TruyenHHH.com

Dm Edit Vo Minh Tu Minh Nuoi Quan Ni Ni

Biên tập: Nguyệt Mẫn

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

***

Chung Mậu đang hoảng sợ, sợ đến mức bạt vía, trong tiềm thức muốn hét toáng lên.

Đột nhiên Lục Lê bịt chặt miệng người trước mặt.

Hắn nghiến răng gằn ra hai chữ: "Câm miệng."

"Bố mày là người."

Chung Mậu vẫn còn kinh hãi, mãi đến khi Lục Lê sầm mặt đánh một phát vào đầu cậu ta đến mức tỉnh cả ngủ.

Mẹ nó là người thật này.

Không phải nằm mơ.

Tròng mắt Chung Mậu muốn rớt ra ngoài, vừa định nói gì đó thì không ngờ hai người không hề để ý xung quanh, lỡ làm ra tiếng động hơi lớn.

Khương Nghi đang ngủ ngon lành trên giường như đã phát giác ra gì đó, ngón tay ôm lấy má khẽ giật giật, mi mắt như cánh bướm rung lên nhè nhẹ.

Chung Mậu bị Lục Lê bịt miệng không dám nói gì, cả người cứng đờ lại không dám thở.

Một lúc sau, thấy Khương Nghi vẫn nằm trên giường nhắm mắt ngủ say sưa hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Mười phút sau.

Lục Lê nín thở, cẩn thận nhấc chăn lên rồi nhẹ nhàng xuống giường.

Sau khi xuống giường, việc đầu tiên hắn làm là mạnh mẽ kéo Chung Mậu đang ngủ trên sàn nhà ra khỏi phòng.

Chung Mậu: "..."

Bên ngoài phóng khách, Lục Lê đá Chung Mậu vào ghế sofa thầm chửi: "Nửa đêm nửa hôm không ngủ đi mà làm cái gì vậy hả?"

"Làm Khương Nghi tỉnh giấc coi chừng tao đá mày xuống gầm giường đấy."

Chung Mậu ôm mông, bị mắng như vậy nên cũng bắt đầu thấy nửa đêm nửa hôm tự dưng ngồi xổm trên đầu giường người ta đúng là hơi đáng sợ thật nên vội vàng áy náy xin lỗi.

Nhưng chỉ một chốc Chung Mậu đã thấy có gì đó là lạ.

Cậu ta còn chưa hỏi sau nửa đêm Lục Lê lại chạy sang giường Khương Nghi rồi giơ tay lên giữa không trung dọa người ta, sao hắn có thể mạnh tay với mình như thế?

Dù thế nào đi chăng nữa, Lục Lê vẫn có vẻ lén lút hơn mình nhiều mà đúng không?

Chung Mậu lập tức trừng mắt mắng Lục Lê: "Nửa đêm tao ngồi ở đầu giường còn mày trèo lên giường người khác!"

Lục Lê: "Mày ý kiến hả?"

"Trước khi ý kiến thì trả lại dép đây rồi ý kiến gì thì ý kiến."

Chung Mậu: ''...''

Lục Lê cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ, rón rén lấy gối đầu hồi nãy cầm đập Chung Mậu, hắn quay lại lạnh lùng dùng khẩu hình miệng nói: "Cút ra ngoài ngủ."

Chung Mậu: "..."

Cậu ta nhìn lướt qua sofa phòng khách tối om, rồi lại nhìn sang màn cửa sổ đang đung đưa đáng sợ cực.

Chung Mậu vội vàng cầm gối cố sống cố chết chen vào phòng ngủ.

Sau khi chen vào được rồi, Chung Mậu yên lặng đặt tay lên bụng không nhúc nhích như người chết trong quan tài. Lục Lê lạnh lùng đóng cửa phòng rồi lại leo lên giường Khương Nghi.

Sáng hôm sau.

Vừa qua một đợi huấn luyện quân sự nên đồng hồ sinh học của Khương Nghi còn đang dừng lại một chỗ cố định, báo thức còn chưa kịp vang cậu đã mơ mơ màng màng có ý thức chuẩn bị tỉnh dậy.

Nhưng Lục Lê trên giường ôm lấy cậu, vùi đầu vào gáy cậu rồi nhắm mắt lại, có vẻ vẫn còn đang ngủ.

Khương Nghi khẽ mở mắt ra, nhúc nhích người một xíu.

Cánh tay Lục Lê siết chặt theo bản năng rồi ôm cậu vào trong ngực một cách thô bạo, không cho cậu có cơ hội đứng dậy.

Khương Nghi từ từ đá lên cẳng chân Lục Lê như đang muốn đạp cho Lục Lê tỉnh.

"..."

Lục Lê vùi đầu vào gáy cậu, lúc bị đạp còn tỏ vẻ không vui nên quấn chặt lấy hai chân của cậu rồi siết chặt nó lại.

Một lúc lâu sau, Lục Lê mới từ từ tỉnh lại.

"Sao cậu dậy sớm vậy?"

Người vừa mới dậy giọng vẫn còn hơi khàn, hắn vùi đầu vào vai Khương Nghi, không muốn dứt ra.

Khương Nghi thở dài: "Cậu buông tớ ra đã."

Người phía sau ôm chặt cậu vào lòng như búp bê khiến cậu không cách nào nhúc nhích được.

Lục Lê cọ đầu vào đuôi tóc Khương Nghi, cúi đầu hít hà, đôi chân thon dài của hắn kẹp lấy bắp chân Khương Nghi rồi lười biếng lầm bầm nói: "Ngủ thêm chút nữa đi..."

Khương Nghi cảm nhận được hơi thở ấm áp của người phía sau phả vào gáy mình ngưa ngứa, cậu nghiêng đầu sang nói: "Tớ ngủ đủ rồi..."

Lục Lê nhìn những sợi tóc đen ở gáy dính vào quần áo ngủ ở nhà của Khương Nghi, lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng muốt khiến người ra phát sinh cảm giác muốn liếm gặm cắn.

Tốt nhất vẫn nên để lại vài dấu trên đó mới được.

Ban ngày những vết đó được che dấu trong phần cổ áo một cách chỉn chu, đêm về phần gáy sau mái tóc đen cứ khiến cho người ta cảm thấy thân mật, những vết cắn cũng nằm lấp ló bên trong.

Lục Lê cắn môi dưới, cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn, không được tùy tiện cúi đầu hay tùy tiện chạm vào được.

Nhưng hơi thở này không thể kìm nén nổi, nó bắt đầu nóng rần lên phả vào gáy của Khương Nghi.

Khương Nghi hơi nghiêng đầu, cậu lầu bầu phàn nàn: "Cậu nóng quá..."

Lục Lê càng muốn dính lấy cậu, hơn nữa còn không thèm nói lý mà dính một cách vô cớ: "Mùa đông thì cho tớ ở cạnh cậu, vừa đến mùa hè một cái thì không vui nữa là sao?"

Hắn càng nói càng không vui: "Một thời gian nữa có phải chốc nữa cậu sẽ đá tớ xuống giường không?"

Khương Nghi nói luôn: "Tớ nghĩ vậy đấy."

"Nhưng không đá được."

Lục Lê: "... Cậu tính đá thật à?"

Khương nghi ngại ngùng nói: "Ừm."

Lục Lê im lặng, sau đó tức giận cắn vào cổ Khương Nghi.

Khương Nghi ngáp một cái, quen với việc này từ lâu rồi.

Mãi cho đến khi cậu ngước mắt lên thấy Chung Mậu đang quấn chăn bông mềm mại trợn tròn mắt nhìn về phía họ.

"..."

Chung Mậu sững sờ nhìn hai người trên giường, Lục Lê đưa lưng về phía cậu ta, vùi đầu vào gáy Khương Nghi, bắp chân cậu bị kẹp giữa hai chân hắn còn tay thì vòng qua eo Khương Nghi.

Phản ứng đầu tiên của Khương Nghi là muốn kéo chăn che Lục Lê lại, nhưng cả người cậu đã bị hắn quấn chặt đến mức không cách nào nhúc nhích được.

Cậu im lặng một lúc sau đó giả vờ ngẩng đầu lên cười nhẹ: "Chào buổi sáng."

Lục Lê khịt mũi, tưởng Khương Nghi chơi trò vờn qua vờn lại với mình bên lười biếng nói: "Chào buổi sáng nha."

Khương Nghi quay mái đầu màu vàng của Lục Lê để hắn đối mặt với Chung Mậu.

Chung Mậu: ''..."

Lục Lê: "..."

Lục Lê im bặt, sau đó nói như thể chẳng có việc gì: "Chào buổi sáng."

Chung Mậu sững sờ nhìn hai người bạn của mình mới sáng sớm đang ôm nhau nằm trên một chiếc giường, phải một lúc lâu cậu ta mới hoảng hốt chào lại: "Chào buổi sáng."

Khương Nghi phát hiện ra cả sáng hôm đó Chung Mậu cứ trong trạng thái như mất hồn, tinh thần hoảng loạn không ổn định lắm.

Cậu len lén kéo Lục Lê qua hỏi: "Có phải cậu ấy còn nhớ Tiểu Điềm Điềm không?"

Dù sao chỉ mới chia tay được hai ngày, khó tránh việc tổn thương tình cảm.

Lục Lê nói với vẻ bình thường: "Chắc là vậy đấy."

Chung Mậu cứ thẫn thờ cả một buổi sáng ngày hôm đó.

Cậu ta nghĩ chắc vì mình bị lừa ba vạn tám cộng thêm hồi trước dây dưa thân thiết với Tiểu Điềm Điềm quá nên bây giờ suy nghĩ bị tuột dốc dần.

Chẳng hạn như khi nhìn thấy hai người bạn tốt của mình ngủ với nhau, giống như đang bị sỉ nhục vậy.

Cậu ta và Tần Lan thường chơi game cả đêm rồi nằm trên sofa ngủ thiếp đi, cái đó chẳng có gì to tát cả.

Không thể chỉ vì Tiểu Điềm Điềm là một tên đàn ông mà bị bối rối sợ sệt như người bị quỷ nhập được.

Chung Mậu tự làm tâm lý với bản thân rất nhiều, nhưng cứ quay đầu lại thấy Khương Nghi trên ghế sofa gối lên đùi Lục Lê tập trung chơi Anipop thì bao nhiêu tâm lý tự gầy dựng được xì như bong bóng bị chọc thủng, xẹp cực nhanh.

Khương Nghi rủ Chung Mậu chơi chung nhưng Chung Mậu chỉ khoát khoát tay với vẻ mặt hốt hoảng.

Hôm nay là cuối tuần, ngày mai Nhất Trung sẽ chào đón lứa học sinh lớp Mười.

Vì mới khai giảng nên nhà họ Lục giám sát rất nghiêm ngặt. Qua hôm sau Lục Lê không mở được cửa sổ để sang ngủ chung với Khương Nghi nữa, vất vả cả một ngày cuối cùng Chung Mậu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vào ngày khai giảng, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu tất cả học sinh nam trong lớp đi chuyển sách.

Khương Nghi cũng không ngoại lệ, cậu cũng phải đi theo cách bạn nam sách để lấy sách.

Lục Lê nhận lấy phần sách được phân, chỉ đưa cho Khương Nghi vài cuốn sách rồi bắt cậu xách theo đi sau lưng mình.

Vì nơi chuyển sách cách xa khu dạy nên phải chuyển đi chuyển lại mấy lần mới chuyển xong hết được.

Lục Lê xuống máy bán hàng tự động dưới lầu để mua đồ uống, Khương Nghi thì lau bàn, đang trên đường đi giặt giẻ thì bạn ai đó chặn lại.

Người chặn cậu lại là một cậu học sinh nam có mái tóc xoăn tự nhiên trông rất tỏa nắng, cậu đó dè dặt hỏi: "Chào bạn, bạn có phải là Khương Nghi không?"

Khương Nghi gật nhẹ đầu một cái, cậu nhìn người trước mặt, cảm thấy khá quen, lúc hỏi còn hơi chần chừ: "Cậu là?"

Cậu nam tỏ ra rất ngạc nhiên rồi kích động nói: "Tớ là Tống Tử Nghĩa! Cậu còn nhớ tớ không?"

"Hồi bé cậu cho tớ hộp màu vẽ đấy! Hai bộ màu đó tớ còn không nỡ dùng nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com