TruyenHHH.com

Dm Edit Vo Minh Tu Minh Nuoi Quan Ni Ni

Biên tập: Red

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

***

"Mấy thầy huấn luyện đúng là, haizz, tôi đã nói biết bao lần, lúc nắng gắt thì cho học sinh ra bóng râm đứng đi, nhưng vẫn không chịu nghe..."

Cơn gió mùa hè buồn tẻ khẽ lung lay cành lá, ánh nắng xuyên qua rèm sáo nhôm, hắt ra những tia sáng lác đác.

Trong phòng y tế, bác sĩ khoác áo blouse trắng thở dài một hơi. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy nam sinh tóc vàng bất động trước giường bệnh, sửng sốt gọi: "Bạn học? Bạn học?"

Nam sinh tóc vàng trước giường bệnh hơi cong người, ống tay áo quân sự thấm đẫm mồ hôi làm nổi bật đường nét rắn chắc của bắp tay. Bóng của giá đỡ chai dịch truyền được cắt theo đường chéo xuống, bao lấy đôi mắt đang cụp xuống của nam sinh.

Hắn không nhúc nhích, sắc môi dưới bóng tối có chút tái nhợt, tưởng chừng lồng ngực cũng chập trùng lên xuống cùng người nằm trên giường bệnh.

Bác sĩ do dự một chút, nói: "Bạn học này, em có khó chịu gì không?"

Nam sinh tóc vàng bế nam sinh tóc đen một đường từ sân đến giường bệnh, lúc hắn đặt cậu xuống giường bàn tay còn phát run.

Trời nóng như vậy, có khi bị say nắng mà hắn cũng không hay biết.

Nam sinh cố rặn ra vài chữ từ cổ họng, bảo rằng mình không sao cả.

Bác sĩ nhìn nam sinh một lúc thì xác định không có gì khác thường, tuy nhiên cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng, nói: "Được rồi, có điều nếu em cảm thấy không khỏe nhất định phải nói với cô ngay nhé."

"Bằng không sẽ say nắng giống bạn của em đấy."

Trùng hợp bác sĩ có đứa con trạc tuổi, cô nhìn đứa bé tóc đen nhắm mắt nằm trên giường bệnh, nhịn không được mà khuyên nhủ: "Học sinh mấy em bình thường nên chú ý rèn luyện sức khỏe nhiều hơn."

"Học tập quan trọng nhưng sức khỏe cũng quan trọng không kém..."

Ngoài cửa sổ ve kêu râm ran, nam sinh im lặng một lúc, thanh âm khàn khàn có chút mỏi mệt nói khẽ: "Cậu ấy sinh non nên bẩm sinh đã yếu ớt."

"Sức khỏe vốn không tốt từ bé."

"Ba cậu ấy kể rằng lúc sinh ra cậu ấy còn chưa nặng tới một ký rưỡi."

Bác sĩ lẳng lặng nhìn nam sinh ngủ say trên giường. Cô có thể thấy sức khỏe nam sinh không tốt, sắc mặt hơi ốm yếu, nhưng điều mà cô không ngờ là một đứa trẻ sinh ra chưa tới một ký rưỡi lại có thể nuôi lớn đến như vậy.

Lục Lê không nói nữa, cụp mắt xuống, yên lặng nhìn Khương Nghi đang nằm.

Mái tóc đen của cậu hơi ẩm ướt, tóc mái trước trán bao phủ bởi hơi nước. Cánh môi cậu tái nhợt, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn cậu khó chịu lắm nên hai đầu lông mày vô thức nhíu lại.

Hàng mi thon dài đến nỗi trông không giống như lông mi tự nhiên mệt mỏi khép lại, đổ bóng mờ mờ.

Vừa nãy bế Khương Nghi, Lục Lê mới phát hiện sau lưng cậu toát đầy mồ hôi lạnh, thấm ướt cả tay hắn. Ngay giây phút đó, hắn sợ hãi đến mức tay phát run.

Thậm chí bây giờ hắn còn chưa bình tĩnh lại, bàn tay vẫn hơi run, hắn phải siết chặt đầu gối mới có thể kiềm chế được.

Phòng y tế im ắng chỉ còn lại tiếng động cơ của máy điều hòa không khí. Trên ngọn cây ngoài cửa sổ, ve kêu inh ỏi không biết mệt. Khi nhiệt độ trở nên dịu nhẹ, Khương Nghi trên giường cuối cùng cũng tỉnh lại.

Đầu óc cậu vẫn còn hơi choáng váng, lúc mở mắt, cậu không cách nào mở to cả hai mà chỉ có thể uể oải he hé con mắt. Khương Nghi khẽ nghiêng đầu thì thấy Lục Lê đang nằm trên giường bên cạnh.

Giống như khi bé sinh bệnh, Khương Nghi nhỏ giọng gọi một tiếng "Arno".

Lục Lê sờ trán cậu, cất giọng trầm thấp, rồi đút cho cậu một ngụm nước muối.

Một lát sau, Khương Nghi nhìn trần nhà mới biết mình bị đưa tới phòng y tế.

Ấn tượng cuối cùng của cậu về bản thân rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ thời tiết oi bức ngột ngạt, cậu mơ màng định kéo áo chút cho thoáng thì một giây sau đôi mắt lập tức tối sầm. Sau đó cậu không nhớ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ rõ mọi người xung quanh ồn ào la lên.

Khương Nghi nghiêng đầu nhìn Lục Lê, quả nhiên trên mặt hắn không có chút cảm xúc nào, chỉ trầm mặc siết chặt bàn tay.

Mỗi lần cậu ngã bệnh, tâm trạng Lục Lê sẽ luôn không tốt.

Tâm trạng sa sút này không nhằm vào cậu, nó giống như một kiểu thất bại chán nản khó che giấu.

Đại khái Lục Lê biết rằng dù hắn có chăm sóc cậu tới đâu thì cậu vẫn sẽ sinh bệnh.

Lúc bé cũng là thế.

Mặc kệ mùa đông đến Arno có giám sát cậu mặc bao nhiêu lớp áo khoác, uống bao nhiêu nước nóng, cửa sổ phòng học đóng chặt nhường nào thì đến lúc ốm cậu vẫn ốm thôi.

Có lẽ là do từ nhỏ Lục Lê đã trải qua cuộc sống nhẹ nhàng êm thấm, luôn luôn kiêu ngạo, muốn gì được nấy, không gì là không chiếm được, không gì là không thể kiểm soát.

Thế nhưng hắn lại không thể ngăn Khương Nghi bị bệnh.

Khương Nghi cảm thấy Lục Lê an tĩnh như vậy có chút suy sụp.

Cậu vươn tay, Lục Lê nhìn cậu, mím môi cúi đầu xuống để tay cậu có thể đặt lên đỉnh đầu hắn.

Khương Nghi nặn ra lúm đồng tiền nhỏ, xoa đầu thiếu niên trước mặt, mềm mỏng nói: "Không có gì đâu."

Thiếu niên im lặng không nói lời nào, chỉ cúi đầu mặc cậu xoa.

Cảm giác sờ tóc vàng nhạt rất sướng, xù xù bông bông.

Khương Nghi nhịn không được xoa xoa tiếp, mềm giọng nói: "Cậu quay lại tập quân sự trước đi."

"Tớ có thể ở đây một mình mà."

Vì đề phòng học sinh lười biếng đục nước béo cò, lúc bắt đầu tập quân sự huấn luyện viên đã cảnh cáo họ không được ở trong phòng y tế với người bệnh, bằng không sẽ đồng nghĩa với trốn tập.

Dù sao trong phòng y tế có điều hòa, không cần huấn luyện, có thể xem là khu nghỉ dưỡng tại căn cứ huấn luyện. Nếu người nào cũng theo bạn học bị bệnh vào phòng y tế, đơn xin phép cũng không phải làm, quả thực chính là cái cớ lười biếng thật hay.

Lục Lê không nói chuyện, hiển nhiên không định đi.

Hắn mới rời khỏi Khương Nghi một hồi thì cậu liền xảy ra chuyện, do vậy càng không có chuyển hắn để Khương Nghi xa tầm mắt mình.

Đừng nói chỉ là huấn luyện quân sự, cái gì hắn cũng mặc kệ.

Khương Nghi khuyên răn đủ thứ, sau khi thuyết phục một lúc cộng thêm bác sĩ bắt đầu đuổi người, lúc này Lục Lê mới sầm mặt rời đi.

Khương Nghi nằm trên giường bệnh, nhìn Lục Lê rời đi xong mới khẽ thở phào. Cậu nhắm mắt lại, nặng nề thiếp đi, tuy nhiên giấc ngủ này không ngon.

Rèm cửa ngoài cửa sổ bay phấp phới, ánh sáng cũng nhấp nhô theo, xa xa lâu lâu lại vang lên tiếng hô khẩu hiệu quân sự mơ hồ.

Sau đó là một loạt tiếng thổi sáo vui vẻ.

Vân vân.

Tiếng sáo đến từ đâu thế?

Khương Nghi tỉnh dậy khỏi mớ suy nghĩ trì trệ, dưới tiếng sáo vui tươi ngoài trời cậu mơ màng mở mắt.

Cậu nhìn thấy giường bên, một nam sinh lười biếng tựa trên đầu giường, một tay chống đầu gối một tay vui vẻ bấm vào hình vẽ trên điện thoại di động.

Nam sinh rất trắng, lông mày gọn gàng mềm mượt, hốc mắt sâu, sống mũi thẳng tặp, nhìn góc nghiêng rất đẹp, tai còn bấm lỗ.

Hình như cảm nhận được ánh mắt của Khương Nghi, nam sinh nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt giống như cười mà không phải cười. Hắn có đôi mắt hoa đào, lúc nhìn người khác đem lại cảm giác rất chăm chú.

Khương Nghi nghiêng đầu, vô thức lẩm bẩm: "Công xanh?"

Nam sinh trước mặt cậu là người mà cậu gặp sau vườn hoa vào hôm sinh nhật Lục Lê.

Trần Triệu không nghe thấy lời nói của Khương Nghi, hắn nhìn Khương Nghi, môi nở nụ cười, bỗng nhiên lên tiếng: "Có phải nhũ danh của cậu là Bé Ngoan không?"

Khương Nghi sững sờ.

Nhũ danh của cậu đúng là Bé Ngoan.

Nhưng cái tên này ngoài ba Khương thì cũng chỉ có Lục Lê và bố mẹ Lục biết, mà người thường gọi cậu là bé ngoan chỉ có mỗi ba Khương.

Lục Lê không bao giờ gọi cậu bằng nhũ danh trước mặt người khác. Thời tiểu học, hắn sợ Ứng Trác Hàn nghe thấy rồi bắt chước theo, lớn lên hắn càng không gọi nhũ danh của cậu nữa.

Có lẽ Lục Lê cảm thấy tên thân mật bí ẩn như vậy nên được giấu thật kỹ.

Trần Triệu đặt điện thoại xuống, mặc cho tiếng nhạc nền vui vẻ vang lên bên giường bệnh. Hắn nhìn chằm chằm Khương Nghi, ý cười trên môi hiện rõ hơn, thậm chí còn phấn khích nói: "Trước đây có phải cậu hay chờ Lục Lê ngoài phòng đấu kiếm không?"

Khương Nghi hơi bất ngờ, không biết nói gì.

Trần Triệu nhìn cậu chăm chú, tiếp tục cong môi nói: "Khi đó cậu gọi Lục Lê là Arno."

"Ngày hôm đó trời mưa, cậu ngồi trên hành lang ngoài lớp đấu kiếm chờ cậu ta."

"Mặc quần yếm, túi đằng trước in hình gấu nhỏ, đúng không?"

Khương Nghi hoàn toàn không ấn tượng mấy, chần chờ không đáp.

Trần Triệu chống tay lên đầu gối, áo quân sự lỏng lỏng lẻ lẻo, nút cũng không cài hết. Hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của Khương Nghi, chậm rãi nói: "Cũng đúng."

Hắn chợt cười nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, thản nhiên nói: "Cậu không nhớ rõ tớ cũng bình thường thôi."

Nghe được người trước mặt nói, Khương Nghi cảm thấy không thoải mái lắm.

Có lẽ cậu dần nghiệm ra tại sao sắc mặt của Lục Lê lại xấu xí khi gặp nam sinh này. Mặc dù nam sinh trước mặt tươi cười trò chuyện, nhưng cảm giác hắn mang đến lại rất khó chịu.

Hơi u ám.

Khương Nghi toan quay đầu lại thì lại thấy Trần Triệu nghiêng đầu nói với cậu: "Sao cậu không uống đồ tớ tặng cậu?"

"Không phải cậu thích uống nước vị mơ à?"

Khương Nghi dừng một chút, ngước mắt nhìn Trần Triệu, do dự nói: "Đồ uống mấy hôm nay là cậu tặng?"

Trần Triệu cười tủm tỉm: "Đúng rồi."

"Nếu cậu không thích vị mơ, lần sau tớ đổi sang vị khác."

Khương Nghi mấp máy môi: "Không cần."

Cậu chần chờ, hình như đang suy nghĩ lời để nói, một hồi lâu mới lên tiếng: "Chốc nữa tớ sẽ trả lại cậu tiền đồ uống mấy hôm nay."

Sau đó thận trọng bổ sung: "Hình như chúng ta đâu có quen biết gì nhau."

Trần Triệu trừng mắt nhìn, vô tội nói: "Không quen thì không mua đồ uống cho cậu được hả?"

Khương Nghi cứ thấy quái quái, im lặng thật lâu mới nói: "Không quen tại sao phải đưa đồ uống?"

Trần Triệu cười cười, nghiêng đầu nói: "Bởi vì cậu xinh đẹp chứ gì."

"Cả khối cũng không ai đẹp bằng cậu."

"Thích đưa thì đưa thôi."

Sau khi đắn đo suy nghĩ, Khương Nghi mới cẩn thận hỏi: "Có phải cậu muốn kết bạn với Lục Lê không?"

Những người thân thiết với Lục Lê những năm này đều quan hệ giữa cậu và hắn không tệ, cộng thêm ba cậu chỉ là tài xế, không ít người cho rằng cậu nắm rõ mọi sở thích của hắn.

Đã từng có một vài người tiếp cận cậu với hy vọng thông qua cậu để tới gần Lục Lê.

Khương Nghi nhìn Trần Triệu trước mặt, không khỏi ngượng ngùng đáp: "Xin lỗi cậu nha, thực ra tớ cũng không biết cậu ấy thích kết bạn với người như thế nào nữa."

Từ khi còn bé, tính tình của Arno đã hơi kỳ cục, thỉnh thoảng lại hay làm mình làm mẩy.

Khương Nghi cũng không hiểu tại sao Arno lại tức giận.

Lớn lên rồi Lục Lê càng trở nên khó đoán hơn, ví dụ thường xuyên vô cớ cắn cậu.

Khương Nghi cảm thấy mình không thể nói với người ngoài rằng Lục Lê thích kết bạn với những ai chịu được mấy vết cắn.

Bởi vì Lục Lê thích cắn người khác đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com