TruyenHHH.com

Dm Edit Vai Phu Xinh Dep


Hoài Giảo đã chú ý quan sát nhóm sinh viên này. Các nam nữ thanh niên trẻ tuổi trong đội đều có nét cá tính riêng biệt, người thì kiêu ngạo, người thì hòa nhã.

Tuy nhiên, người khiến cậu khó đoán nhất chính là anh chàng đeo khẩu trang.

Anh ta luôn mặc bộ đồ đen từ đầu đến chân, và gần như chẳng bao giờ tháo khẩu trang. Hoài Giảo từng nghe hai nữ sinh trong nhóm gọi anh ta là "Lan ca," nhưng không rõ ý nghĩa của cái tên này.

Người đàn ông ấy trông có vẻ lớn hơn nhóm sinh viên khoảng hai tuổi. Anh ta rất ít nói, tính cách lạnh lùng, đến mức cả Đan Trì – người thường luôn tỏ ra ương ngạnh – cũng đối xử với anh ta bằng thái độ dè dặt.

Trong suốt thời gian ở chung bên ngoài hang động, Hoài Giảo thậm chí không thể nhớ nổi khuôn mặt của người này. Chỉ đến thời điểm hiện tại, trong hoàn cảnh éo le này, cậu mới có dịp nhìn rõ đối phương.

Không phải vì người đàn ông đó có diện mạo bình thường hay dễ bị quên lãng. Ngược lại, ngũ quan của anh rất sắc nét, thậm chí còn quá nổi bật, đến mức khiến người khác không khỏi chú ý. Nhưng lý do duy nhất Hoài Giảo có thể quan sát rõ lúc này là vì... cậu đang nằm gục trên đùi anh ta.

Trong không gian nhỏ hẹp của đường hầm, chỉ vừa đủ cho một người, người đàn ông đeo khẩu trang nghiêng người, hai chân chống lên vách đá để giữ thăng bằng.

Việc đội ngũ phía trước bất ngờ dừng lại, còn hai người phía sau không kịp nhận ra, đã dẫn đến tình cảnh hiện tại.

Dưới lớp quần túi hộp rộng màu tối, cơ bắp rắn chắc ở đùi của anh lộ ra sức bật mạnh mẽ. Hoài Giảo nhận ra thứ cứng mà mình chạm phải trước đó chính là phần dưới chân giày da của đối phương. Khi cậu vô tình sờ vào, anh ta có hơi né tránh, nhưng cậu vẫn cứ bò tiếp mà không nhận ra điều gì.

Dưới ánh sáng trắng từ đèn pin, khuôn mặt của Hoài Giảo đờ đẫn, cậu gục lên đùi anh ta trong trạng thái cứng nhắc.

Nếu không phải vì hoàn cảnh quá kỳ quặc, và vì người bị gục lên đùi chỉ là một kẻ ngốc nghếch, thì cảnh tượng này có lẽ đã mang một sắc thái hoàn toàn khó giải thích.

Hoài Giảo nắm chặt lấy vải quần của người đàn ông đeo khẩu trang, mười ngón tay căng cứng.

Cậu cố gắng ngẩng mặt lên, nhưng ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám thực hiện.

.

"Có thể đi rồi!" Mập mạp hô lớn từ phía trước.

Cả nhóm đã bò qua đoạn đường hầm nhỏ hẹp gần nửa giờ, ai nấy đều mệt mỏi. Khi ra khỏi hầm, mập mạp vừa nhường lối cho những người phía sau vừa giải thích:

"Vừa rồi trong cái hang ngang kia, còn có một lối dốc đứng. Đột nhiên nước chảy ào xuống, làm tôi sợ muốn chết, phải hô to để mọi người dừng lại."

Hoài Giảo bò chậm rãi theo sau người đeo khẩu trang, vừa bò được vài bước đã bị ai đó kéo mạnh từ cửa hang ra ngoài.

"Khiếp thật! Cuối cùng cũng ra được, sắp nghẹt thở chết mất!" Đan Trì là người cuối cùng chui ra khỏi đường hầm, đứng bật dậy, đeo lại ba lô trên vai. Hắn quay sang hỏi cả nhóm: "Nghỉ một lát hay tiếp tục đi?"

Dựa vào tiến độ trước đây, họ không thể nghỉ ngơi nếu chưa tìm được lối đi tiếp theo hoặc không dành ít nhất nửa ngày để khảo sát. Trong điều kiện thiếu thốn vật tư và năng lượng như thế này, mỗi giây kéo dài sẽ làm gia tăng khó khăn về sau.

Tuy nhiên, tình hình lần này hơi khác. Trong nhóm không chỉ có những người dày dạn kinh nghiệm, mà còn mang theo một người "nghiệp dư" hoàn toàn khác biệt như Hoài Giảo.

Câu hỏi của Đan Trì không phải ai cũng trả lời được, nên anh chuyển ánh mắt sang Vu Vấn Thanh. Người này nhíu mày, quay sang Hoài Giảo, hỏi thẳng: "Nhóc ổn không?"

Ánh sáng từ đèn pin trên tay mập mạp chiếu qua mặt Hoài Giảo, khiến cậu giơ tay che mắt, gật đầu đáp: "Em ổn."

"Vậy đi thôi. Đến lối lớn rồi nghỉ trưa," Vu Vấn Thanh quyết định.

"Được."

"Ok."

Đường hầm cuối cùng mở ra một lối đi rộng rãi hơn. Không còn phải quỳ bò, cả nhóm có thể đứng thẳng người và đeo ba lô di chuyển bình thường. Dù vậy, hang động vẫn mang cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt.

Những tiếng nước nhỏ "tí tách" liên tục gián đoạn bên tai trong không gian tối tăm, sâu dưới lòng đất. Dưỡng khí vẫn đủ nhờ các lỗ thông gió, nhưng không có ánh sáng.

Đan Trì đi phía sau Hoài Giảo, ánh đèn pin chiếu sáng con đường phía trước.

"Lạnh lắm à?" Hắn nhận ra Hoài Giảo đang co vai lại, liền tiến thêm vài bước hỏi.

Không khí trong hang khác xa cái lạnh khô của mùa đông phương Bắc. Hơi nước ẩm ướt thấm vào da thịt, tạo cảm giác rét buốt khó chịu, như luồn sâu vào từng lớp quần áo.

Hoài Giảo mặc đồ dài, tuy không thoải mái nhưng vẫn chịu được. Cậu chỉ khẽ lắc đầu, đáp nhỏ: "Tạm ổn."

Ánh sáng từ đèn pin thoáng chiếu lên mặt Hoài Giảo, khuôn mặt tái nhợt như men sứ nổi bật giữa bóng tối, khiến Đan Trì nhìn đến ngẩn ngơ trong giây lát.

Nhận ra mình đang nhìn một đứa con trai quá chăm chú, hắn vội quay đèn pin hướng khác, ho khẽ để xóa tan sự bối rối.

"Lạnh thì nói anh. Anh sẽ đưa nhóc áo khoác," hắn nói, giọng điệu hơi cứng nhắc để che giấu cảm giác lúng túng.

Hoài Giảo ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, vâng."

.

"Tôi cảm giác càng đi càng ẩm ướt, phía trước có phải có sông không?" Người dẫn đầu cất tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Sau khi băng qua một đoạn đường hẹp, không gian trong động bắt đầu mở rộng hơn. Hai người có thể đi song song mà không gặp khó khăn gì.

Đan Trì đi cạnh Hoài Giảo, thỉnh thoảng đưa tay dìu cậu. Nghe thấy câu hỏi phía trước, anh nhíu mày, đáp: "Quả thật ướt hơn. Đi trước xem thử đi, nếu có sông thì dừng lại."

Nếu chỉ là dòng nước nhỏ thì không đáng lo, nhưng nếu gặp sông lớn chắn đường, họ sẽ phải nghỉ ngơi, chỉnh đốn và tính toán cẩn thận trước khi vượt qua.

"Tôi với mập mạp đi xem. Đừng để thật sự gặp phải sông lớn." Vu Vấn Thanh nhanh chóng bỏ lại câu nói, rồi cùng mập mạp bước nhanh về phía trước.

Hoài Giảo không hiểu rõ ý nghĩa của lời nói, nhưng nhìn thái độ nghiêm túc của Vu Vấn Thanh và Đan Trì, cậu không khỏi lo lắng. Nhỏ giọng hỏi: "Nếu có sông thì nguy hiểm lắm sao?"

Đan Trì nắm lấy tay cậu, đáp ngắn gọn: "Rất nguy hiểm."

"Nếu gặp sông lớn, nước chảy xiết, chúng ta phải bơi qua'.

'Trong động, nước sông thường ngầm chảy mạnh, dù là người bơi giỏi cũng phải hết sức cẩn thận.'

Chưa kể, mỗi người còn mang theo hơn chục ký đồ trên lưng. Muốn qua sông an toàn và bảo toàn vật tư là một chuyện không hề dễ, khó càng thêm khó.

Nghe xong, Hoài Giảo cũng nhíu mày đầy lo lắng.

Bốn người còn lại tiếp tục tiến lên, chờ khoảng năm phút, Vu Vấn Thanh và mập mạp quay lại. Nhìn sắc mặt khó coi của họ, Hoài Giảo đã đoán được tình hình không ổn.

"Sông lớn, rất lớn," Vu Vấn Thanh trầm giọng nói.

"Không có lối đi khác sao?" Nữ sinh tóc ngắn hỏi, giọng hơi căng thẳng.

Vu Vấn Thanh đeo lại ba lô, giọng điệu không rõ cảm xúc: "Nếu có thì tốt rồi. Mọi người chuẩn bị đi."

Không khí trong đội ngũ trở nên trầm lắng. Hoài Giảo nhìn thấy sự lo âu trong mắt Vu Vấn Thanh, nhưng cậu vẫn ôm một chút hy vọng. Chỉ đến khi tiếng nước chảy trở nên rõ ràng hơn qua mỗi bước chân, cậu mới nhận ra vấn đề nghiêm trọng nhường nào.

Trước mặt họ là một con sông ngầm rộng lớn, gấp nhiều lần cửa động ban đầu. Nhìn một lượt, bề ngang sông ít nhất cũng phải vài chục mét. Nước chảy xiết, sóng vỗ mạnh vào bờ, đôi lúc hất nước tung lên cao, thấm ướt cả lối đi.

Bên trong hang tối đen, dòng nước cũng mang màu sắc đen đặc. Ngay cả ánh đèn pin rọi xuống cũng không thể thấy đáy.

"Mẹ nó! Lần trước đi hang ngầm ở Vân Bắc cũng chưa từng gặp sông lớn thế này." Mập mạp không nhịn được, chửi một câu.

Vu Vấn Thanh cũng nhíu chặt chân mày, bổ sung: "Dòng nước ở đây thật bất thường. Dù là nước ngầm, nhưng tốc độ dòng chảy này giống hệt sông bên ngoài."

Cả đội đặt ba lô ở một góc khô ráo gần bờ. Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa xem đồng hồ, báo cáo: "Vẫn chưa tới 11 giờ. Nếu phải qua sông, nên làm ngay bây giờ. Tới bờ bên kia rồi nghỉ ngơi sau."

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Dây thừng leo núi được lấy ra từ trong ba lô. Hoài Giảo đứng một bên, chăm chú quan sát Đan Trì treo dây an toàn vào thắt lưng. Động tác của hắn vô cùng thuần thục, như thể đã làm việc này vô số lần.

"Tôi sẽ qua trước, buộc dây an toàn sang bờ bên kia. Sau đó, các ngươi mang ba lô theo," Đan Trì nói, nhanh chóng sắp xếp mọi việc. Trước khi đi, anh quay sang Hoài Giảo, hỏi: "Nhóc bơi tốt không?"

Hoài Giảo do dự, gật đầu rồi lại lắc đầu. Cậu nhỏ giọng đáp: "Em từng bơi... ở hồ bơi. Nhưng chỉ ở khu nước cạn, không cần phao bơi. Thật ra cũng không quá giỏi..."

Tình huống hiện tại hiển nhiên nguy hiểm hơn nhiều so với việc bơi ở hồ bơi. Đan Trì nhíu mày, nói:

"Chỉ biết bơi thôi là không đủ. Nước ở đây rất lạnh, nếu không cẩn thận nhóc sẽ bị chuột rút." Hắn giải thích thêm: "Ngay cả những người bơi giỏi cũng có thể bị chuột rút đột ngột do nhiệt độ nước thấp, nguy hiểm đến mức có thể mất mạng."

Với khả năng bơi hạn chế của Hoài Giảo, việc đảm bảo an toàn trong điều kiện khắc nghiệt như thế này gần như là không thể.

Kế hoạch được đưa ra: Đan Trì sẽ mang dây thừng qua sông trước. Sau đó, mập mạp và Vu Vấn Thanh sẽ dùng dây an toàn để vận chuyển những ba lô chứa vật tư nặng nhất. Hai nữ sinh, do sức chịu hạn chế, sẽ tự mang ba lô nhẹ hơn qua sông. Đan Trì sẽ ở bờ bên kia để hỗ trợ nhóm.

Vấn đề lớn nhất là ai sẽ đưa Hoài Giảo qua sông. Người duy nhất có đủ thể lực và kỹ năng để làm việc này, ngoài Đan Trì, là anh chàng đeo khẩu trang có thheer trạng cao lớn.

"Anh có thể dẫn nhóc qua không?" Đan Trì hỏi, giọng điệu mang theo chút khó chịu khó hiểu. "Để Vu Vấn Thanh và mập mạp lo vận chuyển ba lô, còn anh dẫn nhóc con. Được chứ?"

Hoài Giảo không hiểu vì sao mình bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng. Ánh mắt của cậu vô thức hướng về phía người đàn ông đeo khẩu trang. Người đó cụp hàng mi, , b·iểu t·ình lãnh đạm liếc mắt nhìn cậu. Nói:

"Được."

.

Sau khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa, Hoài Giảo cứ ngỡ mọi thứ đều đã đâu vào đấy. Nhưng khi chuẩn bị vượt qua con sông lạnh giá trong hang động, trước mắt cậu bỗng xuất hiện một vấn đề còn khó nhằn hơn.

Không khí trong hang lạnh buốt, con sông dưới chân lại như dòng băng siết. Người từng xuống nước đều biết rằng, trong môi trường này, bất kỳ loại quần áo nào cũng sẽ trở thành gánh nặng cho cơ thể.

Thông thường, trước khi xuống nước, mọi người chỉ cần bỏ hai lớp áo khoác dày nặng bên ngoài. Nhưng lần này, tình huống có phần khác biệt.

Khi Đan Trì định bước xuống nước, hắn chợt nhận ra điều này.

Ngay cả khi bọn họ bị ướt, trong ba lô vẫn còn quần áo thay thế. Nhưng Hoài Giảo thì sao? Nhóc con chẳng hề có đồ dự phòng.

Quay đầu lại, ánh mắt Đan Trì dừng trên người Hoài Giảo. Cậu mặc một bộ đồ đơn bạc – áo dài tay và quần dài. Khuôn mặt hắn thoáng thay đổi.

"Lát nữa qua sông, có lẽ nhóc sẽ phải... cởi đồ trước."

Trong không gian tối đen của hang động, chỉ có một chiếc đèn pin chiếu sáng. Khuôn mặt Đan Trì ẩn khuất trong bóng tối, và dù lỗ tai hắn đỏ bừng khi nói câu này, không ai có thể nhận ra.

Hoài Giảo ngơ ngác, dường như không hiểu, trên mặt hiện lên biểu cảm đầy dấu chấm hỏi.

Đan Trì nhăn mặt, giọng nói khó khăn hơn: "Nhóc không có quần áo để thay. Nếu mặc đồ qua sông mà ướt, sẽ không có gì để thay đâu."

Hoài Giảo: "......"

"Em có thể chỉ..."

"Không được."

Cắt ngang lời Hoài Giảo là Vu Vấn Thanh.

Vu Vấn Thanh nhướn mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cậu: "Nhóc bơi đã rất kém, còn kéo chậm cả nhóm. Mặc quần áo xuống nước chẳng những tăng thêm gánh nặng mà còn chẳng có ích lợi gì."

"Chọn đi. Hoặc là nhóc chịu ướt, rồi cả nhóm đứng đợi nhóc hong khô quần áo, hoặc nhóc cởi trước."

Hoài Giảo: "......"

"... Vậy, được rồi."

.

Bên bờ sông, dòng nước phản chiếu ánh sáng đỏ đen từ ánh đèn, trông chẳng khác gì một con rắn độc đang trườn qua núi.

Đan Trì buộc dây thừng vào eo, chuẩn bị dẫn đầu cả nhóm vượt sông.

Hắn cởi áo khoác, rồi kéo chiếc áo đen dài tay bên trong ra, để lộ phần cơ thể với đường nét cơ bắp căng đầy sức mạnh nhưng không quá cồng kềnh.

Theo lý mà nói, hắn nên cởi toàn bộ đồ để tránh bị vướng víu.

Nhưng khi tay hắn chạm vào khóa quần, Đan Trì bỗng ngừng lại một chút, cảm giác lạ lùng thoáng qua trong lòng.

Ngay sau đó, không nghĩ thêm gì nữa, hắn bỏ qua suy nghĩ trong đầu, giữ nguyên chiếc quần dài, rồi lập tức nhảy xuống nước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com