TruyenHHH.com

(ĐM/edit) Vật Chi Vấn Vấn (Bdsm, Sp văn, Gia Nô văn)

Chương 61: Vấn đại nhân, em kiên định quỳ đi.

caonhatban


Thẩm Quy Hải bận một ngày, buổi tối liền muốn yên ổn ngủ một giấc, ai ngờ đến lầu chính bên này cũng vẫn không bớt lo. Buổi tối một bên ăn cơm, một bên nghe Diệp Lượng nói chuyện. Chờ nói xong một lời cuối cùng , tiểu gia hỏa đột nhiên bắt đầu có điểm ấp a ấp úng. Hắn nhớ rõ phải đối xử với Diệp Lượng ôn nhu một chút, liền nhẫn nại tính tình chậm rãi nghe. Nhưng dù sao cũng đã mệt mỏi một ngày, tính tình hắn càng áp càng không được, nhíu mày nói: "Rốt cuộc có chuyện gì, có thể gọn gàng nói chuyện hay không?"

Diệp Lượng không dám vòng vo nữa, vội vàng nói: "Chủ nhân, quản sự này ngay từ đầu không chịu nói thật, sau Tiểu Lượng tra mãi, hắn mới khai ra là Đặng Thập Nhị. Đặng Thập Nhị nói gã là người của Khang đại nhân, là Khang đại nhân đồng ý gã lấy chút vật cũ bán ra, cho mẹ gã chữa bệnh."

Thẩm Quy Hải nghe đến đó, không nhịn xuống được nữa quăng chiếc đũa đi, sao một đám đều không bớt lo như thế?!

Nhìn quản sự cùng thị nô quỳ gối trước mặt run bần bật, Thẩm Quy Hải nói với quản gia: "Đi gọi Khang Gia Gia tới đây."

"Chủ nhân," Khang Gia Gia lại đây liền phát hiện không khí không đúng, ngoan ngoãn thỉnh an, không nghe được chủ nhân kêu đứng lên, liền bắt đầu nói thầm, tuy rằng không dám nói lung tung, nhưng đôi mắt lại không nhàn rỗi. Nhìn hai người bên kia, cậu đều cảm thấy có chút quen mắt, nhìn kỹ lại, đột nhiên liền nhớ ra, người này không phải có một lần cậu từ Tòa tiếp khách đi ra, nửa đường gặp được hai người kia sao? Khang Gia Gia nhớ rõ lúc ấy cậu mới từ chỗ anh hai nơi đó nghe nói Lục Khánh sẽ tiến vào nội trạch, trong lòng không thoải mái, liền đụng phải gã quản sự đang khi dễ thị nô, lúc ấy quản sự này còn bị cậu đạp một chân.

Khang Gia Gia kinh nghi bất định trộm nhìn mắt sắc mặt âm trầm của chủ nhân, nháy mắt não bổ vài cái suy đoán hoàn toàn không đáng tin cậy.

Thẩm Quy Hải dựa ngồi ở trên sô pha, nhìn đôi mắt nhỏ Khang Gia Gia chuyển qua lại, liền hừ lạnh một tiếng, nói với Diệp Lượng: "Khang Gia Gia cũng lại đây, cậu có thể bắt đầu thẩm vấn rồi."

"Vâng." Diệp Lượng bắt đầu hỏi quản sự: "Những lời buổi chiều ông nói, lặp lại lần nữa đi."

Quản sự kia sắc mặt trắng bệch, run run khấu đầu vài cái, lúc này mới nói: "Nô, nô tài là người phụ trách kho hàng vật cũ của lầu chính...."

"Lời vô nghĩa thì không cần phải nói." Thẩm Quy Hải không kiên nhẫn cắt ngang lời dài dòng của người nọ, quản sự kia vội vàng nói: "Vâng, vâng, là nô tài tự tiện lấy đồ vật trong kho hàng đưa cho thị nô này đi ra ngoài bán, nô tài không ấn quy củ hành sự, nô tài nên chịu phạt!!"

Diệp Lượng mím môi, nói với thị nô đang qùy: "Đặng Thập Nhị, cậu vì sao muốn lấy đồ vật đem đi bán?"

Đặng Thập Nhị đang quỳ rạp người không dám ngẩng đầu, lắp bắp nói: "Hồi, hồi Diệp Lượng đại nhân, mẹ nô tài bệnh nặng, cần rất nhiều tiền. Nô tài thật sự không có biện pháp, mới có thể nghĩ ra chủ ý kiếm tiền trên đồ cũ như vậy."

Diệp Lượng lại hỏi quản sự kia: "Còn ông, lại là vì lý do gì đưa đồ cho Đặng Thập Nhị đi bán? Hai ngày đầu khi ta hỏi chuyện, lại vì sao thay Đặng Thập Nhị giấu giếm?"

Quản sự run giọng nói: "Nô, nô tài là bởi vì Đặng Thập Nhị này nói, nói cậu ta là được, được Khang đại nhân chấp thuận....."

"Cái gì?" Khang Gia Gia nghe xong hai câu đó, còn đang suy nghĩ vì sao hai người này lại qua lại với nhau, không nghĩ tới liền nghe được tên của mình, kinh ngạc nhìn về phía Đặng Thập Nhị: "Ta khi nào đồng ý loại sự tình này?......." Khang Gia Gia lại nhìn về phía quản sự: "Không phải, loại lời nói như vậy ông cũng tin?!"

Đặng Thập Nhị kia run rẩy không dám nói lời nào,  ban đầu gã cho rằng có thể lừa gạt qua loa!! Ai ngờ Diệp Lượng đại nhân lại mang sự tình này nói với chủ tử, chủ tử còn gọi Khang đại nhân tới đối chất. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?!

Quản sự bị Khang Gia Gia chất vấn, biện giải nói: "Khang đại nhân ngài đã quên rồi sao? Lần trước thời điểm nô tài giáo huấn Đặng Thập Nhị này bị ngài đụng phải, ngài không phải mắng nô tài một hồi sao."

Khang Gia Gia không thể hiểu được nói: "Sau đó lại xảy ra chuyện gì?"

"Lúc ấy nô tài sở dĩ giáo huấn Đặng Thập Nhị này, chính là bởi vì phát hiện hắn trộm vật cũ của các đại nhân vốn phải đưa tới kho hàng chứa đựng hoặc tiêu hủy." Quản sự kia dừng một chút, Khang đại nhân phản ứng như thế, ông cũng phát hiện sự tình không đúng rồi, nóng lòng vì chính mình giảm tội mà nói: "Ngài lúc ấy mắng nô tài một hồi, lại trực tiếp thả Đặng Thập Nhị ra, còn không cho nô tài tiếp tục truy cứu sự tình của Đặng Thập Nhị, nô tài liền cho rằng, Đặng Thập Nhị này là người của ngài. Sau lại, Đặng Thập Nhị mượn danh nghĩa ngài tới chỗ nô tài lấy đồ vật, nô tài thấy gã trắng trợn táo bạo như vậy, càng không dám có điều hoài nghi. Khang đại nhân, nô tài không biết Đặng Thập Nhị này có phải người của ngài hay không, nhưng nô tài trong lòng là kính trọng ngài, ngài thương xót nô tài đi mà!"

Khang Gia Gia quả thực nghe đến choáng váng, thẳng đến khi Diệp Lượng ho khan một tiếng, cậu mới phản ứng lại, vội vàng nói: "Chủ nhân, chuyện này thật sự không có quan hệ gì với em. Trước đó em gặp phải quản sự này đang giáo huấn Đặng Thập Nhị, em không biết là bởi vì Đặng Thập Nhị trộm đồ vật, còn tưởng rằng là quản sự khi dễ người, liền giáo huấn quản sự này một hồi. Là quản sự này chính ông ta hiểu lầm."

Thẩm Quy Hải không nói lời nào, chỉ chỉ Diệp Lượng, Khang Gia Gia không có biện pháp, chỉ phải lại đối Diệp Lượng nói: "Diệp đại nhân, là Đặng Thập Nhị này tự chủ trương, mượn danh nghĩa tôi đi lừa đồ vật, cùng tôi không quan hệ gì cả."

Diệp Lượng cắn môi, trước đó Đặng Thập Nhị nói với y cũng không phải là như vậy! Dựa theo lời Khang Gia Gia nói, việc này cùng Khang Gia Gia không có quan hệ, nhưng y vừa rồi còn nói với chủ nhân là Khang Gia Gia sai Đặng Thập Nhị đi lấy vật cũ. Y trong lòng có chút oán trách Khang Gia Gia này thật không đáng tin cậy, buột miệng thốt ra: "Khang đại nhân, cậu, cậu lúc trước sa không hỏi rõ ràng tình huống đã hành xử như vậy chứ."

Khang Gia Gia cảm thấy Diệp Lượng có chút tranh cãi, nhưng e ngại vẻ mặt chủ nhân đang mây đen giăng đầy, cậu chỉ có thể dùng thái độ tốt đẹp thừa nhận: "Phải, Diệp Lượng đại nhân anh nói rất đúng."

"Không không," Diệp Lượng vừa nghe Khang Gia Gia nhận sai với y như vậy, lại cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng nói: "Tôi chỉ là nói thế thôi, cậu, cậu đừng để trong lòng."

"Nói thế thôi? Ta kêu cậu thẩm vấn mấy nô tài này, cậu liền thẩm ra cái gọi là nói thế thôi'?!" Thẩm Quy Hải thật sự nghe không nổi nữa, hắn kỳ thật không muốn phát hỏa với Diệp Lượng, nhưng tiểu gia hỏa này thật sự quá làm hắn sốt ruột rồi. Đã cho y mặt mũi như vậy rồi, Khang Gia Gia cũng gọi tới quỳ xuống để y thẩm, y liền thẩm thành như vậy cho ta? Ngay cả vấn đề ở đâu cũng tra không được, y quản lý nội trạch như thế nào?!

Diệp Lượng bị Thẩm Quy Hải rống một câu, lập tức sợ tới mức quỳ xuống, lại không biết nên nói cái gì.

Thẩm Quy Hải hừ lạnh nói: "Nay ta xem như mở rộng tầm mắt, việc các ngươi làm này, thật sự là mới mẻ!"

Chỉ bằng một cái suy đoán, liền vất hết quy củ sang một bên, thị nô này cả gan làm loạn không nói, quản sự trong lòng cũng không có quy củ, mới có thể dễ dàng bị người lừa bịp như thế, xem ra trong Chủ Trạch này quy củ thật sự là cần phải chỉnh ngay!!

Lưu quản gia vốn dĩ vẫn luôn ở bên cạnh đứng, giờ phút này liền quỳ xuống nói: "Chủ tử, là nô tài quản lý bất lợi, xin chủ tử trách phạt."

Quản gia vừa quỳ, Diệp Lượng chính là hoảng sợ, lúc này mới ý thức được chính mình hôm nay chẳng những kéo Khang Gia Gia liên lụy vào, cũng làm Lưu quản gia mất hết mặt mũi. Y đột nhiên nhớ lại câu nói kia của Vấn đại nhân vào buổi sáng, lúc ấy, y còn tưởng rằng Vấn đại nhân là sợ y xử lý không tốt mới có thể nhắc tới để quản gia xử lý...... Trời ạ! Y đột nhiên phát hiện bản thân phạm vào sai lầm gì, việc này....... Tựa hồ từ lúc bắt đầu liền không phải nên do y quản, lúc trước chủ nhân còn không phải là chán ghét Vấn đại nhân duỗi tay quản việc đến quá dài sao?!

Diệp Lượng nguyên bản còn rất tự tin, nhưng hiện tại lại cực kỳ hối hận. Y thật sự không nên vì có thể ở trước mặt chủ nhân biểu hiện năng lực một chút liền nhắc tới việc này!

Thẩm Quy Hả liếc mắt nhìn quản gia một cái, nói: "Xác thật là ông quản lý có vấn đề. Lát nữa tự mình đi lãnh 10 roi."

Quản gia cung kính nói: "Vâng."

Thẩm Quy Hải cúi đầu nhìn về phía vài người đang quỳ, có chút mệt mỏi hỏi Diệp Lượng: "Diệp Lượng, hai người này xử lý như thế nào, cậu nói một chút đi."

Thời điểm Diệp Lượng khẩn trương sợ hãi, đầu óc luôn không dùng tốt, bị Thẩm Quy Hải hỏi như vậy, nơi nào còn có chủ ý, trực giác liền nhớ tới lời Phương Vấn nói buổi sáng, liền nói: "Này, hai người này trông coi tự trộm, mỗi người phạt 20 roi, nhưng, nhưng niệm tình mẹ Đặng Thập Nhị bệnh nặng, Diệp Lượng cảm thấy, Diệp Lượng cảm thấy có thể đưa trong nhà Đặng Thập Nhị chút tiếp viện."

Diệp Lượng nói xong lời này, ngay cả quản gia cũng ko nhịn được run run khóe môi, Diệp đại nhân này là bị dọa đến choáng váng rồi sao? Đây là vấn đề trông coi tự trộm sao??? Còn đưa tiếp viện???

Thẩm Quy Hải quả thực là tức đến bật cười: "Được lắm, Diệp đại nhân, rất có chủ ý a!"

"Chủ, chủ nhân?..."

Thẩm Quy Hải nhịn không được vỗ tay bụp một cái lên tay vịn ghế sô pha, lạnh lùng nói: "Cậu  ra cái chủ ý chó má gì thế!"

"Tiểu Lượng sai rồi, Tiểu Lượng sai rồi!" Diệp Lượng sợ tới mức trái tim bang bang loạn nhảy, run run, chỉ nghĩ nên giải thích như thế nào, đột nhiên liền nhớ tới cái gì, nói lắp: "Chủ, chủ nhân, này, chủ ý này là Vấn đại nhân nói cho Diệp Lượng."

Khang Gia Gia vốn dĩ cũng có chút sốt ruột thay Diệp Lượng, nghe thế cậu lại thật sự nhịn không được ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Lượng, y đây là có ý gì?

Thẩm Quy Hải nhíu nhíu mày, nguyên bản bừng bừng tức giận lại bỗng dưng lạnh xuống. Quản gia lại lần nữa rũ mắt, có đôi khi, chịu phát hỏa đối với ngươi, chưa chắc đã là chuyện xấu.

Thẩm Quy Hải nhìn Diệp Lượng cúi người trên mặt đất, cảm thấy trong lòng có điểm phiền, trầm mặc một lát, mới nói với quản gia: "Gọi Vấn đại nhân tới."

"Vâng."

--------

p/s: Tới công chuyện, xem ra Vấn đại nhân sắp bị phạt rùi hí hí hí.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com