TruyenHHH.com

Dm Edit Vo Minh Tu Minh Nuoi Quan Ni Ni

Biên tập: Nguyệt Mẫn

Chỉnh sửa: June | Đọc kiểm: Bí Đao

***

Áp lực lớn á?

Khương Nghi hơi thắc mắc, cậu nhìn sang khuôn mặt cứng ngắc của Lục Lê, vẫn không hiểu tại sao Lục Lê lại chịu áp lực lớn?

Nhưng mỗi người đều có nỗi lo âu của riêng mình.

Chắc Lục Lê tự ý thức được hành vi mấy hôm trước của hắn rất giống biến thái.

Giống như khi đó hắn chưa tới mức biến thái, nhưng sau khi tỉnh lại, hắn tự giác ngộ bản thân quả nhiên không khác gì thằng nhóc biến thái.

Khương Nghi đang bận suy nghĩ thì thấy Tống Tử Nghĩa chạy đến trước mặt cậu, nhiệt tình chào hỏi.

Lục Lê khoanh tay, lạnh lẽo nhìn cậu ta.

Khương Nghi yên lặng dùng gót chân đá đá Lục Lê, ra hiệu cho hắn chào người ta một tiếng.

Lúc đầu Lục Lê không thèm nói chuyện, chỉ lạnh lùng hất cằm với Tống Tử Nghĩa rồi mới miễn cưỡng cất tiếng chào.

Khương Nghi: "..."

Tống Tử Nghĩa: "..."

Khương Nghi sờ mũi, hỏi Tống Tử Nghĩa tìm cậu có chuyện gì không.

Tống Tử Nghĩa gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng nói: "Mấy hôm rồi tớ chưa gặp cậu nữa, vừa nãy tình cờ nhìn thấy cậu nên chạy qua chào một câu."

Cậu ta nhìn sang Khương Nghi, hình như nghĩ tới gì đó nên vội vàng nói: "À đúng rồi, tớ hỏi cậu vài chuyện được không?"

"Liên quan tới lớp luyện thi của các cậu. Bạn tớ thích một bạn nữ trong lớp luyện thi của các cậu..."

Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt của Tống Tử Nghĩa chạm phải Lục Lê đang lạnh lùng khoanh tay, thế là nuốt ngược toàn bộ lời nói vào trong. Cậu ta hơi do dự, có lẽ một phần do Lục Lê đang ở đây nên không tiện công khai chuyện riêng của người khác.

Khương Nghi nghĩ một hồi rồi quay sang nhìn Lục Lê nói: "Dạo này cậu áp lực lắm phải không?"

Lục Lê khoanh tay, thần sắc cao ngạo gật gật đầu.

Khương Nghi bèn xoay vai hắn qua phải, sau đó nói: "Cậu thấy cây xà đơn bên kia không?"

Lục Lê tiếp tục kiêu ngạo gật đầu.

Khương Nghi tích cực nói: "Ra làm mấy cái cho nhẹ đầu."

Lục Lê: "..."

Có điên hắn mới chạy ra đu xà đêm hôm khuya khoắt.

Mười phút sau.

"Bạn gì ơi, bạn không sao chứ?"

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, trong khu sân chơi, một nam sinh dè dặt nhìn nam sinh tóc vàng chống tay lên thanh xà ngang, do dự hỏi cậu trai trước mặt.

Nam sinh bất động chống tay lên thanh xà ngang, sắc mặt thoạt nhìn khó ở cực kỳ, nhìn đăm đằm về phía hai người đang trò chuyện cách đó không xa trên bãi cỏ của sân chơi.

Hắn cứ thế chống trên xà đơn hơn mười phút, là động tác làm giảm chuột rút trên xà đơn.

"..."

Lục Lê cúi đầu, phát hiện bàn tay đu xà của mình đã tê dại từ khi nào, thế nhưng hắn lại không hề hay biết.

Hắn lãnh đạm buông tay ra rồi nhảy xuống đất, nói: "Không có gì."

Sau đó trước ánh mắt ngạc nhiên của bạn học, hắn đổi sang cây bên cạnh tiếp tục đu xà, ánh mắt hằn học nhìn bãi cỏ trên sân xa xa.

Trên bãi sân đằng xa, nam sinh tóc đen ngồi trên mặt cỏ, bên cạnh là chàng trai tóc xoăn lơi đang cười rạng rỡ.

Không biết cả hai nói với nhau cái gì mà chốc lại thấy Khương Nghi quay đầu nghe cậu ta kể chuyện, thỉnh thoảng còn cười rộ lên.

Lục Lê căm hờn nghĩ, tên tóc xoăn đó có gì hay ho chứ.

Phiền muốn chết.

Trên bãi cỏ bên kia sân chơi, Tống Tử Nghĩa, người đang hỏi thăm cho thằng bạn mình, quay đầu nhìn sang xà đơn gần đó: "Cậu định để cậu ấy đợi một mình bên kia thật à?"

Khương Nghi cũng quay đầu nhìn về phía khu vực xà ngang, cậu suy nghĩ một chút nói: "Không sao đâu, Arno muốn đu xà một mình mà."

Vừa hay giúp Lục Lê tiêu hao bớt năng lượng, sau đó về ký túc xá tắm táp rồi đi ngủ là vừa đẹp.

Tống Tử Nghĩa cười cười nói: "Cậu ấy không thay đổi chút nào."

"Nhưng mà mấy năm nay hai cậu đều ở chung với nhau à?"

Khương Nghi gật nhẹ đầu.

Cậu thấy Tống Tử Nghĩa dừng vài giây rồi giống như thở dài: "Tốt thật đó."

Không đợi Khương Nghi trả lời, hắn ta tươi cười nói tiếp: "Thú thật hồi bé tớ hay chọc giận cậu ấy."

"Nhưng tớ ghen tị với cậu ấy là sự thật."

"Cậu có biết là chúng tớ muốn chơi cùng cậu lắm nhưng sợ cậu không thích, bởi vì cậu thường xuyên xin nghỉ, mà lúc ở trường mẫu giáo cũng toàn ngồi trên ghế chơi ghép hình. Mọi người cho rằng cậu không thích nói chuyện và không thích chơi với người khác."

Sau đó khi Arno đến, họ mới biết được thì ra Khương Nghi cũng thích chơi xe lửa, chẳng qua do cậu chạy chậm nên sợ ảnh hưởng tới người khác, vì thế lúc hoạt động tự do chỉ xem mọi người chơi thôi.

Arno là người đầu tiên kéo Khương Nghi tham gia trò chơi này. Không những vậy hắn cũng là người bảo vệ cậu đến mức không biết mình thuộc phe nào.

Khương Nghi ngại ngùng nói: "Không ngờ cậu vẫn nhớ rõ chuyện ở mẫu giáo ấy?"

Tống Tử Nghĩa cũng không biết tại sao hắn ta lại nhớ rõ như vậy, có khi do Khương Nghi là bạn đồng trang lứa xinh đẹp nhất mà hắn ta từng thấy nên ấn tượng rất sâu sắc, sâu sắc đến mức khiến Tống Tử Nghĩa nhớ mãi không quên.

Lúc trước ôm hy vọng đăng ký nguyện vọng trường Trung học số Một thành phố bởi vì hắn ta cảm thấy Khương Nghi có thể sẽ đăng ký vào trường trọng điểm này.

Sau khi lớn lên, Tống Tử Nghĩa nghe ngóng được chút tin tức vụn vặt từ ba mẹ trong hội phụ huynh học sinh, chẳng hạn gia cảnh nhà Arno rất tốt, khả năng cao là hắn đã du học nước ngoài rồi.

Lúc đó Tống Tử Nghĩa còn tưởng rằng may mắn sẽ được gặp Khương Nghi ở Trường Trung học số Một thành phố, mà thời điểm đó Arno đâu có kè kè theo sát Khương Nghi, có khi hắn ta lại thuận thế trở thành bạn tốt của cậu không chừng.

Nhưng ngàn lần không ngờ, mặc dù Khương Nghi học ở Trung học số Một thành phố nhưng Arno không hề đi du học, quan hệ khăng khít của họ không dư ra chút khoảng trống nào để người khác chen chân vào, sự ăn ý bồi dưỡng trong mười năm hiện rõ qua từng cử chỉ.

Tống Tử Nghĩa không giải thích được cảm giác lạc lõng này từ đâu ra nhưng vẫn cố gắng thản nhiên tiếp nhận cục diện này.

Hơn mười phút sau, hai người trên sân cỏ cách đó không xa đừng dậy.

Tống Tử Nghĩa không sống ở đây, vì vậy sau khi hoàn thành xong mấy vòng chạy bổ sung buổi tối, hắn ta vẫy tay với Khương Nghi rồi khoác balo đi về phía trường học.

"Vừa rồi cậu ta nói gì với cậu vậy?"

Trên đường trở về ký túc xá, Lục Lê tỏ vẻ không để tâm thuận miệng hỏi một chút, tay đút túi quần, nhìn qua cực kỳ tùy tiện.

Khương Nghi cùng hắn sóng vai đi tới, nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Không nói gì cả."

Nhưng thực tế thì có.

Có điều mấy lời ấy cậu ngại kể cho Lục Lê nghe.

Bởi vì Tống Tử Nghĩa nói rằng sự xuất hiện của Lục Lê ở mẫu giáo là một điều rất tốt với Khương Nghi.

Bởi lẽ nếu không có Arno, khả năng khi đó tất cả mọi người đều nghĩ rằng ấm thuốc nhỏ Khương Nghi không thích chơi với các bạn trong lớp.

Mặc dù Arno có rất nhiều khuyết điểm loạn thất bát tao, chí ít điểm này vẫn có thể xem là một ưu điểm nổi bật của hắn.

Khương Nghi cảm thấy nếu cậu kể cho Lục Lê nghe, cái đuôi của hắn chắc sẽ hướng lên trời, thậm chí trở nên vô pháp vô thiên hơn.

Nói không chừng hắn lại được đà dụ cậu nói thêm mấy câu hữu ích như vậy.

Lục Lê hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm chê tóc xoăn toàn mấy người phiền vãi.

Trừ bé tóc xoăn Khương Nghi.

Trên đường về ký túc xá, Khương Nghi nghe thấy người bên cạnh nói: "Khương Nghi."

"Lúc chuyển đến ký túc xá, chú Khương tìm tớ tâm sự."

Khương Nghi ồ lên, sau đó hơi tò mò quay đầu lại, hai mắt sáng ngời đi tới: "Ba tớ nói gì với cậu vậy?"

Ba Khương không giỏi nói mấy lời của bậc phụ huynh.

Cho dù ông biết cậu chủ Lục đối xử với con trai mình rất tốt, nhưng với những chuyện quan trọng ông không bao giờ gieo vào đầu thằng con mình những suy nghĩ không hay ho.

Ví dụ bảo Khương Nghi nhắc đến chuyện tăng lương hay thăng chức trước mặt Lục Lê.

Lục Lê nhìn cậu, thanh âm trong tiết trời mát mẻ trầm trầm. Hắn bắt chước giọng điều người lớn, bình tĩnh nói: "Chú ấy hy vọng cậu đừng tạo áp lực cho mình."

"Đối với chú, Khương Nghi như vậy là rất xuất sắc rồi."

Khương Nghi rưng rưng, sau đó nở nụ cười.

Lục Lê tặc lưỡi, búng lên trán cậu, thầm nói: "Tớ giả bộ không giống hả?"

Khương Nghi hắng giọng, nghiêm túc gật đầu đáp: "Giống chứ."

"Cực kỳ giống."

Hai tai Lục Lê không khỏi đỏ bừng vì vai diễn sứt sẹo, hắn hộ tống cậu về ký túc xá rồi đẩy cậu vào nhà tắm, bắt cậu tắm rửa rồi đi ngủ.

*

Trình Triều phát hiện dạo gần đây trạng thái của Khương Nghi không những đã quay lại như cũ mà còn tốt hơn trước rất nhiều.

Hắn hỏi Khương Nghi có phải giải sầu có tác dụng rồi không, Khương Nghi thành thật gật đầu.

Suy cho cùng cũng không thể nói do cậu biết mình không phải biến thái nên tâm trạng mới dần ổn định lại.

Tâm lý không chỉ đỡ hơn mà cậu không còn đặt quá nặng về vấn đề thắng thua nữa.

Như thể tất cả tinh thần căng thẳng trong thời gian dài thi đầu đều bay hơi theo vai diễn sứt sẹo đêm đó của Lục Lê.

Thế là vào ngày nghỉ cuối tuần, Khương Nghi và Lục Lê trở về nhà họ Lục, không ở lại ký túc xá giống như trước kia.

Chắc do ở nhà Lục Lê cảm thấy thoải mái hơn ở ký túc xá nên hành vi cũng buông thả hơn.

Vì vậy, lúc Khương Nghi lên phòng gym trên lầu bốn tìm Lục Lê, cậu thấy hắn chỉ mặc độc chiếc quần thể thao chạy trên máy chạy bộ.

Hắn đưa lưng về phía cậu, đường cong cơ bắp khỏe khoắn trôi chảy, vai rộng và thẳng, eo hẹp chân dài, làn da màu lúa mì rịn một lớp mồ hôi.

Nhưng đây không phải là điều quan trọng.

Quan trọng là sau lưng hắn có mảng lớn vết bầm tím, xem ra đây là hậu quả của cái hôm ở phòng tập boxing.

Tuy nhiên Khương Nghi vẫn không biết gì cả, những ngày này Lục Lê che giấu rất kỹ, kỹ đến mức Khương Nghi còn tưởng chỉ có môi và má hắn bị bầm mà thôi.

Lục Lê bị mắng một trận.

Giống như khi bé, hắn nghiêm túc dỗ dành Khương Nghi, hứa với cậu lần sau không tái phạm nữa, sau đó thành khẩn nói với cậu thuốc trị bầm và bong gân để trong phòng ngủ.

Khương Nghi đi xuống lầu rồi phòng ngủ lấy thuốc.

Phòng ngủ của Lục Lê vẫn không thay đổi gì, cả căn phòng rộng lớn với ba tông màu trắng xám đen, mặt sàn trải thảm dày dặn và mềm mãi, màn cửa xám nhạt bồng bềnh buông trên cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ sát đất.

Ánh mắt Khương Nghi lướt qua phòng ngủ rồi dừng trên một cái tủ gỗ sơn màu trắng trơn. Tủ chứa đồ không hề bị ố vàng, chốt cửa khóa chặt chẽ.

Cậu suy nghĩ một hồi, cảm thấy thuốc trị bong gân và bầm tím nhờ cậu lấy chắc được cất trong tủ.

Dù sao hồi bé Lục Lê cũng hay đánh nhau, mà mỗi lần đánh xong đều lén la lén lút, ngay cả bôi thuốc trước mặt cậu cũng không dám, lại còn hay vụng trộm giấu thuốc trong ngăn tủ.

Khương Nghi đứng trước tủ chứa đồ, mở cửa như thường lệ. Lúc cậu ngẩng đầu nhìn vào bên trong, cậu sững người tại chỗ.

Bên trong là một chiếc lồng thủy tinh nhỏ nằm lặng lẽ, mà dưới chiếc lồng kính đó đặt một chiếc máy bay giấy cũ kỹ đã ố vàng.

Thoạt nhìn đã nằm rất lâu rồi.

Hồi đó, tay nghề gấp máy bay của bé con vẫn còn trúc trắc, những nếp gấp nhăn nheo lệch bảy tám phía, thế nhưng lại được người ta nâng niu và trân trọng.

Lúc đó Arno mới bảy tuổi thôi.

Bên cạnh lồng thủy tinh còn có rất nhiều đồ vật linh tinh, hầu như toàn là đồ vật của Khương Nghi khi bé.

Có chiếc mũ bí ngô cậu đội vào mùa Halloween khi bé, cả thuốc trị bỏng cậu đưa cho Lục Lê. Thuốc trị bỏng mới dùng một chút, thêm hộp bút chì đã dùng và cục tẩy con thỏ nhỏ.

Bên cạnh mũ bí ngô là một hộp gỗ không đóng nắp. Bên trong, một vài mảnh giấy và một xấp thiệp chúc mừng được đặt ngay ngắn.

Tờ giấy thứ nhất chi chít hai chữ Khương Nghi xiêu xiêu vẹo vẹo bằng tiếng Hoa. Đó là chữ Hoa đầu tiên mà Arno học được lúc nhỏ.

Thời điểm đó Arno tám tuổi.

Không hiểu vì sao khóe môi Khương Nghi lại cong lên. Cậu cầm lấy xấp thiệp chúc mừng thật dày, cúi đầu nhìn từng tấm thiệp chúc mừng năm mới cả hai cùng viết hồi ấy.

Nguyện vọng của Arno mãi là Khương Nghi và hắn luôn là người thân nhất thế giới.

Cuối mỗi tấm thiệp chúc mừng, hắn luôn nhấn mạnh dòng chữ này một cách trịnh trọng.

Thậm chí có một lần viết thiệp, hắn đã lén lút thêm dòng chữ méo mó này vào thiệp của Khương Nghi.

Lúc đó Arno mới chín tuổi.

Khương Nghi dựa vào cửa tủ, nở nụ cười.

Ánh nắng trong vắt như nước xuyên qua tấm rèm cửa sổ bồng bềnh, chiếu xuống đất tạo thành hai mảng sáng tối bất quy tắc.

Khi cậu mở tấm thiệp chúc mừng cuối cùng ra xem, Khương Nghi bất giác sững người tại chỗ.

Nét chữ trên tấm thiệp cũ kỹ còn non nớt nhưng từng nét đều rất cẩn thận. Đó là tấm thiệp của Arno làm nhân dịp Halloween.

Có điều năm đó bọn họ không thể đóng vai bé quỷ đổi quà với nhau.

Arno đã viết xong thiệp Halloween từ bao giờ, tiếc thay qua năm vẫn không thể đưa nó cho cậu. Kết quả tấm thiệp mai danh ẩn tích, an tĩnh nằm một chỗ với xấp thiệp mừng năm mới kia.

Trên tấm thiệp cũ ấy, Arno chỉ viết một câu: Halloween vui vẻ.

Nhưng lại khiến Khương Nghi trố mắt thật lâu.

Cơn gió mùa hạ ngoài cửa sổ thủy tinh thổi qua, rèm cửa phập phồng bồng bềnh, trên sô pha trang sách mở ra lạch cạch đung đưa, ánh nắng giữa hè nhẹ nhàng buông xuống, chiếu sáng rực rỡ những dòng chữ ở đầu tấm thiệp chúc mừng.

Gửi tới Búp Bê mà Arno thích nhất.

Halloween vui vẻ.

Đột nhiên, những ký ức trong quá khứ tua nhanh như một cuốn phim, tua từng khung hình, mọi âm thanh xung quanh đều từ từ rút đi như thủy triều, chỉ còn lại dấu vết yêu thương theo năm tháng dài đằng đẵng.

Trong trí nhớ của cậu, nam sinh tóc vàng với hai má bầm tím, khóe môi sưng tấy do bị đánh thờ ơ nhìn xuống cậu, ngữ điệu như bông đùa nhưng đôi mắt lam nhạt lại rất chân thành.

"Tại sao bị đánh à? Tại tớ nói với họ về người tớ thích."

"Ừ, là Búp Bê."

"Tớ bên cạnh cậu ấy từ nhỏ đến lớn."

"Tại sao lại thích ư? Chả vì sao cả, thích là thích thôi, tớ vẫn luôn thích."

...

Tình cảm của người thiếu niên ái muội nhanh chóng tràn đầy, phải mượn lời đùa này để thổ lộ ra ngoài.

Hóa ra hắn đã nói từ rất lâu rồi.

Thì ra mười tuổi Arno đã thừa nhận với cậu.

Khương Nghi đứng yên tại chỗ, cầm tấm thiệp mừng bắt đầu phát sáng êm đềm như ngọc trai dưới ánh mặt trời.

Bên ngoài phòng ngủ bỗng truyền đến tiếng bước chân, cậu ngơ ngác quay đầu lại liền thấy Lục Lê mười bảy tuổi mặc áo cộc tay đứng trước cửa ngược chiều ánh sáng, nghiêng đầu hỏi cậu sao thế.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com