TruyenHHH.com

Dm Edit Vuong Gia Ngoc Nghech Va Vuong Phi Sa Co Lo Van Tap Lieu Nang Toa

"Được không, ca ca?"

•••

Ta ngã ngồi trên đất, nước mắt nhanh chóng đọng thành một vũng nước nhỏ, nhấn chìm con kiến vô tình ngang qua. Nó ra sức vùng vẫy, trông vừa khôi hài vừa đáng thương.

Đúng lúc đó, Hạ Phong và Đông Tử thở hổn hển đuổi theo tới nơi.

Đông Tử dậm mạnh chân tức giận nói: "Tên họ Hứa thật không biết điều, lại làm Điện hạ buồn! Chỉ cần Điện hạ ra lệnh, tiểu nhân sẽ tìm người tới dạy hắn một bài học!"

Ta không thốt nên lời.

Trí não kẻ ngốc có hạn, khi nỗi buồn bao trùm tâm trí sẽ chẳng còn sức nghĩ đến việc gì khác.

Hạ Phong và Đông Tử ngồi xổm hai bên ta, cùng ta nhìn chằm chằm con kiến sắp bị nước mắt nhấn chìm.

Không biết qua bao lâu, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía trước: "Tiểu Tam Nhi, sao đệ lại ngồi đây?"

Rồi người ấy đi đến kéo ta đứng dậy. Lần này ta không thể không trả lời, đành lí nhí gọi: "Đại ca."

Người đến là Sở Thuân, hoàng huynh của ta, Thái tử điện hạ vương triều Đại Sở.

Huynh ấy không hề nhận ra mình vừa giẫm chết con kiến trong vũng nước mắt, chỉ thoáng nhìn hai tên người hầu ngồi cạnh ta, bình thản nói: "Tam Điện hạ không hiểu chuyện thì thôi, chẳng lẽ các ngươi cũng không? Sao lại để đệ ấy ngồi đây hứng gió thế này?"

Sở Thuân lại quay sang ta, ánh mắt đầy yêu chiều, giọng cũng dịu dàng: "Đi thôi, ta đưa đệ đến Cung Hoàng Hậu nương nương."

Huynh ấy vừa tới đã nhanh chóng chỉ đạo ba người chúng ta đâu vào đấy. Trên đường đến Phượng Điện, hoàng huynh luôn mỉm cười đáp lại các quan viên và thị vệ hành lễ với mình, ung dung, điềm tĩnh, hành xử khéo léo. Đây chính là kiểu người thông minh ư? Bảo sao Hứa Thanh Trạch chọn huynh ấy chứ không phải ta.

Ta ngây ngô hỏi: "Đại ca, đệ phải làm thế nào để thông minh được như huynh?" Nếu ta thông minh như Sở Thuân, có lẽ Hứa Thanh Trạch sẽ chịu chơi với ta.

Sở Thuân thoáng ngây ra rồi bật cười: "Đệ đúng là đồ ngốc mà."

Đến Tẩm cung Hoàng Hậu, Sở Thuân cung kính hành lễ, song Hoàng Hậu chỉ lạnh lùng thờ ơ.

Sở Thuân vừa đi, Hoàng Hậu liền quay lưng về phía ta. Rõ ràng bà đang tức giận, có lẽ bà đã biết chuyện ta vừa hét lớn vừa chạy thục mạng đuổi theo Hứa Thanh Trạch khi nãy.

Ta ngập ngừng gọi: "Mẫu hậu."

Bờ vai bà khẽ run rẩy, hồi lâu mới chịu quay lại nhìn ta. Khoé mắt bà vẫn đỏ ửng, song khuôn mặt đã lấy lại vẻ uy nghiêm của bậc Mẫu nghi thiên hạ. Ánh mắt bà dịu đi: "Dực Nhi, qua đây."

Ta bước đến, bà cầm khăn tay giúp ta lau khóe miệng: "Lại ăn bánh đậu xanh à?"

Ta đáp: "Phụ hoàng cho con."

Ánh mắt bà càng thêm dịu dàng. Chúng ta không nói gì thêm, lúc này, ta cảm thấy mình yêu bà.

Song ta lại nói: "Có phải vì khóe miệng con dính bánh đậu xanh nên Hứa Thanh Trạch mới không thích con?"

Vẻ ôn hoà trên mặt Hoàng Hậu lập tức biến mất, bà lau mạnh tay hơn khiến ta đau đến kêu thành tiếng.

"Đồ ngốc này!"

Nói đoạn bà quay lưng lại đưa tay che mặt khóc, đôi vai không ngừng run rẩy, như thể ta vừa thốt ra lời đại nghịch bất đạo.

Ta đứng ngẩn tại chỗ, im lặng nghe bà nghẹn ngào ra lệnh phạt hai người hầu của ta mỗi người mười trượng, quỳ bốn canh giờ.

Ta vội lên tiếng: "Mẫu hậu..."

Bà càng khóc to hơn át cả giọng ta. Ta đành tức thời ngậm miệng.

Đêm đến, đèn trong Phượng Điện đã tắt, ta lén rời giường mò mẫm ra sân sau. Hai tên hầu của ta vẫn đang quỳ ở đó.

Ta rút ra một gói giấy từ vạt áo trước ngực, bên trong là ba cái bánh bao đã nguội lạnh. Ta đưa Đông Tử hai cái, Hạ Phong một cái.

Hạ Phong gọi ta: "Điện hạ..."

Qua giọng điệu, ta biết cậu ấy hiểu tại sao ta lại đối xử với cậu như vậy. Hạ Phong là người thông minh, ta không cần nói gì cậu cũng có thể đoán được ý ta.

Hạ Phong nói: "Trung Thư lệnh không nhận bánh đậu xanh của Điện hạ, tiểu nhân sợ Điện hạ buồn nên không dám nói thật. Là lỗi của tiểu nhân."

Ta dừng bước. Cậu ấy thông minh như thế, thực ra ta đã tha thứ cho cậu rồi. 

Hạ Phong lại nói:  "Tiểu nhân chỉ muốn Điện hạ vui vẻ, không muốn ngài phải buồn." 

Khéo mồm khéo miệng cỡ này, ta giận thế nào được nữa.

Thế nên ta bảo: "Thôi thì Đông Tử ăn nhân thịt, Hạ Phong ăn vỏ bánh." 

Vậy là cả hai đều được ăn ba cái bánh bao. 

Rời khỏi hậu viện, ta không về phòng luôn mà vòng qua Tẩm cung Hoàng Hậu, định xin bà tha cho người hầu của mình. Đêm khuya, Phượng Điện chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh nến lay lắt soi sáng bốn góc.

Lúc ấy, ta chợt nghe giọng Phụ hoàng: "Nàng đừng quá khắt khe với Dực Nhi như vậy, sẽ ảnh hưởng tình mẫu tử." 

Hoàng Hậu nghẹn ngào: "Thiếp biết làm sao đây... Chẳng lẽ thiếp không muốn tốt cho nó? Khi xưa chàng là Thái tử, thiếp là Thái tử phi, chàng đã hứa với thiếp rằng sẽ để đứa con trai đầu tiên trong bụng thiếp trở thành Hoàng Đế tương lai. Vậy mà sau chàng lại lập con của Phi tần khác làm Thái tử..." 

Phụ hoàng đáp: "Dực Nhi thực sự không hợp gánh vác trọng trách quá lớn. Ngân Tố, nàng nghĩ thoáng lên đi, với Dực Nhi thì sống yên bình, phú quý cả đời mới là điều tốt nhất."

"Ý chàng nó là đồ đần chứ gì!" Hoàng Hậu đột nhiên cao giọng gắt lên, xen lẫn vài tiếng nức nở. "Nó không ngốc, chỉ là tâm tư đơn thuần như trẻ nhỏ, dễ mắc kẹt trong suy nghĩ của chính mình. Dực Nhi là con thiếp, chẳng lẽ thiếp còn không hiểu nó?"

Trước giờ Mẫu hậu luôn nói ta là kẻ ngốc, nhưng thực ra lòng bà không hề nghĩ vậy ư?

Một tiếng "tách" khẽ vang, có giọt nước rơi xuống nền gạch ngoài Tẩm cung Hoàng Hậu. Ra là nước mắt của ta.

Hoàng Hậu nói tiếp: "Nếu sau này Thái tử kế vị, chàng bảo thiếp phải làm sao? Mẹ ruột Thái tử là Lệ Phi vốn đối đầu với thiếp, Thái tử tính tình tàn nhẫn, mà Dực Nhi... Dực Nhi thế này, chàng muốn mẹ con thiếp sống sao?!"

Phụ hoàng đáp: "Thái tử hiền lành hiếu thuận, xưa nay luôn tôn kính nàng, cũng rất yêu thương Dực Nhi. Nàng còn lo lắng điều gì?"

"Thiếp mặc kệ..." Hoàng hậu lại nức nở, "Chàng đã hứa với thiếp, Lăng Hạo, chàng hứa với thiếp rồi mà. Chàng phải cho Dực Nhi thử một lần... Ít nhất, cũng phải cho nó vào triều, tiếp xúc với các đại thần. Nhỡ đâu nó làm được thì sao?"

Bên trong yên lặng hồi lâu, rồi ta nghe tiếng Phụ hoàng thở dài: "Nàng để ta nghĩ đã."

Ngày hôm sau, ta tỉnh dậy khi ánh ban mai vừa rọi vào phòng. 

Vừa mở mắt ta đã thấy một người phụ nữ phục trang quý phái ngồi bên giường, trên người thoang thoảng hương hoa lê thanh khiết dễ chịu.

Chỉ cần vậy cũng đủ khiến linh hồn ta quay về thân thể, đồng thời nhớ ra mình là ai. Vì hoa lê là mùi hương của mẹ ta.

Ta gọi bà, giọng mềm như bông: "Mẹ."

Nghe một tiếng "mẹ", nét mặt người phụ nữ cao quý nhất thiên hạ bỗng chốc dịu dàng như nước. Bà nói: "Sắp cập quan (*) rồi mà còn nhõng nhẽo." Lời thì trách cứ, giọng điệu lại không chút oán giận.

(*) 20 tuổi, tuổi trưởng thành theo quan niệm của người Trung Quốc thời xưa.

Mẫu hậu trang điểm cầu kỳ cũng không che nổi khóe mắt còn hơi sưng đỏ. Ta chợt nhớ đến những lời nghe được đêm qua, hoá ra sâu trong lòng Mẫu hậu chưa từng nghĩ ta là kẻ ngốc.

Chưa bao giờ ta thấy yêu bà nhiều như lúc này.

Ta nói: "Mẹ, con đói."

Cung nữ vào phòng hầu hạ ta rửa mặt thay y phục, xong xuôi đỡ ta đến chính Điện dùng bữa.

Lúc ta đến, Hoàng Hậu đã yên vị một bên bàn, bên kia là một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy, khuôn mặt trẻ trung toát lên vẻ chín chắn hơn tuổi. Thấy ta, thiếu niên ngạc nhiên đứng dậy, cười hớn hở xen lẫn chút ngượng ngùng: "Ca ca."

Đó là Sở Ngạn, Ngũ đệ của ta.

Hồi nhỏ khi ta còn chưa nói được lưu loát, Sở Ngạn và Tứ đệ là hai kẻ thường xuyên trêu chọc ta. Sau này, Mẫu phi Sở Ngạn qua đời, đệ ấy ít nói hẳn đi, thay vào đó ngày nào cũng rầu rĩ không vui. Ta bèn đến chơi cùng đệ ấy thường xuyên hơn. Sở Ngạn không chịu mở miệng, ta càng kiên trì không ngừng lải nhải bên tai đệ ấy. Mãi sau, Sở Ngạn dần trở lại hoạt bát như xưa, từ đó cũng càng thích dính lấy ta.

Phụ hoàng để Mẫu hậu nhận Sở Ngạn làm con nuôi, càng tiện cho đệ ấy bám theo ta cả ngày. Có thể nói Sở Ngạn là người thân với ta nhất trong số các huynh đệ, song cũng không ít lần ta phải nhức đầu vì đệ ấy bám người quá mức của.

Chẳng hạn như lúc này.

Sở Ngạn ôm chặt tay ta ấm ức lên án: "Ca ca, Mẫu hậu nói huynh vào cung từ hôm qua, thế mà huynh không thèm đến tìm đệ. Chắc chắn trong lòng huynh chẳng còn đứa em này nữa rồi." 

Ta nhìn Mẫu hậu cầu cứu. 

Mẫu hậu rõ ràng rất thích cảnh huynh đệ hòa thuận như vậy, bà mỉm cười: "Được rồi, vào ăn đi." 

Rồi bà quay sang Sở Ngạn: "Ngạn Nhi, con phải chăm sóc ca ca nhiều hơn, biết không?" 

Ta định nói đáng lẽ ca ca mới là người phải chăm sóc đệ đệ, Sở Ngạn đã nhanh nhảu đáp: "Mẫu hậu yên tâm, con sẽ luôn bảo vệ ca ca, nhất định không để huynh ấy chịu tổn thương." 

Điệu bộ còn nghiêm túc hơn cả lúc bị Thái phó dò bài.

Hoàng Hậu dùng bữa xong thì rời đi, trong chính Điện chỉ còn lại hai huynh đệ ta. Sở Ngạn lập tức nhào vào lòng ta như hồi bé, ủ rũ kêu: "Ca, đệ nhớ huynh quá." 

Ta nói: "Đệ làm ta đau." 

Đệ ấy vội buông ta ra. Ta xoa mu bàn tay còn sưng đỏ, nghĩ đến cái hất mạnh của Hứa Thanh Trạch ngày hôm qua, trong lòng lại buồn bã không thôi.

Sở Ngạn cũng thấy vết sưng đỏ trên mu bàn tay ta, nét cười trong mắt lập tức biến mất. Đệ ấy gằn giọng hỏi: "Ai làm tay huynh thành thế này?" 

Không đợi ta trả lời lại nói tiếp: "Là Hứa Thanh Trạch, đúng không?" 

Ta đáp: "Y không cố..." 

"Rõ ràng y cố ý!" Sở Ngạn ngắt lời ta, ánh mắt đệ ấy vừa tối tăm vừa thâm trầm, ẩn chứa vô vàn cảm xúc mà ta không hiểu. "Ca, rốt cuộc tên Hứa Thanh Trạch đó có gì tốt?" 

Nghe thế ta bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nhưng câu hỏi này quá phức tạp với ta. Ta còn chưa nghĩ ra đáp án, Sở Ngạn đã quay lưng bỏ đi.

Ta ngớ người tại chỗ.

Dù ta nói chậm đến mức nào, Sở Ngạn vẫn là người kiên nhẫn lắng nghe ta nhất. Đệ ấy luôn luôn chờ ta, trước nay chưa từng tỏ vẻ phiền phức hay bực bội.

Sao lần này đệ ấy lại giận?

Ta chưa kịp nghĩ thông, Sở Ngạn đã quay lại.

Đệ ấy sầm mặt kéo ta ngồi xuống, lấy ra một bình sứ nhỏ từ vạt áo trước ngực, đổ vài giọt ra tay rồi nhẹ nhàng thoa lên vết sưng đỏ trên mu bàn tay ta. Cơn đau nhức tức thì dịu hẳn. Hoá ra đệ ấy đi tìm thuốc cho ta.

Ta trách nhầm đệ ấy rồi.

Nét mặt Sở Ngạn vẫn rầu rĩ không vui. Ta bèn bảo: "Đừng khó chịu nữa mà, để ta dẫn đệ đi ăn bánh bao nhé."

Bôi thuốc xong mà Sở Ngạn vẫn không chịu buông tay ta ra. Đệ ấy nói: "Đệ không khó chịu."

Rồi lại lấy ra một vật cứng từ vạt áo trước ngực, nhét vào tay ta.

Ta vừa cúi đầu nhìn, lập tức kích động đến líu lưỡi: "Đệ, đệ tìm được thật này!"

Trên tay ta là một nửa viên đá, trên tròn dưới nhọn, rõ rành là hình nửa trái tim. Tháng trước ta vừa nhặt được một viên đá hình dáng tương tự, bèn nhờ đệ ấy giúp ta tìm nửa viên còn lại.

Ta lấy ra từ túi gấm luôn mang bên người nửa viên đá nhặt được hôm nọ. Hai mảnh, kích thước lẫn độ cong giống hệt nhau, ghép lại vừa vặn thành một hình trái tim hoàn chỉnh. 

Ta vui mừng khôn xiết ôm chầm lấy Sở Ngạn: "Đệ giỏi quá! Đệ giỏi quá!" 

Ý nghĩ ấy lấp đầy tâm trí ta. Ta mải mê ghép hai mảnh đá vào nhau, thích đến không rời tay, lặp đi lặp lại câu vừa nói với niềm hân hoan không dứt. 

Hàng lông mày đang nhíu chặt của Sở Ngạn dần giãn ra, nụ cười dần hiện hữu trên khuôn mặt, ánh mắt cũng vui vẻ trở lại. 

Đệ ấy nói: "Sau này ca ca muốn bất cứ thứ gì, đệ cũng có thể tìm về cho huynh." 

"Chỉ cần huynh không đi tìm Hứa Thanh Trạch nữa." 

Sở Ngạn nhìn ta, khẽ hỏi: "Được không, ca ca?"

•••

Editor: Trong raw thì tác giả toàn dùng "" với "哥哥", mình không thích để "ca", "ca ca" cho lắm nên sẽ linh hoạt đổi qua lại với từ "huynh" nha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com