Dm Edit Vo Minh Tu Minh Nuoi Quan Ni Ni
Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June
***
Sau khi Khương Nghi chơi xong hai ván Anipop, nhà tạo mẫu tóc bên cạnh vẫn đang cầm lược múa máy phác họa lên tóc cậu giống như vẫn đang ở đoạn trao đổi về kiểu.Cậu hơi sững ra, cảm thấy hai người tạo mẫu này có vẻ hơi nghiêm túc quá.Kết quả cậu vừa quay đầu nhìn Ứng Trác Hàn, phát hiện Ứng Trác Hàn cũng cực kỳ nghiêm túc, thỉnh thoảng gật nhẹ đầu sau đó nói ra ý kiến của mình."Không, các anh phải hướng đến sự tao nhã, hiểu không?""À, đúng đúng đúng, chính là cảm giác này đây."Khương Nghi cảm thấy khó hiểu, cậu chỉ biết sau khi bàn bạc xong được kiểu cuối cùng, bốn nhà tạo mẫu vây lại cậu sau đó bắt đầu hào hứng tạo mẫu tóc.Sau khi tạo kiểu xong, Ứng Trác Hàn còn đi quanh Khương Nghi hai lần trông có vẻ rất hài lòng, vung tay lên nạp thêm vào thẻ thành viên tám ngàn tám.Trong gương sáng ngời, thanh niên mặc tây trang trắng dáng người cao thẳng, mái tóc đen hơi chải ngược lên trán, lộ ra cặp mày và đôi mắt xinh đẹp, làn da trắng sứ. Đường cong từ mũi đến xương mày rõ ràng sạch sẽ, đuôi mắt hẹp dài xếch lên trên, con ngươi tròn trịa đen như mực, lông mi cong dày rậm, xinh đẹp đến mức hớp hồn người khác.Cậu đứng trước gương, cúi đầu chỉnh lại cà vạt. Những người trong câu lạc bộ doanh nhân liên tục quay đầu lại, ánh mắt đổ dồn trên người Khương Nghi.Sau khi lên xe thể thao của Ứng Trác Hàn, Khương Nghi ngồi trên ghế phụ cảm nhận chiếc xe chạy như bay trên quốc lộ duyên hải.Thời tiết trong xanh, bầu trời không gợn mây, xanh thẳm đến mức như hòa quyện với bờ biển bao la.Dọc đường, có vẻ Ứng Trác Hàn hơi căng thẳng, trong lúc chờ đèn đỏ, cậu ta liên tục quay đầu nhìn Khương Nghi, khi thì lải nhải gió lớn, một hồi lại thương cảm một cách khó hiểu. Cậu ta lẩm bẩm tên Lục Lê vương bát đản kia thật là mẹ nó may mắn.Cũng không biết đang mắng gì.Có lẽ hai người chưa đánh nhau mười mấy năm qua.Khương Nghi nở nụ cười.Cậu chống tay lên cửa sổ xe, ngũ quan xinh đẹp dưới ánh nắng chói chang đặc biệt bắt mắt, ánh mắt liếc nhìn mặt biển lóng lánh phía xa, con đường ven biển dài thẳng tắp thưa thớt dân cư, chỉ có tiếng gầm rú của siêu xe vang lên.Khương Nghi gửi tin nhắn cho Lục Lê.Cậu nói hôm nay cậu sẽ đi chụp ảnh với Ứng Trác Hàn trên một du thuyền ngay bờ biển.Cậu còn nói hôm nay mặc bộ tây trang trắng rất vừa vặn, làm tóc khoảng một tiếng, hơn nữa cảm thấy Ứng Trác Hàn dường như rất nghiêm túc với nhiệm vụ lần này.Khương Nghi nghĩ nghĩ, lại cúi đầu nhắn thêm tin nữa: "Thật đáng tiếc..."Bởi vì sáng nay Lục Lê bảo phải đi công tác ở thành phố A, phỏng chứng mất vài ngày mới có thể trở về.Hẳn là hôm nay hai người không gặp nhau được.Bên kia, Lục Lê nhanh chóng trả lời cậu.Hắn nói: "Quả thật là đáng tiếc."Khương Nghi nghiêm túc an ủi hắn, nói: "Không sao mà, vẫn còn lần sau."Lần sau bọn họ kiểu gì cũng sẽ nhìn thấy.Siêu xe từ từ dừng lại, biển xanh lấp lánh, đàn hải âu trắng bay lượn lượn vòng.Ứng Trác Hàn vừa xuống xe vừa lải nhải đừng lo lắng.Khương Nghi bật cười, đi song song với hắn rồi nói: "Sao cậu căng thẳng vậy?""Tớ nhớ đây đâu phải lần đầu tiên cậu chụp ảnh."Ứng Trác Hàn ho khan không đáp.Du thuyền neo đậu bên bờ biển rất lớn. Trên boong tàu, những bó hồng trắng được trang trí cách nhau, trên cầu thang dành cho người lên xuống cũng có rất nhiều bó hồng trắng, được buộc bằng dải ruy băng trắng như tuyết, tung bay thả hồn theo gió biển.Du thuyền khổng lồ dường như được bao quanh bởi những bông hồng trắng lớn, tỏa sáng rực rỡ trên mặt biển xanh lấp lánh, thảm đỏ trải dài từ boong đến sảnh.Cả du thuyền hầu như không thấy ai, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió biển và tiếng ríu rít giòn giã của đàn hải âu.Đi vài bước Khương Nghi lại thấy hoa hồng trắng buộc ruy băng, cậu hơi bất ngờ, hình như không nghĩ rằng Ứng Trác Hàn lại cẩn thận đối với lần chụp ảnh này như vậy.Cậu bước vào đại sảnh lấp lánh ánh đèn pha lê của du thuyền, đại sảnh rộng lớn trải dài vô tận, tầng hai tầng ba hình bán nguyệt không một bóng người, giữa đại sảnh, đèn pha lê chiếu xuống ánh sáng dịu nhẹ.Khương Nghi dừng lại giữa đại sảnh, cậu đứng trên thảm đỏ, mặc tây trang màu trắng, xung quanh là những đóa hoa hồng trắng lớn, dáng người cao ráo, tuấn tú giống như hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích.Cậu quay đầu muốn hỏi Ứng Trác Hàn hôm nay chụp gì vậy nhưng không ngờ rằng vừa quay lại đã không thấy Ứng Trác Hàn đâu.Trên đại sảnh ở du thuyền, ngoài cậu ra tất cả mọi thứ như tràn ngập hoa hồng trắng, ấm áp và thật yên tĩnh.Khương Nghi hơi sững người lại, vừa định nhấc chân bước ra liền nghe thấy một âm thanh piano từ trong đại sảnh vang tới.Tiếng piano nhẹ nhàng như dòng nước, ngón tay lưu loát và giai điệu mà Khương Nghi đã quen thuộc.Khương Nghi khựng lại nhìn về phía phát ra tiếng piano.Ở một bên đại sảnh, chàng trai tóc vàng mặc âu phục đen ngồi trước chiếc dương cầm tam giác, lưng thẳng tắp, bộ mặt luôn lạnh lùng giờ lại rất bình tĩnh đánh dương cầm.Hắn chơi rất dịu dàng giống như khi còn nhỏ, Khương Nghi ngồi chung với hắn lúc tập. Lúc nào cũng nhẫn nại, Khương Nghi nói muốn nghe bài nào hắn sẽ lập tức đi học bài đấy.Hệt như tất cả chuyện học đàn cũng chỉ vì Khương Nghi.Khương Nghi ngẩn ngơ.Đây chính là người trong giấc mơ hôn lễ của cậu.Là hôn lễ trong mơ lúc họ cùng nhau trốn đến phòng học nhạc bị bỏ hoang năm mười bảy tuổi ấy, cùng nhau ngồi trên chiếc piano dài, Lục Lê cầm tay cậu rồi dạy cậu chơi bản nhạc trong ngày hôn lễ.Lục Lê năm mười bảy tuổi ấy đã hỏi cậu rằng, sau này cậu sẽ rời đi với người khác, chạy đến đám cưới trong mơ àNhững đóa hồng trắng ngút ngàn như một tình yêu thầm lặng, văng vẳng tiếng đàn trầm lắng dịu dàng rồi ùa vào tim như cơn sóng thủy triều.--- "Dạo gần anh đây bận lắm à?"--- "Ừ."--- "Bận lắm."--- "Anh đang bận làm một chuyện rất quan trọng."Khương Nghi ngẩn ngơ nhìn Lục Lê trên ghế, nhìn hắn đàn một âm tiết cuối cùng, rồi sau đó ngẩng lên nhìn cậu.Hắn nhìn bộ vest trắng của Khương Nghi, thoáng im lặng, sau đó đột nhiên cười rộ lên, khe khẽ nói rằng: "Đẹp lắm."Vô cùng đẹp.Người yêu của hắn vô cùng đẹp.Nhưng bây giờ hắn đang căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.Lục Lê nghĩ, vô dụng thật đấy.Nhưng Khương Nghi đứng cách hắn không xa.Không phải người khác.Đó là Khương Nghi mà hắn đã thích từ rất lâu rồi.Đó là Khương Nghi người mà hắn đã cẩn thận bảo vệ từ tấm bé.Lục Lê mặc bộ vest đen đứng dậy, mái tóc được chải ngược ra sau, gương mặt tuấn tú, lông mày hoàn mỹ, sống mũi cao, đôi môi mỏng cong lên.Hắn đi về phía Khương Nghi thật chậm thật chậm.Khương Nghi cứ đứng ở đó, dường như là đang tỉnh táo lại, nhìn Lục Lê đi về phía mình.Cậu nhìn Lục Lê đi đến trước mặt mình, nhìn người con trai tóc vàng cứ hay nổi loạn đang quỳ một chân xuống, nhìn cậu rồi mở chiếc hộp ra, giơ nhẫn lên.Cậu nghe tiếng Lục Lê thật nhẹ nhàng, giống như đang sợ quấy rầy thứ gì đó, ngẩng đầu nhìn cậu rồi nhẹ giọng hỏi: "Bé Ngoan, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau chứ?"Đó là những câu mà họ đã nói vô số lần.Lúc sáng sớm khi ánh nắng xuyên qua rèm cửa hay dẫu là khi họ tựa vào nhau trên sofa chơi game lúc hoàng hôn hay là khi đêm xuống hắn hôn lên trán cậu.Lục Lê quỳ trên giường hỏi cậu vô số lần rằng: "Bé Ngoan, chúng ta sẽ mãi bên nhau chứ?"Câu trả lời của Khương Nghi trước sau vẫn như một.Cho dù cậu đang trong cơn mê mang thở dốc, hay khi cả người lơ đãng đôi mắt ướt nhòe, cậu vẫn sẽ luôn dùng cánh tay trắng nõn của mình ôm lấy cổ người đó rồi thì thầm: "Vâng.""Chúng ta sẽ mãi bên nhau."Bọn họ sẽ mãi bên nhau như vậy.Chỉ có cái chết mới có thể chia cắt đôi ta.Đến bây giờ Khương Nghi vẫn luôn bướng bỉnh như thế.Tính cậu khi nào cũng nhẹ nhàng dễ nói chuyện, nhưng với những chuyện mà bản thân đã chọn thì lại rất kiên quyết, gần như không thấy hai chữ "bỏ cuộc".Giữa đại sảnh của du thuyền, trên tấm thảm đỏ, Khương Nghi hơi khom lưng xuống, cậu nhìn Lục Lê đang quỳ một gối trên mặt đất, đưa tay mình ra, nhìn cậu, như thể đã luyện tập bao lần.Cậu nhẹ nhàng đáp: "Vâng.""Arno, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."Lục Lê quỳ một gối trên đất, đeo nhẫn cho cậu rồi trao cậu một nụ hôn thật nhẹ nhàng.Khương Nghi có thể cảm nhận được từng ngón tay ấy đang siết chặt lấy gáy mình, nhưng dường như nó đang run lên nhè nhẹ đâu đó.Nhịp tim đối phương vừa nhanh vừa nặng, dù có hôn môi cậu thật khẽ nhưng Khương Nghi vẫn cảm nhận thấy được trái tim Lục Lê đập rất nhanh.Cuối cùng, Lục Lê cúi đầu hôn lên trán cậu, khàn giọng cười nói: "Ngẩng đầu nhìn lên này."Khương Nghi thở ra một hơi, cậu ngẩng đầu nhìn lên phía đại sảnh tầng hai tầng ba, kinh ngạc khi phát hiện gần như tất cả những người quen đều đang đứng chật kín tại lan can.Nhóm Ứng Trác Hàn, Chung Mậu huýt sáo với họ, Trình Triều đút một tay vào túi quần mỉm cười nhìn cậu. Ba Khương đứng cạnh Lục Đình trông vừa vui mừng nhưng cũng có phần phiền muộn. Mẹ Lục chống lan can, khép hờ chiếc quạt nhìn họ cười.Chung Mậu dựa vào lan đan: "ĐM, sao tao nhìn hai người đó mà muốn khóc quá."Tần Lan thở dài: "Mười năm rồi mà..."Cậu ta cảm thán nói thêm: "Nhìn anh em của mình đi đến bước kết hôn thế này..."Trình Triều cũng dựa vào lan can, lười biếng chỉnh lại: "Chưa kết hôn.""Mới đính hôn thôi."Chung Mậu cười toe toét: "Vậy cũng sớm quá rồi ấy chứ..."Nhìn Lục Lê bảo vệ người ta thế kia, vừa đến tuổi đã dỗ dành người ta đi đăng ký kết hôn, đỡ cho phải nhìn thấy cải thảo mình chăm bón bao lâu bị ai đào đi.Trình Triều nhẹ nhàng nói bâng quơ: "Khương Nghi nói Lục Lê phải chờ cậu ấy học xong tiến sĩ mới kết hôn."Nếu không thì sao lúc trước đặt nhẫn, tên họ Lục chỉ đặt một chiếc cho ngón giữa cơ chứ.Chung Mậu khịt mũi, dựa vào lan can nhìn hai người giữa đại sảnh rồi nói một cách cung kính: "Đỉnh quá anh Lục ơi."Đm vậy mà cũng chờ cho được.Còn phải chờ bao nhiêu năm nữa?Phía bên kia, mẹ Lục đang bận an ủi nhân viên kỳ cựu mười mấy năm của mình: "Ông Khương này, không sao đâu không sao đâu...""Con cái rồi cũng lớn cả, bình thường thôi mà..."Ba Khương thở dài, vui mừng nói: "Tôi ổn...""Chỉ là con cái lớn nhanh quá...""Thật chẳng dễ gì, chẳng dễ gì..."Chỉ thoáng chốc đó đứa bé nhỏ nhắn đi còn không vững đã trở thành người lớn rồi.Bố Lục cũng vui mừng cảm thán một câu: "Đúng vậy, con cái lớn nhanh thật đấy..."Chớp mắt đó thôi nó đã đá ông xuống khỏi cái ghế nhà họ Lục.Cuối cùng ông cũng có thời gian bên cạnh vợ mình rồi.Không dễ dàng gì, thật là không dễ dàng chút nào cả.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com