TruyenHHH.com

Dm Edit Vo Minh Tu Minh Nuoi Quan Ni Ni

Biên tập: Dưa Hấu

Chỉnh sửa: June

***

Phải mất một lúc lâu hắn mới tìm lại được những mảnh vỡ ký ức xa xăm mơ hồ của mình.

Arno bảy tuổi thực sự khuyến khích Khương Nghi học tiến sĩ, hy vọng rằng Khương Nghi sẽ học cả đời.

Hắn còn lén tìm trên mạng và biết được độ tuổi trung bình của một nghiên cứu sinh là ba mươi ba tuổi.

Tức là Khương Nghi sẽ ba mươi ba tuổi sau khi học xong tiến sĩ.

Khi đó bảy tuổi hắn đã suy nghĩ gì nhỉ?

À.

Hắn nghĩ rằng phải hơn ba mươi ba tuổi Khương Nghi mới kết hôn.

Nửa đêm nằm mơ hắn cũng cười tỉnh.

...

Lục Lê bỗng im lặng, cứng ngắc nhìn cây nhỏ trong album ảnh.

Ba mươi ba tuổi mới kết hôn sao.

Bây giờ hắn chỉ xuyên về quá khứ cho bản thân nửa đêm nằm mơ cười tỉnh hai cái vả miệng.

Ba Khương say khướt ngồi ở bàn ăn lẩm bẩm một hồi, chợt nhớ ra bà cụ đang ngồi trên sofa.

Ông giật nảy mình, tim đập thình thịch, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa.

Vậy mà ông vừa nhắc tới chuyện kết hôn của thằng nhóc này và Bé Ngoan...

Bà cụ vẫn chưa biết chuyện thằng nhóc tóc vàng và Bé Ngoan đã ở bên nhau.

Nếu cụ biết cháu trai cưng của mình thích con trai, e là cỏ nhà họ Lục cũng phải xới lên cho cụ.

Ba Khương lo lắng ngẩng đầu lên, chỉ thấy cụ bà híp hai mắt, chống gậy, vui vẻ xem tiểu phẩm trên TV, thỉnh thoảng còn cười phá lên.

Ba Khương xoa mặt, thăm dò gọi một tiếng: "Mẹ, vừa rồi con nói Bé Ngoan..."

Ông còn chưa nói xong đã thấy cụ bà mờ mịt quay đầu về phía Khương Nghi nói: "Bé Ngoan à, vừa nãy có ai gọi bà phải không?"

Khương Nghi khẽ gật đầu, nhắc nhở bà cụ: "Bà nội, ba con gọi bà đấy."

Bà cụ tự nhủ: "Nó gọi bà làm gì không biết?"

Bà cụ chống gậy, cầm điều khiển rồi vặn to tiếng tiểu phẩm một chút, nhìn TV nói thầm: "Lần nào có chuyện lớn ba con mới gọi bà..."

Dứt lời, bà cụ lại say sưa ngon lành xem tiếp tiểu phẩm, như thể hoàn toàn không nghe thấy tiếng nói chuyện trên bàn ăn.

Ba Khương thở phào nhẹ nhõm, định tiếp tục bày tỏ nỗi buồn với Lục Lê thì phát hiện người trước mắt còn thất hồn lạc phách hơn cả ông.

Ba Khương: "???"

Rốt cuộc là ông giao phó con trai hay thằng nhóc trước mặt mới giao phó con trai?

Cho đến khi Khương Nghi dắt người ra ngoài cửa, Lục Lê vẫn còn bàng hoàng.

Khương Nghi cảm thấy hắn hơi kỳ lạ, mở miệng hỏi đến cùng hắn gặp phải chuyện gì.

Lục Lê thất hồn lạc phách ngẩng đầu, hình như chưa từ bỏ ý định nhìn cậu hỏi: "Có thật là học xong tiến sĩ em ba mươi ba tuổi không?"

Khương Nghi nở nụ cười, nhéo tay Lục Lê và nói: "Đâu phải lúc nào cũng ba mươi ba tuổi chứ."

Lục Lê khẽ đứng thẳng lưng, mong mỏi nói: "Cho nên cũng không nhất định phải ba mươi ba tuổi đúng không?"

Khương Nghi mỉm cười, lúc này giống như bị một người thầy hơn năm mươi tuổi nhập hồn vào, ân cần nói: "Đương nhiên."

Đa số mọi người sẽ kéo dài việc tốt nghiệp nên không hẳn ba bươi ba tuổi mọi người đã thuận lợi nhận được bằng tiến sĩ.

Cậu ôn tồn nói tiếp: "Thầy của em năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, vẫn đang chuẩn bị luận văn tiến sĩ."

Lục Lê: "..."

Bốn mươi lăm tuổi.

Hắn chết lặng nghĩ, còn không bằng giết hắn đi cho xong

Khương Nghi xoa đầu hắn, vô cùng thân thiết nói: "Anh về đi."

Nhớ cất kỹ hai ngàn vạn.

Lục Lê chết lặng gật đầu.

Mười mấy năm sau cái món này mới có thể xuất hiện trong đám cưới.

Sao mà dám cất qua loa chứ?

Hắn cười đồ ăn của bố mình.

Bố hắn cười hắn ba mươi tuổi không danh không phận không giấy đăng ký kết hôn.

Kể từ đêm đông năm đó, sau khi nói về việc ba mươi ba tuổi không thể hoàn thành bằng tiến sĩ, Khương Nghi bỗng phát hiện Lục Lê bắt đầu nghiêm túc hơn với việc học của cậu.

Khai giảng xong, Lục Lê đặc biệt lắp một cái kệ sách trong phòng thuê, mua rất nhiều sách sinh học chuyên ngành, xếp từng hàng ngay ngắn, hận không thể cúng bái chúng ngay.

Hắn sợ Khương Nghi bỏ lỡ một quyển là sẽ học trễ một năm.

Lúc Khương Nghi viết báo cáo thực nghiệm, Lục Lê gần như nín thở đi trên thảm, chỉ sợ tạo ra dù chỉ một âm thanh nhỏ xíu cũng là tội lỗi không thể tha.

Thỉnh thoảng Khương Nghi sẽ ngẩng đầu lên liền có thể trông thấy Lục Lê nhìn chằm chằm số liệu trên màn hình laptop của cậu. Mặc dù xem không hiểu nhưng sắc mặt có vẻ rất nghiêm túc.

Cảm giác thứ hắn nhìn ko phải số liệu thí nghiệm mà là những viên gạch để xây cuộc hôn nhân tương lai của hắn.

Lúc Khương Nghi xoá một dòng số liệu, Lục Lê cảm thấy nhói trong tim, hỏi: "Sao em lại xoá nó đi?"

Khương Nghi cúi đầu nhìn, bất đắc dĩ trả lời: "Số liệu ko khớp, số đằng sau lớn vậy chắc chắn có vấn đề."

Lục Lê hậm hực nói: "Được rồi."

Trông hơi tiếc nuối, như thể thứ Khương Nghi xóa không phải dữ liệu, mà là rút bớt một viên gạch, một miếng ngói của cuộc hôn nhân trong tương lai hắn.

Mặc dù Lục Lê rất coi trọng việc học của Khương Nghi nhưng vẫn không khỏi mang mối thù cực lớn đối với mấy thứ này như hồi còn bé.

Hồi bé là sách giáo khoa, giờ lớn lên thì là thí nghiệm.

Bởi vì một khi Khương Nghi đã làm thí nghiệm, trên cơ bản cuối tuần cậu sẽ ngâm mình trong phòng thí nghiệm, cho đến tận khuya mới có thời gian về nhà.

Có đôi khi Lục Lê ngồi một mình trên giường, giọng nói nhẹ nhàng mang theo vẻ buồn buồn nói với Khương Nghi vừa mới trở về nhà, đang cởi áo khoác: "Em còn dành thời gian với mấy con chuột bạch trong phòng thí nghiệm còn nhiều hơn anh nữa."

Ít nhất thì những con chuột bạch trong phòng thí nghiệm có thể nhảy nhót trong tay Khương Nghi, còn hôn hôn âu yếm với Khương Nghi cả ngày nữa.

Khương Nghi luôn cảm thấy có hơi tội lỗi.

Bởi vì sự thật quả thật là như thế.

Nhưng cậu luôn biết cách làm thế nào để dỗ dành người bên cạnh.

Chỉ cần cậu chuyên tâm hôn một cái, người trước mặt sẽ lập tức trở nên hưng phấn.

Mặc dù, đôi khi cậu phải trả cái giá tương đối lớn, thường là sẽ bị nắm lấy mắt cá chân kéo về, vừa mạnh mẽ va chạm vừa cúi đầu hôn lên tai nói lần sau phải ở bên hắn lâu hơn một chút.

Ít nhất là lâu hơn so với con chuột bạch.

Vào những lúc thế này, Khương Nghi thường không nói nên lời, ánh mắt dần mất đi tiêu cự, trên gương mặt vương đầy nước mắt, cắn gối vùi đầu vào trong.

Vào học kỳ hai năm thứ hai, Khương Nghi đã vượt qua toàn bộ sinh viên khoa Sinh học với điểm số đứng đầu.

Những người có thành tích xuất sắc và ngoại hình nổi bật sẽ luôn trở thành tâm điểm trong đám đông.

Nhưng hầu như tất cả mọi người trong khoa Sinh học đều biết rằng cậu sinh viên có vẻ ngoài lạnh lùng ghê gớm này rất thích ngâm mình trong phòng thí nghiệm.

Sau đó, khi nhiều người trong khoa Sinh học nhìn thấy cậu sinh viên đứng thứ nhất cực kỳ lạnh lùng này ngồi xổm bên bồn hoa, miệng ngậm một miếng bánh mì, ăn nói hàm hồ cam đoan với người ở bên kia điện thoại rằng mình đang ăn ở căng tin, thì đã hiểu vì sao Khương Nghi nổi tiếng là hoa đã có chủ.

Cậu sinh viên tóc vàng trong rất kiêu ngạo và nổi loạn, trông tính cách cũng không tốt.

Nhưng hắn thường gọi trà chiều, trà sữa và cà phê cho các thành viên trong phòng thí nghiệm, điều này không hề đứt đoạn trong suốt học kỳ, về cơ bản mỗi thành viên đều được nhận trà chiều.

Việc mà chàng trai nhờ cũng rất đơn giản.

Chỉ cần những người trong phòng thí nghiệm đừng vì thí nghiệm lâu mà nhét đồ ăn cho Khương Nghi.

Thông thường, để làm kịp số liệu, một số sinh viên sẽ bỏ một ít đồ ăn vặt vào túi để ăn chống đói, khi đói sẽ ra khỏi phòng thí nghiệm để ăn một ít đồ ăn bổ sung thể lực, tiện thể nghỉ ngơi một lúc.

Trong túi của Khương Nghi cũng được nhét đầy, đôi khi cậu cũng chọn một ít đồ ăn nhẹ để ăn, chẳng hạn như bánh mì nhỏ và sôcôla, thường xuyên sau khi ăn xong là quên luôn bữa chính.

Tóm lại thì khi đang làm thí nghiệm, có rất ít người dành thời gian để đi ăn cơm.

Sau đó, ít người cho cậu đồ ăn hơn, vì vậy Khương Nghi tự nhiên đến nhà ăn để ăn đúng giờ.

Vào mùa xuân năm ba ở đại học, Lục Lê từng bước tiếp quản công ty, thường xuyên bận rộn không ngơi nghỉ, làm suốt ngày suốt đêm.

Nhưng hầu như mỗi khi đi công tác, Lục Lê luôn dành ra một chút thời gian để đi mua những mô hình thu nhỏ của thành phố đó để làm quà cho Khương Nghi.

Theo thời gian, những trợ lý bên cạnh Lục Lê đều biết vị thiếu gia nhà họ Lục có thói quen này.

Cho đến một người, khi Lục Lê đang đi công tác và nói chuyện công việc với Lục Tiêu xong, vị trợ lý theo thường lệ muốn tra những nơi nào bán mô hình thu nhỏ của thành phố cho Lục Lê thì thấy Lục Lê đi thẳng đến sân bay.

Khi đang chờ đến chuyến bay ở sân bay, trợ lý nhìn thấy sếp nhỏ Lục của mình, người luôn mang vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, tính tình cũng rất tệ, đang nở một nụ cười trên môi, thì thầm với người ở đầu dây bên kia: "Cuối tuần em thật sự không phải làm thí nghiệm à?"

"Muốn đến đón anh thật sao?"

Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà khiến ý cười trên môi Lục Lê càng đậm: "Em nói rồi đấy nhé."

"Ừ, khoảng ba tiếng nữa anh sẽ đến thành phố A."

"Ứng Trác Hàn? Mặc kệ nó đi, em đồng ý làm người mẫu đã đủ cho nó mặt mũi rồi."

Lục Lê vẫn canh cánh trong lòng mãi, dù sao khi hắn đề nghị Khương Nghi mặc váy thì cậu đã thẳng thừng từ chối luôn. Vậy mà khi tên tóc xoăn ngu ngốc chết tiệt này vừa khóc vừa nói cậu ta không tìm được người mẫu thì Khương Nghi lập tức mềm lòng và đồng ý với cậu ta.

Nhìn thấy bộ dạng của Lục Lê, trợ lý nhận ra rằng nhân tài mà bọn họ luôn gọi là sếp nhỏ Lục mới chỉ hai mươi tuổi, và hắn vẫn như những người trẻ tuổi khác khi đối mặt với người mình thích.

Trợ lý rất tò mò.

Dù sao thì cậu chủ họ Lục này chưa từng để lộ mặt đối tượng của mình.

Cậu nhóc nhà giàu khác ở công ty có trợ lý trong nên luôn sai bảo trợ lý đi mua quần áo, túi xách cho bạn trai, bạn gái của mình, dù gì thì cũng phải lái xe vài lần.

Nhưng cậu chủ họ Lục này lại không bao giờ làm như vậy.

Hắn luôn tự làm mọi chuyện liên quan đến đối tượng của mình.

Dường như hắn đã quen với việc tự mình làm mọi việc từ khi còn nhỏ nên hắn không bao giờ yêu cầu người khác làm chuyện gì cho người hắn yêu.

Ba tiếng sau.

Chuyến bay hạ cánh đúng giờ ở thành phố A.

Tại sân bay, trợ lý xách hành lý đi theo sau lưng Lục Lê. Sau đó, hắn thấy giám đốc Lục nhỏ mình đang sững sờ nhìn người con trai đứng cách đó không xa.

Trợ lý ngẩng đầu, khẽ giật mình khi nhìn thấy người thanh niên ấy.

Người thanh niên đứng cách đó không xa đang nghiêng đầu như thể tìm kiếm người nào đó trong đám người. Thần thái toát lên vẻ trầm tĩnh hướng nội, mái tóc đen mềm mại cùng với làn da trắng nõn đến mức chói mắt, đôi mày và ánh mắt cũng thu hút ánh nhìn của người khác lạ kỳ.

Điều quan trọng nhất là người đó đang mặc một chiếc áo len màu hồng khá rộng, để lộ ra xương quai xanh thẳng tắp và trắng trẻo, trên cổ đeo vài món đồ trang sức bằng bạc, chiếc quần jean cạp cao tôn lên vòng eo nhỏ nhắn.

Quần jean là quần jean rách, phần eo hông ôm sát, từ phần khoét lỗ màu xanh đậm có thể loáng thoáng thấy đôi chân dài thẳng tắp thon thả, mỗi bước đi càng thể hiện rõ đôi chân dài ấy dài đến độ nào.

Trông lòe loẹt nhưng lại thu hút lạ lùng.

Trợ lý tưởng rằng đó là idol đến từ công ty nào đó, còn thắc mắc tại sao không có người hâm mộ nào đến sân bay chào đón.

Lục Lê dừng lại đứng im tại chỗ, nhìn dòng người ra ra vào vào sân bay, quan sát những ánh mắt dừng trên người Khương Nghi, có nam có nữ, nhưng phần lớn vẫn là nam.

Hắn đần mặt nghĩ thầm, rốt cuộc bọn họ gay hay Ứng Trác Hàn gay?

Học phí một năm của tên tóc xoăn ngu ngốc kia những tám vạn tám mà lại tiếc hai mảnh khi thiết kế quần cho Khương Nghi à?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com