Dm Edit Vai Phu Xinh Dep
Trong hai ngày, họ đã tìm được ba lối vào hang động, bao gồm cả đường thủy.Mỗi ngày, Hoài Giảo đều bám theo bọn họ. Buổi sáng vừa rời nhà, đến trưa cậu lại vội vàng lôi về. Nhưng khi Vương Tranh rời đi vào buổi chiều, cả nhóm lại tiếp tục lên núi lần nữa."Bỏ qua lối vào từ đường thủy, cửa động trên đỉnh núi là phương án thích hợp nhất," một người trong nhóm nhận xét. Chiều hôm nay, Vương Tranh ra ngoài sớm, còn những người khác liên tục thám hiểm phía sau núi. Sau nhiều lần khảo sát, họ đã nắm được tình hình cơ bản.Trong phòng khách, nhóm người vây quanh bàn gỗ đặt giữa phòng. Trên bàn, một nữ sinh tóc ngắn đang chăm chú đánh dấu trên một bản đồ đơn giản do chính cô vẽ tay.Hoài Giảo ngồi bên cạnh, cố tỏ ra thờ ơ, như thể không quan tâm đến cuộc trò chuyện. Nhưng thực tế, cậu dựng thẳng tai lên, nghe ngóng từng câu từng chữ.Vu Vấn Thanh, ngồi cạnh nữ sinh tóc ngắn, chỉ vào bản đồ, đánh dấu vị trí lối vào và nói: "Từ cửa động đến mặt đất chỉ khoảng 10 mét, phía dưới có dây leo khô và cỏ lót nền. Đi vào từ đây sẽ là lựa chọn an toàn nhất.""Nhưng làm sao chắc chắn đây không phải là một hang chết?" Mập mạp trong nhóm lên tiếng, ánh mắt nghi ngại. Hôm qua, vì vội vàng nên họ chỉ đứng bên ngoài cửa hang quan sát, không ai dám thử xuống dưới."Nếu đi vào rồi phát hiện chỉ là một hố sâu, chúng ta sẽ làm gì?"Nghe vậy, Vu Vấn Thanh nhướng mày, quay sang nhìn Hoài Giảo. Anh ta nâng cằm, ý bảo: "Thì cứ phiền nhóc kia."Hoài Giảo: "..."Cả nhóm đồng loạt nhìn về phía Hoài Giảo. Bị ánh mắt tập trung, cậu cúi gằm mặt, xấu hổ né tránh."Nhóc con chỉ đúng vị trí này, chứng tỏ trước đây có người dẫn nhóc đi qua," Vu Vấn Thanh bình thản nói tiếp. "Dù gì cũng chỉ là chọn nhầm một lối. Cột dây an toàn kỹ càng, nếu thấy không ổn thì quay lại ngay thôi. Có thể có chuyện gì xảy ra được chứ?"Mập mạp ngẫm nghĩ, rồi gật đầu đồng tình: "Cũng đúng.""Cái hang này tuy rộng, nhưng lối ra nhiều. Nếu không phải lối an toàn thì cũng không nguy hiểm bằng hang ngầm chúng ta từng đi ở Vân Bắc."Hoài Giảo nghe vậy, vừa định lên tiếng nhắc nhở, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, cậu đành im lặng. Cậu biết rõ mức độ nguy hiểm của hang động đá vôi này, điều mà các nhân vật chính không nắm được. Trong phần tóm tắt cốt truyện, nơi đây được mô tả bằng những từ ngữ nguy hiểm vượt xa những gì họ đang hình dung.Tuy nhiên, cậu không thể mạo hiểm tiết lộ mọi thứ. Cậu chỉ là một người ngoài cuộc, trong khi nhóm nhân vật chính ai cũng có mục tiêu riêng. Trong tình huống này, ngay cả một lời cảnh báo đơn giản cũng có thể bị coi là thừa thãi.Sau một ngày nghỉ ngơi để chỉnh đốn, nhóm người nhanh chóng quyết định thời gian vào hang. Hoài Giảo ban đầu vẫn còn lo lắng, không biết liệu họ có dẫn theo mình hay không.Không ngờ, ngay đêm trước, Đan Trì đã nhân lúc Vương Tranh không để ý, kéo Hoài Giảo ra một góc nhỏ, nói thẳng:"Ngày mai không được ngủ nướng. Vương Tranh vừa đi thì phải chuẩn bị ngay, hiểu chưa?"Hoài Giảo giả ngu, gật đầu rồi lại lắc đầu, cố ý hỏi: "Tại sao vậy?""Đừng hỏi. Dẫn nhóc lên núi chơi, hiểu chứ?" Đan Trì thấy cậu có thể hiểu lời mình nói, liền không giữ vẻ lịch sự nữa. Từng câu chữ đều vừa dỗ vừa ép, không quan tâm cậu có chấp nhận hay không.Hoài Giảo lười cãi, chỉ gật đầu đồng ý.Đêm đó, cả nhóm nghỉ ngơi sớm hơn bình thường. Trước khi ngủ, Hoài Giảo còn lôi ra bộ đồ dài chuẩn bị sẵn, định sáng mai thay trước khi vào hang.Sáng sớm ngày thứ tư, Vương Tranh sắp xếp xong cho Hoài Giảo rồi rời đi. Nhóm Đan Trì lập tức thu dọn đồ đạc, mang theo cậu lên núi sau khi vừa ăn sáng xong..Ba lô leo núi của mỗi người nặng hơn chục ký, chỉ hai nữ sinh trong nhóm được giảm tải một chút. Ngoài đồ ăn và các vật dụng cứu hộ, họ không mang theo bất kỳ thứ gì dư thừa.Nữ sinh tóc ngắn, người phụ trách dẫn đường, đã nhanh chóng lên kế hoạch. Hoài Giảo được họ mang theo, nhưng vì lần này đi theo lộ trình rõ ràng, cậu không cảm thấy quá mệt khi đến đỉnh núi.Hang động nằm tại một tảng đá lớn trên đỉnh núi, cửa động đen nhánh với đường kính vài mét. Bên trong sâu hun hút, xung quanh là những dây leo không tên buông xuống tầng tầng lớp lớp.Nhóm người tỏ ra rất có kinh nghiệm khi thám hiểm hang động. Họ chọn điểm cố định, buộc dây an toàn thành hình chữ "Bát" và không trao đổi nhiều thêm. Đan Trì là người đầu tiên buộc xong dây và nhảy xuống.Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, Hoài Giảo không khỏi căng thẳng. Cậu đứng cạnh cửa động, bên tai là tiếng động cơ của đèn pin cường quang, ánh sáng rọi thẳng xuống đáy hang theo từng bước di chuyển của Đan Trì.Chỉ mất hai phút, Đan Trì đã chạm đáy. Sau khi tháo dây an toàn, hắn nhanh chóng quan sát xung quanh. Dưới chân là lớp lá khô phủ trên nền đá vụn, dù mềm nhưng khá chắc chắn. Sau khi phát hiện một đường hầm, Đan Trì truyền tín hiệu lên trên:"Có đường, xuống được!"Đến lượt Hoài Giảo, cậu run rẩy khi Vu Vấn Thanh giúp buộc dây an toàn. Dây thừng siết chặt quanh eo và đùi cậu, cảm giác vừa khó chịu vừa ngột ngạt. Vu Vấn Thanh nửa quỳ trước mặt cậu, chỉnh lại dây thừng, không quên nhắc nhở:"Run cái gì? Đan Trì ở dưới chờ, có quăng cũng không chết được."Dù tính tình Vu Vấn Thanh lạnh nhạt và lời nói đôi khi khó nghe, nhưng ngoài Đan Trì, người này là người tiếp xúc với Hoài Giảo nhiều nhất trong nhóm. Có lẽ, so với vẻ ngoài nghiêm khắc, hắn không đến mức tệ như cậu nghĩ.Dưới ánh nhìn đầy cổ vũ của Đan Trì từ phía dưới, Hoài Giảo hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt, nắm lấy dây thừng và nhảy xuống.Khoảnh khắc chân không chạm đất, cả dây thừng siết chặt hông và đùi cậu, mang theo cảm giác đau nhói. Dây ni lông đan xen đỏ trắng chịu toàn bộ trọng lượng cơ thể cậu, nhưng cũng khiến phần da thịt mềm bên trong đùi bị siết đến đau đớn.Trước khi kịp chạm đất, chân cậu đã được Đan Trì đỡ lấy. Khi tháo dây, Đan Trì đỡ cậu đứng thẳng, hỏi:"Đau chỗ nào?"Hoài Giảo cúi đầu, môi mím chặt, không thốt nên lời.Hoài Giảo ngồi xổm xuống đất, thở dốc chờ những người khác lần lượt xuống. Hai nữ sinh theo ngay sau, kế đó là Vu Vấn Thanh và mập mạp, người cuối cùng mới là anh chàng đeo khẩu trang.Sau khi cả nhóm đã xuống hố an toàn, không ai hành động vội vã. Họ cẩn thận quan sát xung quanh. Vách đáy hố phủ đầy dây leo và một lớp rêu xanh trơn trượt. Vuốt tay qua, ai cũng cảm nhận được độ ẩm ướt nặng nề trong không khí."Môi trường trong hang này có vẻ ẩm ướt, chắc chắn có nhiều nước chảy qua," một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cao nhận xét. Cô tiến đến cửa một đường hầm nhỏ bên phải, đứng thẳng thì lối đi chỉ cao ngang nửa người, khiến không gian trở nên chật hẹp, ngột ngạt.Không chút sợ hãi, cô bật lửa để soi sáng, khom người bước vào vài bước. Chỉ mất vài giây sau, cô quay lại, nhíu mày: "Đường này là tử lộ. Bên trong thiếu không khí, không thể đi được."Ngọn lửa trên bật lửa vừa bật lên đã bị dập tắt.Với hai con đường trong đáy hố, loại bỏ một đường, chỉ còn lại con đường phía trái.Hoài Giảo chỉ liếc nhìn về phía cửa động ở bên kia, biểu cảm lập tức thay đổi trong chớp mắt.Lối đi đó còn đáng sợ hơn cả đường hầm bên phải chỉ cao ngang người. Ngồi xổm trên mặt đất, tầm mắt của Hoài Giảo thậm chí không thể ngang hàng với miệng hầm nhỏ hẹp này.Cửa động bé đến mức gần như sát mặt đất, đường hầm bên trong cong lên tạo thành một vòng cung thấp. Trông giống như con đường mà bị một loài động vật lớn nào đó đã tạo ra, chứ không phải dành cho con người. Với kích thước bình thường của cơ thể người, muốn tiến vào đây chỉ có cách nằm rạp xuống hoặc quỳ sát đất mà bò. "Lại là cái động kỳ thị người mập!" Mập mạp trong nhóm vừa thốt lên vừa tức tối quăng ba lô xuống đất. Gã càu nhàu: "Vu Vấn Thanh, cầm hộ tôi cái bao nhé. Tôi sẽ chui vào trước."Vu Vấn Thanh bật cười nhạo, nhặt ba lô lên: "Thu cái bụng lại, đừng để kẹt mà cản đường bọn tôi."Đường hầm thấp đến mức hai nữ sinh chỉ vừa đủ chui qua khi mang ba lô. Nhưng những người cao lớn như Đan Trì hay anh chàng khẩu trang phải tháo ba lô ra, đẩy nó đi trước mặt."Nhóc con bò trước anh. Anh sẽ đi sau cùng," Đan Trì nói, vừa tháo ba lô vừa đẩy Hoài Giảo sang một bên.Trước khi vào hang, mọi người được phát một chiếc đèn pin và vài thanh chocolate. Đan Trì nhét chocolate vào túi quần của Hoài Giảo, ánh mắt nghiêm túc dặn: "Không được ăn vặt. Chỉ khi anh không kịp giúp nhóc, đói quá mới được ăn."Hoài Giảo gật đầu ngoan ngoãn.Mập mạp là người tiên phong. Gã kéo khóa áo khoác, bật đèn pin trên mũ và bắt đầu bò vào đường hầm, động tác linh hoạt bất ngờ dù thân hình mập mạp."Thế nào? Bên trong thông thoáng không?" Vu Vấn Thanh ngồi xổm bên cửa động, hỏi lớn.Giọng mập mạp vọng ra từ đường hầm, bị tiếng vang làm nghẹt lại: "Không khí đủ. Có tiếng nước chảy. Có thể tiếp tục."Nghe vậy, cả nhóm liếc nhìn nhau, chỉnh lại quần áo rồi lần lượt chui vào. Vu Vấn Thanh đi ngay sau mập mạp, tiếp đến là hai nữ sinh, anh chàng khẩu trang, rồi Hoài Giảo. Đan Trì chốt đoàn ở phía sau.Đường hầm gồ ghề, mặt đất không bằng phẳng, thường có những viên đá nhỏ chắn ngang. Bộ đồ dài màu đen của Hoài Giảo mỏng manh, khiến cậu cảm nhận rõ từng lần cánh tay bị đá đâm vào, đau buốt.Để tiết kiệm pin, chỉ mập mạp và một nữ sinh đi giữa mở đèn pin. Không biết họ đã bò được bao lâu, thì bất ngờ mập mạp hét lên:"Có nước phía trước! Dừng lại chút đã."Thanh âm vang vọng qua đường hầm, cộng thêm tiếng hồi âm. Khi nghe thấy, Hoài Giảo chỉ nghĩ rằng đó là mập mạp báo cáo đã tìm thấy nguồn nước, cậu liền thở phào nhẹ nhõm.Thế nhưng, đường hầm càng bò càng trở nên nhỏ hẹp. Dù không đến mức phải xoay người khó khăn, nhưng việc đẩy ba lô qua vẫn tạo cảm giác bức bối. Hoài Giảo bị kẹt giữa những người phía trước và các túi đồ chắn lối, vừa không nghe rõ, vừa không nhìn được tình hình phía trước.Trong môi trường chật hẹp như vậy, việc tin tức không được truyền lại kịp thời đã dẫn đến một chuỗi sự cố bất ngờ.Khi mập mạp ở phía trước phát hiện nguồn nước, gã lập tức dừng lại. Những người phía sau như Vu Vấn Thanh cũng dùng ánh sáng từ đèn pin để phát hiện điều gì đó bất thường, rồi tất cả đều đứng yên bất động. Tuy nhiên, Hoài Giảo và Đan Trì ở cuối hàng lại không biết chuyện gì đang diễn ra. Cả hai cứ tiếp tục bò về phía trước mà không hay biết gì.Hoài Giảo bò khá chậm, khoảng cách giữa cậu và anh chàng đeo khẩu trang phía trước ngày càng xa. Dần dần, cậu chỉ còn nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt của người đi trước.Bất ngờ, tay cậu chạm phải một vật cứng. Hoài Giảo khựng lại, ngỡ ngàng sờ thử. Nhưng chỉ trong nháy mắt, thứ cứng đó đã rút lại rất nhanh, biến mất hoàn toàn.Mơ hồ không hiểu chuyện gì, Hoài Giảo dừng lại một giây, sau đó tiếp tục bò về phía trước.Xung quanh tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì. Việc mở hay nhắm mắt cũng chẳng khác nhau là mấy.Chỉ vài bước bò sau đó, cậu nhận thấy cảm giác dưới tay mình đã thay đổi. Từ bề mặt cứng rắn, giờ lại chuyển sang mềm dẻo hơn. Sự khác thường này khiến Hoài Giảo cảm thấy không ổn. Nhưng trước khi kịp phản ứng, cậu nhận ra mình đã bò vào quá sâu, cơ thể bị chèn ép đến mức không thể nhúc nhích.Phía sau, Đan Trì nhận ra cậu dừng lại, liền hỏi: "Sao thế?"Hoài Giảo định ngồi dậy, nhưng vừa cố ngẩng người thì lại bị vách đá phía sau ép phải nằm xuống. Cậu lầm bầm một tiếng, "Ư..." rồi bất ngờ nhận ra mình đang nằm đè lên thứ gì đó rắn chắc đầy sức mạnh. Lần này, cảm giác rõ ràng đến mức khiến đầu óc cậu tỉnh táo hẳn.Đan Trì chờ mãi không thấy cậu trả lời, cuối cùng cũng bật đèn pin để xem xét tình hình.Ánh sáng chợt lóe lên trong đường hầm tối tăm khiến Hoài Giảo giật mình, đầu óc như bị chấn động. Ánh sáng từ đèn pin xuyên qua người cậu, chiếu rọi phía trước đường hầm.Trước mắt cậu là một không gian chật hẹp, bụi đất bay mù mịt. Ở giữa, đôi mắt đen xì lạnh lẽo, sắc bén nhìn thẳng vào cậu. Ánh mắt đó rất dỗi vô hồn, không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng lại tạo cơn áp lực nặng nề.Hoài Giảo run rẩy, bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm đến nỗi không thể kiểm soát được bản thân. Cậu cúi xuống, chậm rãi theo ánh mắt kia nhìn về phía mình...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com