Dm Edit Vai Phu Xinh Dep
Người vừa như một con chó điên, ghì chặt Hoài Giảo trên sàn, hít hà và cọ sát cách đó không lâu, giờ đây sau vài câu dọa nạt lại bất ngờ đứng dậy, dáng vẻ như thể chưa từng mất kiểm soát.Hắn khẽ nhấc tay, kéo Hoài Giảo từ thảm lên ngồi.Sự thất thường trong cảm xúc của Hình Việt—lúc thì bạo lực, lúc lại tỏ vẻ chăm sóc—khiến Hoài Giảo không những không cảm thấy an tâm, mà còn rùng mình sợ hãi.Cậu không dám đứng dậy, cũng không dám cử động bừa.Ngồi trên tấm thảm, ánh mắt cậu bất giác dừng lại ở chiếc ghế mà mình từng bị trói. Nó giờ đây nằm lật úp bên lò sưởi, một chân ghế bị gãy lìa, trông như vừa chịu một cú đập rất mạnh.Nhìn sang bên cạnh, cậu thấy Trác Dật đang khom lưng, tựa nửa người vào lò sưởi. Tay chân anh vẫn bị trói chặt, sợi dây như gồng gánh toàn bộ sức nặng của cơ thể anh, vừa là gông cùm vừa là điểm tựa. Khi ánh mắt Hoài Giảo chạm vào anh, Trác Dật cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu.Mái tóc rối bết dính máu, những vệt đỏ loang lổ phủ lên gương mặt anh tuấn của anh ta, hằn lên những dấu vết đầy dữ tợn.“Trác Dật…” Hoài Giảo run rẩy gọi tên anh, giọng nói đứt quãng, gần như muốn bật khóc.Cậu có thể tưởng tượng được, ngay sau khi mình bỏ chạy, Hình Việt đã nổi điên đến mức nào.“Cậu xuống núi và gặp chủ nhân căn nhà?” Trác Dật nheo một bên mắt đang bị máu làm mờ, giọng nói không có lấy một câu trách móc, chỉ có sự lo lắng hiện rõ:
“Hắn… có làm gì cậu không?”Hoài Giảo mím môi, đôi mắt hoe đỏ, lắc đầu.Hành động bế cậu quay lại của người đàn ông đã khiến Trác Dật hiểu lầm, nghĩ rằng cậu chỉ bị cưỡng ép bắt về khi trốn thoát.“Còn anh thì sao? Đầu anh…” Hoài Giảo lắp bắp, nhìn vào vết thương trên trán Trác Dật.“Không sao.” Trác Dật cố cười, như để trấn an cậu:
“Hình Việt lúc thấy cậu chạy, tức đến phát điên. Cậu không thấy đâu, lúc đó vẻ mặt của hắn trông buồn cười lắm.”Hoài Giảo nghe vậy chỉ mím môi, khóe miệng run rẩy, nhưng không tài nào cười nổi.Anh không kể rằng, ngay sau khi cơn giận bùng lên, Hình Việt chỉ cười khẩy hai tiếng rồi nhấc chiếc ghế bên cạnh, đập thẳng xuống đầu anh.Gã đàn ông này thật sự điên rồi.Thấy Hoài Giảo gần như sắp khóc, Trác Dật muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt ngược vào trong.“Người đó là ai?” Giọng nói lạnh nhạt của Lục Văn bất ngờ vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh.Hoài Giảo quay đầu, nhận ra đối phương đang nhìn về phía người đàn ông—kẻ vẫn đứng bên cạnh ghế sô pha, trầm lặng từ nãy đến giờ.“Không biết…” Cậu khẽ trả lời, ánh mắt lảng tránh. Nhưng khi chạm vào ánh nhìn sâu thẳm của người kia, cậu lại nhỏ giọng bổ sung thêm:
“Hắn quen Hình Việt.”“Hắn bắt cậu quay lại?”“…Ừm.”Sau câu hỏi ấy, cả phòng lại rơi vào sự âm trầm nặng nề.Tình huống khó đoán và không có lối thoát trước mắt khiến ai nấy đều kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác.Trác Dật và Lục Văn đều bị thương, còn Hoài Giảo—người duy nhất có tay chân tự do—lại đang bị một gã đàn ông xa lạ giám sát từng cử động.Không lâu sau, từ phía bàn ăn, tiếng bánh xe lăn trên sàn gỗ kéo ánh mắt của mọi người.Hình Việt đẩy một chiếc xe kim loại, tiếng bánh xe cọt kẹt trên sàn gỗ càng làm bầu không khí thêm phần ngột ngạt.Đứng bên lò sưởi, Hình Việt dừng lại, khôi phục vẻ lạnh nhạt, bình tĩnh quen thuộc.“Đây vốn là thứ tôi chuẩn bị để cho các người xem.” Hắn liếc nhìn Hoài Giảo, giọng điệu bình thản nhưng lại khiến người ta không rét mà run. “Nhưng tiếc là… có người lại bỏ chạy.”Ánh mắt hắn đầy châm chọc khiến Hoài Giảo phải cúi đầu, né tránh.“Tôi không thích những trò chơi không có quy tắc.” Hình Việt nói, kéo tấm vải đen trên xe xuống. “Cho nên, hãy coi đây là hình phạt bổ sung trước khi bắt đầu lượt tiếp theo.”Tấm vải vừa được lật lên, tất cả ánh mắt đồng loạt dồn vào chiếc xe.Trên xe là hai chiếc bình thủy tinh lớn, chứa đầy chất lỏng trong suốt. Hai đầu bình nối với một đoạn ống dẫn trong suốt, có van điều khiển để kiểm soát dòng chảy.Hình Việt gõ nhẹ hai lần lên thành bình, ánh mắt thu hút sự chú ý của mọi người trở lại.“Tôi từng xem một bộ phim,” hắn nói, khóe môi khẽ nhếch lên. “Có một kiểu tra tấn trong đó khiến tôi rất ấn tượng. Tôi nghĩ… đây là cơ hội tốt để thử nghiệm.”Hắn dừng lại, để tiếng gõ nhẹ vang lên trong không gian im ắng, rồi nói tiếp, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn:“Đơn giản thôi. Hai chiếc bình này—một chứa nước thường, một chứa dung dịch axit mạnh.”“50% cơ hội sống sót.”Sự im lặng bao trùm toàn bộ căn phòng, nặng nề như thể hút cạn không khí.Trong bầu không khí im lặng đến mức rợn người, Hoài Giảo đột nhiên nhận ra một điều đáng sợ.Thứ trên chiếc xe đẩy… cậu từng nhìn thấy nó.Đó chính là những chai lọ kỳ quái, những ống nhựa bám đầy bụi nằm lộn xộn trên kệ trong căn nhà kho nhỏ ở sân sau mà cậu vô tình phát hiện vào ngày đầu tiên.Hiện tại, tất cả chúng đã được lắp ráp lại, trở thành dụng cụ cho “trò chơi” đầy ám ảnh này.Hoài Giảo như ngã vào hố băng khi nghĩ đến chuyện đó. Lúc ấy, Hình Việt đã cố ý chặn cậu ở nhà kho không phải để gây rắc rối, cũng không phải vì muốn chăm sóc vết thương cho cậu, mà là vì cậu vô tình bước vào nơi hắn bố trí dụng cụ. Hắn nhân cơ hội vừa đuổi cậu ra vừa kiểm tra lại các đạo cụ quan trọng.Càng nghĩ, sống lưng Hoài Giảo càng lạnh toát.Khi ngẩng đầu lên, cậu chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Hình Việt.“Muốn thử không?” Hình Việt cúi người, chất giọng bình thản nhưng đầy đe dọa.Hoài Giảo không cần hỏi cũng biết, cái “thử” mà hắn nói không đơn giản chỉ là lời hỏi vu vơ.Hắn bước đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt cậu. Lần này, Hình Việt không dùng đến vũ lực mà chỉ nâng cằm cậu lên, ngón tay thô ráp khẽ mân mê đôi môi mềm mại.“Vì sao phải chạy trốn?” Giọng hắn thấp trầm, như lời trách cứ mỉa mai, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt vào khuôn mặt tái nhợt của Hoài Giảo. “Tôi đã nhắc nhở cậu rồi mà.”“Hình phạt của Thử thách lớn đâu phải lúc nào cũng đến lượt cậu.”Hắn khẽ nhếch môi, bật ra một tiếng cười lạnh: “Thật ngu ngốc.”Hoài Giảo đã nghe từ này hai lần từ miệng hắn.Lần đầu là khi cậu bị giam trong phòng đôi gương hai mặt của Hình Việt. Lần thứ hai là hiện tại, sau khi cậu bỏ trốn và bị bắt trở lại.Ngón tay Hình Việt bấu mạnh hơn, buộc cậu phải ngửa đầu ra sau. Đầu ngón tay Hoài Giảo bám chặt lấy tấm thảm, trắng bệch vì căng thẳng.“Tôi thấy không cần thiết phải tàn nhẫn như vậy.” Trác Dật cất giọng khàn khàn, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lời nói lại mang theo sự oán trách.Hình Việt liếc mắt nhìn anh ta, vẻ mặt vẫn lạnh tanh.“Chuyện năm đó không liên quan đến Hoài Giảo!” Trác Dật cao giọng hơn, ánh mắt sáng lên sự bảo vệ kiên quyết. “Nếu anh thật sự muốn trả thù cho Thẩm Thừa Ngộ, hãy tìm người thực sự đáng chịu trách nhiệm. Hoài Giảo chẳng làm gì sai cả!”“Ồ?” Hình Việt nhướng mày, cười nhạt. “Anh chắc chắn không phải cậu ta thì là anh sao?”Trác Dật nhíu mày, phớt lờ lời khiêu khích của hắn, kiên nhẫn tiếp tục:
“Hôm đó, tất cả chúng tôi đều uống rất nhiều. Không ai đủ tỉnh táo trong lúc chơi trò chơi. Anh không biết Thẩm Thừa Ngộ đối xử với Hoài Giảo thế nào sao? Hay chính Hoài Giảo đã làm gì để tổn hại cậu ta? Trong số chúng tôi, ai cũng có thể là thủ phạm, nhưng riêng cậu ấy thì không.”Hình Việt nghe xong, bật cười khinh miệt. “Nói dài dòng cả buổi, chỉ để gạt cậu ta ra ngoài?”Ánh mắt hắn lạnh như băng, lướt qua khuôn mặt Trác Dật với vẻ giễu cợt:
“Thật ra anh cũng bảo vệ cậu ta quá nhỉ.”Câu nói này vừa dứt, Hình Việt bất ngờ kéo mạnh Hoài Giảo lại gần, đẩy cậu đến sát Trác Dật. Ngón tay hắn siết chặt cằm Hoài Giảo, gương mặt hắn ghé sát vào má cậu, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da.“Trước đây mày không coi trọng cậu ấy.” Hắn nghiêng đầu, ánh mắt đầy nguy hiểm lướt qua Trác Dật. “Bây giờ sao rồi? Cậu ta có gì khiến mày động lòng à?”“Là gương mặt này?”Khoảng cách quá gần khiến gương mặt đỏ bừng của Hoài Giảo bị ép phơi bày hoàn toàn trước mắt Trác Dật.Trong khi Trác Dật còn đang sững sờ, Hình Việt đột ngột xoay đầu cậu lại, cúi xuống hôn mạnh.Lực nắm dưới cằm buộc Hoài Giảo phải hé miệng. Trong lúc cậu hoảng loạn, đầu lưỡi ướt át của Hình Việt trượt vào, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ bé, mềm mại.Hắn hôn sâu, mạnh bạo và chiếm đoạt, đồng thời liếc mắt nhìn Trác Dật bằng ánh mắt lạnh lẽo, tràn ngập sự áp đảo.Âm thanh ướt át vang lên trong không gian, pha lẫn tiếng rên rỉ ngột ngạt của Hoài Giảo.Đến khi được buông ra, Hoài Giảo như mất hết sức lực, ngã dúi về phía Trác Dật, nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị Hình Việt kéo lên.“Được rồi, tiếp tục trò chơi thôi.” Hắn khẽ nói, giọng điệu bình thản như thể không có gì xảy ra.Nhìn đôi môi sưng đỏ của Hoài Giảo, Hình Việt khẽ nhếch môi, như đang thưởng thức chiến lợi phẩm. “Vừa rồi cậu rất ngoan, nên tôi sẽ đặc cách cho cậu…”Hoài Giảo ngẩng đầu, đôi mắt ngây ngốc nhìn hắn, khiến Hình Việt bất giác cúi xuống, định hôn thêm lần nữa.Nhưng lần này, Hoài Giảo vội vàng đưa tay lên chặn lại.Đôi môi của Hình Việt chạm vào lòng bàn tay mềm mại, hắn nhíu mày khó chịu, nhưng vẫn tiếp tục nói nốt: “…một chút lợi thế.”Chiếc xe đẩy được Hình Việt kéo đến gần hơn, tầng dưới cùng lộ ra ba chai nhỏ. Hai trong số đó chứa chất lỏng trong suốt, chai còn lại có ghi chú rõ ràng: Dung dịch chỉ thị pH.Hắn nhấc hai chai nhỏ chứa chất lỏng, đặt trước hai chiếc bình lớn trên xe, giọng đều đều vang lên:
“Một chai chứa dung dịch axit mạnh, chai kia là nước thường.”“Đương nhiên, chúng đều đã được pha loãng.”Hắn gõ nhẹ ngón tay lên thân chai, ánh mắt lướt qua từng người đang hoảng sợ:
“Vừa rồi cậu ngoan ngoãn để tôi hôn, tôi cũng nên làm người tốt một chút. Vậy nên, tôi sẽ cho các người một cơ hội kiểm tra.”“Chọn đi. Bên trái hay bên phải?”Trong phòng, không khí trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở. Ai nấy đều tái nhợt, ánh mắt liếc nhìn nhau, không ai dám cất tiếng.Một lúc lâu sau, Trác Dật là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng:
“Bên phải.”Hình Việt nhướng mày, không tỏ thái độ gì, chỉ cúi người nhặt chai dung dịch chỉ thị pH và nhỏ vài giọt vào bình bên phải.Chất lỏng trong bình nhanh chóng chuyển sang màu đỏ sẫm.Hoài Giảo không kìm được, lùi lại một bước.“Chọn khá chuẩn đấy.” Hình Việt bật ra một tiếng cười kỳ lạ, chẳng rõ là khen hay chế giễu.“Được rồi, giờ đến lượt các người chọn lại.” Hắn tiếp tục, giọng lạnh tanh:
“Bên trái hay bên phải?”“Còn phải hỏi ? Đương nhiên là bên…”Câu trả lời của Trác Dật bị chặn lại bởi tiếng cười khẽ nhưng đầy châm chọc của Hình Việt.Hắn đứng thẳng dậy, vóc dáng cao lớn như bóng tối bao trùm lên cả căn phòng. Nụ cười nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ánh mắt băng lãnh:
“Các người thật sự nghĩ tôi là người tốt à?”“Tôi đã cho các người gợi ý, nhưng quyền quyết định không nằm trong tay các người.”Cả phòng sững sờ.“Các người” mà Hình Việt nhắc đến rõ ràng chỉ bao gồm Trác Dật, Lục Văn, và Hoài Giảo. Vì ngay sau đó, hắn bất ngờ nghiêng đầu, ánh mắt u ám hướng về phía Lâm Chi Chi, cô gái duy nhất trong nhóm, người vẫn luôn cúi đầu im lặng từ đầu đến giờ.“Chơi trò chơi mà cứ thiên vị mãi không tốt. Ánh mắt các người nhìn hắn, khiến tôi cảm thấy không công bằng.”“Để Lâm Chi Chi chọn đi. Chọn hình phạt cho Hoài Giảo.”“Bên trái hay bên phải?”Bầu không khí như đông đặc lại. Lâm Chi Chi, giọng khàn vì đã lâu không nói, khẽ ngẩng đầu, chậm rãi đáp:
“Bên phải.”-Lúc này, Hoài Giảo một lần nữa bị ghì chặt xuống sàn.Tóc mái ướt đẫm mồ hôi dính trên trán, từng giọt mồ hôi nóng hổi lăn xuống, văng cả lên tay Hình Việt khi cậu vùng vẫy.Chiếc ống mềm trong suốt được Hình Việt cẩn thận đưa vào miệng cậu, dễ dàng đẩy sâu vào cổ họng vì cậu không thể khép miệng.Chiếc miệng nhỏ nhắn bị một dụng cụ màu đen cứng nhắc chống mở, không thể khép lại dù chỉ một chút.Cảm giác khó chịu tột cùng dâng lên từ trong họng, Hoài Giảo đỏ bừng mặt, cả khuôn mặt ngập trong màu hồng bất thường, mắt cậu đầy nước, trông như sắp ngất đến nơi.“Khó chịu lắm đúng không?”Hình Việt ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ngón tay chậm rãi vuốt ve đôi môi tái nhợt bị căng đến bật máu.Biểu cảm trên mặt hắn kỳ dị, như đang chìm trong cơn mê.“Ngay từ đêm đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã muốn nói với cậu một điều.”Giọng hắn thấp trầm, âm rung như len lỏi vào từng sợi thần kinh của Hoài Giảo:
“Miệng cậu thật đẹp.”“Đẹp đến mức khiến tôi…”Hắn cúi xuống, ghé sát vào tai cậu, khẽ cười:“Luôn muốn làm cậu tan nát.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com