TruyenHHH.com

Dm Edit Vai Phu Xinh Dep



"?"

Đan Trì đứng đờ ra, choáng váng mất gần hai phút.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mình giống như một kẻ thất học. Từng chữ từng từ mà Hoài Giảo nói, hắn đều hiểu rõ nghĩa. Nhưng khi ghép chúng lại thành câu, hắn lại chẳng tài nào hiểu nổi.

"Cứ sờ em, còn xoa bụng em nữa."

Câu nói này, trong bất kỳ ngữ cảnh nào, đều dễ khiến người nghe nghĩ đến một hành vi không đứng đắn, thậm chí là tên biến thái quấy rối tình dục.

Và khi nó được thốt ra từ miệng một cậu nhóc với vẻ ngoài ngây thơ, xinh xắn như 12 tuổi, độ thuyết phục lại càng tăng lên gấp bội.

Không khí bỗng nhiên im lặng đến nghẹt thở. Đan Trì đứng trên đỉnh núi, cảm giác như hàng nghìn mũi kim đâm vào lưng.

"Mẹ nó, khi nào mà..." Hắn lẩm bẩm, nhưng câu nói bị bỏ lửng khi ký ức chợt ùa về.

Khi nãy, trên chiếc thuyền tối đen như mực, Hoài Giảo ngồi ngay bên cạnh hắn, thực hiện một loạt hành động kỳ quái.

Lúc đó, trời tối quá, Đan Trì dù ngồi sát cũng chẳng nhìn rõ được gì. Hắn chỉ lờ mờ nghe thấy Hoài Giảo hét lên, sau đó ôm bụng, nhìn hắn đầy phẫn nộ và gắt lên:

"Đừng chạm vào tôi!"

Bây giờ, trước mặt hắn, Vương Tranh đứng chắn trước Hoài Giảo, gân xanh nổi rõ trên thái dương. Gã quay lại nhìn Đan Trì với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, gằn từng chữ:

"Cậu đã làm gì?"

Giọng điệu của Vương Tranh, mẹ nó rõ ràng không phải câu hỏi.

Nó giống như một lời kết tội thẳng thừng rằng Đan Trì đã làm gì đó sai trái.

Đan Trì con mẹ nó oan chết mất!

Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên Đan Trì bị người khác nhìn bằng ánh mắt như đang đối mặt với một kẻ biến thái. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình lại rơi vào tình cảnh bị lên án là quấy rối người khác.

Phía sau hắn, đám bạn thân chẳng hề có ý định giúp hắn minh oan. Ngược lại, tất cả đều nhìn chằm chằm như đang thưởng thức một màn kịch hay, vẻ mặt không giấu nổi sự thích thú.

Khuôn mặt anh tuấn của Đan Trì đỏ bừng lên vì tức giận lẫn xấu hổ. Hắn cắn răng nói lớn:

"Tôi làm gì? Ngón tay tôi còn chưa chạm vào nhóc ta một chút nào!"

Nhưng Vương Tranh vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm nghị, kéo vạt áo Hoài Giảo lại như để bảo vệ cậu. Giọng hắn trầm thấp nhưng đầy uy lực:

"Tiểu Giảo chưa bao giờ nói dối. Nếu cậu không làm gì, tại sao thằng bé lại chạy trốn cậu như vậy?"

"Vừa nãy trên thuyền, tiếng của nó lớn đến mức cả đám đều nghe thấy."

Từ phía sau Đan Trì, tên mập mạp ngồi cuối thuyền nãy giờ cũng lên tiếng, phối hợp không khác gì diễn viên phụ trong kịch bản:

"Đúng vậy, tôi cũng nghe thấy rõ ràng."

Hai cô gái đứng bên cạnh liền gật đầu lia lịa, đồng tình. Ngay cả Vu Vấn Thanh, người vốn luôn có thiện cảm với Đan Trì, giờ cũng nhìn hắn đầy nghi hoặc, biểu cảm lộ rõ sự do dự.

Đan Trì: "......" Mẹ kiếp, các người hay lắm!

Trong đầu hắn lúc này, ý nghĩ rối tung như một cơn lốc xoáy.

Đan Trì không còn cách nào chối cãi. Cơn giận bốc lên tận đầu, hắn sải bước thẳng về phía Hoài Giảo, vẻ mặt không khác gì bão tố kéo tới.

Hoài Giảo đứng nép sát bên cạnh, chỉ cảm thấy bóng người cao lớn đổ xuống làm cả đỉnh đầu cậu tối sầm lại. Ngay sau đó, cổ tay bị Đan Trì túm chặt đến mức không cách nào giãy ra.

Chính Đan Trì cũng không rõ lúc ấy mình đang nghĩ gì. Có thể là vì hắn muốn gấp gáp chứng minh bản thân trong sạch, hoặc... vì một lý do nào đó khác mà hắn chưa ý thức được.

Dù thế nào, hành động của hắn lúc ấy đã khiến Hoài Giảo đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa không biết phải làm sao.

Không chút suy nghĩ, Đan Trì kéo Hoài Giảo mạnh về phía mình hai bước. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, hắn không ngần ngại túm lấy áo cậu và xốc thẳng lên.

"Tôi mẹ nó sờ nhóc ở chỗ nào? Nhóc nói rõ ràng cho tôi ngay!"

Áo thun trắng đơn giản, dáng dài che đến mông, rộng thùng thình trên người Hoài Giảo. Nhưng dưới tay Đan Trì, chiếc áo bị kéo mạnh lên, để lộ rõ vùng ngực và bụng cậu.

Hoài Giảo chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh thốc qua eo, cả người như đông cứng lại vì bất ngờ.

Đám người đứng phía sau cũng ngây ra như tượng. Ban đầu họ cứ nghĩ Đan Trì sẽ lao vào đánh nhau hoặc làm gì đó để dằn mặt, nào ngờ lại thành ra cảnh này.

Vu Vấn Thanh phản ứng nhanh nhất, lao đến gần chỉ cách Đan Trì vài bước chân. Hắn đứng sững, tận mắt nhìn thấy hành động "lưu manh" của Đan Trì – kéo áo như thể muốn lột đồ người ta ngay trước mặt bàn dân thiên hạ.

"Cậu..."

Giọng Vu Vấn Thanh vừa cất lên, thì khuôn mặt xinh xắn của Hoài Giảo đã đỏ ửng lên như lửa đốt. Cậu tròn mắt nhìn Đan Trì, biểu cảm hoàn toàn ngơ ngác.

Chiếc áo bị kéo cao, chỉ hở một khoảng nhỏ bằng lòng bàn tay, nhưng cũng đủ để lộ phần bụng trắng muốt thon gọn.

Vùng eo mịn màng với làn da trắng hơn cả tuyết, thoáng hồng phấn ở nơi nhạy cảm. Hai bên eo hơi thắt vào, tạo thành một đường cong tinh tế còn hơn cả con gái.

Cả Đan Trì lẫn Vu Vấn Thanh đều sững người trong vài giây.

Và rồi mọi chuyện trở nên hoàn toàn hỗn loạn.

Vương Tranh, với vẻ mặt đen kịt như mây giông, lao lên như một cơn bão. Hắn vung thẳng một cú đấm về phía Đan Trì.

Đan Trì phản ứng rất nhanh, kịp thời nghiêng đầu tránh được phần lớn lực đánh, nhưng nắm đấm của Vương Tranh vẫn quệt sượt qua má hắn.

"Mẹ kiếp!" Một tiếng chửi thề không biết từ đâu vang lên.

Những người đứng xem phía sau, vốn đang choáng váng vì cảnh tượng vừa rồi, giờ mới lấy lại tinh thần lao vào can ngăn.

Hoài Giảo hoàn toàn hoảng loạn. Cậu lắp bắp gọi vài tiếng về phía Vương Tranh, cố gắng ngăn cản người đàn ông hung dữ đang muốn lao đến đánh Đan Trì đến cùng.

Khi mọi người cuối cùng cũng kéo được hai người ra, trên mặt cả Đan Trì lẫn Vương Tranh đều lấm tấm vài vết thương nhẹ.

Hoài Giảo đứng một bên, đầu óc như nổ tung. Sự việc đã vượt quá khả năng xử lý của cậu. Là người bị hại, nhưng dưới ánh mắt dữ dằn của Đan Trì, cậu không khỏi cảm thấy run sợ.

Cảnh hỗn loạn kéo dài, nhưng cho đến tận cuối cùng, Hoài Giảo vẫn chẳng hiểu được: Rốt cuộc, bàn tay trong hang động đá vôi khi ấy là của ai?

"Tôi nói cậu đấy, cậu đang làm cái quái gì thế này..."

Tên mập lắc đầu bất lực, nhìn Đan Trì – một đại thiếu gia đàng hoàng, mà lại hành động chẳng khác gì mấy kẻ lông bông, du thủ du thực. Sau một hồi ngán ngẩm, gã lục trong túi, lấy ra một lọ thuốc trị thương rồi đưa cho Đan Trì.

Đan Trì vẫn lạnh mặt, cầm lấy lọ thuốc mỡ. Đầu lưỡi của hắn khẽ chạm vào bên má vẫn còn hơi đau rát vì cú đấm của Vương Tranh khi nãy.

Hắn ngồi trên bậc đất trong sân, nhớ lại sự việc vừa rồi, trong lòng vẫn còn cơn tức âm ỉ. Nhưng cùng lúc, những hình ảnh lướt qua trong đầu lại khiến hắn cảm thấy có chút lạ lùng và bối rối.

Thật là... mẹ nó. Nghĩ đến khuôn mặt, dáng vẻ của Hoài Giảo, đặc biệt là vòng eo kia... Sao giống hệt con gái vậy chứ?!

Vương Tranh đã dẫn Hoài Giảo đi đâu đó, đến giờ cơm chiều vẫn chưa thấy hai người quay về.

"Cho nên cậu rốt cuộc có sờ cậu ta hay không? Tiểu Giảo trông không giống kiểu người nói dối đâu." Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao – người có tính cách khá mạnh mẽ, thẳng thắn – ngày thường ít nói nhưng một khi mở miệng thì dù là đàn ông cũng không nể mặt.

Bởi Vương Tranh thường xuyên gọi "Tiểu Giảo" mỗi khi nhắc đến Hoài Giảo, cho nên cả nhóm từ trước đến nay cũng chẳng biết tên đầy đủ của cậu, đành gọi theo.

Đan Trì nghe xong, cơn giận lại bốc lên. Hắn, một thiên chi kiêu tử, người muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, giờ lại bị đối xử như một kẻ biến thái, bị nghi ngờ hết làn này tới lần khác.

"Mẹ nó, nếu tôi sờ nhóc đấy thì tôi là chó!" Đan Trì nghiến răng nghiến lợi, hận không thể thề độc để chứng minh sự trong sạch của mình.

Hắn bực bội kể lại tình huống: "Lúc đó tôi chỉ ngồi bên cạnh nhóc, tự dưng nhóc ấy hét lên rồi ôm bụng nằm sấp xuống."

"Tôi còn tưởng có chuyện gì, quay đầu lại thì nhóc đó nói tôi đừng chạm vào người nó, rồi cứ làm ra vẻ như tôi đã làm cái gì ấy!"

"Ai mà mẹ nó muốn chạm vào nó cơ chứ?!"

Đan Trì vốn ngày thường giữ dáng vẻ lạnh lùng, kiệm lời, nhưng lúc này hắn lại nghiến răng nghiến lợi, tỏ vẻ bực bội đến mức hoàn toàn khác với thường ngày.

Sự thay đổi này khiến mấy người xung quanh không khỏi nhìn hắn với ánh mắt lạ lùng, đầy khó hiểu.

Trong số đó, Vu Vấn Thanh – người luôn im lặng quan sát – khẽ nhấp môi, giọng bình thản hỏi: "Ý cậu là nhóc kia nói dối?"

Đan Trì nghe xong, đang định lớn tiếng phủ nhận, nhưng ký ức về ánh mắt đầy uất ức của Hoài Giảo trong hang động bất chợt hiện lên, khiến hắn bỗng chốc khựng lại.

"Tôi không..."

Hắn chưa kịp nói hết câu thì Vu Vấn Thanh đã cất lời, giọng điệu đều đều: "Trên eo nhóc con có dấu vết."

Đan Trì lập tức ngây người.

Vu Vấn Thanh từ tốn tiếp tục: "Khi tôi đứng gần các cậu, lúc cậu xốc áo nhóc đấy lên, tôi đã nhìn thấy."

"Hẳn là vì làn da cậu ấy quá trắng, nên chỉ cần hơi có vết là đã rất rõ. Trên eo bên hông, dấu vết đó cực kỳ dễ thấy."

"Trên bụng cũng có, nhưng vết rất nhẹ, chỉ là hồng nhạt, không quá rõ."

Sân viện một lần nữa chìm vào im lặng.

Đan Trì cảm thấy như đầu mình vừa bị búa tạ giáng xuống. Trong tai ù một tiếng, hắn vô thức lên tiếng giải thích:

"Thật sự không phải tôi..."

Nhưng ánh mắt của những người xung quanh như những lưỡi kiếm sắc bén, dường như muốn xuyên thẳng qua người hắn.

"Tôi sờ nhóc đấy làm gì? Tôi thiếu gì người sao? Muốn sờ ai mà chẳng được, sao phải đi tóm lấy một thằng nhóc nông thôn để sờ chứ..."

Đan Trì, vốn tính cách cao ngạo, quái gở, luôn giữ mình trong sạch. Hắn nổi danh với thái độ xa cách, nam nữ không quen. Những người trong nhóm đều biết rõ điều này.

Thoạt nghe, lời giải thích của hắn hoàn toàn hợp lý. Nhưng khi nghĩ đến Hoài Giảo...

Cậu ta là một chàng trai hai mươi mấy tuổi, nhưng vẻ ngoài lại chẳng khác gì một cậu bé con. Đôi mắt tròn xoe, đôi môi phớt hồng, khuôn mặt xinh đẹp đến mức khó tin. Làn da trắng mịn, dáng vẻ yếu ớt, ngay cả cách nói chuyện cũng chậm rãi, dễ khiến người khác nghĩ rằng cậu không quá thông minh.

Người như vậy, không chỉ ở nơi thôn quê hẻo lánh này, mà ngay cả trong vòng bạn bè của họ, cũng khó tìm ra một ai giống như cậu.

"Mấy người không có ai ngoài, cậu thừa nhận đi, cũng chẳng rắc rối thêm làm gì." Tên mập lẩm bẩm, ánh mắt vẫn không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. "Không ngờ một đại thiếu gia như cậu lại thích kiểu chơi này."

Đan Trì: "......"

Ngoài sân, trời bắt đầu trở lạnh. Tuy chưa phải đông chí, nhưng cảm giác như tuyết sắp rơi.

.

"Không bàn chuyện này nữa. Lần tới định khi nào vào hang?"

Thừa dịp Vương Tranh và Hoài Giảo chưa trở lại, mấy người nhanh chóng đổi chủ đề, bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

"Tuyến đường thủy hôm nay đã xem qua. Không có người dẫn, căn bản không thể vào được." Cô gái tóc ngắn, người thường đảm nhiệm vai trò bản đồ sống trong đội, nhận xét. Từ khi đến thôn, cô đã cố ý ngồi ghế phụ để quan sát rõ đường đi.

"Hang động đá vôi cũng vậy, tôi với Hoài Giảo cố ý ngồi hàng đầu, nhưng bên trong ít nhất có bảy, tám chỗ rẽ. Trời tối đen như mực, không thấy rõ gì cả."

Cô gái tóc đuôi ngựa nhíu mày, bổ sung: "Ngay cả khi ghi nhớ được đường đi, đến cuối cùng vẫn là một thác nước lớn. Cụ thể phía dưới thế nào, không ai rõ."

"Quá nguy hiểm. Chuẩn bị hiện tại của chúng ta không đủ để leo qua."

Vu Vấn Thanh gật đầu đồng tình: "Đúng vậy. Theo lời Vương Tranh, người trong thôn đi sâu nhất cũng chỉ đến cái hồ phía trước."

"Nếu thác nước chỉ là điểm bắt đầu, chúng ta không cần liều lĩnh."

Hắn dừng một chút, rồi nói thêm: "Vương Tranh cũng nhắc, hang động đá vôi có nhiều lối vào. Việc cần làm bây giờ là khiến họ dẫn chúng ta lên núi vài lần nữa, xem có thể tìm thấy lối khác không."

"Bọn họ không nghi ngờ sao? Nếu chỉ là du lịch, hành động thế này liệu có quá lộ liễu?" Cô gái tóc đuôi ngựa tỏ ra lo lắng.

"Vậy phải xem cậu chọn ai để dẫn đường."

Vu Vấn Thanh lạnh nhạt đáp, giọng nói đầy ẩn ý: "Nếu là Vương Tranh, hoặc một người trong thôn có đầu óc bình thường, thì đúng là có hơi gượng ép."

Hắn dừng lại, ánh mắt sắc sảo liếc qua cả nhóm.

Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng đã đủ để mọi người hiểu rõ hàm ý.

Đan Trì ngẩng đầu lên, khuôn mặt tối sầm: "Cậu định làm gì?"

Vu Vấn Thanh vẫn bình tĩnh, khẽ nhếch môi, trả lời một cách thản nhiên: "Rất khó hiểu sao?"

"Nếu người bình thường không được, thì để người không bình thường làm."

Hắn tiếp tục, giọng nói không chút cảm xúc: "Một đứa trẻ khoảng mười tuổi, không phải thực sự chậm phát triển, không nói nhiều nhưng vẫn biết mở miệng. Hơi dụ dỗ một chút, chắc sẽ nghe lời."

Ngay từ đầu, cả nhóm đã có mục đích rõ ràng khi đến đây. Nếu không phải vì mục tiêu này, chẳng ai trong bọn họ lại mò đến một nơi xa xôi, hẻo lánh như thế, giả vờ làm sinh viên đi du lịch.

Đan Trì là người dẫn đầu nhóm, hắn hiểu rõ điều đó hơn ai hết.

Nhưng ngay khoảnh khắc này, khi nghe Vu Vấn Thanh bày ra kế hoạch lợi dụng một cách lạnh lùng và thực dụng, hắn không khỏi cảm thấy trong lòng dâng lên một sự phản cảm mơ hồ.

Mím chặt môi, Đan Trì lạnh giọng: "Cậu nghĩ nhóc đấy có tác dụng gì?"

"Dễ dụ, dễ lừa, vậy chẳng phải đủ hữu dụng rồi sao?" Vu Vấn Thanh nhún vai, biểu cảm vẫn điềm tĩnh. "Chúng ta chỉ cần dụ nhóc con vào hang động. Nhóc sẽ không bao giờ biết mình bị lừa."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com