Dm Edit Vat Chi Van Van Bdsm Sp Van Gia No Van
(tiếp tục sau đoạn tình tiết Phương Vấn đi lấy vật chứng minh thân phận con trai của gia chủ Vạn gia trở về, tâm tình không tốt xin chủ nhân phạt, phạt xong nằm cả đêm trong lồng sắt.)----Buổi sáng ngày hôm sau, Tạ Tam theo mệnh lệnh của chủ tử, cầm một bộ nhàn phục mềm nhẹ mặc ở nhà đi vào gian dạy dỗ, mở khóa trên cửa lồng sắt ra, rũ tầm mắt không dám nhìn loạn, thấp giọng nói: "Vấn đại nhân, chủ tử nói ngài có thể trở về Tây Cánh nghỉ ngơi hai ngày rỗi hãng đi Sở khiển trách tiếp tục lãnh phạt. Quần áo cùng thuốc trị thương đều ở đây. Nếu cần nô tài giúp ngài bôi thuốc, ngài lại kêu nô tài."Phương Vấn ngồi dậy, thấp giọng "Ừ" một tiếng, hỏi: "Mấy giờ rồi?" Tạ Tam nói: "10 giờ đúng." "Đã biết, đợi lát ta nữa gọi cậu.""Vâng."Sau khi Tạ Tam lui ra ngoài, Phương Vấn cọ tới cọ lui một lúc rồi mới bò dậy, trên người nơi nào cũng đau, đầu cũng có chút hôn hôn trầm trầm, so với tối hôm qua còn khó chịu hơn, xem ra thật sự phải nghỉ ngơi một ngày.Vết thương trên người có vài chỗ bị trầy da, Phương Vấn không dám tắm rửa, cũng may ngày hôm qua chủ nhân đã giúp y xử lý qua một lần, không cần lo lắng vấn đề nhiễm trùng. Y rửa mặt, đánh răng xong liền trở lại phòng dạy dỗ, ngồi vào trên giường lớn, cầm khăn ướt chuyên dụng lau tiên thương từ dưới eo xuống một lần, lại bôi thuốc, lúc này mới mặc quần, kêu Tạ Tam tiến vào giúp y xử lý vết thương do roi phía sau lưng.Tạ Tam không phải lần đầu tiên giúp Phương Vấn bôi thuốc, biết chủ tử ở gian dạy dỗ từ trước đến nay đều chơi rất mạnh bạo, nhưng trọng thương như thế, chỉ có thể là trách phạt đi? Anh cơ hồ phải thả nhẹ hô hấp mới giúp Phương Vấn thoa thuốc xong, cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ cảm thấy tính tình này của chủ tử, càng ngày càng làm người đoán không ra. Thời gian bôi thuốc có hơi dài, Phương Vấn mơ mơ màng màng lại muốn ngủ. Tạ Tam không quấy rầy y nữa, thoa thuốc xong cũng không thu dọn, liền đi ra ngoài trước. Chờ Phương Vấn tỉnh lại lần nữa đã qua hai giờ chiều, trừ bỏ cả người đau nhức, tinh thần ngược lại khá hơn nhiều. Roi của chủ nhân, từ trước đến nay đều chỉ đau da thịt thôi, không tổn thương đến cơ thịt gân cốt.Lại nằm thêm chút nữa, nếu chủ nhân đột nhiên trở về liền không dễ chịu nữa. Phương Vấn lúc này mới mặc lại quần áo chuẩn bị trở về Tây Cánh. Đi được hai bước lại vòng vèo trở về, từ tủ lạnh nhỏ lấy ra một cái hộp đông lạnh, nhặt ra 7 viên cầu ớt cay trực tiếp thả lại tủ lạnh, số còn lại cùng cái hộp đông lạnh cầm đi. Nói thật, Phương Vấn hiện tại rất sợ trở lại Tây Cánh, Diệp Lượng cùng Trương Nhược Cốc còn đỡ, nhưng tiểu tử Khang Gia Gia kia lại thực sự làm y có chút khẩn trương. Phương Vấn đứng ở trong đại sảnh, xa xa nhìn thông qua cửa lớn Tây Cánh, muốn tìm người giúp y đi xem Khang Gia Gia có ở trong đại sảnh Tây Cánh không, nhưng lại cảm thấy có điểm mất mặt. Y đang do dự, cửa lớn lầu chính bị đẩy ra, Phương Vấn vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy Thẩm Quy Hải đầy mặt khó chịu tiến vào, phía sau còn có Khang Ninh đi theo. Phương Vấn hoảng sợ, thời điểm trên người nơi nơi đều còn đau, y có chút không muốn tiếp cận chủ nhân....... Nhưng cứ như thế trực tiếp đụng phải, y cũng không thể xoay người liền chạy, chỉ có thể thành thành thật thật quỳ xuống: "Chủ nhân."Thẩm Quy Hải nhìn thấy Phương Vấn cũng sửng sốt, nhíu mày nói: "Em sao lại ở đây?""Hồi chủ nhân, Phương Vấn đang muốn trở về Tây Cánh.""Ừm." Thẩm Quy Hải đổi giày, nhìn trạng thái tinh thần của Phương Vấn khá ổn, liền không lại để ý y nữa, nói với quản gia: "Gọi Diệp Lượng cùng Vương Phú lên đây.""Vâng." Quản gia xoay người đi truyền tin, Phương Vấn biết chủ nhân không kêu "đứng lên", nhưng mắt thấy cũng không có chuyện gì của y, tám phần là chủ nhân đã quên mất kêu y đứng lên, liền chuẩn bị lặng lẽ đứng dậy trở về Tây Cánh. Hiện tại chủ nhân so với Khang Gia Gia còn đáng sợ hơn.Ai biết y mới vừa tay chân nhẹ nhàng đứng lên, liền nghe Thẩm Quy Hải nói: "Cho em đi rồi?"Phương Vấn: "......." Y chỉ có thể đi tới phía trước vài bước, từ trong tay thị nô tiếp nhận đệm lót, ở nơi cách chủ nhân không xa không gần quỳ xuống, thực hối hận bản thân giữa trưa tham ngủ, không sớm trở về. Phương Vấn quỳ một hồi, thấy chủ nhân cũng không để ý tới mình, tựa hồ không có ý muốn phạt quỳ, liền chậm rãi ngồi quỳ xuống. Nếu là ngày thường, y cũng sẽ không dám trộm lười như thế, có điều hôm nay xác thật là thể lực có hạn. Bản thân mới vừa tỉnh ngủ, cũng chưa kịp gây chuyện gì đâu, sao lại không cho y đi chứ.Diệp Lượng và Vương Phú đến cùng nhau, từ xa đã nhìn thấy Phương Vấn quỳ, trong lòng Diệp Lượng liền bắt đầu khẩn trương, ba ngày không gặp, Vấn đại nhân không có việc gì chứ?"Chủ nhân." Diệp Lượng cùng Vương Phú đi đến trước sô pha, liền có thị nô kê đệm lót cho hai người quỳ xuống thỉnh an.Thẩm Quy Hải hiển nhiên tâm tình rất không tốt, vẫn không kêu đứng lên, chỉ trầm giọng nói: "Quản gia, Khang Ninh lưu lại, những người còn lại đều lui đi.""Vâng." Quản gia thay mặt những thị nô cùng gia phó khác đáp ứng, những người đó tự nhiên không cần phải xen vào nữa, nối đuôi nhau rời khỏi. Phương Vấn cũng chỉ dám trong tưởng trượng coi bản thân như một trong số "những người còn lại", thực tế vẫn là không dám rời đi.Chờ tất cả mọi người lui ra, Thẩm Quy Hải mới lạnh mặt hỏi Diệp Lượng, cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: "Cậu nói cho ta nghe một chút đi, gia quy là gia quy của ai?"Diệp Lượng nào gặp qua chuyện thế này bao giờ, khẩn trương đến đầu óc đều đặc quánh: "Là gia quy của chủ nhân?"Thẩm Quy Hải châm chọc cười, nói: "Vương Phú?"Vương Phú vội vàng đáp: "Gia quy là gia quy Thẩm gia."Diệp Lượng sắc mặt có điểm trắng bệch, Thẩm Quy Hải nhìn y một cái, lại hỏi: "Gia quy Thẩm gia, là để ai tuân thủ?"Diệp Lượng nói chuyện đã có chút lắp bắp: "Là, là để cho bọn nô tài tuân thủ."Thẩm Quy Hải lạnh lùng nói: "Vương chủ quản giải thích cho Diệp Lượng đại nhân một chút đi."Vương Phú không biết đã xảy ra cái gì, trong lòng kêu khổ, trên mặt lại không dám hiển lộ mảy may: "Diệp Lượng đại nhân, tuy nói ở Thẩm gia, tất cả mọi người đều là nô tài Thẩm gia, nhưng chỉ có nô tịch, mới phải thủ gia quy Thẩm gia. Dân chúng tuân thủ chính là luật điển Thẩm gia. Mặc dù là gia thần, nếu không phải nô tịch, cũng chỉ cần phải tuân thủ một bộ phận gia quy, người thường không phải nô tịch, phải thủ chính là luật điển Thẩm gia."Diệp Lượng đầu óc choáng váng lặp lại nói: "Là, là, chỉ, chỉ có nô tich thủ gia quy, Tiểu Lượng biết." "Biết?" Thẩm Quy Hải sắc mặt không tốt, đè nặng hỏa khí nói: "Vậy Diệp đại nhân cậu có thể giải thích cho ta một chút, cậu đưa gia quy đến Lục gia là có ý tứ gì?"Mắt đang buông xuống của Phương Vấn giật giật, chậm rãi quỳ thẳng thân thể, không dám lại lười biếng, cũng có chút sốt ruột thay Diệp Lượng.Diệp Lượng trong lòng rối loạn, càng khẩn trương càng không nắm được trọng điểm, chỉ giải thích theo bản năng: "Em, em, em là cảm thấy gia quy quan trọng như thế, 3 ngày răn dạy chỉ an bài còn nửa ngày, thật sự, thật sự quá ngắn rồi, tiểu Lục đại nhân, khẳng định trước tiên muốn nhìn xem."Vương Phú ở một bên hãi hùng khiếp vía cúi đầu, ông thật sự không nghĩ tới, vị tư nô Diệp Lượng này ngày thường là một người rất cẩn thận, y nghĩ gì mà lại làm ra một cái chủ ý làm người khác khiếp sợ như vậy?!!Thẩm Quy Hải quả thực bị tức đến bật cười, hắn nói với quản gia: "Đi lấy giới cụ của Diệp Lượng đại nhân lại đây."Mấy cái giới cụ của Tư Nô đều là một phẩm làm thành ba cái đặt ở ba nơi, Sở khiển trách một cái, trong phòng chính Tư Nô đó một phần, còn một cái còn lại đặt ở bên Thẩm Quy Hải bảo quản.Không bao lâu, Lưu quản gia cầm vợt da của Diệp Lượng lại đây, Thẩm Quy Hải cũng không cầm, trực tiếp chỉ chỉ Vương Phú: "Nếu Diệp Lượng đại nhân không rõ, liền vất vả Vương chủ quản rồi.""Vâng." Da đầu Vương Phú có điểm tê dại, tổng cảm thấy việc này hôm nay, bản thân nếu làm không tốt cũng phải ăn một hồi trách phạt nặng nề. Ông tiếp nhận vợt da, khấn đầu với Thẩm Quy Hải xong liền đứng lên, căng da đầu nói với Diệp Lượng: "Diệp đại nhân, xin mời ngài cởi quần áo ra." Diệp Lượng sợ tới mức cả người đều đang phát run, càng sợ, đầu óc càng thêm trống rỗng, ngay cả Vương Phú nói cái gì cũng chưa nghe được. Thẩm Quy Hải hừ lạnh một tiếng: "Hửm? Còn muốn người khác đến giúp cậu cởi ra?""Không, không," Diệp Lượng sắc mặt trắng bệch, vừa sợ hãi vừa ủy khuất: "Tiểu Lượng, Tiểu Lượng tự mình cởi."Tuy nói như thế, nhưng cả người y đều căng cứng, nút áo cởi nửa ngày cũng chưa xong, thiếu chút nữa gấp đến phát khóc. Từ khi vào nội trạch, y gần như không chịu quá nhiều trách phạt, giờ phút này chủ nhân chẳng những muốn đánh y, còn phải trước mặt nhiều người như thế đánh y, làm y trước mắt từng đợt biến thành màu đen, run run rẩy rẩy nửa ngày mới cởi xong quần, trong nháy mắt quỳ nằm sấp xuống, nước mắt liền chảy ra.Vương Phú nhìn Diệp Lượng như vậy cũng cảm thấy có điểm đáng thương, nhưng chủ tử không nói lời nào, ông cũng không có biện pháp, thở dài, vẫn là nhắc nhở một câu: "Diệp đại nhân, quy củ bị phạt ngài còn nhớ rõ chứ?"Âm thanh nức nở hít khí của Diệp Lượng dừng một chút, mới gật gật đầu, cả người đều căng thẳng.Vương Phú liếc sắc mặt chủ tử không tốt, cũng không dám nói nhiều, dùng bảy phần sức lực đánh xuống.Bang!"Một, cảm ơn chủ nhân trách phạt."Bang!"Ah, hai, cảm ơn chủ nhân trách phạt."Bang!"Ba! Cảm ơn chủ nhân trách phạt!"Loại giới cụ như vợt da này, thanh âm đánh vào da thịt rất lớn, nhưng lại cũng không có đau như vậy, ít nhất so với dây mây thì kém xa, chỉ là nghe có chút dọa người. Nhưng Diệp Lượng làm Tư Nô nhiều năm như thế cũng chưa bị đánh qua bao nhiêu lần, không luyện ra được một thân kháng đòn, mười mấy đánh qua đi, liền không duy trì được tư thế nữa, thanh âm điểm số đã có chút khàn khàn không rõ.Thẩm Quy Hải nâng tay, Vương Phú liền ngừng lại, một lần nữa quỳ xuống.Diệp Lượng không dám quỳ thẳng lên, bờ mông trắng nõn giờ một mảnh phấn hồng, chỉ tiếc Thẩm Quy Hải hiện tại không có tâm tình thưởng thức phần tình thú này, lạnh lùng nói: "Diệp đại nhân suy nghĩ cẩn thận chưa?"Diệp Lượng cứng đờ, y vừa mới chỉ lo chịu đánh, nơi nào còn có đầu óc suy nghĩ cái khác, một khi sợ hãi, thân thể liền run đến càng thêm lợi hại.Thẩm Quy Hải nhìn bộ dáng này của Diệp Lượng, cảm thấy hôm nay cho dù đánh cho mông tiểu gia hỏa này nở hoa, phỏng chừng y cũng không hiểu rõ được. Tổng không thể cứ như vậy, thế là Thẩm Quy Hải liếc xéo Phương Vấn một cái, nói: "Không bằng Vấn đại nhân giải thích một cái xem?" Phương Vấn sửng sốt, có chút cảnh giác liếc mắt nhìn chủ nhân một cái, y đã điệu thấp như thế, sao chủ nhân vẫn còn nhớ thương y vậy chứ...Bị Thẩm Quy Hải bất động thanh sắc trừng mắt một cái, Phương Vấn thở dài, đành phải mở miệng: "Diệp Lượng, sự tình tuy rằng đã định ra rồi, nhưng trước khi Lục Khánh tiến vào nội trạch, tự nhiên cũng chưa vào nô tịch, Lục gia cũng không phải gia nô, cậu đưa gia quy qua đó, có chút vả mặt Lục gia."---------p/s: Tự dưng thấy ko thích Diệp Lượng lắm, chả hiểu sao.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com