TruyenHHH.com

Dm Edit Vo Minh Tu Minh Nuoi Quan Ni Ni

Biên tập: Nguyệt Mẫn

Chỉnh sửa: June | Đọc kiểm: Bí Đao

***

Lúc Lục Lê bình tĩnh nói rằng hắn có thể hy sinh một chút, đôi mắt của Khương Nghi bừng sáng lên.

Cậu càng trịnh trọng bắt tay Lục Lê, lúm đồng tiền nhỏ bé hiện trên má, mỉm cười nhẹ nhàng nói một cách chân thành: "Arno cậu tốt quá."

Lục Lê không biết nhiều thành ngữ tiếng Trung.

Nếu không thì bây giờ có lẽ hắn sẽ hiểu thế nào là viên đạn bọc đường.

Nhưng đáng tiếc Lục Lê không hiểu, suýt chút nữa bị Khương Nghi dỗ dành đến mụ mị đầu óc, lâng lâng nghĩ cuộc thì này cũng đâu đến nỗi.

Lục Lê cố gắng kiềm chế lại, kết quả vẫn nhịn không được, không khỏi đắc ý nói: "Cậu biết tớ tốt nhất là tốt..."

"Chút hy sinh nhỏ xíu này tớ vẫn biết..."

Nếu nhìn theo cách này, cái thằng tóc xoăn đen kia càng không có cửa chen chân.

Lúm đồng tiền nhỏ như quả lê ngay khóe miệng Khương Nghi càng thêm sâu. Chắc hẳn cậu cảm động lắm, ánh mắt lấp lánh, nhỏ nhẹ tha thiết nói tiếp: "Nếu tớ đoạt giải trong cuộc thi vô cùng quan trọng này thì chắc chắn trong đó có công lao của cậu."

"Cậu cổ vũ tớ như vậy, ủng hộ tớ, sẵn sàng hy sinh cho cuộc thi này. Giải thưởng này là giải thưởng chung của chúng ta, nếu tớ giành được nó khẳng định không thể thiếu sự giúp đỡ của cậu."

"Tớ sẽ hạnh phúc hơn bao giờ hết khi nhận đc giải thưởng này."

Lục Lê mười mấy tuổi chưa biết rằng có một cụm từ gọi là vẽ miếng bánh lớn.

Hắn chỉ biết mình nghe tới mức thần trí bay bổng, trái tim đập bùm chíu, lâng lâng như bay giữa tầng mây.

Trong lời nói ngọt ngào của Khương Nghi, dường như hắn trông thấy Khương Nghi đứng trên bục chào cờ cầm chiếc cúp vô địch, nghiêm túc phát biểu với học sinh toàn trường: "Tớ xin gửi lời cảm ơn tới người bạn thân nhất trong cuộc đời tớ vì đã giúp tớ giành lấy giải thưởng này."

"Là bạn thuở bé của tớ, là người tốt nhất thế giới, tớ sẽ không giành được giải thưởng này nếu không có sự động viên, giúp đỡ và chăm sóc của Lục Lê..."

Toàn trường nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ, bất luận hắn đi tới đâu đều sẽ có người chỉ vào hắn ao ước kích động nói: "Cậu ta là bạn thân nhất của Khương Nghi đó!"

Còn tên nhóc tóc xoăn Ứng Trác Hàn dưới bục chào cờ và bạn cùng bàn đeo mắt kính không biết tên chỉ biết đấm ngực dậm chân tiếc hùi hụi, ao ước ghen tị nhìn cậu.

Mái tóc vàng của Lục Lê cũng kiêu ngạo mà dựng đứng lên, lâng lâng cả người mà nói với Khương Nghi: "Cậu cứ yên tâm thi đi."

"Tớ luôn ủng hộ cậu."

Khương Nghi vui vẻ gật đầu nói: "Được, khi nào chuẩn bị xong tớ sẽ nói cậu biết."

Lục Lê thận trọng gật gật đầu.

Trên đường đi, Khương Nghi hiếm khi không học thuộc từ đơn, đụng đầu gối Lục Lê, chơi trò ngây thơ tớ đụng cậu, cậu đụng tớ với Lục Lê.

Cả hai đều hơn mười tuổi, bề ngoài trông có vẻ cực kì chững chạc đàng hoàng, một người học năm nhất quanh năm trầm tĩnh phát biểu trên bục phát biểu, một người thì số lần ném bóng được ba điểm còn nhiều hơn số lần người ta ném bóng vào rổ thành công nữa.

Lúc này đang mải mê chơi trò ngây thơ ở ghế sau xe không biết mệt.

*

Rạng sáng ngày thứ hai.

Lục Lê dẫn theo cả đám Tần Lan, trùng trùng điệp điệp lượn lờ quanh thông báo trao giải.

Hắn chắp tay sau lưng xem bảng thông báo giải thưởng, mặt cao thâm khó dò.

Tần Lan ngáp một cái, ráng vực dậy tinh thần lượn lờ quanh bảng thông báo với Lục Lê, buồn bực nhìn Lục Lê cứ như đang ngắm nhìn giang sơn mình giành được.

Cậu ta cố gắng mở mắt ra nói: "Anh Lục à, giải thưởng bên cuộc thi bóng rổ của chúng ta không có trên bảng thông báo này đâu."

Bảng thông báo giải thưởng của Trường Trung học Thực Nghiệm được chia ra rất nhiều khu vực, một cái cột thông báo thật dài có thể so với hành lang vinh dự, giải thưởng bên khối thể dục thể thao thì nằm bên kia, mà bọn họ thì lại đang đứng bên khu giải thi đấu môn.

Lục Lê lạnh nhạt khẽ gật đầu: "Tao biết."

Tần Lan càng buồn bực, biết, đã biết thì sao vẫn đứng bên bảng thông báo này chứ?

Các giải ở hạng mục thi đua môn rất giá trị, gần như đều bị người của lớp chọn ẵm hết, chỉ có một ít giải lẻ tẻ trong số đó thuộc về các học sinh lớp khác, nhưng học sinh nhận được các giải lẻ tẻ đó cũng là các học sinh trọng điểm của lớp họ.

Nói trắng ra là mấy giải thưởng trên bảng này là để những người như họ ngước nhìn, tên của học sinh trong lớp quốc tế gần như không có khả năng xuất hiện trên đó.

Tần Lan vừa định nói gì đó thì đã thấy Lục Lê sắc mặt lạnh nhạt chỉ chỉ vào bảng thông báo giải thưởng theo môn, dường như chỉ lơ đãng nói với họ: "Trên này sẽ có tên của tao nhanh thôi."

Tần Lan: "..."

Mới sáng sớm mà đã mộng du rồi hả?

Tên của học sinh lớp quốc tế bọn họ xuất hiện trên bảng thông báo giải thưởng của khối thể dục còn bình thường một chút, xuất hiện trên bảng thông báo giải thưởng theo môn thì không phải là kinh hỉ, mà là kinh sợ đó.

Tần Lan muốn âm thầm chĩa ngón tay của Lục Lê vào bảng thông báo giải thưởng bên khối thể dục, nhưng cậu ta lại không có lá gan đó.

Cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Lê tiếp tục lạnh nhạt nói: "Đến lúc đó chúng mày có thể tới xem một chút."

Tần Lan: "..."

Cậu ta và người bên cạnh hai mặt nhìn nhau, bấm ngón chân, vẫn gật gù.

Lục Lê thỏa mãn hạ tay xuống, ngắm nhìn bảng thông báo giải thưởng theo môn.

Giữa bảng thông báo có dán ảnh chụp của Khương Nghi vào lần nhận thưởng trước đó, ngũ quan xinh đẹp đối diện với ống kính của trường học, khuôn mặt trầm tĩnh nhìn thẳng về trước.

Dưới tấm ảnh là vài dòng cậu phát biểu lúc nhận thưởng, rất đơn giản rất chính thức, không có gì ngoài mấy câu cảm ơn giáo viên và trường học, sau này bản thân vẫn cần cố gắng, ngắn gọn đến mức không thể tìm được chút sai sót nào.

Sắc mặt Lục Lê thâm trầm nghĩ đến rằng sẽ sớm thôi, cảm nghĩ lúc Khương Nghi nhận thưởng sẽ không còn là mấy hàng ngắn ngủi như này nữa.

Đợi lúc hắn hi sinh vì cuộc thi một xíu, Khương Nghi nhận được giải thưởng đặc biệt này, bài phát biểu của Khương Nghi chẳng mấy chốc sẽ biến thành lời cảm ơn dạt dào tình cảm.

Tên của hắn sẽ xuất hiện trong lời cảm ơn của Khương Nghi, họ sẽ cùng xuất hiện trên bảng này, cũng sẽ mang theo lời khẳng định tối cao —— Người bạn tốt nhất trên đời của Khương Nghi.

Lục Lê thưởng thức bảng thông báo giải thưởng theo môn một chút, sau đó bắt đầu ghét bỏ cái bảng này quá nhỏ, quá cũ, lớp kính cũng quá mờ, muốn gọi điện thoại mẹ yêu để bà đầu tư cho Trường Trung học Thực Nghiệm này ít tiền để cải tạo lại cái bảng vinh danh này.

Tốt nhất cải tạo nó thành màn hình LED luôn, chạy suốt 24/24, kèm theo công năng thông báo bằng giọng nói, để học sinh Trường Trung học Thực Nghiệm nhận được sự khích lệ, từ đó giúp Trường Trung học Thực Nghiệm học sinh phát triển.

Lúc chuông vào học vang lên, Lục Lê vẫn chưa thỏa mãn mà trở lại phòng học, phát hiện bọn Tần Lan mới nãy còn ngáp không ngừng giờ đã trở nên hăng hái, cả lớp cũng có chút xao động.

Tiết này là tiết học về giáo dục giới tính do nhà trường sắp xếp để học sinh trong tuổi dậy thì nhận biết chính xác các hiện tượng sinh lý, cho nên tiết này sôi nổi hơn bình thường nhiều.

Lục Lê dựa vào ghế, hai chân dài tùy ý thả lỏng, cực kì mất tập trung, có vẻ đang nghĩ gì đó.

Đến giờ tan học, Lục Lê còn đang nghĩ về chuyện giải thưởng căn bản không chú ý nghe rốt cuộc tiết này giảng những gì, chỉ loáng thoáng nghe được mấy danh từ.

Tần Lan hỏi hắn có cảm tưởng gì, hắn trả lời qua loa vài câu, lười biếng không đặt tiết học này trong lòng.

Cùng lúc đó, ở lớp chọn, sau khi tiết số học kết thúc, Khương Nghi đóng nắp bút lại, cậu nghiêng đầu hỏi Thái Phương về môi trường kí túc xá của Trường Trung học Thực Nghiệm.

Thái Phương ở lại kí túc xá, nghe câu hỏi này, lập tức thao thao bất tuyệt nói: "Kí túc xá của trường chúng ta rất tốt, bốn người một phòng, trên là giường dưới là bàn, có phòng vệ sinh riêng."

"Điều quan trọng nhất chính là túc xá không tịch thu đèn bàn."

Nói đến đây, Thái Phương thần thần bí bí nói: "Nghe nói phòng của mấy học bá như Ninh Đào thường mở đèn học đến mười hai giờ đêm, có khi còn thảo luận bài tới một hai giờ sáng luôn á."

Khương Nghi rung rinh, cậu nói: "Không ai quản lý hả?"

Thái Phương khoát tay: "Chỉ cần tắt đèn lúc dì quản lý học sinh đi kiểm tra thôi, đến khi dì đi thì mở đèn bàn lại là được rồi."

"Muốn học đến mấy giờ thì học đến lúc đó, mọi người còn có thể cùng nhau thảo luận đề bài nữa."

Lần đầu tiên con tim Khương Nghi rung động vì ao ước.

Ở nhà họ Lục, Lục Lê còn quản chặt hơn cả ba Khương, lúc ba Khương ở nhà, nếu thấy cậu làm bài đến quá muộn cũng sẽ khuyên cậu đi ngủ sớm chút nhưng sẽ không kiểm tra phòng.

Nhưng Lục Lê sẽ cắt điện và kiểm tra phòng, vừa đến giờ là sẽ mang cậu về phòng ngủ, sẽ không cho cậu cơ hội làm bài tiếp.

Bây giờ nghe Thái Phương kể muốn làm đến mấy giờ thì làm, trong đầu Khương Nghi hiện ra một từ.

Thiên đường.

Chả trách người ta bảo lớp chọn là Thiên Đường của học bá và là Địa Ngục của học tra lười biếng.

Thấy Khương Nghi tìm hiểu về kí túc xá, Thái Phương xoa xoa tay hỏi: "Cậu muốn ở lại kí túc xá hả?"

Khương Nghi động lòng nói: "Đúng, chắc là sẽ ở lại."

Thái Phương vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá, sao đột nhiên cậu lại muốn ở lại vậy?"

Khương Nghi hơi khựng lại, cậu ngượng ngùng nói: "Tớ sợ lãng phí thời gian của bạn mình..."

Thi đua học tập là một phần, mặt khác là vì tối nào Lục Lê cũng đợi cậu tan lớp bổ túc, lần nào cũng chờ đợi ròng rã hơn một giờ.

Có khi còn có thể vì cậu mà chậm trễ việc huấn luyện như lời của mấy học sinh lớp lớn kia nói, thường xuyên không đi huấn luyện.

Nếu cậu ở lại kí túc xá, có lẽ tình hình sẽ tốt hơn nhiều, mà mấy ngày nay cậu cũng từ từ xây nền cho chuyện này, thoạt nhìn tâm trạng Lục Lê cũng rất tốt, Khương Nghi cảm thấy tỷ lệ Lục Lê đồng ý hẳn là rất lớn.

Thái Phương nghe nhưng không quá hiểu, nhưng cũng không thể cản trở việc cậu ta vui vẻ, đắc ý nói: "Phòng tớ đúng lúc có một cái giường trống, sau khi cậu xin chuyển vào, chúng ta sẽ có cả đống thời gian để thảo luận bài!"

Khương Nghi cũng khẽ gật đầu, tràn đầy phấn khởi nói: "Được đấy."

*

Ban đêm, tại nhà họ Lục.

Khương Nghi đặc biệt đóng bút sớm hơn thường ngày nhiều, đi tắm rửa sớm, sau đó nằm lì trên giường chơi ghép hình.

Tám giờ ba mươi, Lục Lê ra khỏi phòng đấu kiếm trên tầng bốn, mang khăn mặt đi tắm rửa, tắm rửa xong, khi lau tóc đẩy cửa ra đã thấy Khương Nghi đang chơi ghép hình ở trên giường.

Mấy ngày nay hắn đã rất quen thuộc với Khương Nghi, bình tĩnh bước vào phòng ngủ.

Khương Nghi thấy hắn tiến đến bèn đưa hình mình ghép được cho hắn xem như đang tranh công.

Lục Lê cúi đầu xem xét, phát hiện cái bản ghép hình này là bản ghép hình mà Khương Nghi yêu thích nhất, hình đã được ghép lại với nhau, chỉ còn một mảnh ghép mấu chốt nhất ở giữa thôi.

Với Khương Nghi mà nói, mảnh ghép cuối cùng thường là một thứ thần thánh không thể xâm phạm.

Lục Lê ngập ngừng cầm mảnh ghép cuối cùng để ghép lên, nhìn dáng vẻ tập trung của Khương Nghi, hắn nhịn không được hỏi: "Sao hôm nay lại giữ mảnh ghép cuối cho tớ vậy?"

Khương Nghi nằm lì trên giường, mắt lóe sáng như sao, giọng nói mềm mại cực kỳ chân thành: "Bởi vì cậu là quan trọng nhất đó."

Lục Lê hơi sững sờ, nghe được câu nói kia, cả người như được ngâm trong bình mật, hỏi lại: "Thật hả?"

Khương Nghi khẽ gật đầu, chân thành nói: "Thật."

Lục Lê cật lực đè nén khóe miệng đang nhếch lên, trông cả người phơi phới, thần sắc cũng nhu hòa, trông vô cùng dễ nói chuyện.

Khương Nghi lộ ra lúm đồng tiền be bé, cậu nói nhỏ: "Cho nên hai ngày nữa tớ dọn vào ký túc xá trường ở có được không?"

Giọng nói mềm mại, ngọt ngào dỗ Lục Lê đến lâng lâng, rung rinh nói: "Được được, không phải chỉ cho cậu có thêm thời gian làm bài thôi sao..."

Qua hai giây, giọng Lục Lê im bặt.

Hắn nghi ngờ mình nghe lầm, đứng dậy lặp lại: "Cậu nói cái gì?"

"Cậu lặp lại lần nữa xem."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com