TruyenHHH.com

Dm Edit Vai Phu Xinh Dep




“Cần… cần chứ.” Hoài Giảo lắp bắp trả lời.

— Tôi thật sự sững sờ, cảnh nóng mắt này mà tôi cũng được xem ư?!

Ưtf...Vừa rồi là gì vậy? Liếm chân sao ?!

— Trông bề ngoài tên thợ săn này thật đáng tin,xong  hóa ra cũng là một kẻ biến thái?

— Chết tiệt, tôi cũng muốn được liếm đôi chân mềm mại của vợ mình…

— A… mấy ngón chân tròn trịa, hồng hào, mềm mịn, muốn liếm, muốn ngửi, muốn ôm lấy gót chân vợ yêu mà dụi dụi…

— ? Lầu trên nghiện chân à? (Tôi cũng thế).

Hoài Giảo cố gắng phớt lờ những dòng bình luận ngày càng đi xa, khuôn mặt đỏ bừng bừng, lảo đảo đứng dậy khỏi tấm thảm. Đôi dép bông của cậu không biết đã rơi mất từ lúc nào, giờ đây cậu phải đi chân trần, run rẩy tiến về phía điện thoại. Nhưng chưa được mấy bước, một bàn tay lớn lại kéo cậu dừng lại.

“Đừng động đậy.”

Bước chân của Hoài Giảo khựng lại. Cậu không hiểu nổi người đàn ông này muốn gì, chỉ sợ rằng hắn sẽ thay đổi ý định.

Cậu quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của hắn. Trong khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ kỳ lạ lóe lên trong đầu cậu: Tại sao trong trò chơi này, NPC ai cũng cao hơn cậu vậy?

Hình Việt, Trác Dật, Lục Văn, tất cả đều khiến cậu phải ngẩng đầu mỗi khi nói chuyện.

“...Có chuyện gì…” Cậu chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên hét lên kinh hãi: “Á!”

Người đàn ông vừa cúi xuống, đã bế cậu vác lên vai một cách dễ dàng.

Hoài Giảo sững sờ, đến khi nhận ra mình đã bị đặt ngồi trên vai hắn, hai tay cậu run rẩy ôm lấy cổ đối phương, giọng nói đầy lo lắng:
“Chú… chú làm gì vậy?”

“Bé con không mang giày.” Người đàn ông đáp, một tay giữ lấy cậu, một tay nắm chặt đôi chân trần của cậu.

Nhớ lại hành vi kỳ quái vừa rồi của hắn, Hoài Giảo không khỏi tưởng tượng đến những ý nghĩ đáng sợ hơn. Hắn không chỉ đơn giản là lo cậu lạnh chân, có lẽ còn ẩn ý rằng đôi chân đẹp đẽ này không thể để bị tổn thương.

Hoài Giảo không dám chống cự, chỉ biết ngoan ngoãn ngồi trên vai hắn, bị đưa đến bên chiếc điện thoại.

“Số điện thoại bạn trai bé con là gì?” Người đàn ông hỏi, dường như vẫn định giúp cậu gọi điện.

Hoài Giảo ôm lấy cổ hắn, cắn môi, mãi mới lắp bắp thốt ra:
“Không… không có bạn trai. Cháu … cháu muốn báo cảnh sát.”

“Gì cơ?” Người đàn ông thoáng sững lại.

“Cháu vừa nói dối. Chú à, bạn cháu bị bắt cóc, cháu muốn báo cảnh sát cứu họ…” Hoài Giảo không biết người này có đáng tin không, cũng không chắc hắn sẽ tin lời mình. Nhưng trong tình thế hiện tại, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cầu cứu hắn.

Cậu nghĩ đến Trác Dật và những người khác vẫn bị nhốt trong biệt thự. Thời gian trôi qua đã lâu như vậy, không biết Hình Việt liệu có làm gì họ không. Ý nghĩ đó khiến cậu lạnh toát cả người.

“Chậc.” Người đàn ông nhíu mày, đưa tay gãi đầu vẻ bối rối. Hắn đặt ống nghe xuống, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
“Bé con tự gọi đi.”

Hoài Giảo vội vàng cúi đầu cảm ơn.

Tư thế ngồi cao khiến cậu phải cúi xuống mới với được chiếc điện thoại trên tủ gần cửa. Cậu đã chuẩn bị sẵn trong đầu những gì cần nói. Cho dù đây là một trò chơi, cho dù cậu không rõ vị trí hiện tại, chỉ cần báo cảnh sát, ít nhất sẽ có thêm một cơ hội sống.

Ngón tay cậu vừa chạm vào điện thoại, thì đột nhiên chuông reo vang.

Hoài Giảo rụt tay lại, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi:
“Ai… ai gọi vậy?”

Màn hình xám cũ kỹ hiển thị một dãy số ngắn. Người đàn ông không trả lời cậu, chỉ im lặng vài giây rồi nhấc ống nghe.

Hoài Giảo chẳng hiểu sao lòng dạ lại rối bời, như có dự cảm chẳng lành.

Hắn áp ống nghe vào tai, không gian trong căn nhà nhỏ vốn tĩnh mịch, nhưng Hoài Giảo, dù gần trong gang tấc, vẫn không nghe được giọng nói từ đầu dây bên kia.

“Ừ.” Người đàn ông chỉ trả lời một tiếng ngắn gọn.

Sau đó, hắn nghiêng đầu, liếc nhìn cậu, rồi chậm rãi nói vào ống nghe:
“Đứa nhóc mặc áo trắng.”

Sắc mặt Hoài Giảo lập tức trắng bệch.

Tim cậu như muốn vỡ tung, cậu bắt đầu giãy giụa điên cuồng.

Người đàn ông ban đầu dường như không giữ chặt cậu, để mặc cậu vùng vẫy. Nhưng khi cậu định dùng đầu gối đá vào bụng hắn, hắn nhanh như chớp siết lấy cổ chân cậu, dùng lực nhấc lên, khiến phần eo của cậu đập vào vai hắn, đau đến choáng váng.

Trong cơn đau mơ hồ, cậu chợt nghe thấy tiếng từ đầu dây bên kia – một giọng nói quen thuộc, lạnh lùng, chỉ nói một câu duy nhất:
“Bắt về đây.”

Hoài Giảo cứng đờ, cả gương mặt tái nhợt không còn chút máu.

Ánh trăng bị che khuất sau những rặng mây, bóng tối nuốt chửng mọi lối đi. Khu rừng mà ban ngày cậu có thể quen thuộc, giờ đây trong màn đêm, chỉ còn lại cảm giác xa lạ đầy đáng sợ.

Người đàn ông bước đi chậm rãi, nhưng mỗi bước chân vẫn khiến con đường dưới chân Hoài Giảo lùi xa dần.

Cậu chống cự, nhưng sức lực của cậu chẳng đáng là gì so với hắn.

“Bé con đã chọc giận gã đó bằng cách nào?” Giọng hắn vang lên, trầm thấp, nghe như đang thực sự muốn tìm hiểu.

Hoài Giảo mím môi, không nói.

“Hờn dỗi sao?” Hắn dừng lại một chút, như đang đợi câu trả lời.

Bất lực, Hoài Giảo nằm trên vai hắn, cơ thể run rẩy vì sợ hãi. Mỗi khi nghĩ đến Hình Việt – ánh mắt lạnh lùng và hành vi nguy hiểm của anh ta – cậu lại thấy toàn thân mình đổ mồ hôi lạnh.

“Nghe lời một chút, hắn sẽ không làm khó bé con đâu.” Người đàn ông thở dài, giọng nói thấp đi một chút.

Câu nói có vẻ dịu dàng ấy khiến Hoài Giảo như bừng lên chút hy vọng. Cậu bám vào vai hắn, run giọng cầu xin:
“Chú… chú có thể thả cháu ra không? Hình Việt… anh ta sẽ không tha cho cháu đâu!”

Không gian rơi vào tĩnh lặng.

Hoài Giảo thấy đối phương im lặng, không nói lời nào, trong lòng liền hiểu rõ thái độ của hắn.

Khi nghe thấy người đàn ông gọi đầu dây bên kia là "thiếu gia" với vẻ kính cẩn, cậu đã mơ hồ đoán ra điều gì đó.

Trước đó, trong lời kể về Thẩm Thừa Ngộ, Hình Việt đã nhắc đến “gia thế”.

Giờ đây, Hoài Giảo đã hiểu. Với một khu biệt thự hoang vu nằm giữa núi rừng, muốn chỉ trong một đêm mà kiểm soát toàn bộ lối ra vào, bịt kín mọi đường thoát thân, thì sức một mình Hình Việt là không thể nào đủ.

Cậu lẽ ra phải nhận ra điều này khi gặp người đàn ông kia dưới chân núi.

Điều kiện vượt qua nhiệm vụ chính là trốn thoát hoặc sống sót qua 72 giờ. Làm sao cậu có thể dễ dàng phát hiện một căn nhà gỗ có điện thoại trong rừng như vậy? Chuyện này quá thuận lợi để thật sự diễn ra.

Ánh sáng lờ mờ trước sân biệt thự phản chiếu dưới bước chân trầm ổn của người đàn ông.

Khi hắn bước lên bậc thềm, Hoài Giảo không kìm được mà bắt đầu giãy giụa. Cậu cố gắng nhoài người, với tay bám lấy khung cửa.

Nhưng tay cậu vừa chạm vào thì đã bị mạnh mẽ kéo ra.

Tấm lưng của người đàn ông vững chãi như đá tảng, cậu bị ép chặt không thể thoát thân. Trước mắt, cảnh vật dần biến đổi. Cậu nhận ra tấm thảm đỏ sẫm quen thuộc trong sảnh lớn của biệt thự.

Khoảnh khắc tiếp theo, thế giới như đảo lộn, và cậu bị thả rơi xuống thảm.

Dù vậy, người đàn ông vẫn khéo léo giữ tay, để cậu tiếp đất gần mặt sàn, không cảm thấy quá đau đớn.

“Hoài Giảo!”

Tiếng gọi gấp gáp của Trác Dật vang lên.

Hoài Giảo nằm nghiêng trên thảm, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.

Nhưng trước khi ánh mắt họ chạm nhau, cậu đã bị ai đó nắm lấy cằm, ép ngẩng mặt lên.

Gương mặt sắc nét góc cạnh tinh xảo của Hình Việt hiện ra ngay trước mắt cậu. Hắn ngồi xổm, ánh nhìn sắc lạnh như lưỡi dao, chiếu thẳng xuống Hoài Giảo.

Khóe môi nhếch lên, nụ cười của hắn đầy vẻ chế nhạo:
“Lá gan của cậu cũng lớn thật đấy.”

Chiếc cằm nhọn của Hoài Giảo bị hắn bóp chặt. Lực tay của Hình Việt không nhẹ, khiến cậu cảm thấy đau nhói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch, đôi mày khẽ nhíu lại.

“Nói.” Bàn tay bóp cằm đổi sang nắm lấy má, các ngón tay thô bạo bóp sâu vào làn da mịn màng, tạo ra những vết lõm nhỏ.

Không dừng lại, Hình Việt bất ngờ trêu chọc, ngón cái xoa nhẹ lên má cậu, như đang cố ý khiêu khích.

Hoài Giảo không biết phải trả lời thế nào. Bị ánh mắt sắc lạnh của hắn đè nặng, cậu không kìm được mà mồ hôi lạnh túa ra khắp người.

Hình Việt trước giờ vẫn lạnh lùng với cậu, nhưng hôm nay, thái độ lạnh lùng ấy đã biến thành một cơn giận dữ chưa từng có, khiến cậu càng thêm run rẩy.

“Tôi…” Cậu mím môi đến trắng bệch, lắp bắp hai tiếng rồi lại sợ hãi im bặt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoài Giảo càng lộ rõ vẻ yếu đuối. Đôi má đỏ ửng do giá lạnh và chóp mũi hồng hồng làm tăng thêm nét mong manh. Cậu gầy yếu, co rúm lại dưới ánh mắt đầy giận dữ của Hình Việt.

“Là sợ hình phạt của Đại mạo hiểm nên mới bỏ chạy?” Giọng hắn lạnh lùng, mang chút chế nhạo.

Hoài Giảo bị nắm chặt hai má, cúi đầu cũng không được, ngẩng đầu cũng chẳng xong.

“Nói đi!” Giọng hắn cao hơn, khiến cậu run bắn.

“Là… là sợ…” Cậu lí nhí trả lời, đôi mắt ướt ngấn nước, mi mắt khẽ rung.

“Chạy đi đâu?”

“Xuống… xuống núi.”

Tư thế bị ép ngẩng mặt quá lâu khiến cổ Hoài Giảo mỏi nhừ. Thêm vào đó, việc Hình Việt cúi sát xuống, cả người hắn như bao trùm lấy cậu, tạo nên áp lực khiến cậu càng thêm tuyệt vọng.

Cảm giác khó xử dâng lên khi cậu nhận ra tư thế này quá mất mặt. Cậu khẽ nghiêng đầu, tránh khỏi ánh nhìn trực diện.

Hình Việt khẽ cười lạnh, rồi bất ngờ ấn cậu nằm ngửa ra thảm.

Khi cơ thể vừa bị ép xuống, ánh mắt Hoài Giảo lướt qua, nhìn thấy khuôn mặt bê bết máu của Trác Dật cách đó không xa.

Cậu sững sờ, không kịp phản ứng khi Hình Việt đã đè xuống, đôi tay rắn chắc siết chặt eo cậu.

Trong khoảnh khắc, Hình Việt áp sát, đôi chân dài quỳ gối hai bên, tư thế như hoàn toàn khóa chặt cậu.

Bản năng khiến Hoài Giảo vùng tay đẩy hắn ra.

Cổ tay của Hoài Giảo nhanh chóng bị Hình Việt túm chặt, ép sát vào trước ngực. Sức lực áp đảo của hắn khiến cậu hoàn toàn không thể vùng vẫy.

Hình Việt đè nặng xuống, gò má sắc lạnh chạm sát vào bên mặt của Hoài Giảo.

Trong cơn bối rối sợ hãi của cậu, hắn cúi đầu, cử chỉ mạnh mẽ như loài dã thú, ghì chặt lấy cổ tay rồi vùi đầu vào hõm cổ cậu, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da nhạy cảm.

“Có ai động vào cậu chưa?” Giọng nói trầm thấp, mang theo sự chất vấn đầy đe dọa.

Hoài Giảo tái mặt, hoảng loạn lắc đầu.

Chiếc áo khoác của Trác Dật vốn đang khoác trên người cậu bị kéo bung ra, để lộ bờ vai trắng nõn. Đôi môi nóng ấm của Hình Việt áp sát lên làn da ấy, ma sát từng chút, vừa như chiếm hữu, vừa như thăm dò.

Mùi hương trên người Hoài Giảo rất nhẹ, nhưng ấm áp, dễ chịu. Mùi hương ấy dường như phảng phất từ lớp da thịt mềm mại, chỉ khi kề sát mới có thể nhận ra.

Hình Việt hít sâu, đôi mắt u ám co rút lại, như con sói săn mồi tìm thấy mục tiêu.

Hắn nâng cằm cậu lên, ánh mắt lóe lên sự kích động.

Không kiềm chế được nữa, hắn cúi đầu, đầu lưỡi lướt qua làn da mịn màng trên cổ cậu.

Đây là điều hắn đã muốn làm từ lâu.

Từ những lần Hoài Giảo nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi, hoang mang, khiến hắn vừa muốn trêu chọc, vừa muốn chiếm đoạt tất cả cảm xúc ấy.

“Cậu có biết hình phạt của Đại mạo hiểm là gì không?” Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cậu, vừa lạnh lẽo vừa nguy hiểm.

Hoài Giảo rụt cổ, lắc đầu liên tục, cố né tránh ánh mắt áp đảo của hắn.

“Vậy để tôi giúp cậu thử trước.”

Hình Việt nhếch môi, giọng điệu đầy ác ý.

“Sau đó… chúng ta sẽ tiếp tục trò chơi.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com