Dm Edit Vo Minh Tu Minh Nuoi Quan Ni Ni
Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June | Đọc kiểm: Red Tea
Bầu trời u ám, những hạt mưa rơi tí tách rồi dần trở nên dày đặc, nước bắn tung tóe khắp nơi.Khương Nghi ngồi dưới mái hiên chăm chú nhìn nước bắn tung tóe lên từ vũng nước, tập trung vô cùng.Em gầy hơn nhiều so với những bạn đồng trang lứa, gần như không nhìn ra là đã sáu tuổi, mái tóc đen mềm mại hơi ươn ướt trên gương mặt trắng như tuyết, thoạt nhìn có phần ốm yếu vì bệnh.Không lâu sau, Khương Nghi đang ngồi ngẩn ngơ nhìn vũng nước bị một bóng đen phía bên vườn hoa xa xa hấp dẫn ánh mắt.Trong làn mưa mênh mang, bóng đen bị cây xanh đang được sửa chữa che khuất hơn phân nửa, khó mà có thể nhìn rõ được.Khương Nghi do dự nhìn cái bóng đen mơ hồ ấy.Hạt mưa cứ rơi lộp độp, em do dự một lúc rồi trèo xuống khỏi chiếc ghế nhỏ, cầm chiếc ô nhỏ cạnh bậc thềm rồi chậm rãi đi về phía vườn hoa xa xa.Cành lá trên bồn hoa bị hạt mưa lay động, Khương Nghi cầm ô nhỏ ngơ ngác nhìn cậu bé đang cuộn mình dưới bồn hoa để tránh mưa.Bé trai này khoảng chừng sáu bảy tuổi, cả người ướt nhẹp cực kỳ chật vật, mái tóc màu vàng nhạt dính vào gò má, nước cứ theo đó chảy xuống.Nghe thấy tiếng động, bé trai ôm chặt cặp sách cảnh giác ngẩng đầu lên, lông mày và ánh mắt của cậu toát ra dáng vẻ kiêu ngạo mà trẻ con bình thường không có, đôi mắt màu xanh nhạt tuyệt đẹp, môi trắng bệch vì lạnh cứ nhìn chằm chằm giống hệt như một con sói con bị kích thích.Hốc mắt cậu bé hơi đỏ lên, giận dỗi nhìn về phía em thậm chí còn có phần thù địch mà gằn lên từng chữ: "I won't go back! (Tôi không về đâu!)"Get out!" (Mau biến đi!)Khương Nghi nghe không hiểu gì cả, em ngồi xổm trước bồn hoa, hơi nghiêng đầu nhìn cậu trai bằng đôi mắt đen trong veo ướt át còn mang theo chút ngây thơ.Vì sức khỏe của em đã không tốt từ nhỏ nên rất hiếm khi em ra ngoài, sau đó còn chuyển nhà nên đừng nói gì đến bạn chơi cùng, ngay cả bạn đồng trang lứa cũng rất ít gặp.Bây giờ thấy một cậu bé cùng tuổi nên không khỏi cảm thấy gần gũi tự nhiên của trẻ con.Thấy khuôn mặt của cậu bé tái nhợt vì lạnh, Khương Nghi cúi đầu lấy chiếc khăn tay mẫu giáo của em đưa cho cậu.Cậu bé sửng sốt một thoáng sau đó hung dữ trừng mắt: "Don't come!" (Không được qua!)Bị trừng mắt nên Khương Nghi hơi sợ hãi, em giật bắn mình sau đó bĩu môi thể hiện sự oan ức.Giây tiếp theo, bụng cậu bé đối diện phát ra một tràng tiếng ọc ọc, to đến mức ngay cả tiếng mưa cũng không thể lấn át được.Cậu bé ướt sũng cứ ngồi đờ ở đó, mặt đỏ bừng lên rồi lấy cặp sách che bụng mình lại, vẻ mặt ủ rũ mím chặt môi không nói nên lời.Khương Nghi cũng nghe được, em ngơ ngác nhìn vẻ mặt đỏ bừng lên của cậu bé.Tính em từ trước đến giờ rất là ngoan, mặc dù vừa rồi bị giật mình nhưng nhìn dáng vẻ đau khổ đó của cậu bé, song, em hít mũi một cái để sự tủi thân tan biến đi, lại cảm thấy thương cho cậu bé ướt sũng như bé cún sắp chết đuối, thế là em nhỏ giọng hỏi: "Cậu có đói không?"Cậu bé kia từ nhỏ đến lớn đều ở nước ngoài nên chỉ nghe hiểu tiếng Trung được đôi chút, cậu đã đói bụng đến mức hoa cả mắt nhưng vẫn ngoan cố nói bằng tiếng Anh một cách ngang bướng rằng mình không hề đói bụng.Khương Nghi ngồi xổm xuống đất, cho rằng cậu đói bụng nên nói với cậu bé là: "Cậu chờ một xíu nha."Dứt lời liền đứng dậy đi về phía mái hiên nhà.Cậu bé ngẩn người, bất lực nhìn bóng lưng của đứa trẻ tóc đen cầm ô đi càng lúc càng xa.Vườn hoa bèn yên tĩnh trở lại.Giọt mưa to như hạt đậu nện vào mắt đau đến mức không mở nổi, quần áo ướt sũng bị gió thổi qua lại đến run cả người. Nhìn bóng lưng Khương Nghi rời đi, cậu bé chưa từng phải chịu khổ sở cắn răng vờ như không thèm để ý, thế mà hốc mắt không thể kiềm được lại nóng bừng lên.Cậu bé cong lưng cuộn mình dưới bồn hoa, càng nghĩ lại càng buồn, ôm chặt chiếc cặp và tấm vé máy bay trên tay, đôi mắt đỏ hoe lên vì hờn dỗi nghĩ rằng mình nhất định phải về lại nước Anh.Những người ở đây cậu không quen ai cả, tất cả mọi người cứ buộc cậu phải học tiếng Trung nên cậu mới không muốn ở lại nơi này.Khương Nghi quay lại mái hiên rồi lấy một quả cà chua từ trong bếp.Em bỏ cà chua và cái túi lớn phía trước của quần yếm sau đó cầm chiếc ô đi về phía vườn hoa.Quả thật cậu bé nằm co ro ở vườn hoa vẫn chưa đi mà run rẩy dưới cơn mưa lạnh ngắt.Khương Nghi ngồi xổm xuống đất, em cúi đầu, lấy quả cà chua từ trong túi ra rồi cẩn thận đưa cho cậu bé.Dọc theo con đi đường, quần áo em cũng hơi ướt một chút, mái tóc đen ướt sũng dính vào gò má trắng như tuyết. Em ngồi xổm trên mặt đất với dáng người nhỏ bé, chiếc ô to đến mức che cả người, khi thò đầu ra khỏi ô, trông em như một cây nấm nhỏ vậy.Cậu bé lạnh đến mức run bần bật nghe thấy tiếng động, ngơ ngác nhìn Khương Nghi trước mặt.Khương Nghi còn có phần dè dặt nhưng khi nhìn thấy cậu bé đó không trừng mình nữa thì em mới thở phào nhẹ nhõm, em cong mắt, đôi gò má xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ.Em yên lặng nhìn cậu bé một lúc, dường như đói bụng không chịu nổi nữa, cuối cùng cậu bé đưa tay nhận quả cà chua, ăn hai ba miếng như hổ đói, chưa gì đã hết sạch.Sau khi ăn cà chua xong, cậu bé ướt sũng ôm đầu gối không nói gì, một lúc lâu sau những mới há to miệng nói một câu cảm ơn bằng tiếng Anh.Khương Nghi nghe không hiểu, em cứ tròn xoe mắt nhìn cậu.Dường như cậu bé vắt óc suy nghĩ rất lâu, phải mất một hồi lâu mới chắp vá lại được một câu tiếng Trung ngọng nghịu.Khương Nghi nghe câu này thì hiểu, đó là cảm ơn.Em ngồi xổm trên mặt đất lắc lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: "Ba mẹ cậu đâu?"Cậu bé mím môi không trả lời.Nước mưa đọng trên mặt đất ngày càng nhiều, Khương Nghi ngồi xổm trước vườn, ống quần do không kéo lên nên cũng đã ướt sũng thấm vào mắt cá chân lạnh ngắt, em đành phải đứng dậy đi về phía mái hiên.Nhưng không ngờ cậu bé ướt như chuột kia cũng cầm cặp đứng dậy theo đuôi Khương Nghi.Em đi hai bước cậu bé kia cũng đi hai bước, em dừng lại, cậu bé đang đi cũng dừng lại theo.Khương Nghi quay đầu nhìn phát hiện cậu bé đó mím chặt môi, đôi mắt xanh lam đang nhìn mình chằm chằm, mái tóc vàng nhạt rũ xuống ôm lấy gương mặt. Thấy em nhìn, cậu bé liền cúi đầu xuống theo.Cứ như vậy, cậu bé đi theo Khương Nghi về dưới mái hiên nhà.Dưới mái hiên nhà rất sạch sẽ, Khương Nghi ngồi xuống băng ghế nhỏ, hắt xì hơi một cái, em vuốt vuốt mũi mình rồi nhìn sang cậu bé ngồi xổm trên bậc thang.Cậu bé ướt sũng ngồi xổm trên mặt đất, nước từ ngọn tóc còn nhỏ giọt xuống sàn nhà nhanh chóng tạo thành một vũng nước, cậu ôm cặp sách, lông mày rủ xuống, đang sụt sịt nhìn có vẻ uể oải.Khương Nghi nhớ đến chú cún con rơi xuống nước trong phim hoạt hình, tên là Bobby, nó cũng có bộ lông vàng và đôi mắt xanh lam, thường hay đi lang thang khắp nơi, ăn uống cũng không no bụng được.Em cảm thấy hơi đáng thương bèn nhỏ giọng nói cậu bé tới ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh.Cậu bé ướt đẫm cả người hơi do dự đứng lên rồi đi về phía ghế đẩu cạnh mình.Nào ngờ đi còn chưa được hai bước, đôi giày do ngâm nước cứ phát ra tiếng "phịt phịt".Không chỉ vậy, đôi giày đó còn phun nước "phịt phịt" ra ngoài từ những lỗ thoát khí.Sau khi cậu bé nhận ra thì đỏ bừng cả mặt, sống chết không muốn đi nữa, đỏ bừng mặt ngồi bệt xuống đất.Khương Nghi nhảy xuống chiếc ghế đẩu nhỏ đi vào phòng tìm hai chiếc khăn tắm rồi đưa cho cậu bé một chiếc.Cậu bé dùng khăn mặt lau tóc một cách vụng về, lau được một nửa thì thấy phiền phức quá nên chuyển sang lắc đầu để giũ nước đọng trên tóc cho văng ra.Khương Nghi bị vẩy nước đầy mặt.Em từ từ chớp mắt lại, nhưng cũng may là không giận dỗi gì, chỉ cúi đầu lau mặt một cái, ngoan ngoãn đưa khăn trên tay mình sang lau cho cậu bé kia.Cậu bé mắt xanh với mái tóc rối ngồi trên sàn nhà nhìn qua phía em, đôi tai cậu hơi đỏ lên khi nhận lấy khăn tắm.*
Cùng lúc đó, phía bên kia nhà họ Lục.Hơn chục người hầu cầm ô vội vàng đi tìm, lớn giọng hô: "Cậu chủ ơi..."Trong màn mưa rơi rả rích mênh mông, máy bay không người lái bay vòng trong khuôn viên nhà họ Lục lớn như vậy để tìm một cậu nhóc chạy trốn.Quản gia mặc áo mưa tìm như sắp phát điên lên, cả nhóm người họ đã tìm kiếm hơn bốn tiếng đồng hồ.Nhưng vẫn không thể tìm thấy Lục Lê.Nghĩ đến đây thôi quản gia đã thấy trong lòng mình như treo một tảng đá, lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.Lục Lê - Người con duy nhất của nhà họ Lục, năm nay vừa tròn bảy tuổi, từ khi ra đời đã sống với mẹ ở nước ngoài nên vô cùng lạ lẫm với Trung Quốc.Nhưng dạo gần đây dưới sự yêu cầu kiên quyết của ông cụ Lục, người nhà họ Lục phải đưa Lục Lê về nước.Sau khi Lục Lê trở về, vì phải rời xa nơi mình đã lớn lên nên cậu phản ứng vô cùng mạnh mẽ, cực kỳ chống đối việc học tiếng Trung, tính tình cũng vô cùng dữ dội.Xế chiều hôm nay, Lục Lê bảy tuổi đã nhân lúc họ không để ý, hờn dỗi ôm cặp sách trốn đi mất.Diện tích nhà họ Lục hơn sáu ngàn mét vuông, một cậu bé bảy tuổi sẽ không thể tự chạy đến cổng, người trong phòng giám sát cũng báo chiều hôm nay không có bất kỳ xe cộ nào ra vào.Nhưng Lục Lê không biết nói tiếng Trung, còn đột nhiên gặp phải trận mưa lớn nên toàn bộ nhà họ Lục không dám phớt lờ.Càng về chiều, sắc trời mỗi lúc một tối hơn, cánh cửa sắt lớn nhà họ lục được người ở hai bên mở ra, một chùm sáng chiếu xuyên qua màn sương mù, chiếc xe màu đen cứ thế chạy trong màn mưa.Khương Quốc Quân ngồi ghế lái đang xoay vô lăng, qua kính chiếu hậu ông thấy người đàn ông ngồi phía sau cầm điện thoại liên tục thì thầm xin lỗi: "Honey, anh cam đoan đây là sự cố ngoài ý muốn duy nhất.""Chắc chắn Arno sẽ không sao đâu, nó là con của chúng ta, anh còn sợ nó xảy ra chuyện hơn bất cứ ai khác.""Em nghe anh nói trước đã..."Dường như đầu dây bên kia đã cúp máy, người đàn ông hít một hơi thật sâu rồi ném điện thoại sang một bên, đỡ trán rồi nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt khó giấu được vẻ lo lắng.Khương Quốc Quân không nhìn nữa, trong lòng cứ bồn chồn, ông đã làm tài xế cho nhà họ Lục bao nhiêu năm nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy sắc mặt ông chủ khó coi đến thế.Nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra, Khương Quốc Quân cũng có thể hiểu được tâm trạng của Lục Đình.Ông cũng có một người con trai vừa khéo cùng tuổi với con ông chủ, nếu con mình trốn đi lại gặp phải trời mưa to như vậy e là ông cũng sẽ rất lo lắng.Nghe nói đứa con trai thất lạc đó của tổng giám đốc Lục còn không nói được tiếng Trung.Khương Quốc Quân thở dài, ông đạp nhẹ chân ga tăng tốc đi về phía gara dưới tầng hầm, dừng xe đúng giờ rồi đưa Lục Đình vào thang máy ổn thỏa.Không lâu sau, Khương Quốc Quân tan làm đi từ phía nhà họ Lục về nhà mình, vừa đi vừa nghĩ không biết tối nay có tìm được cậu chủ nhỏ đó không, hay là ông cũng căng ô đi tìm thử.Cuối cùng càng lúc lại càng to chuyện, ông nhìn thôi cũng đủ lo lắng.Mãi đến mười phút sau, Khương Quốc Quân đứng trước cửa nhà mình, sững sờ nhìn cậu bé tóc vàng đi chân trần dưới mái hiên.Tóc cậu bé nửa khô nửa ướt, ống quần thì xắn lên, chân không mang giày, đang nằm trên nền đất nhìn chằm chằm vào mấy quân cờ.Ông thấy đứa con trai luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời của mình đang chỉ vào mấy quân cờ dưới đất rồi nghiêm túc nói với cậu bé kia: "Cậu thua rồi."Cậu bé hắt xì một cái, miệng thì cứ nói bô bô một đống từ khó hiểu, đôi mắt xanh mở to như kiểu không thể nào tin được.Khương Quốc Quân sửng sốt.Ông run rẩy nhớ lại cậu chủ đã khiến cho nhà họ Lục tan nát ngày hôm nay, cậu bé ấy bảy tuổi, tóc vàng mắt xanh, không biết nói tiếng Trung mà chỉ biết nói tiếng Anh.Khương Quốc Quân run rẩy ngẩng đầu lên nhìn cậu bé đang nằm trên nền nhà dưới mái hiên với mái tóc rối bù, đang quay đầu lại nhìn ông cảnh giác.Khương Nghi đang ngồi xổm trên mặt đất cũng ngẩng đầu lên, lúc thấy Khương Quốc Quân em còn vui vẻ vẫy tay chào: "Ba ơi!"Khương Quốc Quân nuốt nước bọt, giọng run run: "Ngoan lắm, cậu bé đó là ai vậy?"Khương Nghi nghiêng đầu, nghĩ nghĩ rồi thành thật nói: "Không biết ạ.""Con nhặt được."Cậu nhón mũi chân lên thì thầm với ông: "Ba ơi, bạn ấy không có nhà, đáng thương lắm, giống như Bobby nhỏ vậy ạ."Bobby nhỏ là chú cún đi lạc trong phim hoạt hình ngày hôm qua, có bộ lông vàng và đôi mắt xanh nhạt.Nhìn cậu bé mắt xanh đã khiến cho cả nhà họ Lục quay mòng mòng, rồi lại nhìn sang đứa con trai tội nghiệp đang thì thầm là không ai cần này.Ánh mắt Khương Quốc Quân tối sầm đi, suýt chút nữa không thở nổi.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com