua rồi."Từ kiếp trước, cả thân lẫn tâm hắn đã thuộc về y, cam tâm tình nguyện không oán không hối."Nguyện vọng cuối cùng của nguyên thân là hành hạ Lữ Cảnh Thù." Hắc Thất, kẻ độc thân, lạnh lùng nhắc nhở."Bạch thượng thần ta đã hành hạ rồi." Bạch Kỳ đáp."Bản thượng thần đã đánh hắn, làm nhục hắn, bắt hắn thừa nhận trước cả trường rằng hắn không bằng ta. Hành hạ cả thân lẫn tâm như vậy chưa đủ tàn nhẫn sao?""...Mọi thứ Lữ Cảnh Thù có đều phải cướp lấy." Hắc Thất nhắc đến một trong những điều trong danh sách nguyện vọng."Hắn đã trở thành người của bản thượng thần, sau này mọi thứ của hắn tất nhiên đều thuộc về ta.""..." Ngụy biện trắng trợn!Không thể tranh luận nổi với Bạch Kỳ, Hắc Thất tức giận lùi về căn phòng nhỏ của mình, ngồi vẽ vòng tròn.Gian trá, tồi tệ... chưa bao giờ thấy kẻ nào mặt dày như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com