Dm Edit Vai Phu Xinh Dep
Một túi thức ăn căng phồng được treo một cách hoàn hảo, không một chút nghiêng lệch tại đoạn đường buộc phải đi qua trong hang sâu tăm tối.Nơi cửa hang, một tảng đá khổng lồ chắn ngang, chiếm gần hai phần ba không gian, chỉ để lại một khoảng hẹp vài chục centimet - vừa vặn đủ cho một nữ sinh hay nam sinh mảnh mai có thể len lỏi qua.Tất cả bọn họ đều nhận thức được trí thông minh của lũ quái vật, nhưng không ai có thể tưởng tượng được chúng lại tinh ranh đến mức này.Chúng đã tinh vi giăng một cái bẫy chết người.Thức ăn là mồi nhử, giống cái chính là con mồi.Hoài Giảo nửa thân mình treo lơ lửng trong cửa hang đá, hai tay bấu víu lấy Lan và Đan Trì như níu lấy sự sống, đôi chân vô vọng đung đưa trên vách đá lạnh lẽo.Eo và bụng cậu bị vách đá cọ xát đến tê dại, mũi chân mềm nhũn không thể chạm đất.Hơi thở lạ lẫm âm u cùng những tiếng kêu quen thuộc của quái vật vang vọng, khiến Hoài Giảo vốn đã kiệt quệ càng thêm rã rời.Hoài Giảo có thể cảm nhận được con quái vật đang ở ngay sau lưng mình trong hang sâu, gần đến mức có thể nghe được hơi thở của nó.Nó phấn khích, tò mò, miệng phát ra những tiếng "xì xì" khe khẽ với tấm lưng đang quay về phía nó của Hoài Giảo. Con mồi của nó run rẩy trong sợ hãi, đôi chân thon thả không ngừng rung lên từng đợt.Lan và Đan Trì ở phía trước dùng hết sức bình sinh vẫn không thể kéo được cậu lên, trong khi bên dưới, một thứ gì đó đang nắm lấy mắt cá chân Hoài Giảo, lúc trêu đùa, lúc vuốt ve như đang thưởng thức món đồ chơi mới."Xì, xì——" Con quái vật vươn mình cao ngang tầm cửa hang, đôi mắt trắng dã không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào những kẻ bên ngoài."Cút!" Đan Trì gân xanh nổi đầy trán, gầm lên đầy căm phẫn với con quái vật tóc bạc, "Cút ngay, súc sinh!"Con quái vật ôm ghì lấy Hoài Giảo, chỉ khẽ nghiêng đầu đầy thách thức.Rồi trong tích tắc, nó biến mất khỏi tầm mắt ba người.Nó không chạy đi đâu, chỉ đơn giản là ngồi xổm xuống, ẩn mình trong bóng tối.Mũi chân lơ lửng của Hoài Giảo chạm phải thứ gì đó - cảm giác vảy cứng rắn lạnh buốt, mặt cậu tái nhợt như tờ giấy, muốn dùng sức dẫm xuống, nhưng chân cứ như bị tê liệt."Cố lên thêm chút nữa, đừng sợ, chúng nó sẽ không làm hại con cái đâu, đừng sợ..." Đan Trì và Lan đã nắm được dưới nách Hoài Giảo, vai cậu đã gần như chui hẳn vào trong hang, chỉ một chút nữa thôi là có thể kéo lên được.Trong giây phút tiếp theo, Hoài Giảo đang ghé vào cửa hang đối mặt với họ, bỗng sắc mặt biến đổi dữ dội.Hai người chỉ cảm thấy lực nắm của họ chùng xuống, những ngón tay vốn đang nắm chặt bọn họ bỗng buông ra, như thể bị điện giật, vung vẩy loạn xạ quào vào ống tay áo họ, để lại những vết trắng bệch như tuyết trên cổ tay.Hoài Giảo co rúm những ngón tay, run rẩy thốt lên một tiếng nghẹn ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tức thì đẫm mồ hôi lạnh." làm sao vậy?? Đau ở đâu?" Đan Trì hoảng hốt hỏi dồn.Hoài Giảo chôn khuôn mặt vào cánh tay mình, cắn môi lắc đầu trong tuyệt vọng.Cậu không biết phải nói gì, cũng không dám thốt nên lời.Quần đen bị kéo tuột, lưng quần lỏng lẻo vắt vẻo trên bắp chân, có thứ gì đó ướt át lạnh lẽo mềm mại, từ bắp chân cậu quét một đường lên đến khe hở.Con quái vật có lẽ đang quỳ ngay sau lưng cậu, Hoài Giảo ghé vào cửa hang không thể cử động, chân vẫn treo lơ lửng.Con quái vật luôn hành động đột ngột như vậy, không cho người ta nửa giây để phản ứng.Một thứ dài và lạnh như lưỡi rắn, nhễ nhại nước miếng, không thể đoán trước được đang len lỏi qua khe hở, nhắm thẳng vào nơi mềm mại nhất mà tiến tới.Khi nó chui vào được nửa phần, Hoài Giảo không thể chịu đựng nổi cực hình này, dựa vách đá, đôi chân thẳng đứng bỗng nhiên căng cứng.Nhưng việc đó cũng chẳng ích gì, cái lưỡi rắn dài ngoằng trơn tuột kia càng lúc càng xảo quyệt, Hoài Giảo càng siết chặt nó lại càng cố len sâu vào.Trong một thoáng, tầm nhìn trước mắt cậu trở nên mơ hồ.Bụng Hoài Giảo đau nhức vì cọ xát vào vách đá cứng rắn, trong khi cơ thể bủn rủn không còn chút sức lực. Những tiếng gọi dồn dập và phẫn nộ phía trước dần trở nên xa xăm, tai ù đi như ngập chìm dưới nước. Sau một cú thúc sâu quá mức, cuối cùng cậu không thể chịu đựng được nữa, buông tay, để mặc cơ thể mình đổ về phía con quái vật phía sau, ngã vào trong hang.Cú ngã không quá đau đớn nhờ có người đỡ bên dưới. Mồ hôi đẫm đìa trên mặt Hoài Giảo, nửa người cậu mềm nhũn, nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất.Khi đầu gối run rẩy tách ra, người dưới thân cậu mới lộ nửa khuôn mặt, mái tóc trắng rối bù xõa trên mặt đất. Con quái vật tóc trắng đó nhìn chằm chằm vào Hoài Giảo bằng đôi mắt vô hồn.Nó ép Hoài Giảo cưỡi lên người, nửa khuôn mặt cậu ướt đẫm.Chiếc lưỡi lạnh giá vẫn còn chôn sâu trong cơ thể cậu.......Hoài Giảo bị con quái vật mang về hang ổ của nó.Một hang động sâu được tạo thành bởi những tảng đá khổng lồ, cửa hang là nơi dòng sông chảy xiết.Cậu co rúm chân tay, cuộn mình trong góc hang. Dưới thân là những mảnh vải quần áo không biết được tìm thấy từ đâu - có áo khoác, áo ngắn tay, thậm chí cả váy phụ nữ, xếp chồng dày đặc thành một tổ nhỏ mềm mại.Những con quái vật có vảy phủ khắp cơ thể không có khái niệm xấu hổ và cũng chẳng cần mặc quần áo. Đặc biệt là với con cái, chúng cố chấp cho rằng những thứ bên ngoài sẽ che lấp mùi hương của con cái, cản trở việc chúng thân cận.Nếu không phải sợ cậu bị lạnh, có lẽ ngay khi Hoài Giảo vào hang, quần áo đã bị xé nát thành từng mảnh.Dù vậy hiện tại cũng chẳng khá hơn là bao.Cậu cuộn mình trong đống quần áo mềm mại, áo bị vén lên tận cằm để kẻ khác ôm ấp nhớp nháp, mái đầu tóc trắng rối bù chôn vào ngực cậu, mút mạnh vào đôi đỉnh nhòn nhọn phấn nộn.Hoài Giảo không thể hiểu nổi mọi chuyện đã diễn ra như thế nào.Lúc đầu, cậu vô cùng sợ hãi - trong sào huyệt không ngừng xuất hiện những con quái vật tóc trắng có gương mặt giống hệt người, và xung quanh đó còn có vô số loài quái dị khác đang sinh sống.Khi con quái vật tóc trắng ôm Hoài Giảo trở về, cả bầy quái vật đều trở lên nháo động. Chúng đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của tiểu giống cái từ rất xa.Tiểu giống cái không mang giày, ống quần ướt một bên, những giọt nước còn đang nhỏ xuống từ mũi chân.Mùi hương thanh tao ngọt ngào ấy theo dấu chân ướt át dẫn đến tận hang ổ của lũ quái vật. Trên mặt đá khô ráo, một chuỗi vết nước khiến đám quái vật dị dạng bên ngoài động phát ra tiếng "xì xì", chen chúc quỳ rạp xuống đất liếm sạch từng vết nước.Nếu Hoài Giảo có thể hiểu được tiếng nói của quái vật, hẳn cậu đã nghe thấy những lời khen ngợi về mùi vị ngọt ngào của mình.Con mồi xinh đẹp thơm phức co rúm trong góc hang ổ của nó, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng trắng trắng, đôi mắt mở to, hàng mi run rẩy, vẻ mặt vừa sợ vừa lo.Con quái vật tóc trắng không phải không nhìn thấy, chỉ là không nhìn rõ mà thôi.Vì vậy nó cần phải đến thật gần.Nó muốn nhìn kỹ mặt "vợ" nó, ngửi mùi hương của "vợ" nó.Tiểu giống cái nhút nhát quá thể, nó vừa áp sát một chút đã muốn trốn, môi run rẩy phát ra những tiếng van xin. Dù con quái vật tóc trắng không hiểu cậu nói gì, nhưng nó rất thích nghe.Bởi vì mỗi khi cậu nói, từ miệng sẽ phả ra hơi thở ấm áp thơm ngát. Giống cái thật đặc biệt, hoàn toàn khác với chúng, nơi đâu cũng ấm áp dễ chịu, đặc biệt là bên trong cơ thể - vừa rồi đã làm cho cả lưỡi nó nóng ran.Hang động ẩm ướt lạnh lẽo không thích hợp cho con người sinh sống. Con quái vật tóc trắng sau khi khiêng cậu về liền ngồi xổm bên cạnh, lúc nhìn ngó lúc đánh hơi. Hoài Giảo đã từng đối mặt với nó hai lần, con quái vật này hành động kỳ quặc không theo quy tắc nào, luôn làm những chuyện quá đáng với cậu khi cậu đang trong cơn khủng hoảng.Chỗ cậu đang ngồi vẫn còn đau nhức.Hoài Giảo hắt xì hai cái, lúc vào hang lấy ba lô cậu đã cố ý cởi áo khoác, giờ không khỏi cảm thấy lạnh. Cậu co rúm chân tay, nhớ lại may mắn là trước khi ngã xuống còn kịp đẩy cái bao ra cửa động.Ít nhất Đan Trì và những người khác giờ đã có đồ ăn.Con quái vật tóc trắng chạy ra ngoài ngay khi cậu hắt xì. Hoài Giảo dựa vào góc hang, nghĩ lung tung, chỉ cần con quái vật tóc trắng không ăn thịt cậu, chắc chắn cậu có thể đợi đến khi Đan Trì và Lan đến tìm.Khi nãy lúc cậu buông tay, khuôn mặt Lan có sự thay đổi kịch liệt như sắt thép, Hoài Giảo đã thấy rất rõ.Anh ấy nhất định sẽ đến cứu mình.Con quái vật tóc trắng đi ra ngoài rất lâu, bên ngoài hang có rất nhiều quái vật vây quanh nên Hoài Giảo không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi trong hang ổ. Có lẽ vì đường đi mệt mỏi, chẳng mấy chốc cậu đã thiếp đi trong mơ màng.Nhưng chỉ được một lúc, cần cổ đã cảm thấy ngứa ngáy.Hoài Giảo ngủ không yên trên nền đá, vừa cựa mình đã tỉnh hẳn, trước mặt là gương mặt xanh trắng đầy vân rắn quỷ quyệt của con quái vật tóc trắng. Nó đang ôm cậu, đầu cọ cọ vào cổ cậu.Hoài Giảo rất cẩn thận đẩy nhẹ.Tay vừa chạm tới, con quái vật đã ngẩng đầu lên cực kỳ nhanh nhạy. Nó vươn mặt lại gần, như một con cún ngoan ngoãn, dụi dụi vào lòng bàn tay Hoài Giảo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com