Dm Edit Vo Minh Tu Minh Nuoi Quan Ni Ni
Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June | Đọc kiểm: Bí Đao
***
Nhà chính nhà họ Lục.Mười giờ tối.Khương Nghi mặc áo ngủ, đi hết từ tầng trên đến tầng dưới để tìm Lục Lê về phòng ngủ.Cậu thấy hơi kỳ lạ, nhưng mãi cũng không tìm ra nguyên nhân.Cuối cùng, dưới sự thông báo của quản gia, Khương Nghi tìm thấy Lục Lê ở phòng chơi game tầng bốn.Hắn đeo tai nghe chơi game, lưng ưỡn đến mức rất thẳng.Khương Nghi cảm thấy quầy rầy Lục Lê chơi game không tốt lắm, giống như cậu đang chơi xếp hình mà bị người khác làm gián đoạn giữa chừng rất không vui, vì thế liền ngoan ngoãn ngồi chờ Lục Lê chơi game ở sô pha.Năm phút trôi qua, Khương Nghi phát hiện Lục Lê bị đánh chết bốn lần.Lần thứ năm bị đánh chết, Khương Nghi ồ một tiếng.Nghe có chút tiếc nuối, hận rèn sắt không thành thépLục Lê vốn không kết nối tai nghe: "..."Hắn lập tức tắt đi trò chơi, vờ như vừa mới nhìn thấy Khương Nghi, nhướn mày hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"Khương Nghi nghiêm túc nói: "Tới tìm cậu, về phòng ngủ thôi."Lục Lê thầm nói một câu nói thật dễ nghe, cuối cùng vẫn là bị Khương Nghi kéo trở về phòng.Lúc tắm rửa, Lục Lê ở trong tắm nước lạnh nửa giờ, lại tắm thêm hai mươi phút nữa, hy vọng sau khi ra ngoài Khương Nghi đã ngủ.Quả nhiên, sau khi Lục Lê tắm gần một tiếng mới xong, trong phòng Khương Nghi đã ngủ từ đời nào.Cậu vẫn giống trước kia, tư thế ngủ vô cùng ngoan ngoãn, an tĩnh ngủ, chăn trên người giống với cái chăn nhỏ ở nhà trẻ, bốn góc chăn chỉnh tề đắp lên.Lục Lê ra ngoài làm khô tóc sau đó mới nhẹ nhàng trèo lên giường, hắn do dự vài giây, vẫn ôm lấy Khương Nghi.Hắn nghĩ thầm, đêm nay, khẳng định sẽ không sao.Nghĩ như vậy, Lục Lê hài lòng nhắm mắt lạiKết quả nửa đêm, Lục Lê phải bò dậy tắm nước lạnh một hồi, lúc lâu sau cũng không dám về phòng.Hơn ba giờ sáng, màn đêm tĩnh lặng, ngoài cửa sổ ánh đèn nhu hòa dưới mặt đất chạy dài, hồ nước ở bãi cỏ phía xa trong như viên ngọc quý ảm đạm dưới trời đêm.Đèn ở đại sảnh được bật lên mấy cái.Trên sofa, người phụ nữ tóc vàng tay kẹp điếu thuốc, chân dài vắt chéo, ngũ quan diễm lệ sắc sảo không quá rõ ràng dưới làn khói.Bà búng tàn thuốc, khẽ nhướn đuôi lông mày lên hỏi: "Gần đây con với Bé Ngoan cãi nhau à?"Lục Lê dựa vào sofa, không nói chuyện.Mẹ Lục chậc một tiếng: "Tính chó.""Con bắt nạt bạn sao?"Lục Lê nghĩ thầm, nếu hắn bắt nạt cậu thì bây giờ mẹ không ở trên sofa hút thuốc uống rượu, mà là ngồi ở sofa nhà Khương Nghi, nhấn đầu hắn xin lỗi ba Khương.Hắn liếc bàn rượu, lười biếng nói: "Mẹ đừng quản con có bắt nạt cậu ấy hay không, ba đã nói mẹ uống ít rượu rồi mà?""Còn nói qua nửa đêm không được thiết kế nữa?"Người phụ nữ búng tàn thuốc, trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Không biết lớn nhỏ, con quản nhiều thế."Lục Lê nhướng mày nói: "Có bản lĩnh mẹ đừng nghe.""Con gọi điện thoại cho ba, mẹ có tin là nửa giờ sau ba sẽ từ công ty về đến nhà không?"Mẹ Lục: "..."Bà hùng hổ dí tàn thuốc vào gạt tàn, nhìn đứa con trai ngoan của mình ung dung nằm trên sofa, hai tay mở rộng, ngẩng đầu, chân dài tùy ý gác lên bàn, so với bà còn kiêu ngạo, ngang ngược hơn.Mẹ Lục nhịn không được, bà đá chân Lục Lê: "Con cũng về ngủ cho mẹ.""Con nít con nôi thức đêm cái gì."Lục Lê rất tự nhiên: "Ba không quản con."Không ai trong nhà có thể quản được hắn.Mẹ Lục: "..."Lục Lê lười biếng ngửa đầu nói: "Ngủ ngon.""Mẹ yêu của con."Người phụ nữ tóc vàng hùng hổ đứng dậy, ném bình rượu trên bàn trà vào thùng rác, thành thạo đổ sạch gạt tàn.Lục Lê mặc áo ngủ khoanh chân, lười nhác nói: "Nhanh lên đi mẹ.""Ba con bắt mẹ nhanh lắm đấy.""Lục Lê..."Một giọng mũi mang theo ngái ngủ vang lên từ đại sảnh.Lục Lê ngẩn người, hắn ngẩng đầu, thấy Khương Nghi mặc áo ngủ ở trên cầu thang xoắn ốc ở đại sảnh, mơ mơ màng màng dụi mắt, ngẩn ngơ nhìn đại sảnh đèn đuốc sáng trưng.Khương Nghi hoài nghi mình ngủ đến ngốc luôn rồi.Nếu không, tại sao ba giờ sáng lại nhìn thấy Lục Lê cùng dì Lục ngồi ở trên ghế sofa trong sảnh, thậm chí trên bàn trà còn có một chai rượu uống dở.Khương Nghi đi xuống cầu thang, cậu do dự nhìn chiếc đồng hồ quả lắc cỡ lớn đơn giản mà nặng nề trong đại sảnh, phát hiện thời gian trên đồng hồ quả lắc đã hơn ba giờ sáng.Lục Lê lập tức đứng dậy, hắn hơi nhíu mày hỏi: "Sao cậu lại dậy?""Có chỗ nào không thoải mái sao?"Khương Nghi vừa mới tỉnh ngủ, tóc đen trên đầu rối tung, cậu im lặng một chút chần chờ nói: "Sao cậu lại không ngủ được?"Lục Lê: "..."Khương Nghi tiếp tục chần chờ nói: "Có phải cậu lén đi chơi game không?"Lục Lê không hé răng.Mẹ Lục dựa vào trên sofa, cười toe toét, lồng ngực run rẩy, bà chớp chớp mắt, ngân nga nói: "Mỗi ngày thằng bé đều chơi game.""Buổi tối mỗi ngày đều không ngủ được."Khương Nghi mím môi, lông mi rũ xuống, khuôn mặt trắng như sứ dưới ánh đèn lộ ra cảm xúc lãnh đạm như ngọc, màu sắc của cánh môi cũng phai nhạt không ít.Trong lòng Lục Lê trong lòng mắng một tiếng, đứng dậy muốn dỗ người trước mặt, lại nghe thấy ngoài cổng có động tĩnh.Ba hắn về rồi.Lục Đình một tay cởi cà vạt, ngẩng đầu liền nhìn thấy người nhà đứng trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưngVợ ông dựa vào sofa cười đến lộng lẫy, móng tay màu đậu khấu bấm ở trên trán, cái gạt tàn trên bàn trà trông giống như vừa mới được rửa sạch qua, trên mặt bàn còn có bình rượu chưa kịp cất.Đứa con trai vốn luôn ngỗ ngược của ông đang mặc đồ ngủ, đứng bên cạnh Khương Nghi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mặt dịu dàng tự bản thân dỗ dành Khương Nghi.Ông nhìn Khương Nghi mình dõi theo từ nhỏ đến lớn mím môi, có vẻ như cậu không vui nhưng khi nhìn thấy ông vẫn gọi một tiếng "Chú Lục ạ."Lục Đình khẽ gật đầu, ôn hòa đáp lại một tiếng Tiểu Khương.Lục Lê đang dỗ người tách ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vợ ba buổi tối lại hút thuốc uống rượu, uống hai chai rưỡi."Vẻ mặt Lục Đình bình tĩnh, quay đầu dùng ánh mắt sâu xa nhìn vợ mình.Hai phút sau.Lục Đình ngồi ở trên sofa, cùng vợ mình nhìn chính đứa con bản thân sinh ra quấn chặt lấy phía sau Khương Nghi theo lên lầu, dáng vẻ ngoan ngoãn thề thốt đảm bảo sẽ không bao giờ xuất hiện ở sảnh lúc ba giờ sáng.Mẹ Lục lười biếng dựa vào sofa, ngân nga nói: "Ngủ ngon."'Con yêu dấu của mẹ."Lục Lê không thèm quay đầu.Mẹ Lục vươn vai, bà dường như là nghĩ tới cái gì, khựng lại.Lục Đình cầm lấy hộp thuốc trên bàn hỏi: "Làm sao vậy?"Mẹ Lục nhíu mày, bà đưa tay rút hộp thuốc từ trong tay người đàn ông, nhìn lên lầu nói: "Hai đứa nó bây giờ vẫn còn ngủ chung à?"Lục Đình ừ một tiếng, ngón tay thoáng dùng sức bẻ gãy cả hộp thuốc lá.Mẹ Lục lại càng nhíu mày, bà nói: "Lục Đình.""Con trai anh đang ở tuổi dậy thì phản nghịch, chó không nghe lời.""Bây giờ chỉ nghe có một mình Bé Ngoan kia, anh không cảm thấy có vấn đề gì sao?"Lục Đình nhàn nhạt nói: "Anh cảm thấy không thành vấn đề.""Dù sao Khương Nghi mới là ba thằng bé."Ông bình tĩnh nói: "Từ nhỏ đến lớn thằng bé đều chỉ nghe lời Khương Nghi, chưa từng nghe lời anh."Mẹ Lục: "..."Bà lấy ra một điếu từ trong bao thuốc, phát hiện điếu thuốc bị bẻ gãy."..."Mẹ Lục nhét điếu thuốc gãy vào miệng Lục Đình, đôi lông mày xinh đẹp có chút tức giận, đứng dậy mắng: "Thằng bé không nghe lời anh là xứng đáng."Lục Đình ưu nhã rút điếu thuốc gãy trong miệng ra, đi theo sau vợ, rất tự nhiên nói: "Có nghe hay không cũng không sao.""Thằng bé coi Khương Nghi như ba, nhưng anh mới là ba ruột của thằng bé."Mẹ Lục vừa đi vừa nói: "Đừng có nói ba hay không ba.""Ai đời mười sáu tuổi đầu rồi còn ngủ cùng nhau.""Đặc biệt là Lục Lê, không biết xấu hổ mà còn trèo qua chui vào chăn người ta, cả ngày chỉ biết bắt nạt Bé Ngoan."Đang nói, mẹ Lục dừng chân, ngập ngừng một chút, sau đó quay đầu nhìn Lục Đình.Dường như Lục Đình nhận ra điều gì nên cũng dừng chân lạiĐôi vợ chồng đứng giữa hành lang, nhìn nhau tầm hai phút, Lục Đình ho khan nói: "Đừng nhìn anh.""Anh chỉ bảo nó trông chừng em, đừng có học em hút thuốc uống rượu.""Không dạy nó đi chui vào chăn Tiểu Khương."Mẹ Lục: "..."*Phòng ngủ Lục Lê.Trên giường, Khương Nghi nghi ngờ nhìn Lục Lê trước mặt, nhìn Lục Lê nhắm mắt lại như thể hắn đã ngủ.Vài phút sau, Khương Nghi đưa tay ra, cẩn thận kéo đôi mắt của Lục Lê, cúi gần để nhìn vào con ngươi của Lục Lê.Lục Lê: "..."Hắn điều khiển tròng mắt trợn ngược lên trên, giả vờ đảo mắt khi ngủ thiếp đi.Khương Nghi kề sát vào nghiền ngẫm một chút, xác nhận rằng đôi mắt màu lam thực sự đã ngủ mới yên tâm.Sau khi yên tâm, Khương Nghi mới phản ứng lại, cậu phát hiện bản thân và Lục Lê rất gần, cậu nằm trọn trong lồng ngực của Lục Lê, chóp mũi gần đụng vào nhau, mặt chạm mặt.Bả vai Lục Lê rất lớn, dường như che khuất cậu, che đến mức cái gì cậu cũng không nhìn thấy, gắt gao ôm cậu vào trong lòng.Khương Nghi thử cử động vài cái, thế là đụng chóp mũi mình vào chóp mũi của người trước mặt, cũng hơi đau.Khương Nghi nhăn mũi nhìn gương mặt Lục Lê trong bóng tối, không hiểu sao nghĩ đến việc khi Arno còn nhỏ thường xuyên cắn chóp mũi cùng mặt cậu, lớn lên một chút thì đổi sang cắn cổ.Khi còn nhỏ Arno lừa cậu, nói là chỉ cần cắn thì cả hai sẽ luôn ở cùng nhau, bởi vì trên mặt cậu có dấu răng của hắn, chỉ cần đóng dấu thì sẽ mãi ở cạnh nhau.Lục Lê lớn lên thấy không lừa được cậu liền cắn cậu một cái, trực tiếp bắt đầu chơi xấu.Khương Nghi nhăn mũi nghĩ thầm, cắn có gì hay ho.Cậu cử động vài lần, sau đó há to miệng, cắn một cái trên khuôn mặt của Lục Lê.Vài giây sau, Khương Nghi nhả ra, cậu nhổ nhổ vài cái, nhỏ giọng nói thầm chẳng có gì thú vị.Cứng quá.Trong bóng đêm, vành tai Lục Lê đỏ lên, hắn gắt gao nhắm mắt lại, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập. Đỏ từ vành tai lan xuống tận cổ, tim đập như trống bỏi, nơi bị cắn nóng rực, mặt đỏ tai hồng.Hắn động đậy cũng không dám, từ trên xuống dưới cả người đều cứng đờ.Khương Nghi trong lồng ngực Lục Lê cố cử động hai lần, cậu vốn dĩ không hy vọng gì, nhưng không nghĩ rằng cuối cùng lại lăn ra khỏi vòng tay của Lục Lê.Khương Nghi hơi không hiểu.Cậu nhìn Lục Lê đang nhắm mắt, vẫn duy trì tư thế ôm mình, có chút cứng ngắc.Khương Nghi bọc chăn, cuối cùng vẫn là yên lặng mà dịch trở về.Sáng sớm hôm sau.Khương Nghi mơ mơ màng màng rời giường, phát hiện Lục Lê quần áo chỉnh tề ngồi ở mép giường nhìn cậu.Khương Nghi giật mình, lắc lư mái tóc đang vểnh ngược lên, ngơ ngác nói: "Làm sao vậy?"Lục Lê ho khan, nói không có gì.Khương Nghi xốc chăn lên, cậu ngáp một cái sau đó dẫm lên dép lê đi rửa mặt.Nhưng còn chưa đi được hai bước, Khương Nghi lại lùi lại, tò mò nhìn Lục LêLục Lê ngồi trên ghế, ưỡn lưng thẳng tắp.Khương Nghi quay mặt Lục Lê lại, sửng sốt.Vài giây sau, cậu lắp bắp nói: "Mặt cậu sao thế?"Lúc Lê dán một miếng băng dán lên mặt, tình cờ chính là dán vào chỗ hôm qua bị cắn.Lục Lê chậm rãi nói: "Tớ cũng không biết.""Từ sáng đã xuất hiện một vết đỏ lừ.""Rất kỳ lạ."Khương Nghi lắp bắp nói: "Tớ thấy có thể là muỗi cắn đấy"Lục Lê ghé sát vào cậu nói: "Tháng này mà còn có muỗi sao?"Khương Nghi duỗi tay đẩy đầu hắn đi, cậu hơi chột dạ nói: "Có.""Muỗi độc sống lâu lắm."Lục Lê: "Tớ bị cắn rồi thì phải làm sao bây giờ?"Khương Nghi đứng lên, cuống quýt xỏ dép lê hướng nhà tắm đi vào: "Sẽ không sao đâu."Lục Lê chưa nói xong đã thấy Khương Nghi đóng sầm cửa phòng tắm lại.Trước bồn rửa mặt, Khương Nghi một bên đánh răng một bên nhớ lại chuyện tối qua, cậu buồn bực nghĩ tối qua mình cắn có dùng lực mấy đâu.Lục Lê da dày như vậy, còn cứng nữa, làm sao nói để lại là để lại dấu vết rồi?Đánh răng xong, Khương Nghi nhìn gương suy nghĩ một lúc, vươn tay sờ răng của bản thân.Răng nanh cũng không nhọn mà.Tại sao lại cắn thành dấu trên mặt được.Ngoài cửa, Lục Lê gõ cửa phòng tắm, lười biếng nói: "Mẹ tớ kêu chúng ta xuống ăn sáng." Khương Nghi buông tay, cao giọng đáp lại.Nhà ăn tầng một.Khương Nghi theo sau Lục Lê xuống lầu mới phát hiện trên bàn ăn không chỉ có mẹ Lục còn có cả ba Lục.Hai vợ chồng ngồi ở bàn ăn trước, không ăn mà ngồi khoanh tay nhìn bọn họ đi từ trên lầu xuống.Lục Lê thay Khương Nghi kéo ghế, sau đó thuần thục cầm đĩa thức ăn của Khương Nghi đến trước mặt, chọn những đồ ăn, rau dưa Khương Nghi không thích bỏ ra, sau đó lấy đồ ăn Khương Nghi thích từ đĩa của mình để vào.Sau đó ném ra một câu nói đã nói vô số lần: "Chỉ lần này thôi đấy."Khương Nghi ngoan ngoãn gật gật đầu.Mẹ lục cầm dao nĩa, nhướn mày gọi: "Arno."Lục Lê lên tiếng.Mẹ Lục:"Ba con thích ăn cái gì?"Lục Lê: "Cơm."Mẹ Lục: "..."Lục Đình nhíu mày: "Cơm gì?"Lục Lê thay Khương Nghi bóc trứng gà, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Cơm gạo."Mẹ Lục bình tĩnh suy nghĩ, bắt đầu cảm thấy những gì Lục Đình đã nói với bà đêm qua để thử nước toàn những điều tào lao.Cũng thấy rằng thử nghiệm này như cứt, Lục Đình: "..."Ăn sáng xong, Khương Nghi với Lục Lê thay quần áo, đi ra trung tâm thương mại mua quà tạm biệt cho Tần Lan.Cái Lục Lê chọn là một chiếc đồng hồ, lúc chọn hắn không thèm nhìn giá mà cứ thế lấy loại đắt tiền nhất, lúc quẹt thẻ cũng không thèm để ý.Khương Nghi tính mua cho Tần Lan một đôi giày chơi bóng.Cậu nhớ rõ năm cấp hai, Tần Lan có tham gia đội bóng rổ.Trong cửa hàng, lúc Khương Nghi thanh toán đôi giày thể thao đã chọn, Lục Lê trợn mắt thấy Khương Nghi thanh toán lấy đôi giày thể thao tám nghìn sáu, nghiến răng ken két.Tám ngàn sáu.Không biết Khuong Nghi để dành được bao nhiu tiền.Thậm chí có thể có tiền thưởng mà Khương Nghi đã giành được từ các cuộc thi trước đó.Lục Lê thầm nghĩ chân tên Tần Lan suốt ngày chơi bóng với chạy bộ trên sườn núi có tài đức gì mà mang một đôi giày tám nghìn sáu.Tuy rằng giày Tần Lan thường ngày đi cũng là cái giá này.Nhưng cmn kia là tám nghìn sáu của Khương Nghi.Khương Nghi nhận lấy hóa đơn từ trong tay nhân viên cửa hàng, nói một tiếng cảm ơn.Sau khi rời khỏi cửa hàng, Khương Nghi thấy Lục Lê không nói năng gì, thi thoảng liếc nhìn túi giày trong ngực cậu.Cậu biết Lục Lê đang lo lắng cái gì.Khương Nghi mềm giọng nói: "Không sao đâu, số tiền này là tiền thưởng tớ tích góp được từ thi đấu, còn có tiền tiêu vặt hàng ngày ba cho nữa."Ngày thường cậu không có chi tiêu gì nhiều tiền, nhiều nhất chỉ có mua sách hay mua trò chơi ghép hình, hiếm khi mua những đồ điện tử hay giày thể thao mà các bạn đồng trang lứa nhiệt tình theo đuổi.Lục Lê như tiêu tám trăm vạn, há miệng thở dốc nói: "Vẫn quá đắt."Khương Nghi lắc đầu, cậu thấp giọng nói: "Lần trước Tần Lan nói, khả năng lần này xuất ngoại sẽ phải đi mất mấy năm." "Tớ muốn mua cho cậu ấy thứ tốt một chút."Đây là sở thích của Tần Lan nằm trong khả năng của cậu nhất, cậu tin rằng đồ của mình chính là tốt nhất.Khương Nghi lại thấp giọng nói: "Cũng không biết cậu ấy nói mấy năm là bao lâu."Lục Lê không nói chuyện, chỉ trầm mặc xoa đầu Khương Nghi.Khưng Nghi luôn quý trọng mỗi người bạn của cậu ấyMột lúc sau, Lục Lê quay đầu nhìn Khương Nghi, hắn dừng một chút, thấp giọng nói: "Nếu có một ngày tớ cũng xuất ngoại, cậu sẽ tặng cho tớ cái gì?"Lục Lê phun ra một hơi, hắn khẩn trương nghĩ thầm, dù sao cũng phải đắt hơn của Tần Lan.Hắn không tham lam, đắt hơn một chút thôi cũng đượcKhương Nghi giật mình, cậu cầm túi giày, chần chừ không nói chuyện.Lục Lê nhìn cậu: "Nếu như cậu có nhiêu tiền..."Khương Nghị cũng nhìn hắn, cậu lắc đầu, thành thật nhẹ giọng nói: "Tớ cũng không biết.""Tớ không biết sẽ tặng cậu cái gì.""Bởi vì tớ cảm thấy cho dù mua đồ vật gì cũng không thể làm cậu vui vẻ."Khương Nghi dừng một chút, cậu hít hít cái mũi thấp giọng nói: "Tớ cũng vậy."Cho dù có tặng cái gì, cậu cũng không thể nào vui vẻ được.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com