TruyenHHH.com

[ĐM/EDIT/Xuyên nhanh/OG] Lão tổ lại đang luân hồi

Chương 11

monn5tuoi

Trong cánh đồng bắp cải xanh mướt, Bạch thượng thần nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, che mặt bằng chiếc mũ rơm để tránh nắng. Đột nhiên, chiếc mũ rơm trên mặt bị ai đó nhấc lên làm Bạch thượng thần tỉnh giấc. Mở mắt ra, anh thấy gương mặt của Hám Văn Duệ.

"Có việc gì?" Bạch thượng thần hỏi ngắn gọn.

"Ứng tuyển," Hám Văn Duệ đáp dứt khoát, đưa ra một tờ thông báo tuyển dụng của Bạch thượng thần.

"Vừa đẹp trai vừa giàu, có nhà có xe, suy nghĩ thử đi."

Bạch thượng thần híp mắt, nhìn Hám Văn Duệ từ trên xuống dưới. "Bao nuôi tôi không rẻ đâu."

"Tôi không thiếu tiền," Hám Văn Duệ đáp.

Bạch thượng thần bật cười, ngồi dậy vươn vai, vỗ vai cậu như một người anh lớn. "Cậu thật hào phóng, rất dễ mến."

Bỗng một tiếng hét vang lên khiến Bạch thượng thần bật dậy. Nhìn qua, anh thấy Giang Hân Nam sợ hãi đến run rẩy, đứng cách một củ cải trắng một khoảng, dưới đó có một con rắn nhỏ.

Bạch thượng thần nhíu mày, không chờ Hám Văn Duệ "anh hùng cứu mỹ nhân", anh lập tức cầm xẻng đập một phát, con rắn nhỏ lập tức thăng thiên.

"!!!!" Giang Hân Nam.

"....." Hám Văn Duệ.

"....." Hắc Thất vừa qua đời.

Giang Hân Nam run rẩy tiến lên vài bước, rồi nhìn sang Hám Văn Duệ. "Anh Thường, đây là ai?"

Bạch thượng thần tựa vào chiếc xẻng, đặt một tay lên vai Hám Văn Duệ, "Đây là kim chủ của tôi."

Giang Hân Nam ngẩn người, không tin nổi vào những gì mình vừa nghe, chỉ trong mấy phút cô cùng anh Thường tách ra đã xảy ra chuyện gì vậy??

Nhưng mà...

Cảm giác vị kim chủ trước mắt này có vẻ quen quen.

Giang Hân Nam vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, rồi đột nhiên hình dung ra một cảnh tượng với ánh lửa bùng cháy.

"Anh, đây không phải là người mà anh đã cứu vào buổi tối hôm anh quay về từ trường quay sao?"

"Đúng vậy." Bạch thượng thần vỗ vỗ mặt Hám Văn Duệ để xác nhận, "Vì vậy cậu ta đến để báo ân."

Mặt bị người khác véo, Hám Văn Duệ chỉ giữ im lặng, không nói gì.

Mấy ngày trước, khi cậu thấy thông báo tìm "kim chủ" của Bạch thượng thần trên Weibo, một ngọn lửa vô cớ bùng lên trong lòng. Hám Văn Duệ - người chưa bao giờ nói những từ ngữ thô tục, lần đầu tiên buông lời chửi thề.

Cậu vốn không muốn để ý, nhưng rồi lại không thể kiểm soát được "ngày đêm nghĩ đến" Bạch thượng thần.

Vậy là cậu đã tìm đến, trước khi đến cậu không ngừng tự nhủ với mình: chỉ là báo ân thôi, nhưng khi thấy chàng trai hơi có phần chật vật này, tất cả những lời nhắc nhở trong lòng đều tan biến hết.

Từ khi được cứu, cậu luôn nhớ đến người đó, đến mức không tự chủ được mà quan tâm, theo dõi. Cậu đều nghĩ rằng đó chỉ là vì anh ấy là "ân nhân cứu mạng".

Nhưng khi anh thực sự đứng trước mặt mình, Hám Văn Duệ cảm thấy mọi thứ đều đã thay đổi.

Tuy chỉ là một người hoàn toàn xa lạ, nhưng anh lại cố chấp cho rằng người thanh niên này không nên lấm lem, bẩn thỉu như vậy, anh ấy đáng lẽ phải sáng sủa, rạng ngời, được hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất trên đời.

Quay trở lại nhà Giang Hân Nam.

Bố mẹ của Giang Hân Nam đều ra ngoài làm việc, chỉ còn lại Bạch thượng thần, Khán Văn Duệ và Giang Hân Nam trong nhà.

Dưới sức ép từ đám vệ sĩ trong sân, Giang Hân Nam căng da đầu lấy một quả dưa hấu từ giếng nước, cắt ra, và như mọi khi, cô để lại nửa quả với chiếc muỗng cắm vào cho Bạch thượng thần.

"Thu dọn đồ đạc và đi theo tôi," Hám Văn Duệ nói.

"Tôi..."

"Tôi là kim chủ của anh, nên anh phải nghe tôi," Hám Văn Duệ ngắt lời, không để Bạch thượng thần có cơ hội từ chối.

"Ăn một miếng."

Bạch thượng thần múc một thìa dưa hấu đưa cho Hám Văn Duệ. Cậu nhìn vài giây rồi yên lặng ăn lấy.

"Tôi là một nghệ sĩ," Bạch thượng thần nói.

"Các tài nguyên tốt nhất trong giới giải trí, anh cứ chọn," Hám Văn Duệ đáp.

"Tôi không có nhiều bạn, lại đắc tội với nhiều người," Bạch thượng thần tiếp tục.

"Tôi sẽ bảo vệ anh, chỉ cần bám lấy tôi là có thể tung hoành ngang dọc," Hám Văn Duệ đáp, rồi bổ sung, "Nhưng không được phạm pháp, không đụng đến cờ bạc ma túy, và trong thời gian tôi nuôi anh, tuyệt đối không được ngoại tình."

Bạch thượng thần nín cười.

Đời này bộ dạng nghiêm túc của nhóc con trông cute thật đấy, nhìn là cứ muốn bắt nạt thôi.

Bạch Kỳ tiến lên một bước, anh tựa vào vai Hám Văn Duệ, hỏi, "Nếu một ngày nào đó tôi chọc thủng trời thì sao?"

Tai Hám Văn Duệ lại hơi nóng lên, trái tim như bị một con mèo nhỏ cào một cái, mặc dù trong lòng rất xốn xang nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị: "Tôi sẽ vá lại."

Bạch thượng thần bám vào người Hám Văn Duệ cười nghiêng ngả.

Sau khi cười đủ, Bạch thượng thần lau mặt, lại tiếp tục biểu diễn màn thay đổi biểu cảm chỉ trong một giây.

"Đã bao nuôi rồi còn giả vờ là quân tử làm gì? Muốn chứng minh mình khác biệt à?"

Hám Văn Duệ ngẩn người, "......" Mình đã làm sai gì sao?

Ngoài những vật dụng cần thiết như điện thoại, sạc và ví tiền, anh không mang theo thêm quần áo gì, vì đã có kim chủ rồi, đương nhiên sẽ để kim chủ mua đồ mới.

Bạch thượng thần bảo Giang Hân Nam ở nhà, ở lại chăm sóc bố mẹ vài ngày, đợi khi nào anh vực dậy và trở lại giới giải trí thì cô hãy quay lại.

Trên xe trở về, Hám Văn Duệ ngửi thấy mùi hương trên người Bạch thượng thần.

"Anh dùng nước hoa của thương hiệu nào vậy?"

"Hoàn toàn tự nhiên," Bạch thượng thần đáp mà không buồn ngẩng đầu lên.

"Vậy quần áo được giặt bằng xà phòng hay nước giặt nào?" Hám Văn Duệ hỏi tiếp, không bỏ cuộc.

Bạch thượng thần rời mắt khỏi điện thoại, nhìn Hám Văn Duệ đầy hàm ý.

"Cậu nghĩ tôi đủ tiền mua nước giặt sao?"

"Xà phòng bột khuyến mãi hai mươi đồng nhé."

Hám Văn Duệ im lặng.

Trên người Bạch thượng thần có một mùi thơm nhẹ, không phải mùi hoa quả hay hóa chất, mà là một hương thơm rất đặc biệt, dễ chịu. Mùi hương này cậu đã ngửi thấy hai lần. Lần đầu là khi cậu bị bắt cóc gặp tai nạn, lần thứ hai là trong buổi đấu giá từ thiện của Thịnh Cơ.

Hám Văn Duệ lặng người, ánh mắt tối lại, rồi bất ngờ đưa tay véo véo má Bạch thượng thần.

"......." Bạch thượng thần.

"......." Hám Văn Duệ.

Không khí trong xe bỗng dưng hơi lạnh lạnh.

Khi xuống xe, Bạch thượng thần trông rất vui vẻ, còn Hám Văn Duệ thì cúi đầu, mặt có vài dấu tay đỏ hồng.

Hám Văn Duệ là hình mẫu một tổng tài bá đạo, làm gì cũng dứt khoát, nói là làm. Nói sẽ bao nuôi Bạch thượng thần, nên khi trở lại thủ đô, anh lập tức đưa người về căn hộ riêng của mình để 'kim ốc tàng kiều'.

Khi cả hai về đến căn hộ của Hám Văn Duệ ở thủ đô đã là ba giờ sáng. Bạch thượng thần ngả người trên chiếc sofa mềm mại, mơ màng ngủ gật, còn Hám Văn Duệ thì vẫn tràn đầy năng lượng.

Nửa tiếng sau, một người mang hợp đồng đến, Hám Văn Duệ ký tên rồi đẩy hợp đồng về phía Bạch thượng thần để anh ký.

Đó là một hợp đồng bao nuôi.

Nội dung hợp đồng chủ yếu là trong thời gian bao nuôi, Hám Văn Duệ sẽ chịu mọi chi phí cho Bạch thượng thần. Còn Bạch thượng thần phải trung thành, không được có người khác, nếu vi phạm sẽ bị phạt vi phạm... Bạch thượng thần hơi chóng mặt khi thấy dãy số của khoản tiền phạt.

"Không được tán tỉnh người khác, dù nam hay nữ, phải giữ khoảng cách."

"Phải về nhà trước mười giờ tối."

"Mọi lịch trình phải báo cáo với kim chủ."

...

Bạch thượng thần đọc từng câu từng chữ của hợp đồng, khóe miệng cười càng rộng nhưng ánh mắt lại càng lạnh.

"Tôi là một diễn viên."

"Không phải búp bê của cậu để cậu mang theo bên người mọi lúc mọi nơi."

Bạch thượng thần đập hợp đồng xuống bàn giữa hai người, tỏ rõ khí thế và sự cương quyết.

"Hợp đồng viết lại."

Hám Văn Duệ im lặng.

Rốt cuộc ai mới là kim chủ của ai?

Hai người như hai vị quân vương của hai nước, cùng tranh giành trên một mảnh đất, không ai chịu nhường ai, không khí tràn đầy căng thẳng như chiến trường.

Cuộc đàm phán giữa hai người kéo dài đến tận sáng.

Dưới sự ép buộc đầy áp đảo của Bạch thượng thần, Hám Văn Duệ vốn sắc sảo và kiên định đã phải lùi bước hết lần này đến lần khác, cuối cùng hoàn toàn thua cuộc. Ký nhanh tên mình lên bản hợp đồng mới toanh, Bạch thượng thần ngẩng đầu nhìn giờ, đã là 6 giờ 20 sáng.

"Phòng của tôi ở đâu?"

"Tầng hai, căn phòng thứ hai bên phải ngay cầu thang," Hám Văn Duệ đáp, khuôn mặt đầy uất ức.

Đây bao nuôi gì chứ? Rõ ràng là đang cung phụng một vị tổ tông.

Hám Văn Duệ vốn đang bực bội, bỗng trên mặt cậu cảm thấy có một cái chạm nhẹ dịu dàng.

"!!"

Hám Văn Duệ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Bạch thượng thần đầy bất ngờ.

Bạch thượng thần mỉm cười, "Phần thưởng."

Dưới ánh mắt ngẩn ngơ của Hám Văn Duệ, Bạch thượng thần vui vẻ bước lên lầu.

'Dễ thương ghê, muốn phơi nắng ghê.' Bạch thượng thần nghĩ.

'...' Hắc Thất cạn lời.

Ký chủ, cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ đấy, lương tâm của anh không thấy cắn rứt sao?

Phòng của Bạch thượng thần chỉ cách phòng của Hám Văn Duệ một bức tường. Bên trong đầy đủ mọi vật dụng sinh hoạt, có lẽ là đã được chuẩn bị sẵn khi Hám Văn Duệ quyết định mời anh về đây.

Bạch thượng thần không ngủ cả đêm, vào phòng để bù lại giấc ngủ, mãi đến bốn, năm giờ chiều mới bị cơn đói làm thức giấc.

Hám Văn Duệ không có ở căn hộ, phòng khách rất yên tĩnh. Ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn có dán một tờ giấy ghi chú: "Cơm ở trong tủ lạnh, tự hâm nóng."

"Cậu ta đâu rồi?" Bạch thượng thần hỏi.

"Chắc về công ty rồi," Hắc Thất đoán.

Ngoài công việc, với tính cách của Hám Văn Duệ, khả năng ra ngoài chơi bời là rất thấp.

Bạch thượng thần nhíu mày khi nghe vậy. Thằng nhóc này không chịu nghỉ ngơi à?

Bạch thượng thần lấy thức ăn trong tủ lạnh ra hâm lại, đó là các món thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt và thịt heo chiên giòn, trông rất hấp dẫn và thơm ngon.

"Thật là khéo tay." Bạch thượng thần chân thành khen ngợi.

'Đây là đồ ăn gọi từ nhà hàng Trung nổi tiếng đấy, đương nhiên là ngon rồi,' Hắc Thất phá bĩnh.

Bạch thượng thần "...".

"Không nói thì cũng không ai bảo ngươi câm đâu!"

Sau khi hâm xong, Bạch thượng thần bày món lên bàn. Nghĩ ngợi một chút, anh lấy điện thoại ra chụp hình. Sau khi chỉnh màu và thêm bộ lọc, anh chọn vài tấm rồi đăng lên Weibo với chú thích: "Bữa ăn đầu tiên ở nhà kim chủ."

'Anh càng ngày càng giống người hiện đại rồi đó.' Hắc Thất trêu.

'Nhập gia tùy tục thôi mà.'

Trong phòng họp công ty.

Điện thoại trong túi rung lên một cái, Hám Văn Duệ lén lấy ra nhìn, là thông báo từ người đặc biệt. Khi mở ra thấy bài đăng mới của Bạch thượng thần, Hám Văn Duệ ngẩn ra một chút, ngay sau đó khóe môi không kìm được mà cong lên, tâm trạng vui vẻ khiến những người xung quanh không hiểu chuyện gì xảy ra.

Sau khi đăng bài lên Weibo, Bạch thượng thần không quan tâm thêm nữa, hoàn toàn không hay biết cư dân mạng lại được phen dậy sóng.

Khi biết Bạch thượng thần về quê trồng trọt, bất kể thật hay giả, mọi người đều cảm thấy bất lực vì tính cách "đao thương bất nhập" của anh.

Nhưng khi thấy bài đăng mới nhất của anh, ai nấy đều ngơ ngác.

Bữa ăn đầu tiên ở nhà kim chủ!?

Vậy là chuyện "tuyển kim chủ" không phải đùa vui, không phải chỉ là diễn trò sao?

Anh... anh ta thực sự tìm cho mình một kim chủ rồi sao?

Một ngôi sao, một người của công chúng, không chỉ công khai tìm kim chủ để dựa dẫm, mà còn khoe khắp mạng xã hội, có chắc không cần kiểm tra tâm lý ở bệnh viện không?

Rất tức giận.

Nhưng lại mệt mỏi đến không muốn quan tâm đến những trò quái đản của anh nữa. Quá mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com