TruyenHHH.com

Dm Edit Vo Minh Tu Minh Nuoi Quan Ni Ni

Biên tập: Lạc công tử

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

***

Mười một giờ đêm.

Đèn ngủ bật sáng phòng ký túc xá, trong nhà tắm truyền ra tiếng nước nhỏ giọt.

"..."

Khương Nghi vùi mặt vào trong chăn, chỉ để lộ ra mái tóc đen rối bù, những sợi tóc lòa xòa che đi vành tai đỏ bừng như sắp chảy máu, chăn bông trên giường cũng bị bóp cho nhăn nhúm.

Bây giờ tay cậu như vẫn còn nóng cháy.

Nhưng vừa rồi, Lục Lê đã xuống giường lấy khăn ướt lau đi lau lại từng ngón tay của cậu thật cẩn thận, ngay cả kẽ ngón cũng không bỏ qua. Hắn dùng khăn giấy ướt lau sạch xong lại dùng khăn giấy lau lại lần nữa.

Đến cả bản thân mà hắn cũng không thèm quan tâm, cứ quỳ một chân bên đầu giường lau tay cho cậu. Như là sợ cậu thấy khó chịu, hắn vừa lau vừa thì thầm nói chuyện với cậu.

Khương Nghi đập đầu vào gối vài cái, không dám nghĩ mình sẽ đối mặt thế nào với Lục Lê khi hắn quay lại.

Cậu tức mình, thầm nghĩ, quả nhiên là thanh niên trai tráng không cần phải bổ sung khí huyết mỗi ngày.

Ngày nào cũng uống canh bổ, uống nhiều đến nỗi máu sôi tinh xối.

Kéo dài đến nỗi tưởng sắp hư mất rồi.

Cuối cùng vẫn phải để Lục Lê đã khàn giọng bảo cậu gọi tên hắn, Khương Nghi gọi mấy lần thì Lục Lê mới bắn ra.

Dù nghĩ như vậy nhưng Khương Nghi vẫn không khỏi nhớ tới ánh mắt Lục Lê nhìn cậu lúc trước.

Hắn đối mặt với cậu, ánh mắt hắn nhìn cậu rất chăm chú, mái tóc vàng trên trán gần như ướt sũng rũ lộn xộn nơi xương mày. Khoảng cách giữa cậu và hắn rất gần, trong đôi mắt lam nhạt kia đầy vẻ kiềm chế nặng nề lẫn vài phần xúc cảm chân thật đầy rung động.

Ánh đèn ngoài hành lang chiếu xuyên qua cửa sổ ký túc xá vào phòng, hắt ra chút ánh sáng cho căn phòng tối.

Nhờ chút ánh sáng ấy mà Khương Nghi có thể nhìn thấy rất rõ ánh mắt của Lục Lê, trong con ngươi màu lam nhạt đó là những xao động mạnh mẽ như biển sâu dậy sóng, như thể bất cứ lúc nào, bất kể ở đâu cũng có thể tạo nên gió táp mưa sa, thế nhưng không biết vì sao hắn lại cố gắng chịu đựng.

Hắn gọi đi gọi lại biệt danh của cậu bằng chất giọng khản đặc.

Từ "Bé Ngoan" cứ được lặp đi lặp lại mãi, chất chứa cảm xúc mạnh mẽ đến mức như sắp sửa tràn ra ngoài.

Khương Nghi chưa bao giờ ý thức rõ đến như vậy, rằng họ đã trưởng thành.

Lục Lê không còn là Arno khi còn nhỏ nữa, hắn sẽ có ham muốn, thậm chí là ham muốn đến mãnh liệt.

Da đầu Khương Nghi hơi tê tê, ngón tay vô thức co lại.

Không đúng.

Khương Nghi nghiêng đầu nhìn bức tường trong đêm tối.

Cậu cắn phần thịt mềm trong má, đập đầu vào gối, có lẽ vì cảm thấy mọi thứ trước đây quá sức tưởng tượng của mình.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại.

Khương Nghi kéo chăn lên, im lặng trùm đầu rồi nhìn chằm chằm vào bức tường.

Một lúc sau, Khương Nghi vẫn không nghe thấy động tĩnh gì từ phía sau, cậu khẽ chớp mắt rồi giả vờ nhắm mắt trở mình, sau đó lén hé mắt ra nhìn.

Lục Lê mặc quần áo ngắn tay rộng thùng thình đang đứng ở đầu giường lau tóc, mái tóc vàng ướt đẫm xõa xuống trên lông mày, gương mặt thoáng vẻ thỏa mãn nghiêng sang nhìn Khương Nghi.

Dáng hắn cao to, thế nên Lục Lê rất dễ thấy được Khương Nghi nằm ở giường trên.

Khương Nghi lén mở mắt thì bị bắt gặp, cậu đành nhìn Lục Lê đưa tay che mắt cậu lại, hạ giọng cười dỗ dành: "Ngủ đi."

Bởi vì vừa tắm xong nên bàn tay Lục Lê che mắt cậu rất lạnh.

Khương Nghi vô thức chớp mắt, hàng mi dài lướt qua kẽ ngón của Lục Lê, sau đó cậu quấn chăn rụt lại.

Hình như Lục Lê có bật cười, hắn hài lòng đi sấy tóc xong rồi lại leo lên giường.

Khương Nghi cóng người vì hơi nước lạnh trên cơ thể người sau lưng, cậu bèn quay đầu lại do dự hỏi: "Cậu tắm nước lạnh à?"

Lục Lê đáp ừ, sau đó ôm lấy cậu lầm bầm: "Tắm nước lạnh dễ chịu hơn."

Ai cũng biết lý do hắn tắm nước lạnh rồi đấy.

Khương Nghi nhích vào phía trong tường, cố tỏ vẻ bình tĩnh nói nhỏ: "Cậu lạnh quá."

"Cách xa tớ ra tí."

Lục Lê thản nhiên: "Ôm một lúc là ấm."

Khương Nghi vẫn dịch vào bên trong, cố gắng chia ranh giới với Lục Lê.

Lục Lê hỏi ngây thơ vô tội: "Nhưng tớ lạnh thì sao giờ?"

Khương Nghi dừng lại, sau đó lấy chăn điều hòa của mình nhét vào lòng Lục Lê mà không quay đầu lại.

Lục Lê nhìn xuống chiếc chăn điều hòa trong lòng, nghĩ ngợi một lúc rồi xốc Khương Nghi lại.

Khoảng cách Khương Nghi vừa mới tạo ra ngay lập tức trở về không, cậu hơi tức bèn đá Lục Lê một cú.

Lục Lê mặc cho cậu đá mình, hắn vùi mặt vào cổ cậu, mơ hồ cười nói: "Thật sự rất lạnh."

Khương Nghi bực mình nói: "Vậy cậu về giường cậu ngủ đi."

Trên giường Lục Lê cũng có chăn nhưng gần như chưa dùng bao giờ. Từ khi hai người ở đây cơ bản là toàn ngủ chung một giường.

Lục Lê vừa dỗ vừa lừa để được chấm mút, giờ lại được chiều quá sinh hư, đáp ngay không thèm suy nghĩ: "Không muốn."

"Đêm tớ sẽ gặp ác mộng rồi bị dọa tỉnh giấc đó."

Khương Nghi: "???"

Lục Lê ngây thơ nói tiếp: "Sợ lắm."

Khương Nghi nhăn nhó: "Chờ bị cậu dọa chết rồi tính."

Lục Lê ôm cậu, cảm thấy Khương Nghi của hắn dễ thương chết đi được.

Cậu thừa biết là hắn nói xàm nhưng vẫn không đạp thẳng hắn xuống.

Thực ra thì lúc ở trong phòng tắm, Lục Lê đã tự xử thêm lần nữa.

Chỉ cần nhớ đến vừa nãy Khương Nghi đã "giúp" hắn, Lục Lê lại như nốc phải thuốc kích thích ngay.

Lục Lê chỉ cảm thấy chưa bao giờ hắn sung sướng như vậy.

Hắn nghĩ có lẽ chẳng ai có thể cảm nhận được cảm giác người mình thích đã lâu "giúp đỡ' mình.

Không chỉ về mặt sinh lý mà tâm lý cũng được thoải mái đến nỗi tê dại cả đầu, sướng lên tận trời.

Lục Lê ôm lấy Khương Nghi, cảm xúc như sắp trào ra, hắn nghĩ xong bèn vùi vào cổ cậu, bảo vừa rồi thoải mái thật đấy.

Khương Nghi hơi nóng mặt, mái tóc vàng mềm mại nơi cổ cọ cọ khiến cậu hơi nhột, cậu đành căng mặt hất mái đầu vàng kia nghiêng sang chỗ khác rồi bắt đầu giả bộ ngủ.

Lục Lê hài lòng nghĩ ngợi một lúc, sau đó hình như chợt nhớ tới gì đó bèn ngẩng đầu lên, Khương Nghi đang giả bộ ngủ cũng choàng tỉnh.

Khương Nghi vẫn chưa nghĩ ra cách đối diện tử tế với Lục Lê: "..."

Cậu mở mắt quay đi không nhìn Lục Ly, khó chịu hỏi: "Cậu sao vậy?"

Lục Lê căng cứng người, cảnh giác nói: "Cậu không được tùy tiện giúp người khác chuyện vừa rồi đâu đấy."

Hắn rất sợ Khương Nghi ngoan quá sẽ bị người khác lừa, vì vậy càng thêm căng thẳng, nhấn mạnh: "Ngoại trừ tớ ra thì không được tùy tiện giúp ai hết."

Khương Nghi: "..."

Trong màn đêm, mặt cậu đỏ ran, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hiểu rồi ——"

Trần đời cũng chỉ có Lục Lê làm ra chuyện thế này, mà sao lại có loại người có thể làm ra chuyện thế này như hắn cơ chứ.

Ngoại trừ Lục Lê, đương nhiên là cậu sẽ không làm chuyện này với ai cả.

Thấy Lục Lê như vẫn còn điều muốn nói, Khương Nghi lấy luôn gối che mặt hắn lại, tức điên nói: "Ngủ."

*

Chiều tối ngày hôm sau.

Lớp bổ túc Trường trung học số Một Thành phố

"Khương Nghi?"

"Khương Nghi—"

Trình Triều hơi tăng âm lượng lên thì bấy giờ Khương Nghi đang ngẩn ngơ nhìn bài thi mới tỉnh táo lại, ngây người nhìn cậu.

Trình Triều nhướng mày, chỉ vào đề rồi nói: "Sai công thức rồi."

Khương Nghi nhìn xuống mới phát hiện ra là thế thật.

Tai cậu hơi đỏ lên, cậu lấy bút gạch công thức sai đi rồi viết lại công thức đúng.

Trình Triều dựa lưng vào ghế, mở nắp chai nước, lấy làm lạ hỏi: "Hôm nay cậu sao thế?"

"Cứ như mất hồn vậy."

Khương Nghi cắm đầu viết nháp, từ trang giấy phát ra tiếng xoèn xoẹt, cậu ậm ừ đáp không sao.

Trình Triều nhấp một ngụm nước, sau đó ngẩng đầu lên thì thấy Lục Lê đang dạng chân chơi game ngoài lớp.

Cậu tặc lưỡi, thầm nghĩ mẹ nó chứ người bên ngoài nhìn như hòn vọng phu vậy.

Ngày nào cũng đứng ngoài chờ Khương Nghi tan học.

Khương Nghi làm bài được một lúc thì hình như nghĩ tới gì đó bèn nằm xuống bàn, đập đầu cộp cộp vào bàn.

Trình Triều hết hồn.

Hắn hơi do dự liếc nhìn bài thi trên bàn, phát hiện đề bài tuy khó nhưng cũng không khó đến mức Khương Nghi phải đập đầu xuống bàn.

Trình Triều khá hãi hùng, không lẽ Khương Nghi làm đề nhiều áp lực quá nên tinh thần có vấn đề rồi?

Hắn từng nghe nói có không ít học sinh học rất giỏi nhưng vì áp lực học tập quá lớn mà trở nên sụp đổ, sau đó đi nhảy lầu.

Trình Triều mỏ hỗn xưa giờ mà nay lần đầu tiên trở nên cẩn thận, cậu hỏi dò: "Khương Nghi."

"Hay là cậu nghỉ ngơi một lúc đã rồi làm tiếp?"

"Dạo này đề hơi khó thật, không làm được là chuyện thường."

"Hay cậu bị kẹt ở bước nào chưa nghĩ ra?"

Khương Nghi cúi đầu, cậu hít mũi rồi ngẩng đầu lên, mái tóc đen hơi rối trông có vẻ đáng thương: "Trình Triều."

Trình Triều nghĩ "rồi xong".

Ngay cả thánh làm đề Khương Nghi mà cũng có áp lực.

Trình Triều trịnh trọng đáp: "Nói đi."

Khương Nghi dáng vẻ đáng thương lại đập đầu lên bàn, cậu chán nản thì thầm: "Tớ cảm thấy mình thật giống biến thái."

Trình Triều: "???"

"Ai biến thái?"

Khương Nghi vẫn nằm trên bàn, uể oải đáp: "Tớ."

Trình Triều im lặng một lúc, đầu óc vẫn chưa hoạt động lại được mà cứ ngơ ngác nhìn Khương Nghi.

Khương Nghi tự túm tóc mình, nhìn vừa tội nghiệp vừa bất lực.

Gần đây cậu cứ suy nghĩ mãi về chuyện đêm hôm đó, không chỉ vậy mà ban ngày khi đối mặt với Lục Lê cậu cũng thấy rất khó xử.

Thậm chí việc xảy ra đêm đó còn khiến cậu nhớ tới lần đầu tiên mình mơ thấy chuyện này, đối tượng trong mộng mỗi ngày đều ngủ ở bên cạnh cậu.

Cậu muốn chia giường với Lục Lê.

Nhưng mấy ngày nay Lục Lê càng bám cậu hơn, giống như một con chó lớn đã được ăn đẫy bụng vậy, dính cậu vô cùng.

Dù cậu có nhân lúc Lục Lê đang tắm mà dọn gối và ga giường xuống giường của hắn thì sau khi tắm xong, Lục Lê vẫn sẽ tự dọn về.

Khương Nghi từng thử lén ngủ trên giường Lục Lê.

Nhưng cậu lén xuống ngủ giường Lục Lê chưa được hai phút thì Lục Lê đã tỉnh dậy, ngáp một cái rồi bình tĩnh xách gối của mình xuống nằm ngủ với cậu.

Kết quả là mấy ngày nay, ngày nào cậu và Lục Lê cũng ngủ cùng nhau, trong đầu luôn nghĩ về chuyện ngày đó.

Cậu cảm thấy mình như một kẻ biến thái.

Khương Nghi lại đập đầu xuống bàn, cậu uể oải nghĩ, làm gì có ai lại nhớ về bạn tốt của mình mỗi ngày như thế.

Trình Triều cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hắn nghi ngờ rằng mình có vấn đề thính giác rồi, miệng giật giật: "Cậu nói nhầm đấy à."

"Lục Lê mới biến thái chứ."

Khương Nghi chán nản lắc đầu, cậu lo lắng nghĩ, Lục Lê không biết gì hết, tội quá.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com