Dm Edit Vai Phu Xinh Dep
Hoài Giảo kéo quần áo che đầu, làm như không nghe thấy câu hỏi của Đan Trì.Nhưng rõ ràng, Đan Trì không phải kiểu người dễ dàng bỏ qua. Thấy cậu cố tình tránh mình, hắn nhướn mày, đưa tay giật phăng chiếc áo đang phủ trên đầu cậu."Nghe không thấy à?"Hành động hơi mạnh tay khiến những người ngồi ghế sau đều kinh ngạc quay lại nhìn.Hoài Giảo: "..."Khuôn mặt trắng nõn của cậu đã bị phơi nắng đến đỏ bừng, lại thêm chút phẫn nộ. Cậu tức giận giật lại chiếc áo, nhíu mày nói: "Anh làm gì vậy?"Đan Trì khựng lại trong một giây, sau đó thản nhiên nói: "Anh tưởng nhóc là người câm."Hoài Giảo siết chặt tay thành nắm đấm, cố gắng kiềm chế.Đan Trì nhướng mắt, tiếp tục: "Không phải người câm thì sao không mở mồm?"— "Liên quan gì đến anh? Vợ tôi thích nói thì nói, không thích thì thôi!"— Rõ ràng là trò gây chú ý thôi, mấy anh chàng thẳng nam này chẳng biết làm gì ngoài chiêu trò ngớ ngẩn.— Haha, đúng kiểu muốn gây ấn tượng với người khác mà, thảm quá.
Chiếc xe bán tải vẫn tiếp tục lăn bánh trên con đường gồ ghề. Sáu người ngồi phía sau, mỗi người đều đeo một chiếc ba lô leo núi khổng lồ. Hai nữ sinh có hành lý nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn không ngoại lệ.Hoài Giảo liếc mắt nhìn qua một lượt, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, quyết định không để ý đến Đan Trì nữa.Mặt trời lặn dần, ánh chiều tà rực rỡ trải dài trên chân trời, nhuộm sắc cam khắp con đường mòn uốn lượn dẫn sâu vào núi. Chiếc xe bán tải màu đen xóc nảy trên con đường nhỏ, chở một nhóm người, chạy về phía đích đến chưa rõ phía trước.Khi xe dừng lại tại sân nhà thôn trưởng, trời đã chạng vạng tối. Trong sân bày sẵn một bàn tiệc lớn, đèn dầu le lói. Nhiều người trong thôn, từ già đến trẻ, đã tụ tập để nghênh đón những vị khách từ xa.Để đón tiếp đoàn người, gia đình thôn trưởng đã giết gà, mổ heo, chuẩn bị một bàn đầy ắp món ăn. Hoài Giảo ngồi xuống ghế cạnh Vương Nhị Ngưu, cách thôn trưởng hai vị trí. Cạnh cậu là nhóm sáu sinh viên đến du lịch."Trong thôn điều kiện đơn sơ, không có gì ngon để chiêu đãi, mong các cháu cứ ăn uống thoải mái. Đường núi vất vả quá nhỉ?" Thôn trưởng cười nói, mời cả nhóm dùng bữa.Ngoại trừ Đan Trì và người đeo khẩu trang, những người còn lại đều khá lịch sự. Họ mỉm cười đáp lời, cảm ơn thôn trưởng vì sự tiếp đón nồng hậu.Hoài Giảo cố giữ yên lặng, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà lén liếc về phía người đàn ông đeo khẩu trang. Thấy vậy, Vương Nhị Ngưu lập tức phát hiện. Hắn đưa muỗng cơm đến trước mặt cậu, dùng ngón tay đẩy nhẹ cằm cậu lên, khiến cậu không thể nhìn đi nơi khác."Ăn đi, đừng ngó nghiêng."Hoài Giảo ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng xấu hổ khi cảm nhận ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình. Bàn tay cậu run lên, tóc mái rủ xuống che đi đôi tai đã đỏ bừng vì ngượng.Vương Nhị Ngưu dường như vẫn chưa thấy đủ. Khi thấy Hoài Giảo nhấp môi, có vẻ định từ chối, hắn nhíu mày, gằn giọng: "Lớn thế này rồi còn kén ăn à?""Nghe lời chút, Tiểu Giảo."Hoài Giảo: "..."Cậu bị ép ăn một miếng cơm đầy ục trong miệng,chậm rì rì nhai mà không biết mùi vị nào. Thôn trưởng thấy bầu không khí kỳ lạ, bèn cười, nói với cả bàn: "Tiểu Giảo hai năm trước gặp chút tai nạn, giờ đầu óc không còn được lanh lợi như trước. Mọi người thông cảm nhé."Mấy người trong nhóm sinh viên nghe vậy đều gật đầu tỏ vẻ hiểu. Không khí trên bàn tưởng như sẽ trở lại bình thường. Nhưng đúng lúc này, Đan Trì – người nãy giờ im lặng – bất ngờ lên tiếng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng:"Dù có là trẻ con mười tuổi cũng không cần phải đút cơm thế này. Lại chẳng phải đứa bé mới sinh."Lời nói của hắn khiến bầu không khí trên bàn ăn lập tức trở nên ngượng ngùng, cứng đờ..Sau bữa ăn, thôn trưởng sắp xếp chỗ ở cho nhóm sinh viên. "Ở chung với mấy lão già như chúng tôi chắc không tiện. Nếu không thì các cháu ở chung với Vương Tranh và Tiểu Giảo. Người trẻ ở cùng nhau sẽ dễ dàng hơn."Hoài Giảo nghe vậy, trong đầu còn đang tự hỏi: Vương Tranh là ai?Đến khi nghe Vương Nhị Ngưu – người ngồi cạnh cậu – đáp lời, cậu mới ngộ ra. Thì ra Vương Tranh chính là Vương Nhị Ngưu.Những người trong nhóm sinh viên cũng không có ý kiến, tất cả đều đồng ý với sắp xếp của thôn trưởng.Trời tối hẳn, cả thôn như chìm vào màn đêm sâu thẳm. Khi Vương Tranh lái xe đưa mọi người về chỗ ở, con đường ngang qua cánh đồng và những ngôi nhà đất nhỏ đều không có chút ánh sáng nào. Trong núi sâu, cả ngôi làng tối đen như mực, chỉ còn lại ánh đèn pha xe soi rọi trước mắt, như duy trì một chút sự sống giữa bóng tối vô tận.Chỗ ngủ được sắp xếp nhưng không quá lý tưởng. Nhóm sáu người, gồm hai nữ sinh, phải tự chia nhau chỗ nằm. Ở nông thôn, giường đất thường rộng, đủ cho ba người lớn nằm, nhưng hai nữ sinh nhất định sẽ được sắp xếp ngủ riêng trên một chiếc giường. Tính ra, giường không đủ cho cả nhóm.Vương Tranh giữ Hoài Giảo lại trong phòng khách, ấn cậu ngồi xuống ghế, không cho cậu đi lung tung. Ngôi nhà mà họ ở chỉ có một chiếc giường, đã nhường cho hai nữ sinh. Bốn nam sinh còn lại phải sang căn phòng lớn hơn của Vương Tranh.Trong phòng, họ trải hai tấm chiếu ra sàn, lót thêm hai lớp chăn mỏng làm thành chỗ ngủ đơn giản. Trời đã khuya, để bảo đảm có thể dậy sớm vào hôm sau, mọi người chỉ thu xếp qua loa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.Nhóm sinh viên, vốn quen thuộc với điều kiện sống tốt hơn, lần này lại tỏ ra không quá khó tính. Sau khi Vương Tranh giúp Hoài Giảo rửa tay chân, hắn dẫn cậu vào trong giường đất. Hoài Giảo ngồi bên mép giường, ngái ngủ hỏi:"Anh ngủ ở đâu?"Mấy người khác còn đang súc rửa bên ngoài. Vương Tranh ghé sát tai cậu, thì thầm: "Anh ngủ dưới đất, bé con là người thành phố, kiều khí như vậy phải ngủ trên giường."Hoài Giảo khẽ "ừm" một tiếng, bị Vương Tranh đẩy vào trong giường. Cậu vừa nằm xuống gối chưa đến hai giây đã ngủ say.Trời hè oi bức. Trong giấc mơ, Hoài Giảo cảm thấy mình đang đi dưới cái nắng gay gắt của sa mạc. Cậu mệt mỏi đến mức tìm thấy một nguồn nước thì vội vàng lao tới. Nhưng vừa đến gần, một con bạch tuộc đỏ khổng lồ bất ngờ xuất hiện, cuốn chặt tay chân cậu.Con bạch tuộc, với những chiếc xúc tu nhầy nhụa nóng bỏng như bị luộc chín, cứ luôn bám diết lấy cậu, khiến Hoài Giảo chạy mãi mà không thoát.Sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy trong bộ quần áo ướt một nửa, y như trong giấc mơ. Ngoài cửa sổ, trời đã sáng. Trong phòng chỉ còn lại mình cậu.Khi Vương Tranh đưa Đan Trì và những người khác về, họ thấy Hoài Giảo ngồi trên giường đất, dáng vẻ như đang chờ ai đó.Mái tóc ướt đẫm mồ hôi dán sát vào trán, để lộ khuôn mặt trắng mịn như men sứ. Dáng vẻ yên lặng, đôi mắt trầm ngâm của cậu khiến mọi người không khỏi chú ý. Trong khung cảnh đơn sơ của căn phòng đất, Hoài Giảo trông như một thiếu gia thành phố bị lạc vào nơi xa xôi hẻo lánh này.Đan Trì, đi đầu, khựng lại trong giây lát khi nhìn thấy cậu."Tỉnh ngủ rồi sao?" Vương Tranh bước tới, nhẹ nhàng vén tóc cậu.Hoài Giảo mím môi, nhỏ giọng nói: "Em muốn tắm..."Giếng nước lạnh, nhưng trời nóng khiến nước trở nên ấm sau khi phơi dưới ánh mặt trời một lát. Phòng tắm chỉ là một góc nhỏ được che lại bằng tấm mành đơn giản. Trong khi những người khác ở bên trong bàn chuyện, Hoài Giảo tự tắm rửa bên ngoài.Ngoài muỗi hơi nhiều, cậu cũng thấy cuộc sống nơi đây không quá khó để thích nghi.Thay quần áo sạch sẽ, trông cậu tươi mới hơn hẳn khi bước vào phòng. Cùng lúc đó, hai nữ sinh cũng từ căn phòng bên đi qua."Trưa nắng to, chúng ta có thể vào trong hang thủy lộ xem trước." Một người trong nhóm đề nghị khi cả đoàn ngồi vây quanh bàn, bàn chuyện hành trình."Giờ đi luôn được không? Mới 9 giờ, chẳng lẽ còn phải chờ đến giữa trưa?" Vu Vấn Thanh, một nam sinh tuấn tú với đôi mắt sắc bén, là người đầu tiên lên tiếng phản đối.Mập mạp cũng đồng tình: "Đúng thế, ngày đầu tiên đã lãng phí nửa ngày rồi, chẳng có ý nghĩa gì.""Béo'.Căn phòng lập tức rơi vào im lặng.Hoài Giảo nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Vương Tranh, lắng nghe hắn giải thích: "Không phải tôi không muốn dẫn các cậu đi, nhưng thủy lộ trong hang động rất âm. Nếu không phải lúc chính ngọ, khi nhiệt độ bên ngoài cao nhất, đi vào đó rất nguy hiểm."Hoài Giảo nghe mà ngẩn người, tự hỏi trong lòng: "Thủy lộ âm là ý gì?""Không có gì không an toàn cả, chẳng lẽ nước trong động còn có cá lớn?" Gã mập lầm bầm, không tin.Vương Tranh khẽ nhếch môi, đáp lại bằng giọng điệu không mấy thân thiện:
"Cá lớn thì không, nhưng quái vật ăn thịt người thì đầy. Cậu có muốn vào thử không?"Hoài Giảo khẽ biến sắc, thu chân lại một cách bất an.Dựa vào cốt truyện tóm tắt, cậu biết hang động đá vôi tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm. Nhưng những người khác trong đội lại không rõ tình hình. Nghe Vương Tranh nói vậy, họ chỉ cho rằng hắn đang cố ý dọa người, thậm chí còn định tranh luận vài câu để phản bác."Chính là giữa trưa."Cuộc tranh cãi chưa ngã ngũ thì một giọng nam xa lạ vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại trong phòng.Hoài Giảo ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng. Đó chính là người đàn ông đeo khẩu trang – người từ ngày hôm qua đến giờ gần như không mở miệng nói câu nào.Hôm nay, khẩu trang đã được tháo xuống, nhưng anh ta vẫn đội mũ, nghiêng đầu lười biếng, khiến khuôn mặt hiện lên không rõ ràng lắm.Có vẻ như người này rất có uy nghiêm trong đội. Ngoại trừ Đan Trì, những người khác sau khi nghe hắn mở lời đều im lặng, đồng loạt ngầm đồng ý với ý kiến của anh ta."Được, vậy các người chuẩn bị đi. Giữa trưa, đúng 12 giờ lên núi."Mập mạp cùng một người nữa nhanh chóng đáp lại, đồng thanh tỏ vẻ đồng ý..Hoài Giảo nghe lời nhắc nhở của Vương Tranh, cẩn thận mang theo một chiếc áo dài tay và thay quần dài để thuận tiện hơn, sau đó hòa vào đội ngũ.Hang động đá vôi nằm ẩn trên một sườn núi, phía sau một ngọn núi lớn. Từ điểm xuất phát, cả nhóm đã đi bộ gần 40 phút, băng qua những đoạn đường gồ ghề, không ít lần phải leo trèo, khiến ai cũng mệt lử, thở không ra hơi."Em còn trụ nổi chứ?" Người đàn ông da đen dẫn đường nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Hoài Giảo, liền bước tới đỡ một tay."Không sao đâu." Hoài Giảo lắc đầu từ chối, dù rõ ràng mặt mũi đã đỏ bừng lên vì mệt. Cậu cũng cố từ chối lời đề nghị của Vương Tranh."Còn xa không?" Đan Trì, người đi phía sau, hỏi. Dáng vẻ của hắn khác hẳn những người còn lại: áo quần sạch sẽ, chiếc ba lô nhẹ trên vai không hề làm hắn bối rối, nhịp thở đều đặn, không một chút biểu hiện mệt mỏi. Ánh mắt hắn lướt qua Hoài Giảo, vừa như trêu chọc, vừa như chẳng mấy quan tâm."Khoảng năm phút nữa, qua khúc kia là tới," Vương Tranh đáp.Đan Trì nhún vai, bước thêm vài bước, sau đó liếc nhìn Hoài Giảo. Giọng hắn lạnh tanh nhưng mang theo chút chế giễu: "Hai mươi tuổi đầu mà đi theo chỉ để làm của nợ à?"Hoài Giảo: "..."???Đan Trì cười nhạt, ném lại một chữ ngắn gọn, "Vô dụng," rồi bước thẳng lên phía trước, chẳng thèm ngoảnh lại.Khi đứng trước lối vào hang động đá vôi, cả nhóm cuối cùng cũng hiểu rõ những lời Vương Tranh đã nói từ trước.Trước mắt họ là một cửa hang khổng lồ, cao đến vài mét. Những dây leo xanh um quấn quanh, che phủ cửa động, khiến nơi này trông như miệng của một con quái vật khổng lồ đang há ra. Cửa hang đứng sừng sững giữa sườn núi, xung quanh cỏ cây mọc um tùm, mang một vẻ u ám lạ thường.Dù đang là tháng chín, dưới cái nắng gay gắt hơn 40 độ giữa trưa, thế nhưng, không khí xung quanh cửa hang lại lạnh đến đáng sợ. Từ trong hang, từng luồng hơi lạnh buốt như băng phả ra, xuyên qua lớp quần áo, thấm vào tận xương tủy. Ai cũng cảm giác như mình đang bị ngọn gió âm u ấy bóp nghẹt.Ánh nắng mặt trời như né tránh hoàn toàn nơi này, không một tia sáng nào dám len lỏi vào trong.Chỉ đứng từ xa nhìn, Hoài Giảo đã cảm thấy lạnh sống lưng. Lông tóc trên người cậu dựng đứng cả lên, cảm giác rợn ngợp khó tả.."Trên thuyền, cố gắng đừng làm những động tác thừa. Phía dưới là nước sâu, rất lạnh. Nếu rơi xuống thì rất khó leo lên được," Vương Tranh vừa nói vừa nhắc nhở.Trong thôn không có các thiết bị phòng hộ hiện đại như áo phao hay dụng cụ cứu sinh. Họ chỉ có thể sử dụng những biện pháp bảo hộ thô sơ nhất. Hoài Giảo đứng bên bờ sông, nơi rêu xanh bám đầy, nhìn Vương Tranh cúi người buộc dây thừng quanh eo mình.Sợi dây thừng dày được quấn chắc quanh eo Hoài Giảo, đầu kia lại nối vào người Vương Tranh – người đàn ông da đen cao lớn. Vương Tranh vỗ nhẹ vào sườn eo cậu, giọng trầm thấp an ủi: "Bên trong rất tối, đừng căng thẳng. Cứ bám chặt lấy dây thừng, đi theo anh là được."Hoài Giảo nhẹ gật đầu, khẽ đáp: "Ừm."Sau khi mọi người chuẩn bị xong xuôi, chiếc thuyền nhỏ neo ở cột đá ngay cửa hang được kéo vào sát bờ."Lên đi, thuyền chuẩn bị xuất phát."Thuyền nhỏ khẽ lắc lư. Hoài Giảo vừa bước chân lên, ngồi chưa kịp vững, đã bị Vương Tranh phía trước kéo mạnh một cái, khiến eo cậu lập tức căng chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com