TruyenHHH.com

Dm Edit Vat Chi Van Van Bdsm Sp Van Gia No Van


((Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Caonhatban, các bản đăng khác đều chỉ là re-up không xin phép. Vui lòng đọc tại địa chỉ chính xác là một cách giúp chủ nhà có động lực tiếp tục edit truyện.))

Buổi sáng ra cửa, Thẩm Quy Hải đã cân nhắc lại đây, Phương Vấn sẽ không ngốc đến mức để Bùi Thập Nhất động vào, ngược lại bản thân hắn sốt ruột có chút ngớ ngẩn. Lại nhớ tới buổi sáng hắn khả năng chưa nói rõ ràng, nô lệ kia tám phần không dám ngồi chờ, tám chín phần mười sẽ cho rằng hắn muốn phạt y quỳ. Có tâm kêu quản gia đi qua kêu người trở về nghỉ ngơi, nhưng lại sợ Phương Vấn quá thông minh, đoán được hắn đây là lo lắng sẽ bị loạn, có chút không bỏ được mặt mũi xuống. Do dự vài giây, Thẩm Quy Hải liền không rối rắm nữa, nô lệ của hắn, cho dù mỗi ngày phạt quỳ cũng không có gì không được, quỳ liền quỳ đi.

Thời gian duyệt binh so với dự tính kéo dài hơn không ít, giữa trưa lại ở quân doanh ăn bữa cơm, kéo đến tận đầu giờ chiều, Thẩm Quy Hải trên đường trở về liền dặn Thạch Lam thông tri sau bếp chuẩn bị một phần đồ ăn đưa đến cửa Tòa Hành Chính. Nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn sẽ ở trước cửa văn phòng nhìn thấy một mặt đầy đất là đồ điểm tâm cùng đồ uống.

Nô lệ này, thật đúng là có bản lĩnh lớn, để y phạt quỳ lại quỳ ra được một hồi phong hoa tuyết nguyệt như vậy.

"Chủ nhân......." Phương Vấn xa xa nhìn tháy Thẩm Quy Hải, liền phục thân quỳ rạp đầu xuống, trong lòng hoảng đến lợi hại, cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Quả nhiên, y vừa khấn đầu xuống, chủ nhân nửa ngày cũng chưa có động tĩnh, phỏng chừng là đang rất tức giận.

Thẩm Quy Hải ánh mắt chợt lóe, nhìn thấy một chai nước khoáng còn không tới một nửa sắc mặt liền lại càng trầm xuống, cho dù tình huống này là do hắn lo lắng quá mà tạo thành, nhưng nô lệ này ngay cả quy củ phạt quỳ cũng không biết?

"Cút tới đây." Thẩm Quy Hải cuối cùng vẫn nhịn xuống không ở trước cửa văn phòng phát tác, trầm giọng ném xuống ba chữ, liền phủi tay vào văn phòng.

Phương Vấn cười khổ ngồi dậy, dùng thủ thế dặn Thạch Lam nhanh chóng thu lại những đồ dưới đất này, lặng lẽ hoạt động cơ bắp đã cứng đờ, lúc này mới đẩy cửa đi vào văn phòng.

Phương Vấn vừa vào trong, lại không nhìn thấy Thẩm Quy Hải ở sau bàn làm việc, ngẩn người, bỗng nghe được âm thanh phía sau cửa bị kéo lại cùng khóa trái.

Chủ nhân đứng ở cửa? Phương Vấn trong lòng mới vừa chợt nghĩ tới điều này, còn không kịp xoay người, liền bị người từ phía sau hung hăng xô đẩy một chút.

Tê!

Đau, lần này bị đẩy đụng vào vết thương còn trên lưng, Phương Vấn lảo đảo hai bước còn không có đứng vững, liền lại bị đẩy thêm một chút, vẫn ở vị trí vừa nãy. Có điều lần này tốt xấu gì y cũng có chút chuẩn bị, tuy rằng lại bị đẩy ngã về phía trước hai bước, nhưng vẫn nhịn xuống không hừ ra tiếng. Phương Vấn cảm thấy chủ nhân hỏa khí dường như có chút lớn, kinh hồn táng đảm không dám quay đầu lại. Sau ba bốn lần như thế, Phương Vấn liền bị đẩy đến đứng trước bàn làm việc của chủ nhân, không đợi y đứng vững đã bị một bàn tay to bóp cổ, nửa người trên bị gắt gao ấn lên bàn làm việc, sau đó mông chợt lạnh, quần cùng quần lót đều bị lột ra, kéo trượt xuống dừng ở cổ chân.

Phương Vấn kinh suyễn một hơi, còn đang lo lắng dọn xong tư thế, trên mông đã bị hung hăng tát mấy bàn tay, đau đến y cả người đều hướng lên trên nhảy nhảy. Trên mông cũng có vài vết thương do roi từ lần trước, có hai vết còn bị rách da, nếu không phải chủ nhân ấn cổ y, y khả năng sẽ nhịn không được nâng nửa người trên lên cũng nói không chừng.

"Đừng nhúc nhích!" Thẩm Quy Hải thanh âm trầm thấp, tựa hồ đang đè nặng lửa giận, làm Phương Vấn nhịn không được rùng mình một cái. Y tuy rằng không biết chủ nhân tính toán "xử" y như thế nào, nhưng vẫn theo thói quen đặt đôi tay ra sau lưng, lại tách rộng chân sang hai bên, chỉ là quần còn tròng trên cổ chân, độ rộng chân y có thể tách ra không nhiều.

"Ai kêu em tách chân?" Thẩm Quy Hải cười nhạo xoa xoa bờ mông có cả vết roi lẫn dấu tay của Phương Vấn: "Rất có chủ kiến, nhỉ?"

"Không....... Á......" Phương Vấn vừa mới nói một chữ, trên mông liền lại bị tát mạnh một cái.

"Vấn đại nhân, giải thích đi, vừa rồi ngoài cửa là tình huống gì, hửm?"

Phương Vấn cảm thấy bàn tay chủ nhân nắm cổ tay y thật chặt, hô hấp đột nhiên bị hạn chế, làm y nhất thời bất chấp nói chuyện, chỉ nghe được chủ nhân khó chịu nói: "Thời điểm phạt quỳ tự tiện uống nước, ai dạy em quy củ như vậy, hả? Có phải muốn ta một lần nữa giáo huấn em quỳ như thế nào không?"

Phương Vấn hoảng sợ, nhớ tới những cái thủ đoạn mài mòn y trước đó của chủ nhân, thật sự là có chút sợ hãi. Chờ y cảm thấy lực đạo trên cổ thả lỏng, liền một khắc cũng không dám chậm trễ vội nhận sai: "Là Phương Vấn không biết quy củ, Phương Vấn sai rồi, xin chủ nhân trách phạt."

"Phương Vấn?" Thẩm Quy Hải khí không thuận, nơi nơi tìm tra nói: "Vấn đại nhân đây là nhắc nhở ta, để ta dựa theo gia quy mà phạt?"

"Không phải, không phải!!" Phương Vấn trong lòng kêu khổ: "Là nô lệ sai rồi, ngài tùy tiện phạt, phạt đến khi nô lệ về sau cũng không dám không quy không củ nữa mới thôi."

Thật là bị mấy cô gái kia hại thảm.

Thẩm Quy Hải hừ lạnh một tiếng, nhìn vết thương do roi trên người Phương Vấn, bất mãn nói: "Một thân toàn vết thương, phạt như thế nào?"

Phương Vấn: "......"

"Nằm bò đừng nhúc nhích." Thẩm Quy Hải buông lỏng cổ tay đang bóp y, rời khỏi người Phương Vấn, không biết đi làm cái gì. Không đến một hồi, Phương Vấn nghe được thanh âm cửa văn phòng bị mở ra rồi lại khép lại, chủ nhân giống như đi ra ngoài rồi?!

Phương Vấn nửa người trên ghé vào trên bàn làm việc, quần bị kéo xuống đến mắt cá chân, mông trơn bóng tràn đầy vết thương dẩu cao, lúc này nếu có người tiến vào, thật đúng là không biết để mặt mũi vào đâu.

Qua một hồi lâu, cửa lộng đát một tiếng lại bị đẩy ra, mặc dù Phương Vấn tin tưởng chủ nhân sẽ không để cho người khác tiến vào, nhưng lại vẫn khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

May mắn, là tiếng bước chân quen thuộc của chủ nhân.

"Quần cởi xuống một bên đi, tự mình lột mông ra." Thẩm Quy Hải dừng lại ở phía sau lưng y, cầm một cây dây mây điểm điểm lên mông đối phương.

Phương Vấn khẩn trương nuốt nước bọt, lại vẫn nghe lời cởi một ống quần ra, tách lớn hai cái đùi bò vững, tay lại lần nữa duỗi về phía sau, dùng sức bóp mông thịt, lộ hậu huyệt bí ẩn của bản thân ra. Y cho rằng chủ nhân muốn đánh nơi đó, khẩn trương nhắm mắt lại. Nhưng ngay sau đó, mặt sau chợt lạnh, là một lớp dịch bôi trơn rất dày. Không đợi Phương Vấn phản ứng lại, y liền cảm thấy chủ nhân dán một đồ vật lên, thong thả lại kiên định nhét vào bên trong. 

Đồ vật kia chỉnh thể như là hình trứng, cũng không phải quá lớn, ngay từ đầu còn ổn, nhưng đến điểm giữa lại có chút thô. Phương Vấn nỗ lực thả lỏng cơ vòng, nhưng vẫn ăn đến có chút vất vả.

Thẩm Quy Hải ngược lại rất có kiên nhẫn, cảm thấy lực cản, liền hơi thả lỏng tay, kéo vật kia ra ngoài một chút, rồi lại hướng trong đẩy, lặp lại như thế vài lần, hắn mới dùng một chút lực, đẩy địa phương thô nhất vào.

Ôiii ~~ Phương Vấn nhịn không được rên rỉ một tiếng, chỗ thô to nhất đi vào rồi, cơ vòng liền không kháng cự nữa, ngược lại như là gấp không chờ nổi co rút lại vài cái, nuốt toàn vật kia vào bên trong tràng đạo. 

"Tay buông ra đi." Thẩm Quy Hải vừa lòng vỗ vỗ mông Phương Vấn, nhéo một khối thịt non phần bên trong đùi y, cầm một cái kẹp đuôi yến bằng thiếc kẹp lên.

Úi!! Đau! Phương Vấn đau đến không nhịn được, hai cái đùi hợp lại với nhau.

"Tách ra!" Ngữ khí Thẩm Quy Hải vẫn lạnh lẽo như cũ, Phương Vấn nghe ra được chủ nhân vẫn không cao hứng, không dám xin tha, chỉ đành cắn răng lần nữa tách hai cái đùi ra biên độ lớn nhất.

Thẩm Quy Hải liền lại nhéo thịt non ở nội sườn bên cái đùi khác, lại kẹo một cái kẹp đuôi yến.

Phương Vấn trên người vốn không có bao nhiêu thịt thừa, giờ phút này toàn bộ phần bên trong đùi đều căng cứng, Thẩm Quy Hải nhéo hai cái không nhéo lên được bao nhiêu thịt, khó chịu tát một cái: "Thả lỏng, kẹp như thế em càng đau."

Phương Vấn cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng tư thế tách rộng chân chống đỡ này vốn dĩ không dễ thả lỏng, hơn nữa vừa mới hai cái kẹp khiến cho cơ bắp co chặt, y dù nỗ lực thả lỏng cũng không có hiệu quả mấy. Cảm thấy chủ nhân bắt đầu không kiên nhẫn, nhéo mạnh phần đùi trong của mình, Phương Vấn cắn răng một cái, nhận mệnh nói: "Chủ nhân, ngài trực tiếp kẹp đi."

Thẩm Quy Hải vỗ vỗ phần đùi nô lệ đang run nhè nhẹ, đạm cười nói: "Được, em đừng hối hận." Nói xong, cũng không quá chọn vị trí, nhanh chóng ở phần trong đùi Phương Vấn kẹp liên tục 10 cái kẹp mới dừng tay, 6 cái ở gốc đùi, 4 cái ở chỗ thấp hơn một chút

Aghhhh...hô hô... hai tay đặt ở sau người của Phương Vấn gắt gao nắm chặt, khuôn mặt đau khổ chịu đựng, chủ nhân kẹp quá tùy ý, có chỗ kẹp nhiều thịt, có chỗ kẹp quá ít, có hai vị trí quá đau, khả năng kẹp tới dây thần kinh rồi. Chậm rãi, đau đớn ở hai bên đùi dần dần nối thành một mảnh, cũng phân không rõ là cái kẹp nào đau hơn.

Ngay sau đó, Phương Vấn đột nhiên cảm thấy dương vật bị chủ nhân cầm.

!!! Y sợ tới mức mở mắt ra, chủ nhân sẽ không muốn kẹp chỗ đó của y đấy chứ?!

Cái ý tưởng này làm dương vật Phương Vấn nguyên bản còn có chút cương cứng lập tức liền mềm xuống, nhìn qua lại có vẻ có chút ủy khuất.

Thẩm Quy Hải xoa nắn một hồi, thấy vật nhỏ kia còn mềm mại không chịu đứng lên lại, hắn liền buông khí quan uể oải không phấn chấn kia ra, lại ở trên mông nô lệ tát mấy bàn tay, sau đó duỗi tay sờ, quả nhiên, tiểu Phương Vấn lại có điểm ngẩng đầu.

Thẩm Quy Hải cười nhạo một tiếng: "Thân thể này của em, trời sinh nên làm nô lệ, đánh hai cái liền ngạnh rồi?"

Phương Vấn bị Thẩm Quy Hải nói đến có chút cảm thấy thẹn, nhưng rõ ràng có thể cảm thấy, chủ nhân có lẽ không còn tức giận như vừa rồi nữa, liền nhỏ giọng cười bồi nói: "Vâng ạ, em được chủ nhân ngài đánh một cái liền sướng quá mà ngạnh."

Thẩm Quy Hải cong cong khóe môi, lại xoa bóp một hồi, trong sự thấp thỏm bất an của Phương Vấn, dùng một sợi dây thừng nhỏ ở hệ rễ cương cứng của dương vật nô lệ, lại vòng qua trứng dái, thít chặt hai viên tiểu cầu, cuối cùng, tách ra xuyên qua phần kẹp đuôi yến kẹp bên trong đùi, kéo căng chiều dài dây thừng, làm mấy cái kẹp đó buộc chung một chỗ với nhau.

"Lên." Lộng xong phía dưới, Thẩm Quy Hải ra lệnh cho Phương Vấn đứng lên, đưa cho y hai cái kẹp đuôi yến màu đỏ, hài hước nói: "Tự mình kẹp đi."

Phương Vấn tiếp nhận cái kẹp, không cần hỏi cũng biết là chủ nhân muốn y kẹp nơi nào. Y vén áo sơmi lên cắn ở trong miệng, đầu tiên là xoa xoa hai núm vú trước ngực, sau đó liền nhẫn tâm kẹp lên. Nơi đó của y vẫn luôn tương đối mẫn cảm, so với một thân da thịt càng sợ đau hơn, trong chớp mắt cái kẹp cắn lên núm vú, đau đớn liền theo dây thần kinh trực tiếp xông lên đỉnh đầu, y phải dùng nghị lực rất lớn mới không làm chính mình trực tiếp kéo cái kẹp vất xuống.

---

p/s: huhu hưng phấn quá các nàng ơi. cmt cho mình thêm động lực làm nào~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com